Chương 150: Ngạc nhiên

Lê Khải Minh liếc nhìn Dương Tử Hiên thật sâu, người trẻ tuổi cuối cùng vẫn

là hơi tuổi trẻ một chút, cân nhắc sự tình không đủ chu đáo, cũng thiếu kiên

nhẫn, vội vã lập uy, lại không nghĩ rằng đã chọc phải tổ ong.

Dương Tử Hiên đương nhiên có thể nhìn ra vẻ khinh thường cùng khinh thường

trong mắt Lê Khải Minh, cười nhạt một tiếng, nói: “ Nhà máy chế biến giấy

cùng chính phủ khu Tĩnh Thủy có quan hệ thế nào, tôi biết rõ, quan hệ giữa hai

bên trong đó, có lẽ là Lý Chí Hồng phó thị trưởng đã nói với tôi, Lý Chí Hồng

phó thị trưởng còn nói, thời điểm nhà máy chế biến giấy mang đi bán, vừa đúng

lúc là thời điểm bí thư khu ủy khu Tĩnh Thủy Từ Á Bình hiện tại đang đảm

nhiệm khu trưởng!”

Trên mặt Lê Khải Minh vốn có chút dáng tươi cười khinh thường khinh miệt,

trong chốc lát, tất cả đều đọng lại.

Cái gì?

Lý Chí Hồng vậy mà tự mình nói ra những lời này cho Dương Tử Hiên biết?

Trên mặt Lê Khải Minh tràn đầy biểu lộ khó có thể tin, thân là thư ký trưởng ủy

ban thành phố, Lê Khải Minh am hiểu sâu về năng lượng thường vụ phó thị

trưởng Lý Chí Hồng này.

Tại ủy ban thành phố, các mối quan hệ cùng với lực khống chế của Lý Chí

Hồng đối với tất cả người phụ trách các cục chủ yếu đều xa xa cao hơn La

Trạch Minh, thậm chí, có thể nói, chỉ cần Lý Chí chí nguyện ý, Lý Chí Hồng

hoàn toàn có thể làm La Trạch Minh mất quyền lực tại ủy ban thành phố.

Nhưng Lý Chí Hồng này, từ sau khi lão bí thư thị ủy Tống Tư An lui về, vẫn

ngận đê điều (rất ít xuất hiện), giấu tài, La Trạch Minh đến thành phố, về sau,

Lý Chí Hồng cũng là thập phần phối hợp công tác của La Trạch Minh, nếu như

không có Lý Chí Hồng phối hợp, chỉ sợ chỉ cần đấu tranh trong ủy ban thành

phố, là có thể khiến cho đầu óc La Trạch Minh choáng váng, căn bản không có

khả năng hay cơ hội rút tay ra, khiêu chiến cùng Thạch Phong Tín tại hội thường

ủy.

Cho nên, La Trạch Minh hết sức kiêng kỵ Lý Chí Hồng, đồng thời, cũng thập

phần tôn trọng Lý Chí Hồng.

Lê Khải Minh có chút không nghĩ ra, tại sao Lý Chí Hồng phải nói những việc

này cho Dương Tử Hiên nghe.

Chẳng lẽ Lý Chí Hồng đã chọn trúng Dương Tử Hiên?

Lê Khải Minh hiểu được, việc này cũng không phải là không có khả năng, dù

sao hiện tại, nhất phái Lý Chí Hồng này cũng vào dạng không người kế tục, bồi

dưỡng Dương Tử Hiên, với tư cách người mới cầm đầu, cũng là rất có thể là

thực.

Vừa tưởng tượng như vậy, ánh mắt Lê Khải Minh xem xét Dương Tử Hiên lại

thay đổi, khinh thường và khinh miệt trong ánh mắt liền biến mất, trở nên rất

nghiêm túc mà chăm chú, lại có điểm kính sợ, nói: “ Tử Hiên, Lý thị trưởng đã

nói ra những chuyện này với cậu, vì cái gì cậu vẫn không để yên cho nhà máy

chế biến giấy này? Cái nhà máy chế biến giấy này thật sự không thể dễ sụp đổ

như cậu muốn đâu. “

“ Ha ha, hoàn toàn khác biệt, tôi cảm thấy Lý thị trưởng đang ủng hộ tôi đánh

rơi nhà máy chế biến giấy, cho nên hắn mới dẫn ra những điều này cho tôi biết.

Dương Tử Hiên cũng không muốn nói cùng Lê Khải Minh quá nhiều về chuyện

này, lại chuyển câu chuyện sang chuyện khác.

Lâm Nhược Thủy cũng là lẳng lặng ở một bên nghe hai người đối thoại, nàng

không quá quen thuộc đối với cách cục chính trị thành phố Nam Hồ, cho nên

dứt khoát không nói.

Lê Khải Minh cảm thấy, Lâm Nhược Thủy, Lâm gia đại tiểu thư này có chút

lạnh nhạt, sợ nàng buồn, liền hàn huyên cùng Lâm Nhược Thủy vài câu, hỏi tình

huống phát triển của Hồng Thủy huyện, dù sao Lê Khải Minh cũng xem như một

người do Lâm Bái dẫn lên, thực chất bên trong đầu đã cho rằng chính mình là

người của Lâm gia rồi.

Vốn Lâm Bái có ý định đứa Lê Khải Minh tới * Danh thành phố, nhưng trên

đường xuất hiện một ít chuyện ngoài ý muốn, Lê Khải Minh cuối cùng lại đến

Nam Hồ, nhịn gần hai ba năm, cuối cùng cũng bò lên trên vị trí thư ký trưởng

ủy ban thành phố.

Bữa tiệc rượu này, coi như là khách và chủ tận hứng rồi, tính tiền là Dương Tử

Hiên, bất quá, vô luận là Dương Tử Hiên hay là Lê Khải Minh, đều cảm thấy

lần này có thể nhận thức được đối phương vẫn rất đáng giá.

Lê Khải Minh vốn đề nghị dẫn Lâm Nhược Thủy đi mấy cảnh nổi tiếng Nam Hồ

để chơi đùa, nhưng đã bị Lâm Nhược Thủy từ chối nhã nhặn, cũng chỉ có thể bỏ

qua, hắn ngậm ngùi mở một cỗ Santana treo biển ủy ban thành phố, nhả một làn

khói rồi rời đi.

Còn lại Dương Tử Hiên cùng Lâm Nhược Thủy đứng lặng trên đường cái bên

ngoài Hồng Thành Trong khách sạn, đêm hè trời lốm đốm đầy sao, nội thành

Nam Hồ mấy năm này đầy đủ tài chính, cho nên xây dựng đường đi cũng thập

phần sạch sẽ rộng rãi, có thể so sánh với khu vực phồn hoa ở Tử Kim.

“ Nhìn cái gì vậy ? “

Lâm Nhược Thủy ngồi trên một cái lan can ven mặt đường, bởi vì nguyên nhân

ăn mặc váy nếp uốn quá gối, hai chân khó kẹp chặt với nhau, cảnh đẹp lúc ẩn

lúc hiện.

“ Tôi là sợ em lộ hết ra ngoài rồi, đến lúc đó, tôi đúng là thiệt thòi lớn, không

công tiện nghi người khác, còn không bằng để tôi được tiện nghi, nước phù sa

không để ngoại nhân hưởng, dứt khoát tự mình nhìn là được rồi! “

Dương Tử Hiên đứng ở trước người Lâm Nhược Thủy, nhìn Lâm Nhược Thủy

kẹp chặt chân tuyết trắng lại, vừa cười vừa nói.

“ Thật không hiểu, cậu đã là cán bộ tỉnh quản rồi, làm sao lại vẫn già mà không

đứng đắn, đầy tư tưởng xấu xa như vậy, thực sự nên dùng bồn cầu tự hoại, rút

toàn bộ mấy cái gì đó dơ bẩn ở trong đầu của cậu ra! “ Lâm Nhược Thủy hung

hăng liếc liếc Dương Tử Hiên, hai chân lại càng khép chặt, sợ tiết lộ ra mấy

thứ bên trong, để cho bí thư lưu manh Dương Tử Hiên này thấy được.

“ Vậy thì phỏng chừng cả bộ não tôi đều bị rút sạch rồi, hiện tại đầy trong đầu

tôi đều là sự tình tôi và em làm chuyện không đứng đắn đó! “ Dương Tử Hiên

cười hắc hắc nói.

Lâm Nhược Thủy xì một tiếng khinh miệt, quay mặt ra chỗ khác, nhìn bầu trời

đầy sao, hồi lâu mới quay đầu lại, lại phát hiện Dương Tử Hiên cũng đã ngồi

xuống bên cạnh nàng.

“ Tử Hiên, chẳng lẽ cậu thật sự không sợ hãi những người sau lưng nhà máy chế

biến giấy kia phản công sao? Cậu ép bọn hắn như vậy, chó gấp cũng sẽ nhảy

tường đó! “

Lâm Nhược Thủy ngửi được khí tức ấm áp của nam tử trên người Dương Tử

Hiên, trong lòng có chút bối rối.

“ Tôi đương nhiên rất sợ, nhưng trong tay của tôi còn có một vương bài, một

vương bài trí mạng, cho nên, tuy tôi rất sợ, nhưng tôi dám đấu một trận cùng

chút ít người sau lưng nhà máy chế biến giấy kia, quản hắn là cái khỉ gió gì,

chính phủ khu Tĩnh Thủy hay là thường ủy khu công nghiệp, hắn đánh cứ để hắn

đánh, tôi tiếp chiêu là được! “ Dương Tử Hiên ung dung cười một tiếng.

“ Cậu, lá gan lúc nào cũng to như thế, luôn mang một bộ dáng không sợ trời

không sợ đất, như vậy sẽ ăn thiệt thòi! “ Lâm Nhược Thủy có chút bất đắc dĩ

nhìn Dương Tử Hiên.

“ Yên tâm đi, bầy cháu con rùa khu công nghiệp kia, cũng làm không dậy nổi

bao nhiêu sóng gió, chỉ cần đi tốt một bước này, về sau, tại khu công nghiệp, tôi

cũng tính toán là đứng vững gót chân rồi, ít nhất, nếu như lần này tôi đánh thắng

trận lần thứ nhất, người ở bên trong khu công nghiệp không chuẩn bị đầy đủ,

cũng không dám khiêu chiến quyền uy công ủy bí thư của tôi! “ Dương Tử Hiên

nói như đinh chém sắt.

Lâm Nhược Thủy gật gật đầu, nói: “ Mọi sự phải cẩn thận, thật sự không gánh

được, liền gọi điện thoại cho Hứa Ấn Gia, dù sao hắn cũng là người dẫn đường

để cậu đi vào * Danh phe phái, kinh nghiệm cùng các mối quan hệ cuối cùng

vẫn phong phú hơn một ít so với cậu. “

“ Như vậy thích hợp sao? Tôi bây giờ vẫn còn ở vào giai đoạn phe phái *

Danh khảo sát, sao có thể sử dụng chính trị các mối tài nguyên quan hệ của *

Danh phe phái? Gọi điện thoại cho Hứa Ấn Gia, không phải là chứng minh tôi

không đứng vững chân tại khu công nghiệp sao? Không chịu đựng được khảo

nghiệm, phỏng chừng * Danh phe phái sẽ không chút do dự vứt bỏ tôi đi đó?

“ Dương Tử Hiên có chút nghi hoặc nói.