Trước kia, Cứu Uy Tân cũng đã từng có tâm tư đầu nhập vào La Trạch Minh,
dù sao, sau lưng La Trạch Minh là một chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh, không
gian tiến bộ lên chức rất lớn.
Sau lưng Thạch Phong Tín thì là cái gì cũng không có, bằng không thì Thạch
Phong Tín làm ra chiến tích lớn như vậy tại Nam Hồ, đã nhiều năm như vậy,
vẫn không thể bò lên, lẹt đẹt làm một cái bí thư thị ủy thành phố hạng hai.
Điểm ấy, Cứu Uy Tân nhìn thấy rất rõ ràng, nhất là đại nhiệm kỳ mới sắp tới,
lão bí thư tỉnh ủy sắp lui về tuyến hai, Hoàng Văn Thanh rất có thể tiến một
bước, nhậm chức bí thư tỉnh ủy, khi đó, con đường làm quan của La Trạch Minh
lại càng tăng tiến.
Đây mới đúng là nguyên nhân khiến cho Cứu Uy Tân mang lòng thần phục La
Trạch Minh.
“ Đa tạ thị trưởng quan tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng, tranh thủ công tác để được
thị ủy ủy ban thành phố tán thành! “ Cứu Uy Tân nói những lời này, coi như là
hướng La Trạch Minh, bày tỏ lòng trung thành của mình.
La Trạch Minh gật gật đầu, lại an ủi Cứu Uy Tân vài câu, sau đó mới để điện
thoại xuống.
Kỳ thật, mục đích của La Trạch Minh cũng rất đơn giản, đơn giản chính là muốn
lôi kéo Cứu Uy Tân một tý, phải biết rằng, địa vị tập đoàn Nam thép tại cả kinh
tế Nam Hồ, chính là một đầu tầu, La Trạch Minh muốn triệt để khống chế ủy
ban thành phố, muốn khống chế cái Nam thép này, còn có cả kim loại màu Long
Sơn, hai xí nghiệp nhà nước đứng đầu kinh tế Nam Hồ.
Tuy nhiên, hiện tại, uy vọng La Trạch Minh ở cả ủy ban thành phố không tính
thấp, tuy đại bộ phận hạch tâm người phụ trách các nghành ủy ban thành phố
đều là người già thời đại Thạch Phong Tín lưu lại, cũng đều rất phối hợp công
tác với La Trạch Minh, nhưng La Trạch Minh vẫn cảm giác không tiêu sái tự
nhiên, không mở ra được cục diện.
Lần này lôi kéo được Cứu Uy Tân, bộ hạ cũ của Thạch Phong Tín, kỳ thật cũng
là La Trạch Minh hắn hướng Thạch Phong Tín, khởi động một cái tín hiệu khiêu
chiến, Cứu Uy Tân này là cán bộ bản địa, lại đầu phục hắn, cũng có thể khiến
cho một ít cán bộ bản địa đang đứng xem đầu nhập vào hắn, phát ra nổi hiệu
ứng ăn theo.
Bị bộ hạ cũ phản bội, cũng có thể tạo thành trùng kích nhất định trên tâm lý đối
với Thạch Phong Tín.
Đây mới là mục đích thực sự của La Trạch Minh.
...
Vài ngày sau, hội nghị thị ủy mời thường ủy mở rộng, trên hội nghị, tuyên bố
quyết định của tỉnh ủy, Dương Tử Hiên chính thức nhậm chức.
Dương Tử Hiên chính thức lộ diện tại thành ủy, dùng thân phận phó thị trưởng
kiêm nhiệm công ủy bí thư khu công nghiệp.
Sau khi hội nghị chấm dứt, Dương Tử Hiên không ở lại nội thành, mà là ngồi xe
về cao ốc văn phòng đảng chính khu công nghiệp.
Không ít lãnh đạo khu công nghiệp nhận được tin tức, tựa như Thư Bình, Lưu
mặt đen, Chương Bằng đều ào ào chạy tới văn phòng bí thư chúc mừng.
“ Bí thư, chúc mừng, ngài đã không còn chỉ là lãnh đạo khu công nghiệp chúng
ta, mà là lãnh đạo toàn bộ thành phố rồi! “
Thư Bình ngồi ở đối diện Dương Tử Hiên, cười nói, vẻ mặt Hồ Khải cũng rất
vui mừng.
Trước kia, sau khi hội thường ủy thị ủy thông qua ý kiến đề bạt, Dương Tử Hiên
một mực không nói ở khu công nghiệp, khu công nghiệp cũng không có mấy
người biết rõ, sau khi biết hôm nay, trên hội nghị thường ủy thị ủy mở rộng, tỉnh
ủy tuyên bố quyết định, khu công nghiệp mới bắt đầu oanh động.
“ Bí thư, ngài dấu diếm quá mức, làm chúng tôi thật vất vả, trước kia, một chút
tiếng gió cũng không rò ra! “ Lưu mặt đen cũng cười ha ha nói.
Dương Tử Hiên chỉ cười mà không nói.
Chương Bằng ở một bên, nhìn bộ dáng trấn định của Dương Tử Hiên, trong nội
tâm lại thập phần bội phục công phu hàm dưỡng của Dương Tử Hiên, bên trong
phòng tuyên truyền thành phố cũng có một cán bộ cấp ban hơn hai mươi tuổi,
Chương Bằng đã tiếp xúc qua, nhưng người trẻ tuổi cấp ban kia đúng là thập
phần kiêu căng, mắt cao hơn đầu, nào có vẻ ổn trọng đầy lão luyện như Dương
bí thư.
“ Bí thư lên chức, cũng nên đi chúc mừng một chút chứ, chúng ta đến khách sạn
thành phố Nam Hồ, thế nào? “ Chương Bằng đề nghị, mặc dù cái danh hiệu phó
thị trưởng này cũng không thể cho Dương Tử Hiên tăng thêm thực quyền gì,
nhưng dù sao cũng là lên cấp lãnh đạo thành phố, cho nên, nói lên chức cũng
không sai.
Mấy người Thư Bình, Lưu mặt đen đều ào ào tán thưởng, Dương Tử Hiên vốn
định thoáng chối từ một tý, cuối cùng cũng không lay chuyển được, đánh phải
tùy bọn hắn.
“ Đã chúc mừng, vậy hãy gọi tất cả lãnh đạo khu công nghiệp lên đi! “
Dương Tử Hiên phân phó, tiện đường phân phó luôn Lý Bất Phàm, nói: “ Lão
Lý, anh đi liên lạc với Trần cục trưởng, Lâm trưởng phòng, Diêu phó chủ
nhiệm, Bạch phó chủ nhiệm, Trương phó chủ nhiệm, chúng ta trước đi, đến bên
kia rồi chờ bọn hắn. “
Mấy người Thư Bình đều gật đầu phụ họa, trước khi đi ra cửa, Lý Bất Phàm
theo đuôi sau lưng Dương Tử Hiên, hỏi: “ Bí thư, khoản chi này nhét vào khoản
chi tiêu công của văn phòng đảng chính chúng ta hay là thu tiền mọi người? “
Dương Tử Hiên cười cười, mắng: “ Thu tiền của những lãnh đạo khu công
nghiệp này sao, vậy mà cậu cũng nghĩ ra được, như vậy đi, lần này chúc mừng,
không dùng phí nghiệp vụ bên trong văn phòng đảng chính nữa, tự mình xuất
tiền túi mời khách, hiện tại tài chính khu công nghiệp túng quẫn, có thể tiết kiệm
là tốt nhất, tôi là công ủy bí thư, cũng không thể dẫn đầu trong khoản ăn uống
công! “
Dương Tử Hiên cũng biết, vị trí mình càng ngày càng cao rồi, người nhìn mình
chằm chằm cũng càng ngày càng nhiều, không nên để lộ ra một ít chuyện nhỏ,
làm cho đám tiểu nhân bắt được cái đuôi.
Một đám lãnh đạo cấp ban khu công nghiệp đều chạy tới khách sạn Tĩnh Thủy.
Khách sạn Tĩnh Thủy là một trong những khách sạn nổi danh nhất nội thành,
không chỉ là bởi vì nó có bối cảnh chính phủ của khu Tĩnh Thủy, tiêu chuẩn
phục vụ tại cả nội thành Nam Hồ cũng tuyệt đối đứng đầu tiên.
Năm trước, khách sạn Tĩnh Thủy được một người thương nhân Hongkong nổi
tiếng bơm tiền, hơn nữa còn tiến cử hệ thống quản lý phục vụ tiếp cận khách sạn
quốc tế, khiến cho thanh danh khách sạn Tĩnh Thủy càng nổi tiếng hơn ở Nam
Hồ, giới kinh doanh Nam Hồ ai cũng biết, không ít người xuất nhập khách sạn
Tĩnh Thủy đều là nhân vật nổi tiếng trong thành phố.
Một đoàn người Dương Tử Hiên đi tới khách sạn, về sau, Lưu mặt đen tranh thủ
thời gian đi lên an bài một gian phòng, chỉ là, người quản lý kinh doanh nói các
phòng đã chật ních, cho nên một đoàn người Dương Tử Hiên cũng chỉ có thể
ngồi ở đại sảnh.
Sau khi ngồi xuống, mọi người mà bắt đầu gọi món ăn rồi, tất cả lại có vẻ rất
vui vẻ hòa thuận, không hề có vẻ quan hệ khẩn trương như bình thường.
Chỉ chốc lát sau, mấy người Trương Lan, Bạch Thự, Diêu Thiên Thư cũng đều
ào ào chạy tới, tìm ghế ngồi xuống.
“ Bí thư, ngài đúng là phong tỏa tin tức quá gay gắt, đáng nhẽ nên sớm nói sự
tình hội thường ủy đã thông qua ngài làm phó thị trưởng, ngài còn phải đợi cho
người phòng tổ chức tỉnh ủy tới tuyên bố, mới để chúng ta biết! “ Bạch Thự giơ
chén rượu, vừa cười vừa trách Dương Tử Hiên.
“ Bí thư, tôi xin kính trước, chúc ngài từng bước thăng chức càng cao hơn! “
Bạch Thự giơ chén rượu về hướng Dương Tử Hiên, sau đó uống một hơi cạn
sạch.
Mặc dù Dương Tử Hiên không quan tâm đến Bạch Thự, nhưng là có lẽ vẫn bội
phục tính cách co được dãn được của Bạch Thự, tuy trước đó không lâu mình
còn dẫn đội công an, tiến đến vây khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, hiện tại hắn vẫn
mang một bộ dáng điềm nhiên như không có việc gì.
Người miệng nam mô, bụng một bồ dao găm như vậy, khó đối phó hơn nhiều so
với nhân vật kiêu ngạo như Trương Bảo Quốc.
Dương Tử Hiên cười cười, nhấp một ngụm rượu.