Đó là một nhân vật rất lợi hại, trong lòng Dương Tử Hiên đã cho La Trạch
Minh một cái ấn tượng như vậy, trước kia, hắn đã tiếp xúc qua La Trạch Minh
mấy lần, cũng biết La Trạch Minh tinh thông tính toán, mỗi một bước, mỗi một
câu đều tính toán rất rõ ràng, hiện tại tiếp xúc gần gũi, lại càng làm sâu sắc ấn
tượng của Dương Tử Hiên đối với La Trạch Minh.
Dương Tử Hiên biết rõ, loại người tinh thông tính toán, tất nhiên là rất thận
trọng, nhưng có một khuyết điểm trí mạng, chính là chưa đủ quyết đoán, bố cục
hẹp hòi.
Điểm này, từ việc La Trạch Minh đến Nam Hồ thời gian đã lâu, không làm ra
cái chính sách quan trọng gì, nhưng lại không hề xảy ra chuyện sai lầm cũng có
thể thấy được.
Trước kia, thời điểm Thạch Phong Tín đảm nhiệm thị trưởng, phong cách công
tác cả ủy ban thành phố Nam Hồ đúng là vô cùng sôi nổi, độ mạnh yếu cải cách
cùng các hạng công tác đều được đẩy mạnh, thập phần mạnh mẽ mà hữu lực.
Cả chính phủ Nam Hồ đều có thể nói là tinh thần phấn chấn, đưa ra không ít
chính sách quan trọng, làm thành công không ít hạng mục lớn, Thạch Phong Tín
cũng thuận thế thành lập hình tượng thị trưởng cường thế của hắn.
Nhưng hiện tại, phong cách công tác chủ đạo của La Trạch Minh trong ủy ban
thành phố, rõ ràng là thiên về hướng âm nhu, nói khó nghe một chút, chính là
một bãi nước đọng, không có nửa điểm phấn chấn tinh thần, mỗi người đều là
ngồi ăn rồi chờ chết, ứng phó tốt trên mặt, đối phó tốt phía dưới, không xuất
hiện sai lầm, chính là đồng chí tốt.
Đối với phong cách làm việc như vậy, Dương Tử Hiên cũng không dám gật đầu
bừa.
Trịnh Xây Minh cùng Tô Đại Tần thì không cần phải nói rồi, Lý Chí Hồng hô
lên một câu phản đối, trên mặt hai người bọn họ đều là vẻ vui vẻ, dù là ai cũng
không muốn hai khối thịt béo mình được phân công quản lý bị người khác cướp
đi.
“ Chí Hồng có đề nghị gì tốt không? “ La Trạch Minh nhen nhóm một điếu thuốc
rồi hỏi.
“ Tôi cảm thấy, để Dương Tử Hiên đồng chí tiếp nhận toàn bộ công tác phân
công cho Giản Văn Phong trước kia không phải là phương án tốt. “ Lý Chí
Hồng rất thẳng thắn nói.
“ Vậy thì, Chí Hồng, cậu cảm thấy, chúng ta nên phân công đồng chí Dương Tử
Hiên như thế nào đây? “ La Trạch Minh cười cười, mặc dù là dáng vẻ tươi
cười, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy lành lạnh.
La Trạch Minh đào cái bẫy này cũng rất xinh đẹp, vốn an bài phân công cho
Dương Tử Hiên là một việc thập phần khó giải quyết, không làm tốt, rất dễ
dàng đắc tội với người, nhưng là hiện tại nói một câu, liền đem cái việc khó
giải quyết này, ném đến trên tay Lý Chí Hồng.
Lý Chí Hồng lắc đầu, nói: “ Phân công cụ thể còn cần chúng ta cùng nhau thảo
luận, tôi chỉ có thể cung cấp một phương hướng tham khảo đại khái, tôi cảm
thấy, an bài phân công cũng phải phù hợp với sở trường của các đồng chí!”
“Ủy ban thành phố chúng ta đều biết, đồng chí Dương Tử Hiên đã biểu hiện rất
tốt trong lần đến Tô thành phố kêu gọi thương nhân đến khảo sát, phải nói là
đồng chí Dương Tử Hiên rất có một bộ nghề nghiệp đối với kêu gọi thương
nhân!”
“Tôi cảm thấy, khối công tác kêu gọi thương nhân, buôn bán bên ngoài này, đưa
ra để đồng chí quản lý cũng không sao cả, còn có, trước kia Dương Tử Hiên
đồng chí tại Hồng Thủy huyện, cũng đã làm qua cải cách xí nghiệp dệt nhà
nước, còn có một vài cải cách khác, như tiến cử hạng mục du lịch Thiên Mã
núi, những điều này, đều là sở trường của đồng chí, cũng là công tác đồng chí
Dương Tử Hiên quen thuộc, có thể để cho đồng chí quản lý. “
“ Đương nhiên, công việc cụ thể, chúng ta còn phải chậm rãi tham khảo, tôi
cũng chỉ đưa ra đề nghị sơ bộ mà thôi! “ Lý Chí Hồng vừa cười vừa nói.
Lý Chí Hồng cũng là người khôn khéo, đương nhiên không biết dễ dàng tiếp
nhận của khoai lang phỏng tay của La Trạch Minh như vậy, cho nên, lúc đang
nói chuyện, cũng một mực cường điệu cập qua phương hướng và đề nghị mang
tính định hướng, ngoại trừ kêu gọi thương nhân và buôn bán ra, không hề đề cập
đến phân công cụ thể.
Kêu gọi thương nhân và buôn bán với bên ngoài, bản thân chính là nằm trong
tay Lý Chí Hồng.
Hiện trong tay Lý Chí Hồng, các nghành quan trọng được phân công quản lý rất
nhiều, ví dụ như tài chính thuế vụ quốc thổ, Lý Chí Hồng cũng biết, La Trạch
Minh vẫn muốn dùng lý do thường vụ phó thị trưởng được quản quá nhiều
nghành, cướp đoạt mấy cái nghành quan trọng từ trên tay Lý Chí Hồng, ví dụ
như tài chính và thuế vụ.
Lần này, Lý Chí Hồng rất biết thời biết thế, đem hai cái nghành tương đối không
quan trọng đối với mình, vạch ra để cho Dương Tử Hiên quản lý, giảm bớt số
lượng nghành mình trực tiếp quản lý trong ủy ban.
Một là La Trạch Minh tuyệt đối không có cách nào dùng lý do thường vụ phó
thị trưởng quản quá nhiều nghành, rồi cướp đoạt mấy cái quan trọng nghành tài
chánh thuế vụ quốc thổ của hắn.
Thứ hai, lại có thoáng thể an ủi Dương Tử Hiên, tiểu đệ đi lại tương đối gần
với mình này một tý, cho hắn chút ngon ngọt để ăn.
Thứ ba, cũng có tác dụng thả con tép, bắt con tôm, hắn làm thường vụ phó thị
trưởng, cũng đem mấy cái nghành mình được phân công quản lý vung ra, mấy
cái phó thị trưởng khác cũng nên thoáng tỏ vẻ một tý, quá ky bo, sẽ khiến người
khác hèn mọn, khinh bỉ ky bo.
La Trạch Minh không nghĩ tới, Lý Chí Hồng vậy mà lại chơi thủ đoạn như vậy,
chiêu thức ấy đúng là quá hay.
Lê Khải Minh cũng thập phần tinh tường đối với điểm khúc mắc giữa Lý Chí
Hồng và La Trạch Minh, âm thầm cười trộm một tiếng, Dương Tử Hiên này có
lẽ là người có phúc, tự nhiên nhặt được cục vàng khi hai con chó cắn nhau.
Đáy lòng Dương Tử Hiên âm thầm cười trộm, đề nghị đầy tính định hướng như
vậy, không ngờ Lý Chí Hồng cũng có thể nghĩ ra được, La Trạch Minh cảm thấy
rất khó nói, muốn ném củ khoai lang phỏng tay ra ngoài, nhưng Lý Chí Hồng
người ta căn bản là không thèm tiếp củ khoai lang này.
“ Tử Hiên đồng chí, cậu là người trong cuộc, cậu nói cái nhìn của cậu một chút,
cậu tương đối quen thuộc nghành công tác nào? “ La Trạch Minh buồn bực một
chút, thoáng điều chỉnh tâm tình một tý, bắt đầu dẫn lửa về phía Dương Tử
Hiên.
Dương Tử Hiên nheo mắt, vấn đề này cũng không dễ trả lời, không cẩn thận là
sẽ đắc tội với người, dễ dàng biến thành người giành ăn từ trong miệng mấy
phó thị trưởng khác.
Bốn phía, mấy phó thị trưởng ngồi đó, đều nhìn chằm chằm vào Dương Tử
Hiên, ngoại trừ vài người Lê Khải Minh, Lý Chí Hồng, La Trạch Minh, đã tiếp
xúc khá sâu cùng Dương Tử Hiên ra, mấy phó thị trưởng khác đối với Dương
Tử Hiên, cũng mới chỉ là nghe danh, chưa thấy một lần.
Nghe nói danh tiếng Dương Tử Hiên rất vang dội, người rất trẻ tuổi, nhưng
trình độ thực chất thì không biết như thế nào.
Cho nên, tất cả đều rất tò mò nhìn Dương Tử Hiên, muốn nhìn một chút xem
Dương Tử Hiên xử lý vấn đề La Trạch Minh đâm chọc ra như thế nào.
“ Cái này, tôi xin nghe theo tổ chức an bài, tổ chức an bài cho tôi công tác gì,
tôi sẽ chăm chú làm tốt công tác đó. “ Dương Tử Hiên cười cười nói.
Câu trả lời này vừa ngay thẳng lại vừa hay, một câu điển hình của quan viên,
vấn đề La Trạch Minh đùn đẩy qua Dương Tử Hiên, căn bản là không đủ lực để
nhìn ra thái độ của Dương Tử Hiên.
La Trạch Minh cảm thấy rất khó chịu, liên tục tung ra hai quyền đối với Dương
Tử Hiên và Lý Chí Hồng, đều đánh lên trên bông, nửa điểm khí lực cũng không
xuất ra nổi.
“ La thị trưởng nói một chút đi, nói xem ngài có ý kiến đối với phương diện
phân công an bài Dương Tử Hiên đồng chí. “ Lý Chí Hồng đánh thái cực, một
lần nữa đá bóng cao su trở lại trên tay La Trạch Minh.
“ Tóm lại, tôi đề nghị chuyển mấy nội dung tôi được quản lý, bao gồm kêu gọi
thương nhân, mậu dịch với bên ngoài, ngoại sự, đả kích buôn lậu, chuyển đến
cho Dương Tử Hiên đồng chí quản lý. “ Lý Chí Hồng thoáng bổ sung một tý.
Ý ở ngoài lời cũng rất rõ ràng, tôi là thường vụ phó thị trưởng đã cắt mấy khối
thịt, phân ra mấy cái nghành, cậu là một thị trưởng, dù như thế nào cũng nên tỏ
vẻ một chút đi.
La Trạch Minh không nghĩ tới, dĩ nhiên lại là một cái cục diện như vậy, toàn bộ
tính toán trước kia đều rơi vào khoảng không, hơn nữa, Lý Chí Hồng là thường
vụ phó thị trưởng, cũng là người gây sự, nói Dương Tử Hiên am hiểu phương
diện du lịch, cải cách, tái cơ cấu, ngụ ý là muốn đem du lịch và tái cơ cấu cho
Dương Tử Hiên quản lý.Du lịch thì cũng thôi, ở trong mắt La Trạch Minh, du
lịch đúng là một khối gân gà, nhưng tái cơ cấu, hiện tại đúng là một thanh lợi
kiếm trong tay La Trạch Minh, cũng là nghành La Trạch Minh tự mình nắm lấy.
Nếu thật sự bị phân ra, chỉ sợ trong tay thị trưởng hắn cũng sẽ thiếu đi một
thanh lợi kiếm, hơn nữa, tái cơ cấu cũng dễ dàng làm ra thành tích, làm ra chiến
tích chính sách quan trọng, La Trạch Minh đúng là không nỡ phân ra.
“ Như vậy đi, Dương Tử Hiên đồng chí có lẽ là tiếp nhận radio TV của Giản
Văn Phong trước kia, tăng thêm công tác mậu dịch với bên ngoài, ngoại sự, sự
vụ Hong Kong, khu nghiên cứu kỹ thuật Nam Hồ, công tác đả kích buôn lậu, du
lịch, còn có cục thuốc lá và công tác đoàn thanh niên cộng sản. “ Bị Lý Chí
Hồng ép buộc và từng bước ép sát, bản thân La Trạch Minh không muốn cắt
thịt, cũng chỉ có thể cắt thịt các phó thị trưởng khác.
“ Về phần một bộ phận công tác nông thôn trước kia Giản Văn Phong được
phân công quản lý, hiện tại thì miễn đi, dù sao Dương Tử Hiên đồng chí còn
kiêm nhiệm công ủy bí thư khu công nghiệp, phân công quản lý quá nhiều, chạy
đi chạy lại hai đầu, cũng sẽ bận không thể rút thân ra nổi. “ Trên mặt La Trạch
Minh đầy vẻ nghiêm nghị nói.
Sắc mặt Tô Đại Tần lại biến thành rất khó coi, dù sao, thịt trong miệng ai đã ăn
được rồi, lại bị đoạt đi, cũng sẽ không thể bày ra sắc mặt tốt.
Chỉ là, thị trưởng đã mở miệng, hắn là phó thị trưởng bài danh đệ tam, cũng
không dám phản bác cái gì, hơn nữa thuốc lá, radio TV trước kia cũng chính là
Giản Văn Phong được phân công quản lý, hiện tại vạch đến danh nghĩa Dương
Tử Hiên, cũng không quá chuyện vật quy nguyên chủ mà thôi.
“ Tôi đồng ý! “ Lý Chí Hồng tỏ thái độ đầu tiên.
Trịnh Xây Minh thấy La Trạch Minh không lấy mấy cái công tác nông thôn
trước kia Giản Văn Phong được phân công quản lý đi, cũng tỏ thái độ cao hứng,
nói: “ An bài như vậy không tệ . “
“ Tôi cũng đồng ý. “
Lê Khải Minh tỏ thái độ mà không để lại dấu vết, hắn là thư ký trưởng ủy ban
thành phố, trên hội nghị đảng, cơ bản cũng bảo trì bước tiến nhất trí cùng với
La Trạch Minh.
Cho nên, ở bên trong hội nghị đảng lần này, đối với an bài phân công Dương
Tử Hiên, hắn cơ bản là không biểu lộ thái độ gì, chỉ là, hiện tại xem ra, phân
công an bài như vậy, đối với Dương Tử Hiên mà nói, thật sự cũng rất không tệ,
nghành quan trọng có, lượng công việc cũng không phải đặc biệt lớn, cơ bản
coi như là nắm giữ nghành quan trọng mà trách nhiệm nhẹ.
Hai đại cự đầu trong ủy ban thành phố đều bày tỏ thái độ rồi, mấy phó thị
trưởng khác cũng đều ào ào tỏ thái độ, tỏ vẻ đồng ý.
Một hồi phân công an bài cứ như vậy mà chấm dứt, thật sự khiến cho Dương
Tử Hiên có chút bất ngờ, hắn căn bản cho là mình không lấy được phân công
cái nghành gì quan trọng, không nghĩ tới, cuối cùng lại lấy được không ít phân
công tốt, chủ yếu có lẽ là Lý Chí Hồng xuất lực rất mạnh.
Tuy Dương Tử Hiên không biết, Lý Chí Hồng trợ giúp mình như vậy, có phải là
còn có mục đích khác, không muốn người nào biết hay không, nhưng từ kết quả
để xem xét, Dương Tử Hiên vẫn còn có chút cảm kích hắn.
Những nghành phân công quản lý này, tuy cũng không phải là nghành đặc biệt dễ
dàng làm ra thành tích, nhưng Dương Tử Hiên cảm thấy, nương tựa theo năng
lực và tri thức của mình, vẫn có thể làm ra chút thành tích nho nhỏ.
Thảo luận xong vấn đề phân công Dương Tử Hiên, về sau, mọi người cũng đều
là có chút hết hào hứng, thoáng thảo luận một tý về vấn đề sản phẩm nông sản
giả mạo phát sinh gần đây ở Thủy Đô huyện, đưa ra ý kiến phải nghiêm khắc đả
kích người làm nông phẩm, thực phẩm, dược phẩm giả mạo.
Thành phố Nam Hồ là đại thành phố, ngoại trừ Đương Quy huyện, khu Tĩnh
Thủy, khu công nghiệp, Long Sơn huyện, còn có ba huyện Thủy Đô huyện, Kỳ
Sơn huyện, Bìa Nhị huyện, tất cả là hai khu năm huyện.
Kinh tế tương đối phát đạt, đúng là ba huyện Đương Quy huyện, Long Sơn
huyện, Kỳ Sơn huyện, Thủy Đô huyện và Bìa Nhị huyện, bởi vì tương đối dựa
vào khu trung tây bộ, chính giữa có núi lớn cách trở, kinh tế rớt lại phía sau rất
nhiều.
Mà Đương quy huyện, Long Sơn huyện, đều là đại huyện mang tính tài nguyên,
thừa thãi tài nguyên khoáng sản, tương đối nhiều nhà giàu mới nổi.
Dương Tử Hiên hiện tại cũng được chia phần, trông coi khối công tác đả kích
buôn lậu, nhưng Dương Tử Hiên cảm thấy, cái này và mình, có lẽ là không có
duyên, mình không có năng lực điều động cảnh sát thành phố.
Một khối nông tư, hiện tại chủ yếu là do Trịnh Xây Minh nắm quyền quản lý,
giám sát thực phẩm dược phẩm thì là thuộc về Tô Đại Tần được phân công
quản lý.
Một hồi hội nghị trôi qua, cũng không sai biệt lắm, đã đến thời gian ăn cơm
trưa, La Trạch Minh dùng thanh âm kim loại ma sát tuyên bố tan họp, về sau,
các phó thị trưởng cũng đều là ào ào đi ra ngoài phòng họp.
Dương Tử Hiên vốn muốn mời Lê Khải Minh cùng đi ăn cơm, nhưng thấy Lê
Khải Minh dường như còn muốn hướng La Trạch Minh báo cáo cái gì đó,
Dương Tử Hiên liền không lên tiếng gọi hắn cùng đi.
Hiện tại, trong ủy ban thành phố, cơ hồ không có người nào biết quan hệ cá
nhân giữa Lê Khải Minh và Dương Tử Hiên rất tốt, vô luận là Dương Tử Hiên
hay là Lê Khải Minh, đều không muốn đem cái quan hệ này bạo lộ ra ở trong
mắt người ủy ban thành phố nhanh như vậy.
Giấu kín, đến thời điểm mấu chốt, hai bên liên thủ với nhau, mới có thể tạo
được kỳ chiêu để dùng.
Thời điểm thư ký La Trạch Minh là Phương Vân đi theo sau lưng La Trạch
Minh, liền hướng Dương Tử Hiên gật gật đầu, Phương Vân nhớ rõ, thời điểm
Dương Tử Hiên tiền nhiệm, lần đầu bái phỏng La Trạch Minh, đã đưa cho hắn
bao thuốc, trong nháy Dương Tử Hiên liền biến thành phó thị trưởng rồi, thật sự
khiến cho Phương Vân hâm mộ một hồi.
Trên đời có đủ loại dạng lãnh đạo, liền có đủ loại dạng thư ký đi theo phục vụ.
Tính cách La Trạch Minh thiên về hướng âm nhu cẩn thận, Phương Vân cũng là
người tinh thông tính toán, tuy trong đầu rất hâm mộ Dương Tử Hiên, nhưng mặt
ngoài lại không có một chút thần thái nào biểu hiện điều đó.
Dương Tử Hiên lại chú ý tới, Phương Vân mặc một thân trang phục và đạo cụ
rất không tầm thường, quần áo tây là hàng Bài Tử, vô cùng cầu kỳ, cái đó và
phong cách quần áo đơn giản của La Trạch Minh lại rất khác biệt, trong lòng
hơi sững sờ, đi ra khỏi cao ốc ủy ban thành phố.
Dương Tử Hiên có ý định buổi chiều đến bái phỏng Thạch Phong Tín bí thư
một tý, cho nên liền đến tiệm cơm thành phố ăn cơm cùng Hồ Khải, sau đó liền
ở trong xe nghỉ ngơi một hồi.
Dương Tử Hiên ngồi ở sau xe, cẩn thận xem xét được mất của chính mình trên
hội nghị đảng hôm nay.
Hội nghị đảng hôm nay, tuyệt đối là mang đến không ít tin tức làm cho người
khác tò mò.
Tuy không biết Lý Chí Hồng xuất phát từ mục đích gì, lại đem mấy cái nghành
tương đối quan trọng hắn được phân công quản lý, đưa vào trong tay Dương Tử
Hiên, nhưng ít nhất, từ kết quả nhìn lại, Dương Tử Hiên đã được lợi không ít.
Mậu dịch với bên ngoài, kỳ thật, ở trong mắt rất nhiều phó thị trưởng để, tuyệt
đối còn là một cái gân gà.
Dù sao, đối với Nam Hồ thành phố, như vậy một cái đại thành phố nhiều mỏ
quặng và nằm sâu trong đất liền, hiện tại mà đi nói chuyện gì về mậu dịch với
bên ngoài, tuyệt đối đều là mấy cái gì đó vô nghĩa.
Nếu như đặt ở phía đông, xuôi theo thành phố Hải Thành, cái công tác mậu dịch
với bên ngoài này lại là một phen cảnh tượng rất khác biệt.
Nhưng Dương Tử Hiên cảm thấy, vẫn có thể hoạt động được, tuy Nam Hồ
không giống thành phố Hải Thành, xuất nhập cảng và mậu dịch thập phần phát
đạt như vậy, nhưng lại có con sông lớn nổi tiếng trong nước —— Hồng Hà, một
thành thị ven bờ Hồng Hà.
Năng lực để tàu thuyền thông thương của Hồng Hà ở trong nước, tuyệt đối là
đứng số một số hai, cho nên, Dương Tử Hiên vẫn tương đối lạc quan đối với
việc Nam Hồ phát triển mậu dịch với bên ngoài, hoạt động tốt, cũng có thể làm
ra thành tích.