Chương 142: Thổ lộ

Tô Ban Mai dùng khuỷu tay chọc chọc eo Dương Tử Hiên, chép miệng về

hướng Trương Tuyết Bách, thấp giọng hỏi: "Nàng là ai vậy? Sao em chưa thấy

qua vậy?"

"Việc này nói rất dài dòng, về sau sẽ từ từ nói với em." Dương Tử Hiên dù đần

độn thế nào cũng biết Tô Ban Mai ghen tị với Trương Tuyết Bách.

Chỉ là, việc này cũng không kỳ quái, hiện tại bộ dáng cùng dáng người Tô Ban

Mai vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, trên mặt khí chất tự nhiên là chưa có cảm giác

mê người như Trương Tuyết Bách thành thục này, chỉ là, trong trí nhớ Dương

Tử Hiên, khi Tô Ban Mai thành thục xinh đẹp, lại không thể thua kém bao nhiêu

so với Trương Tuyết Bách.

Tô Ban Mai hếch bờ môi trắng muốt mịn màng lên, không để ý tới Dương Tử

Hiên.

"Tử Hiên, cậu đến tỉnh thành lúc nào vậy, đến cũng nói cho tỷ tỷ một tiếng, cũng

để cho tôi an bài một tý." Gặp lại Dương Tử Hiên, trong lòng Trương Tuyết

Bách cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhớ tới một cái ôm xúc động tại bệnh

viện kia, trong tâm vẫn nàng vẫn nhớ rất rõ ràng, thậm chí còn có một tia rung

động.

"Tôi tới tỉnh thành chủ yếu là để làm ít chuyện, thuận tiện mừng sinh nhật cho

em gái của tôi, cho nên không quấy nhiễu đến chị." Thần sắc Dương Tử Hiên

rất bình thản, nói.

"Tử Hiên, lời này của cậu quá khách khí rồi, chuyện của cậu cũng là chuyện của

tôi, có cái gì cần khách khí đây?" Trương Tuyết Bách ôm tiểu Bối nói.

Trương Tuyết Bách nói những lời này, lại khiến cho Hoàng Cũng Đường sững

sờ, hai mắt không nhịn được mà nhìn Dương Tử Hiên nhiều thêm vài lần, tiểu

tử này rốt cuộc là nhân vật nào, vậy mà có thể như thế được Tuyết Bách tỷ ưu

ái, xem ra thật đúng là rất khó đối phó.

"Tiểu Bối, nhanh tới ôm thúc thúc một cái!" Dương Tử Hiên duỗi hai tay ra,

đưa về phía tiểu Bối hai mắt chớp chớp nhìn hắn, đáng yêu như búp bê.

Tiểu Bối lại nhận ra Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên khẽ vươn tay tới, tiểu

Bối liền thuận theo, lại để cho Dương Tử Hiên ôm lấy mình.

"Đứa nhỏ này lại không hề sợ cậu." Trương Tuyết Bách cũng có chút kinh ngạc,

không nghĩ tới, tiểu Bối vậy mà chịu đi theo Dương Tử Hiên.

Hoàng Cũng Đường cũng phiền muộn một hồi, không nghĩ tới, ngay cả tiểu cô

nương mấy tuổi này cũng thân cận đối với Dương Tử Hiên như thế, vừa rồi,

thời điểm mình muốn ôm nàng, nàng lại né tránh giống như nhìn thấy quỷ, chẳng

lẽ mình thật sự kém cái tên hai lúa này?

"Cái này đương nhiên, đến đây, tiểu Bối ăn bánh ngọt nhé." Dương Tử Hiên lấy

tay, quét một miếng bánh ngọt nhỏ, nhét vào trong miệng tiểu Bối.

"Tiểu cô nương này rất đáng yêu, đến đây cho chị ôm một cái nào!" Tô Ban

Mai chứng kiến tiểu Bối đáng yêu giống như búp bê tinh sảo, mẫu tính (bản

năng của người mẹ) phát ra, lập tức quên hết cảm giác ghen tỵ vừa rồi.

Thấy Tô Ban Mai đưa cánh tay tới, tiểu Bối lại vùi đầu vào trong ngực Dương

Tử Hiên, dùng bàn tay nhỏ bé đẩy bàn tay thon dài trắng nõn của Tô Ban Mai

ra, cũng không chịu để cho Tô Ban Mai ôm.

Tô Ban Mai không nghĩ tới mình lại bị một cái tiểu cô nương cự tuyệt, bộ dáng

Tô Ban Mai tức giận thật sự là rất đáng yêu, hướng phía Dương Tử Hiên làm

cái mặt quỷ, vẻ mặt căm giận bất bình, nói: "Chỉ biết dụ dỗ tiểu cô nương!"

"Tiểu Bối đáng yêu không?" Dương Tử Hiên hạ giọng xấu xa hỏi: "Nếu không

về sau chúng ta cũng sinh một đứa?"

Cả khuôn mặt Tô Ban Mai lập tức đỏ bừng, xì một tiếng khinh miệt, không để ý

đến Dương Tử Hiên nữa, ngón chân trong dép lê cao dẫm xuống bàn chân

Dương Tử Hiên.

Hoàng Cũng Đường ở một bên lại nhìn thấy rõ ràng rành mạch cử chỉ thân mật

mờ ám của hai người, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một hồi ghen tức, trong mắt

hắn, Tô Ban Mai sớm đã bị hắn độc chiếm, Dương Tử Hiên công nhiên đùa

giỡn Tô Ban Mai như vậy, không thể nghi ngờ, chính là công nhiên khiêu chiến

đối với hắn.

Đang muốn phát tác, liền chứng kiến Trương Tuyết Bách cười tủm tỉm nhìn

Dương Tử Hiên, lời nói đến bên miệng, lại tự bản thân nuốt trở về.

Hắn không sợ Dương Tử Hiên, nhưng đối với tại Trương Tuyết Bách lại kiêng

kị thật sâu, thậm chí cả đám quần là áo lượt La Phù tỉnh, không có mấy người

không sợ Trương Tuyết Bách.

Tuy thoạt nhìn Trương Tuyết Bách rất hòa ai, bộ dáng không tranh quyền thế,

cũng không trộn lẫn với đám quần là áo lượt, nhưng thật sự chọc phải nàng,

nàng vừa ra tay, tuyệt đối là trí mạng, hơn nữa, sau lưng nàng có một người

chấp chưởng toàn bộ hình phạt trong đảng tỉnh, Trương Luân, mặc dù là con ông

cháu cha có chút bối cảnh, cũng không dám bừa bãi đụng vào Trương Tuyết

Bách này.

Cả yến hội sinh nhật, Hoàng Cũng Đường vốn có ý định hung hăng nhục nhã

Dương Tử Hiên một phen, lại để cho Dương Tử Hiên kiến thức một chút về bối

cảnh của mình, nhưng Trương Tuyết Bách đứng ở đây, Hoàng Cũng Đường đến

thở mạnh cũng không dám thở một hơi, càng đừng nói đến chuyện nhục nhã

Dương Tử Hiên nữa rồi, chỉ có thể hậm hực xong việc, sớm lái cỗ xe Lộ Hổ

kia rời đi.

Hoàng Cũng Đường rời đi, về sau, mấy người còn lại liền thoải mái hơn rồi, trò

chuyện cũng rất tận hứng.

Tuy giữa Tô Ban Mai cùng Trương Tuyết Bách dường như tồn tại một tầng ngăn

cách, nhưng ai cũng không muốn xuyên thủng, coi như là khách và chủ đều tận

hứng rồi, Trương Tuyết Bách lây lan không khí thật thà vui vẻ xung quanh, vậy

mà cũng phá lệ uống một chén rượu, khuôn mặt vốn tinh khiết không bụi bẩn

cũng nhiễm lên tầng một đỏ ửng.

Sau khi yến hội chấm dứt, Từ Minh lái cỗ xe Toyota thương vụ kia ra, đưa mấy

người Tô Ban Mai, Tào Mỹ trở về trước, Trương Tuyết Bách nói có chút việc

muốn thương lượng cùng Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên liền lên xe của nàng.

Xe Trương Tuyết Bách là một cỗ Nissan, lúc này ở đầu đường Tử Kim cũng là

xe địa hình tương đối thông thường rồi.

Dương Tử Hiên ôm tiểu Bối ngồi ở ghế kế bên ghế tài xế, Trương Tuyết Bách

thì làm người lái xe, tiểu Bối ở trong ngực Dương Tử Hiên đã ngủ say rồi, ngẫu

nhiên còn có thể trông thấy một chút nước miếng trong suốt dính vào áo sơmi

của Dương Tử Hiên.

"Đứa nhỏ này, không biết làm sao lại thân cận với cậu như vậy? Ngay cả ông

ngoại muốn ôm nó, nó cũng không chịu cho ôm, hiện tại chỉ có tôi và cậu, còn

có mẹ tôi ôm, nó mới nguyện ý cho ôm!" Trương Tuyết Bách quay đầu nhìn tiểu

Bối đã chìm vào giấc ngủ, lắc đầu nói.

"Ha ha, có thể là quan uy Trương bí thư quá nặng, dù sao hắn ở vị trí kia, cũng

là cả ngày phải xụ mặt, có thể đã hù dọa tiểu Bối!" Dương Tử Hiên cười cười

nói giỡn.

"À!" Trương Tuyết Bách bịt miệng lại, nhìn Dương Tử Hiên giống như vừa nhìn

thấy lần đầu, hỏi: "Làm sao cậu lại biết cha tôi? Chẳng lẽ cậu đã điều tra tôi?"

Kỳ thật Dương Tử Hiên cũng muốn thoáng thăm dò Trương Tuyết Bách một tý,

nếu như Trương Tuyết Bách tiếp tục giả vờ câm điếc, hoặc giả trang người

ngốc, giấu diếm thân phận phụ thân, cũng chỉ có thể nói rõ là Trương Tuyết

Bách cũng không tin tưởng mình.

Nhưng lúc này nàng thẳng thắn thành khẩn trả lời, cũng nói rõ ràng nàng vẫn tin

tưởng mình, điều này lại để cho Dương Tử Hiên tăng thêm vài phần hảo cảm.

"Ha ha, toàn bộ tỉnh La Phù, có mấy cán bộ không biết uy danh của Trương

Luân bí thư đây?" Dương Tử Hiên cười nhạt một tiếng, nói.

"Cậu cũng đã làm cán bộ? Khu công nghiệp à? Trước kia tôi hỏi cậu, có phải

công tác tại quản ủy hội khu công nghiệp hay không, sao cậu lại gạt tôi, nói là

không phải?" Trương Tuyết Bách có chút tức giận nhìn Dương Tử Hiên.

"Tôi không có lừa chị, tôi thật sự không công tác tại quản ủy hội, chỉ là, công

tác quản ủy hội phải chịu sự lãnh đạo của tôi!" Dương Tử Hiên vừa cười vừa

nói.

Trương Tuyết Bách nhất thời cũng không nghĩ ra ý nghĩa trong lời Dương Tử

Hiên nói, dù sao, hiện tại nàng cũng không phải trong thể chế, chưa quen thuộc

cơ cấu thiết kế đảng chính khu công nghiệp, ngồi suy nghĩ một hồi, đột nhiên

nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nói: "Cậu là người đảng ủy khu công nghiệp sao?"

Dương Tử Hiên gật đầu cười cười, thở dài một tiếng, nói: "Nhỏ giọng một chút,

đừng làm kinh động đến tiểu Bối!"

"Cậu bây giờ đang làm gì bên trong công ủy? Khoa viên hay là khoa trưởng?"

Trương Tuyết Bách cảm thấy Dương Tử Hiên trẻ tuổi như vậy, liền đánh giá tối

đa cũng chỉ là một khoa trưởng, cũng coi như tương đối giỏi rồi.

"Cũng không phải tôi không nói, nhưng tôi chỉ là người làm việc lặt vặt, một

người chuyên thu thập cục diện rối rắm!" Trên mặt Dương Tử Hiên sinh ra vẻ

uể oải.

Hiện tại hắn xác thực là đang giúp đỡ Thạch Phong Tín thu thập cục diện rối

rắm còn sót lại trong khu công nghiệp này, đáng tiếc, mặc dù chính mình muốn

ra sức làm tốt khu công nghiệp, thái độ Thạch Phong Tín tại vấn đề để hắn

thượng vị phó thị trưởng này vẫn thập phần mập mờ, cái này lại làm cho Dương

Tử Hiên có cảm giác rất vô lực.

"Nhìn bộ dạng vẻ mặt mỏi mệt của cậu kìa, muốn tỷ tỷ giúp cậu điều vào trong

tỉnh thành không, đơn vị trong tỉnh thành thoải mái hơn nhiều." Trương Tuyết

Bách thật sự cho rằng Dương Tử Hiên chỉ là cán sự bình thường hoặc là công

nhân viên chức tạm thời, cho nên mới nói như vậy.

"Ha ha, thật sự muốn thay đổi tôi vào trong tỉnh thành, chỉ sợ Trương Luân bí

thư cũng phải hao chút khí lực, tôi vừa mới đến nhận chức trong khu công

nghiệp không lâu đó." Dương Tử Hiên nhìn hình dáng bờ mông cơ hồ đã lên

đến đẳng cấp hoàn mỹ của Trương Tuyết Bách trên ghế lái, âm thầm nuốt nuốt

nước miếng.

"Việc này cũng không phải khó, thay đổi một cán sự, tôi đều có thể thông qua

quan hệ làm tốt được, không cần phải kinh động cha tôi." Trương Tuyết Bách

chứng kiến ánh mắt Dương Tử Hiên dường như có chút mập mờ, lúc này liền

ngồi thẳng người nói.

"Một cái cán sự không cần kinh động ba của chị, nhưng tôi dầu gì cũng là cán

bộ tỉnh quản, thay đổi là phải đi qua Tỉnh ủy." Dương Tử Hiên thở dài, nói.

Cái gì?

Trương Tuyết Bách có chút kinh ngạc nhìn Dương Tử Hiên, hỏi: "Không phải

cậu nói cậu làm việc lặt vặt sao? Tại sao lại biến thành một cán bộ tỉnh quản

rồi? Rốt cuộc giữ chức vị gì ở bên trong công ủy khu công nghiệp?"

"Tôi xác thực là người làm việc lặt vặt, chẳng qua là làm việc lặt vặt cho bí thư

thị ủy mà thôi, thu thập cái cục diện rối rắm này của khu công nghiệp, tôi bây

giờ là công ủy bí thư khu công nghiệp, cho nên cái quản ủy hội kia thuộc về tôi

lãnh đạo!" Dương Tử Hiên móc một gói thuốc lá từ trong túi quần ra, đang

muốn nhen nhóm, mới phát giác trong xe có nữ nhân cùng một đứa bé con, liền

đút trở về.

"Tử Hiên, không phải cậu đang nói đùa sao, cậu mới bao nhiêu tuổi, nhanh như

vậy liền bò tới trên vị trí công ủy bí thư khu công nghiệp?" Trương Tuyết Bách

che cái miệng hồng nhỏ nhắn ẩm ướt, kinh ngạc nói.

"Về chuyện này, tôi thật sự không tất yếu cần lừa gạt chị, dùng năng lực của chị,

nếu như muốn tra, lập tức có thể tra tất cả tư liệu về tôi."

Dương Tử Hiên cũng không phải nói một câu nói suông, dù sao Trương Luân là

bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh ủy, cũng quan hệ mật thiết cùng hệ thống

chính pháp, Trương Tuyết Bách muốn đi điều tra mấy quan chức bên dưới hay

về Dương Tử Hiên một chút, cũng là chuyện rất dễ dàng.

Trương Tuyết Bách lại phải xem thật kỹ Dương Tử Hiên một tý rồi, hồi lâu mới

lên tiếng: "Hiện tại khu công nghiệp của cậu như thế nào? Có cái vấn đề gì khó,

cũng có thể nói cho tỷ tỷ nghe một chút, xem tôi có thể giúp cậu hay không, khả

năng qua một thời gian nữa, tôi cũng có ý định đầu tư làm một chút sinh ý tại

Nam Hồ."

"Hiện tại công tác khu công nghiệp coi như bình thường, dù sao tôi cũng là

người từ bên ngoài đến, điều nhiệm đến khu công nghiệp, khẳng định sẽ làm cho

cán bộ bản địa có một thời gian ngắn không chấp nhận tôi, hiện tại tôi cũng

đang chú ý ứng phó đám người kia!" Dương Tử Hiên khó được tìm một người

có thể thổ lộ hết tâm sự, liền đem cách nghĩ trong nội tâm nói ra.

"Đó là chuyện tất nhiên, kỳ thật, mặc kệ cậu có phải từ bên ngoài đến hay

không, chỉ cần cậu đi ở trên con đường làm quan, mặc kệ cậu cố gắng ra sao,

nhất định sẽ có người phản đối cậu!”

“Đương nhiên, cũng sẽ có người ủng hộ cậu, dựa vào con đường của cậu, cậu

cứ tự mình đi là được rồi, trên con đường làm quan, khẳng định có rất nhiều

người đều là dùng lợi ích làm trọng, cậu cái phải bắt được ích lợi của bọn hắn,

là có thể bắt bọn hắn đi theo mình!" Tuy Trương Tuyết Bách không hề lăn lộn

qua cuộc sống trong thể chế, nhưng sanh ra ở gia đình quan lại, tự nhiên cũng có

một phen hiểu biết.

"Tuyết Bách, chị đây là muốn chở tôi đi đâu?" Dương Tử Hiên có chút nghi

hoặc liếc nhìn Trương Tuyết Bách lái Nissan ra khỏi nội thành Tử Kim, bốn

phía bắt đầu dần dần hoang vu, bên ngoài đường cái đều là cỏ dại.

"Cậu đi theo tôi, đi xem ba của tiểu Bối!" Trương Tuyết Bách dùng thanh âm

bình tĩnh nói.

Dương Tử Hiên có chút híp mắt mắt, hồi lâu mới lên tiếng: "Muốn mua chút

hoa không?"

"Cuộc đời hắn không thích nhất là những vật như hoa, nhưng thời điểm theo

đuổi tôi, hắn đã mua đủ ba trăm chín mươi chín nghìn bông hoa, mỗi sáng sớm

đều đến trước cửa nhà tôi." Trương Tuyết Bách như là đang kể một câu chuyện

nhỏ, nhưng Dương Tử Hiên từ bộ ngực phập phồng của nàng, thấy được nội tâm

của nàng đang rất kích động.

"Kỳ thật, đoạn thời gian này, tự bản thân tôi cũng ngồi trong nhà suy nghĩ rất

nhiều, cũng nghĩ qua rất nhiều chuyện giữa tôi và hắn một lần, tôi vẫn vô pháp

yêu mến hắn, nhưng tôi một mực cho rằng hắn là thân nhân của tôi, đại ca của

tôi!" Lời Trương Tuyết Bách nói có chút lộn xộn.

"Cái này là nguyên nhân chị và hắn ly hôn?" Dương Tử Hiên không biết vì sao

Trương Tuyết Bách lại nói những này với chính mình, có lẽ là nàng cần một đối

tượng để thổ lộ hết tâm tình.

"Hắn ở bên ngoài đã có nữ nhân khác, tôi đã thấy nữ nhân kia, tôi nhìn ra được

giữa bọn hắn có cảm tình. Đương nhiên, khả năng là nguyên nhân xảy ra ở trên

người tôi, hôn nhân của chúng tôi từ lúc vừa mới bắt đầu chính là một bi kịch!”

“Tôi vốn nên cự tuyệt hắn từ lúc vừa mới bắt đầu, không để cho hắn ôm bất

luận cái gì hi vọng, như vậy, hắn cũng sẽ không quấn quít chặt lấy tôi, cũng sẽ

không xảy ra tình tiết tôi mềm lòng gả cho hắn, cuối cùng hắn cũng sẽ không

uống say lái xe, cũng sẽ không xảy ra nạn xe cộ như hiện tai!"

Trong thanh âm Trương Tuyết Bách mang theo một tia kích động run rẩy, nàng

không biết vì cái gì, tại trước mặt Dương Tử Hiên, nam tử mới gặp mấy lần

này, lại có thể tùy tiện kể tâm sự của mình như thế, có lẽ là từ một khắc hắn đem

mình cùng con gái cứu ra khỏi tai nạn xe cộ này, chính mình liền sinh ra tín

nhiệm tuyệt đối đối với hắn.

Đối với chút ít ân oán hào môn [giàu sang quyền thế] này, Dương Tử Hiên cũng

không có ý tứ xen vào, chỉ có thể yên lặng lắng nghe, khẽ vuốt vuốt mái tóc

mềm mại của tiểu Bối đang nằm trong ngực hắn.

Bên ngoài cửa sổ xe, cách đó không xa, một tấm biển cực lớn đứng vững, trên

đó viết —— cao tốc Tử Ba.

Đây là cao tốc thứ nhất năm nay La Phù tỉnh bắt đầu khởi công, bây giờ còn

đang thi công, ven đường đi qua Ích Châu, An Túc, Nam Hồ, có thể nói là động

mạch chủ liên kết các thành thị trong La Phù tỉnh, tạo thành con đường này, ý

nghĩa thập phần trọng đại.

Nhậm Phát Đoàn tiền nhiệm Thường ủy tỉnh ủy, bí thư Tử Kim, về sau, liền có

vài cử động trọng đại, đứng hạng nhất trong đó chính là đẩy mạnh thi công xây

dựng cao tốc Tử Ba, trước mắt đã có hiệu quả rõ rệt, đã được khá nhiều người

trong cơ quan tỉnh ủy tôn sùng, ẩn ẩn có chút ít tiếng hô trợ giúp Nhậm Phát

Đoàn, giúp hắn tranh đoạt vị trí chủ tịch tỉnh sắp sửa chuyển tiếp cho Trần Chí

Ôn phe phái Đại Danh.

Thời tiết có chút xám xịt, ước chừng nửa giờ, Nissan cuối cùng cũng tới một

nghĩa địa công cộng.

"Đến rồi, xuống xe đi, để tiểu Bối ở trên xe, để cho nó ngủ một lát nữa."

Trương Tuyết Bách mở cửa xe ra, phân phó vài tiếng.

Dương Tử Hiên cẩn thận từng li từng tí đặt tiểu Bối vào chỗ ngồi phía sau,

không dám đánh thức tiểu Bối, mới chậm rãi khép cửa xe lại, đi theo đằng sau

Trương Tuyết Bách, đi lên sườn núi nhỏ, khắp nơi đều là bia mộ.