Dương Tử Hiên đi vào cửa ra vào ủy ban thành phố đợi một hồi, mới thấy Cứu
Uy Tân từ trong văn phòng thị trưởng đi ra.
“ Dương bí thư đến sớm quá! “ Cứu Uy Tân chứng kiến Dương Tử Hiên liền
sững sờ nói.
Dương Tử Hiên chú ý tới xưng hô của Cứu Uy Tân, là Dương bí thư, mà không
phải là Dương phó thị trưởng, xem ra Cứu Uy Tân vẫn canh cánh trong lòng đối
với việc chính mình thượng vị phó thị trưởng.
Dương Tử Hiên cũng không có ý kiến gì, vừa cười vừa nói: “ Cứu tổng còn đến
sớm hơn so với tôi, sớm như vậy đã tới báo cáo công tác cho thị trưởng rồi
sao? “
“ Không phải báo cáo công tác, là Nam thép gần đây có mấy cái hạng mục mới
đã được duyệt, cho nên mới tới xin chỉ thị của thị trưởng! “ Cứu Uy Tân bình
tĩnh nói.
Đồng tử Dương Tử Hiên co rụt lại, trong lòng tự nhủ, xem ra, Cứu Uy Tân này
thực sự dựa về hướng La Trạch Minh rồi, nhanh như vậy đã quên ân sư Thạch
Phong Tín của hắn.
Thật sự là ngả theo chiều gió.
Phỏng chừng Cứu Uy Tân cũng nhìn trúng bối cảnh thâm hậu sau lưng La Trạch
Minh, tiếng hô để Hoàng Văn Thanh thăng nhiệm Bí thư Tỉnh ủy ở trong tỉnh
bây giờ đang tăng vọt.
Trong khoảng thời gian này, La Trạch Minh cũng sẽ đưa ra sân khấu một ít
chính sách, phất cờ hò reo và tạo thế thật mạnh vì ông chủ của mình.
Chỉ là, Dương Tử Hiên cũng đoán không được, rốt cuộc La Trạch Minh sẽ dùng
tới cái dạng chính sách gì để phất cờ hò reo cho Hoàng Văn Thanh.
“ Tôi đi vào trước đây. “ Dương Tử Hiên lễ phép nói một câu với Cứu Uy Tân,
liền đi vào văn phòng.
La Trạch Minh đang hút thuốc.
Dương Tử Hiên ưỡn cái eo thẳng tắp, ngồi ở đối diện La Trạch Minh.
“ Tử Hiên, hai ngày này đoàn khảo sát Tô thành phố khảo sát tại khu công
nghiệp các cậu thế nào rồi? “ La Trạch Minh dúi đầu thuốc lá vào trong gạt tàn
rồi nói.
“ Hiện tại đã chính hiệp nghị thức ký, có năm xí nghiệp, ba xí nghiệp mới ký sơ
bộ, chủ yếu là nhìn trúng Nam Hồ chúng ta phong phú khoáng vật, nhiều khoáng
sản tài nguyên, có thể làm một vài sản nghiệp kim loại màu và sắt thép. “
Dương Tử Hiên nói.
La Trạch Minh từ chối cho ý kiến, nói: “ Cá lớn có lẽ vẫn là Hiện Hải tập
đoàn, Hiện Hải tập đoàn đầu tư hai dây truyền sản xuất, đều là đầu tư với số
lượng tương đối khổng lồ.”
“ Hai cái dây truyền sản xuất gia công điện tử được đầu tư này, vô luận là phát
triển kinh tế đối với khu công nghiệp các cậu, hay là đối với việc thay đổi kết
cấu kinh tế Nam Hồ chúng ta, đều là có ích lợi rất lớn, cậu nhất định phải tự
mình bắt lấy, tự mình nhìn chằm chằm vào cái hợp đồng này của Hiện Hải tập
đoàn! “ Thần sắc La Trạch Minh rất nghiêm túc nói.
“ Đến thời điểm hiện tại, Hiện Hải đã nói gì thêm về chi tiết, tỉ mỉ hợp đồng
hiệp nghị chính thức đã định ra chưa? Có nói rõ dây truyền sản xuất lúc nào sẽ
được mang đến không? Lúc nào thì đầu tư? “ La Trạch Minh hỏi.
Dương Tử Hiên chần chờ một chút mới lên tiếng: “ Bí thư, tôi cảm thấy cái này
là dục tốc bất đạt, hiện tại phương diện Hiện Hải lại đưa ra yêu cầu mới, yêu
cầu khu công nghiệp chúng ta giảm xuống giá đất và mở rộng ưu đãi thuế, ý của
bọn hắn là, nếu như khu công nghiệp chúng ta không đáp ứng, cái ngày đầu tư
này, khả năng là sẽ kéo dài thêm một thời gian ngắn! “
La Trạch Minh ngồi thẳng người, thanh âm nghiêm túc nói: “ Khu công nghiệp
các cậu làm như thế nào vậy, bọn hắn đã yêu cầu khu công nghiệp các cậu
nhượng bộ, các cậu coi như là nhượng bộ một chút lại có quan hệ gì? Nếu như
bây giờ kéo dài thời gian đầu tư vô kỳ hạn, sẽ rất không tốt! “
“ Nói cách khác, khu công nghiệp các cậu hiện tại có rất nhiều đất hoang, nhiều
khu vực trong khu công nghiệp đang hoang vu, các cậu ưu đãi một chút trên mặt
giá đất lại có quan hệ gì đây? Nếu như không bán ra ngoài, những khu vực trong
công nghiệp các cậu còn không phải cứ để cỏ mọc dài ra sao? “ La Trạch Minh
tận tình khuyên bảo Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên nhíu mày, nói: “ Thị trưởng, trong này khả năng là liên quan
đến một tiêu chuẩn và vấn đề mấu chốt, nếu như hiện tại chúng ta dùng giá đất
thấp như vậy bán cho Hiện Hải, như vậy, giá đất chúng ta bán cho các xí nghiệp
khác, cơ bản cũng sẽ phải ngang hàng!”
“Khu công nghiệp chúng ta khẳng định phải xử lý mọi sự việc công bằng, bằng
không thì nhất định sẽ tạo thành một ít tai hoạ ngầm, cũng không thể để nơi giá
đất cao, có vài nơi lại mang giá đất tương đối thấp, giống như bán vãi! “
La Trạch Minh trầm mặc một hồi mới nói: “ Hiện Hải là đại tập đoàn, là xí
nghiệp lớn, cậu cho bọn hắn một chút ưu đãi tương ứng cũng là việc nên làm! “
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: “ Thị trưởng, thực xin lỗi, tôi không làm được,
giá đất khu công nghiệp chúng ta định ra trước kia đã rất thấp rồi, lại thấp hơn
nữa, chẳng khác nào bán vãi! “
Trong đầu La Trạch Minh thầm tức giận một hồi, cậu là một phó thị trưởng, vậy
mà cũng dám khiêu chiến cùng tôi sao.
Chỉ là, La Trạch Minh cuối cùng vẫn là La Trạch Minh, không hề phát tác ngay
lập tức, hắn nói: “ Vậy vấn đề các cậu thu thuế, tại sao không thể ưu đãi một tý
đây? Quốc gia chúng ta vốn đã có ưu đãi tương ứng với thương nhân bên ngoài
mà. “
Dương Tử Hiên bình tĩnh nói: “ Chúng ta đã định ra thuế ưu đãi bên trong hợp
đồng, cơ bản đều là dựa theo tiêu chuẩn quốc gia định ra, nếu làm thấp đi, sẽ
trái với tiêu chuẩn quốc gia. “
La Trạch Minh không nhịn được mà cười rộ lên, nói: “ Tử Hiên, tiêu chuẩn
quốc gia là tiêu chuẩn quốc gia, nhưng cũng phải nhập gia tuỳ tục, linh hoạt vận
dụng nha, cậu biết thành phố phát đạt tựa như Ba Dương kia, tại thời điểm tiến
cử nhà đầu tư bên ngoài, ưu đãi trên mặt thu thuế so với tiêu chuẩn quốc gia thì
nhiều hơn nhiều! “
“ Tiêu chuẩn quốc gia chỉ là tiêu chuẩn thành thị phát đạt vùng duyên hải tham
khảo học theo, chúng ta là khu đất liền, muốn bắt đầu phát triển, khẳng định
phải cần những chỗ nhượng bộ này, Tử Hiên, cậu cũng đừng quá cố chấp! “ La
Trạch Minh cười nói.
Dương Tử Hiên nhíu lông mày lại.
Kiếp trước, hắn đã học kinh tế học, cũng hiểu rõ, thời điểm rất nhiều nhà đầu tư
bên ngoài tiến vào trong nước, tại phương diện thu thuế, đều là hưởng thụ vượt
rất nhiều đãi ngộ vượt qua quốc dân, không ít xí nghiệp đầu tư bên ngoài đều
được hưởng thụ đãi ngộ “ hai miễn ba giảm “ , tức là xí nghiệp ngoại thương
đầu tư sẽ hưởng lợi nhuận theo danh thu đạt được, hai năm đầu miễn thuế, ba
năm sau giảm một nửa thuế thu nhập xí nghiệp.
Giảm hơn ba mươi phần trăm thuế thu nhập xí nghiệp, hơn nữa còn giảm miễn
thuế giữ gìn xây dựng thành thị và thuế giáo dục kèm theo, các xí nghiệp bên
ngoài sẽ có thể được miễn giảm 40% gánh nặng thuế, cái này có ý nghĩa, các xí
nghiệp bên ngoài so với xí nghiệp bản địa trong nước thì có được 40% ưu thế
về thành phẩm và sản phẩm.
Việc này, đối với bản thân các xí nghiệp dân doanh trong nước, đã có tác dụng
chèn ép không nhỏ.
Dương Tử Hiên cũng biết, loại tình huống này, vào thời đại này có lẽ là rất phổ
biến, không ít địa phương, thậm chí còn tự mình đưa ra chính sách của địa
phương, cho xí nghiệp bên ngoài càng nhiều ưu đãi mê người.
Nhưng Dương Tử Hiên lại không muốn làm như vậy.
“ Thị trưởng, như vậy chỉ sợ không tốt lắm đâu? “ Dương Tử Hiên cau mày nói.
“ Nặng bên này nhẹ bên kia như vậy, khu công nghiệp chúng ta cũng khó bàn
giao với các tiểu xí nghiệp khác ngụ lại trong khu công nghiệp chúng ta! “
Dương Tử Hiên nhớ rõ, tại năm 94 kiếp trước, xí nghiệp ngoại thương đầu tư
đã bắt đầu thống nhất áp dụng thuế giá trị ga tăng tài sản quốc gia, thuế tiêu phí
và thuế doanh thu quản lý điều lệ, theo thời đại chuyển dời, về sau, dần dần
trưng thu thuế sử dụng thổ địa với các xí nghiệp ngoại quốc.
Việc này cũng đã nói rõ, cái chính sách ưu đãi thuế này đã chậm rãi bị thu vào,
thậm chí là biến mất.
“ Có cái gì không tốt sao? Khu công nghiệp các cậu hiện tại chính là khuyết
thiếu xí nghiệp mạnh như Hiện Hải, có lực hiệu triệu, có sức ảnh hưởng đến các
xí nghiệp đầu tư bên ngoài muốn ngụ lại ở khu công nghiệp các cậu! “
“ Cậu cũng là hảo thủ làm kinh tế, điểm đạo lý dễ hiểu ấy không cần tôi dạy cho
cậu chứ, một cái khu công nghiệp kinh tế, không có một người nào, không có
một cái sản nghiệp trụ cột và xí nghiệp trụ cột nào đủ làm tư cách chèo chống,
là không thể nào làm lên được! “
Ngữ khí La Trạch Minh trở nên kịch liệt rồi, hiển nhiên, hắn đã có chút không
kiên nhẫn và chán ghét đối với việc Dương Tử Hiên nghịch ý hắn.