Chương 170: Chửi lãnh đạo

Trong tổ đôn đốc điều tra vốn có một bộ phận nhân viên công tác rất lớn của

Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, những công nhân viên này có thể bởi vì Trương

Luân mà báo tư thù, trực tiếp đâm chọc tại Đương Quy huyện, giết chết huyện

ủy bí thư Đương Quy huyện Vương Cả Quốc hay không, cũng không phải là

chuyện không thể nào xảy ra.

Tổ đôn đốc của tỉnh ủy vốn chính là một tanh kiếm 2 lưỡi, bình thường làm việc

chung, mặc dù xuống địa phương kiểm tra, chỉ cần đảng uỷ chính phủ địa

phương làm tốt công tác tiếp đãi và công tác báo cáo, kết quả khẳng định là cậu

khỏe tôi tốt, mọi người khỏe, nhưng chỉ cần tổ đôn đốc kiểm tra hăng say lên,

chỉ sợ rất nhiều đảng uỷ chính phủ địa phương sẽ không chịu nổi.

Nhất là khi Lê Khải Minh cũng nói trong điện thoại rồi, lần này, tổ đôn đốc của

tỉnh ủy đến, đúng là có không ít lãnh đạo tỉnh ủy đã và đang chú ý, quyền lực

trong tay tổ đôn đốc lần này lại càng cường đại, chỉ cần xem ai không vừa mắt,

có thể thay đại lão tỉnh ủy, đánh hắn một quyền.

Cho nên, Dương Tử Hiên cũng không khó lý giải, vì sao Thạch Phong Tín lại

buông cao ngạo, tự mình đi với tổ đôn đốc kiểm tra đến Đương Quy huyện, hiển

nhiên là Thạch Phong Tín sợ tổ đôn đốc đến lúc đó sẽ vơ đũa cả nắm, giết chết

Đương Quy huyện cùng Vương Cả Quốc không đủ, còn phải thiêu ngọn lửa đến

đại viện cơ quan thị ủy, cho nên, Thạch Phong Tín mới tự mình đi cùng, để

tránh xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.

Nghĩ thông suốt điểm này, trong nội tâm Dương Tử Hiên đã thông suốt hơn

nhiều, đây chính là một cơ hội tốt, chỉ cần có thể giúp Thạch Phong Tín giải

vây, bảy phần là Thạch Phong Tín cũng sẽ ủng hộ mình trên vấn đề tranh chức

phó thị trưởng.

Dương Tử Hiên cầm lấy điện thoại di động, bấm một dãy số điện thoại.

“ Alo, Bích Tiêu à? Anh Dương Tử Hiên đây, cục du lịch các em có người nào

giỏi ca múa không? “ Dương Tử Hiên đi vào bên trong phòng nghỉ ngơi, hạ

giọng nói, tránh để cho người bên ngoài nghe được.

Trương Bích Tiêu lúc này đúng là đang ngồi tại văn phòng xem một ít văn bản,

nghe được câu hỏi của Dương Tử Hiên, đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức trêu

chọc, nói: “ Như thế nào mà Dương bí thư lại có nhã hứng vậy? Còn muốn nhìn

mấy cô em biết ca múa? Muốn em không? Đi văn phòng anh hay là nhà khách

khu công nghiệp? “

“ Nhưng Dương bí thư của em đúng là càng ngày càng biết hưởng thụ đó, ngoài

công tác ra còn muốn nhìn người ca múa, cũng chỉ có hoàng đế thời cổ mới có

thể hưởng thụ như vậy! “ Trương Bích Tiêu thả văn bản trong tay ra, không

ngừng trêu chọc Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên cười khổ một tiếng, tức giận nói: “ Nếu như anh muốn xem ca

múa, cần phải đi tìm người khác sao? Trực tiếp tìm em về múa, chẳng phải đã

đủ rồi sao? Về phần cơ thể, tìm được em, còn không phải muốn nhìn ở đâu, là

có thể xem ở đó sao? “

Trương Bích Tiêu nghe Dương Tử Hiên nói rất rõ ràng, liền gắt một cái: “ Anh

thật là, đã làm bí thư rồi, vẫn mồm chó không nhả ra được ngà voi! “

“ Miệng chó ngậm quả nho đỏ, tại sao phải nhả ngà voi? “ Dương Tử Hiên

cười xấu xa nói.

Vốn Dương Tử Hiên bị sự tình Lâm Hạ Viên giả bộ bệnh khiến cho tâm tình

phiền muộn, nhưng nói vài câu cùng Trương Bích Tiêu, tâm tình lập tức thư thái

hơn rất nhiều.

Mặt mũi Trương Bích Tiêu tràn đầy màu hồng, nói: “ Anh trêu em, không muốn

nói với anh nữa! “

Thanh âm của nàng vốn đã đủ mị hoặc chúng sinh, làm nũng càng làm cho lòng

người nóng lên.

Trong nội tâm Dương Tử Hiên cũng đang nóng lên bừng bừng, nhưng vẫn cố

khắc chế, nói: “ Xem ra đêm nay anh không từ từ giáo huấn em, con tiểu yêu

tinh này thì không được rồi, vài ngày không gặp, cái đuôi liền vểnh lên trời. “

“ Em đến tối muộn mới về nhà, anh khỏi phải nghĩ đến chuyện xấu! “ Trương

Bích Tiêu hừ một tiếng.

“ Anh về nhà với em không phải là không thể được, cũng không phải là chưa

từng thử qua chuyện đó ở nhà của em! “ Dương Tử Hiên dựa vào cửa sổ, cười

nhỏ nói.

“ Em không cần anh đi theo em về nhà! “ Trương Bích Tiêu nhớ tới tình cảnh

lần đầu tiên làm chuyện đó cùng Dương Tử Hiên trong nhà mình, hai gò má

không nhịn được mà nóng bừng lên.

“ Ha ha, có muốn hay không, không tới phiên em làm chủ, chỉ là, bề ngoài giống

như đó vẫn là nhà của em, rất kích thích, có muốn thử lại thêm mấy lần không?

“ Thanh âm Dương Tử Hiên tựa như một người lớn đang cầm kẹo que dụ dỗ

tiểu cô nương.

“ Không nói cùng anh nữa, trong đầu đầy ý nghĩ xấu xa, em tắt điện thoại đây! “

Trương Bích Tiêu thấy có người đi tới, vừa thẹn vừa vội, định cúp điện thoại.

“ Đừng bỏ, anh còn chưa nói tới chính sự nữa, thật sự là anh muốn tìm mấy cô

nương có thể ca múa hoặc là am hiểu biểu diễn, đơn vị bọn em chắc là có chứ,

đây chính là nhiệm vụ chính trị! “ Thần sắc Dương Tử Hiên trở nên nghiêm túc

lên.

Trương Bích Tiêu nghe Dương Tử Hiên nói có bài bản hẳn hoi, không giống

như là nói giỡn, liền nói: “ Nghành bọn em là du lịch nghành, không ít cô nương

đều xuất thân học viện nghệ thuật, đương nhiên là có người giỏi ca múa biết

nhảy, nhưng anh tìm họ làm gì vậy? Còn nữa, nhiệm vụ chính trị gì? “

“ Đúng là nhiệm vụ chính trị, buổi chiều, tổ đôn đốc kiểm tra của tỉnh ủy sắp

sửa đến khu công nghiệp chúng ta, kiểm tra bầu không khí giáo dục tuyên truyền

trong nhiệm kỳ mới, anh cảm thấy nếu chúng ta chỉ biểu hiện ra là học tập văn

bản tài liệu tinh thần, mấy cái ảnh chụp và sổ sách, vậy thì hình thức quá đơn

điệu rồi, cho nên, anh muốn thông qua hình thức nghệ thuật, làm chút trò gian

trá, xem có thể lại để cho hai mắt tổ đôn đốc kiểm tra tỏa sáng, ít chọn điểm

đâm chọc hay không! “

“ Phải biết rằng, lần này tổ đôn đốc của tỉnh ủy rất bất thiện, trong lòng anh luôn

lo sợ bất an, một điểm chắc chắn cũng không có, cho nên mới muốn thông qua

mấy tiết mục nghệ thuật hoặc là ca múa để tuyên truyền một tý! “ Dương Tử

Hiên thở dài một tiếng rồi nói.

Cái này thì Trương Bích Tiêu lại rất để bụng rồi, bàn tay bụm lấy cái miệng nhỏ

nhắn, nói: “ Anh làm gì mà không nói sớm, em lập tức tìm vài người cho anh,

thoáng diễn tập một tý, phỏng chừng buổi chiều có thể phát ra công dụng rồi! “

“ Cái này, em toàn quyền phụ trách đi, anh không nhúng tay vào, tóm lại phải

tỏa ra được chủ đề —— cường điệu bầu không khí kỷ luật trong nhiệm kỳ mới!

“ Dương Tử Hiên nói.

Hai người đang nói chuyện, Trương Bích Tiêu liền cảm giác mình bên người

nhiều hơn một người, Trương Bích Tiêu hoảng sợ, hét lên một tiếng, định thần

xong, mới nhìn rõ mặt người này, đúng là cục trưởng cục du lịch khu công

nghiệp thường xuyên quấy rầy nàng —— Lí Học Đa.

“ Đang giờ làm việc, vậy mà Trương phó cục trưởng lại gọi điện thoại nói

chuyện phiếm? Dù sao cô cũng là lãnh đạo cục du lịch chúng ta, không biết

kiềm chế như thế, để cho các đồng chí chúng ta cục du lịch thấy được, các nàng

sễ nghĩ như thế nào ? Cô là phó cục trưởng, dù như thế nào cũng phải làm

gương mẫu cho người phía dưới! “ Lí Học Đa từng bước một ép sát quát hướng

Trương Bích Tiêu đang cầm điện thoại.

Dương Tử Hiên tại một đầu khác điện thoại cũng nghe được tiếng hô của Lí

Học Đa, cau mày lại, trong đầu nghĩ, Lí Học Đa này thật đúng là phải từ từ gõ

một chút, trước kia Dương Tử Hiên cũng là nghe nói qua, Lí Học Đa cùng ban

chủ nhiệm thị ủy Từ Khoáng Đạt có một chút quan hệ thân thích quanh co lòng

vòng, đây chính là chỗ trắc trở.

Dù sao, Từ Khoáng Đạt hiện tại đúng là thân tín của Thạch Phong Tín, tâm

phúc bên người Thạch Phong Tín, Dương Tử Hiên bây giờ còn cần Thạch

Phong Tín hỗ trợ, xuất lực để mình thượng vị phó thị trưởng, cho nên, Dương

Tử Hiên cũng không muốn đắc tội với Từ Khoáng Đạt, một người tâm phúc

trước mắt Thạch Phong Tín.

Dù sao, nếu như mỗi ngày Từ Khoáng Đạt huyên náo thổi gió lạnh tại bên tai

Thạch Phong Tín, nói cái gì mà Dương Tử Hiên không thích hợp làm phó thị

trưởng, chỉ sợ cũng sẽ ảnh hưởng đến không ít phán đoán của Thạch Phong Tín.

“ Lãnh đạo gọi điện thoại đến, tôi tiếp mà thôi! “ Trương Bích Tiêu vội vàng

chuyển thân thể sang chỗ khác, sợ Lí Học Đa tới gần thân thể của mình.

Lí Học Đa chửi ầm lên: “ Lãnh đạo chó má gì? Tôi mặc kệ điện thoại cho cô là

đại lãnh đạo gì, tóm lại, trong giờ làm việc, cô gọi điện thoại nói chuyện phiếm

là không đúng! “

“ Bích Tiêu, đưa điện thoại cho hắn! “ Dương Tử Hiên lạnh lùng nói, cái tên Lí

Học Đa này, cũng dám đang ở trước mặt mình, chửi mình là lãnh đạo chó má,

chỉ sợ cả khu công nghiệp này, cũng chỉ có Lí Học Đa có lá gan như vậy, mặc

dù là Bạch Thự Trương Lan, cũng sẽ không cũng không dám mắng Dương Tử

Hiên là lãnh đạo chó má.

Lí Học Đa đang mắng rất hăng hái, chỉ thấy Trương Bích Tiêu đưa di động đưa

tới, vô ý thức nắm điện thoại lên nghe, trong điện thoại rất yên tĩnh, chỉ có

thanh âm hô hấp của Dương Tử Hiên.