Chương 177: Như nhau

Kỳ thật, cũng không trách được tại sao Giang Văn hung hăng càn quấy như thế,

thậm chí dám đối địch cùng Dương Tử Hiên.

Giang Văn lúc trước, đúng là nhân tài Bạch Thự chuyên môn đào từ Cảng Châu

tỉnh Lĩnh Nam trở về, cũng nhờ Giang Văn kinh doanh mà khu nghỉ dưỡng

Hoàng Hồ thành chỗ ăn chơi số một thành phố Nam Hồ và các khu xung quanh,

hiện tại khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ đã có danh xưng là “ tiểu Hongkong “ .

Hơn nữa, Giang Văn ở tại khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ thường xuyên tiếp xúc với

không ít kẻ quyền quý quyền thế cấp bậc thành phố, tầm mắt dần dần cao lên,

cũng không để Dương Tử Hiên, một công ủy bí thư khu công nghiệp này vào

mắt.

Trong khu công nghiệp này, người có thể chỉ huy đến hắn, chỉ có hai người

Bạch Thự cùng Trương Lan mà thôi, người khác bất luận, không bán mặt mũi

cho kẻ nào.

Nếu như không phải khiếp sợ sau lưng Dương Tử Hiên một mảnh cảnh sát đông

nghịt, sợ rằng Giang Văn căn bản là không biết bán cho Dương Tử Hiên mặt

mũi.

Đợi ước chừng năm phút đồng hồ, về sau, Giang Văn quả nhiên đã để cho bảo

vệ mang theo mười mấy người đi ra.

“ Thả tôi ra, các cậu làm gì? “

Dương Tử Hiên vừa nghe, chính là thanh âm Hứa Tinh, trong nội tâm thầm vui

vẻ, may mắn mà tới kịp, Hứa Tinh còn chưa bị nam tử say rượu kia xâm phạm.

Khuôn mặt Giang Văn đen lên, hướng bắt người bảo vệ phất phất tay, mấy

người đoàn phim mười đã bị bảo vệ ném như chó chết, ngã hết xuống bãi cỏ

ném tới trước cửa khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ.

Bảo vệ bắt lấy Hứa Tinh kia, khả năng là nhìn thấy khí chất Hứa Tinh cao nhã,

tướng mạo kinh người, lại không dám quăng Hứa Tinh ra, mà là đặt lên trên bãi

cỏ.

Hứa Tinh ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy được Dương Tử Hiên chắp tay đứng

thẳng cao ngất ở phía trước, vội vàng bò lên, nhào tới trên người Dương Tử

Hiên, bắt đầu gào khóc thảm thiết.

Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm cả kinh, không nghĩ tới loại cục diện này

lại xảy ra, thần sắc có chút xấu hổ, Trịnh Cường cùng rất nhiều cảnh sát đứng

sau lưng đều hơi hơi lệch đầu sang một bên.

Trịnh Cường ho khan vài cái, dùng con mắt nhìn liếc qua Hứa Tinh ôm chặt

Dương Tử Hiên, thầm nghĩ, chẳng lẽ cô bé này chính là bí thư phu nhân trong

truyền thuyết? Lớn lên quả thật xinh đẹp, khó trách ngay cả nhân vật điều kiện

ưu tú như Dương bí thư cũng phải mềm lòng.

Dương Tử Hiên thấp giọng nói: “ Này, em gái, cô làm ướt y phục của tôi rồi,

trở về cô phải giặt cho tôi đấy! “

Dương Tử Hiên vừa nói như vậy, khuôn mặt Hứa Tinh xấu hổ đến đỏ lên, vội

vàng đẩy Dương Tử Hiên ra, ai oán nói: “ Tôi mới không giặt cho cậu, ai bảo

cậu cho giới thiệu một cái nhà khách như vậy, nếu như cậu tới muộn một chút,

tôi sẽ bị tử tửu quỷ kia làm cho, cho... không nói nữa, tóm lại là cậu đáng đời! “

Dương Tử Hiên cười khổ một tiếng, trong lòng tự nhủ, chính cậu là một hồng

nhan họa thủy, lại trách cứ tôi làm gì.

Giang Văn đứng cách đó không xa, như một con độc xà nhìn chằm chằm vào hai

người Dương Tử Hiên cùng Hứa Tinh.

“ Ôi! “

Trên bãi cỏ, có một nam tử trong đoàn phim, thân thể cong cong, lại giống một

con chó, nằm thẳng cẳng trên mặt đất, Dương Tử Hiên cùng Hứa Tinh đều quay

đầu nhìn lại, nam tử này, không phải là nam nhân vật chính trong đoàn làm

phim, luôn thầm mến Hứa Tinh kia sao?

Đúng lúc này, một nam tử say rượu từ bên trong khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ run

rẩy chạy ra.

Hứa Tinh thấy rõ mặt mũi nam tử, vô ý thức nhích lại gần hướng người Dương

Tử Hiên, nói: “ Chính là người này, vừa rồi là hắn muốn phi lễ tôi! “

“ Con mẹ nó, mày khỏi phải nghĩ đến chuyện chạy trốn! “ Nam tử say rượu xoa

xoa hai tay, cười dâm, lao đến hướng Hứa Tinh bên người Dương Tử Hiên, lúc

đi qua bên cạnh Giang Văn, liền ngừng lại, hỏi: “ Giang quản lý, chuyện gì xảy

ra vậy, không phải đã bảo cậu phái người đưa nữ nhân này lên trên giường của

tôi sao? Làm sao cậu lại để nàng chạy, hiện tại cậu lập tức giúp tôi bắt lấy

nàng! “

Giang Văn nhìn Dương Tử Hiên, cúi đầu nói: “ Trương thị trưởng, không phải

tôi không mang nàng đi, mà là công ủy bí thư khu công nghiệp chúng tôi Dương

bí thư muốn lấy người đi, cho nên, tôi cũng không thể không thả người, Trương

thị trưởng, anh cũng muốn phải hiểu một tý về thế khó xử của tôi, dù sao Hoàng

Hồ chúng ta có lẽ vẫn là do khu công nghiệp quản, nếu như khu nghỉ dưỡng

Hoàng Hồ chúng ta do Trương thị trưởng ngài quản, tôi nhất định sẽ tận tâm tận

lực phục vụ vì ngài! “

Giang Văn câu nói đầu tiên đã châm ngòi ly gián.

Quả nhiên, Trương thị trưởng lập tức gào lên: “ Công ủy bí thư chó má gì chứ,

cũng dám cùng Trương Bảo Quốc tôi đoạt nữ nhân sao? “

Trương Bảo Quốc?

Dương Tử Hiên cau mày, Trương Bảo Quốc đúng là phó thị trưởng đếm ngược

thứ hai từ dưới lên ở ủy ban thành phố, tuy chưa chui vào thường vụ, nhưng dù

sao cũng là thành viên đảng trong ủy ban thành phố, tại ủy ban thành phố cũng

có một chút quyền nói chuyện, khó trách Bạch Thự không tiếp điện thoại của

mình, thì ra sợ đắc tội phó thị trưởng này.

Chỉ là, Dương Tử Hiên không nghĩ tới, Trương Bảo Quốc, một cán bộ cấp phó

sở, vậy mà cuộc sống cũng thối nát như vậy, lại dám hiển nhiên xâm phạm thiếu

nữ chưa lập gia đình.

“ Chúng ta đi thôi! “ Dương Tử Hiên hướng Trịnh Cường và công an cảnh sát

sau lưng phất phất tay, không tiếo tục để ý tới con ma men Trương Bảo Quốc

này.

“ Không được đi, các người dám đi sao? “ Trương Bảo Quốc vọt lên giống như

kẻ điên.

Dương Tử Hiên hướng mấy cảnh sát khoát tay áo, mấy cảnh sát lập tức đi lên,

chế trụ Trương Bảo Quốc.

“ Trương phó thị trưởng, thỉnh cầu anh tự trọng, hôm nay ở đây có nhiều người,

đều thấy được hành vi xấu xí của anh, nếu như hiện tại tôi hướng Thạch bí thư

hoặc là La thị trưởng báo cáo tình huống của anh, chính anh ngẫm lại hậu quả

đi, không cần nói tôi đe dọa anh, những điều này đều là chính anh tự làm tự

chịu! “ Dương Tử Hiên nhàn nhạt nói.

“ Cậu đây là đang trắng trợn uy hiếp! “ Cánh tay Trương Bảo Quốc chống chọi

cảnh sát, hung ác nói.

“ Cậu chỉ là một chủ nhiệm quản ủy hội khu công nghiệp, oai phong cái gì?

Trước đây, người tiền nhiệm của cậu, còn mang một danh hiệu phó thị trưởng,

cậu thì sao? Cậu có sao? “

“ Tóm lại, lần này nếu như cậu không lưu nữ nhân này lại cho tôi, khỏi phải

nghĩ đến chuyện tôi sẽ nói chuyện vì cậu ở thời điểm cậu thượng vị phó thị

trưởng! “

Tuy Trương Bảo Quốc đã uống nhiều rượu, nhưng đầu óc vẫn chưa triệt để hồ

đồ, còn biết cách phản kích Dương Tử Hiên như thế nào.

Hứa Tinh có chút kinh ngạc nhìn Dương Tử Hiên, nàng vốn cho rằng, Dương

Tử Hiên tối đa cũng chỉ là một quản lý cao tầng nhà khách Mây Trắng mà thôi,

không nghĩ đến, thanh niên này dĩ nhiên lại là công ủy bí thư khu công nghiệp,

hơn nữa, còn có thể thăng nhiệm phó thị trưởng.

Mặc dù Hứa Tinh không có hứng thú đối với thể chế, nhưng cũng biết sức nặng

của một công ủy bí thư khu công nghiệp, cho nên, thời điểm nhìn về hướng

Dương Tử Hiên, liền nhiều hơn một phần sợ hãi thán phục.

Dương Tử Hiên nhíu mày, nhàn nhạt nói: “ Vô luận lên đựơc phó thị trưởng hay

không, tôi cũng không cần người như anh ủng hộ, anh có lẽ là tự quản tốt chính

anh đi! “

Nói xong liền quay đầu, phân phó người đoàn phim và Trịnh Cường dẫn đội rời

đi.

Một đoàn người Dương Tử Hiên vừa biến mất tại điểm cuối cùng trên đường,

điện thoại di động trong túi quần Giang Văn liền vang lên, trong điện thoại là

tiếng cười cởi mở của Bạch Thự.

“ Làm sao vậy Giang Văn, đã bắt được cô nàng minh tinh kia chưa? “ Bạch Thự

hỏi.

Giang Văn nhìn thoáng qua Trương Bảo Quốc vẫn còn phẫn nộ điên cuồng, đi

xa vài bước, sau đó mới trả lời: “ Chủ nhiệm, tôi thẹn với cậu, cô nàng minh

tinh kia đã bị Dương Tử Hiên mang đi mất rồi! “

“ Cái gì? Như thế nào mà bị Dương Tử Hiên mang đi? “ Âm điệu Bạch Thự

liền đề cao lên không ít.

“ Tôi còn muốn từ từ chơi đùa cô nàng này đó, tôi vẫn chưa từng hưởng qua

loại tư vị đại minh tinh này, không phải bảo cậu bắt lấy cô nàng kia rồi sao? “

Thanh âm Bạch Thự có chút phẫn nộ.