Trương Bích Tiêu đột nhiên nói: “ Tống Tư An bí thư là cái loại rất già dặn, rất
chính phái, tính giai cấp rất mạnh, là một cán bộ kỳ cựu, mặc dù có chút chủ
nghĩa bảo thủ, nhưng lập trường và điểm mấu chốt, đều là cán bộ kỳ cựu rất
công chính! “
“ Vậy hiện tại, bên trong thị ủy còn người của Tống Tư An bí thư hay không? “
Dương Tử Hiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của Trương Bích Tiêu,
hỏi.
“ Có thể nói là có, đương nhiên, cũng có thể nói là không có, bí thư, cũng cậu
nên hiểu một điều, trên chợ quyền lực, không có mấy người đương quyền chịu
nghe theo lời nói của một lão đồng chí đã về hưu, người đi trà mát, loại thái độ
này rất bình thường. “
Trương Bích Tiêu thở dài nói: “ Cái này không giống với người lãnh đạo trung
ương và quốc gia, mặc dù về hưu, vẫn có thể phát huy nhiệt lượng thừa, có lấy
được lực ảnh hưởng cực lớn. “
“ Nếu quả thật muốn nói có người mà nói, vậy thường vụ phó thị trưởng Lý Chí
Hồng cùng thư ký trưởng Tiếu Hoài Hoa, cũng có thể miễn cưỡng xem như
thành viên tổ chức Tống Tư An bí thư lưu lại, nhưng kỳ thật, nhiều khi hai
người kia không hề nghe lời Tống Tư An bí thư nói nữa rồi, bọn họ đều quán
triệt ý nghĩ của mình theo lối riêng. “ Trương Bích Tiêu thở dài nói.
Dương Tử Hiên yên lặng suy nghĩ những lời Trương Bích Tiêu nói, hắn không
nghĩ tới, Lý Chí Hồng dĩ nhiên lại là thành viên thị ủy Tống Tư An lưu lại, xem
ra chính mình vẫn chưa hiểu rõ về thế lực thành phố.
“ Hiện tại đã muộn, sắp buồn ngủ rồi, như vậy đi, đêm nay cậu ngủ gian phòng
của tôi nhé. “ Trương Bích Tiêu đột nhiên đề xuất một câu, hơi thở ấm áp thiếu
chút nữa phun lên trên mặt Dương Tử Hiên.
“ Vậy cô ngủ ở đâu? “ Dương Tử Hiên nghi hoặc nói, trong nội tâm lập tức
nóng lên, hỏi: “ Cô ngủ cùng tôi? “
“ Cậu nghĩ khá lắm! “ Trương Bích Tiêu tức giận trừng mắt liếc nhìn Dương Tử
Hiên.
“ Cậu đi vào ngủ giường của tôi, tôi ngủ ở trên ghế sô pha. “
Trương Bích Tiêu trầm mặc một hồi mới lên tiếng: “ Cậu là đại bí thư, là lãnh
đạo, ngủ lại trong nhà chúng ta những dân chúng tóc húi cua này, cũng không thể
để cho cậu ngủ ghế sô pha, bằng không thì ba mẹ tôi cũng sẽ trách tôi. “
“ Cô là một nữ nhân, sao có thể ngủ ghế sô pha, hơn nữa, cứ bão tố như vậy,
nửa đêm về sáng, thời tiết cũng là rất lạnh. “ Dương Tử Hiên nói.
“ Tôi ngủ sô pha được mà, thân thể của tôi cũng không quý giá như vậy, khi còn
bé cũng không phải chưa từng ngủ ghế sô pha, chẳng lẽ làm lãnh đạo không thể
ngủ sô pha à? “ Dương Tử Hiên xác thực cũng có chút bối rối rồi, bận rộn bôn
ba vài ngày tại Tô thành phố, hôm nay vừa trở về, lại gặp sự kiện công nhân
nhà máy chế biến giấy viên chức náo loạn nện xe bí thư ác như vậy, khiến cho
thể xác và tinh thần cũng có chút mỏi mệt, hiện tại cũng đã nghĩ đến việc từ từ
ngủ một giấc.
“ Cậu đi cầm cái ga trải giường đến đây, tôi ngủ một đêm trên ghế sa lon là
được rồi. “ Dương Tử Hiên phân phó.
Trương Bích Tiêu cũng không nhiều lời, lắc lắc bờ eo thon bé bỏng, đi một đôi
dép lê bông vải nhung, liền tiến vào gian phòng, ôm ga trải giường ra, phủ lên
trên ghế sa lon.
Dương Tử Hiên từ phía sau lưng nhìn bờ mông tròn vo cùng hai chân thon dài
căng mịn của Trương Bích Tiêu, nàng lại đang chậm rãi hoạt động bên cạnh ghế
sô pha, trong lòng không khỏi thở dài, không biết trời cao phải tiêu hao bao
nhiêu tâm tư mới có thể tạo ra một người giống yêu tinh đến như vậy.
Thật sự là một yêu tinh.
Bờ mông no đủ co dãn phía sau có chút ngạo nghễ ưỡn lên, đùi chăm chú khép
lại, tại đây, bên trong bóng đêm, lại khiến cho tim Dương Tử Hiên đập thình
thịch.
“ Dê xồm bí thư, nhìn đủ chưa? “
Trương Bích Tiêu vừa mạnh mẽ quay đầu lại, chứng kiến Dương Tử Hiên đang
chăm chú nhìn thân thể của mình, hung hăng liếc liếc Dương Tử Hiên, sau đó
mới ngồi xuống trải vuốt tấm ga trên ghế sa lon, bộ ngực đựơc bao bọc bởi áo
ngủ bằng bông nhún nhún vài cái.
“ Đêm nay tôi ngủ ở chỗ này là được rồi rồi, cậu mau vào phòng ngủ đi, tôi đi
làm tại cục du lịch, không có quá nhiều công tác, ngủ muộn một chút cũng không
ảnh hưởng gì.”
“Cậu là bí thư, không giống với của tôi, mỗi ngày đến khu công nghiệp làm việc
đều có hàng đống văn bản tài liệu phải xem, còn phải đấu tranh quần nhau cùng
đám người lắt léo khu công nghiệp kia, tương đối mệt mỏi, mau đi ngủ đi, như
vậy mới dưỡng đủ tinh thần tỉnh táo! “
Trương Bích Tiêu không cho Dương Tử Hiên cơ hội, trực tiếp nằm ở trên ghế
sa lon, trên gối đầu, sợi tóc thật dài rũ xuống phía sau, bộ ngực chỉ được ga trải
giường hơi mỏng bao trùm, có vẻ dị thường ngạo nghễ, ưỡn lên cao cao.
Dương Tử Hiên nuốt nuốt nước miếng, cười khổ một tiếng, ghế sô pha bị
Trương Bích Tiêu chiếm đoạt, xem ra chính mình thật đúng là phải ngủ giường
của nàng rồi.
Đi vào gian phòng Trương Bích Tiêu, bên trong có lẽ vẫn là một hồi mùi thơm
thiếu nữ tràn ngập, trên tường giắt một bức ảnh chụp đen trắng, hai nữ nhân
cùng một đứa bé trai, phỏng chừng chính là một nhà ba anh em của Trương
Bích Tiêu.
Trong tấm ảnh, em gái Trương Bích Tiêu có vẻ văn nhã hơn một điểm so với
Trương Bích Tiêu, nhưng Trương Bích Tiêu rõ ràng thành thục hơn một ít.
Chỉ là, Dương Tử Hiên cũng có thể lý giải, Trương Bích Tiêu hiện tại, hẳn là
phải một mình gánh chịu đại bộ phận chi tiêu của cả nhà, em trai tại trường cấp
3, em gái học tại đại học, những phí tổn này, phỏng chừng đều là một mình
Trương Bích Tiêu gánh chịu.
Cha mẹ đều nghỉ việc rồi, tiền lương ngay cả phụ cấp gia dụng cũng không đủ,
có lẽ vẫn phải để nữ nhân hơn hai mươi tuổi lo lắng, trong cơ quan đơn vị cũng
phải cả ngày đối mặt với một đám lão nam nhân quấy rầy cùng đồng sự đồn đại
chuyện nhảm, thật sự là rất không dễ dàng, trong lòng Dương Tử Hiên tràn ngập
một tia thương tiếc, thật sự là một nữ nhân đáng thương.
Cục du lịch khu công nghiệp xem như một cái cục rất biên giới bên trong khu
công nghiệp, điển hình của nha môn nước trong, chỉ nuôi dưỡng người bằng
lương, phúc lợi đơn vị này nên thuộc hàng kém cỏi nhất trong cả khu công
nghiệp đi à nha, Trương Bích Tiêu có thể bằng vào một phần tiền lương nuôi
dưỡng một cái gia đình, thật sự là không dễ dàng.
Dương Tử Hiên nhìn nhìn thùng nhỏ cất chứa quần áo bên cạnh, nội y của mình
đều hỗn tạp cùng đồ lót của Trương Bích Tiêu, phỏng chừng vừa rồi Trương
Bích Tiêu còn chưa chú ý tới.
Dương Tử Hiên âm thầm buồn cười đối với trò đùa dai này, bước ba bước ngã
phốc xuống giường Trương Bích Tiêu, trên chăn còn lưu lại mùi thơm tự nhiên
nhàn nhạt trên người Trương Bích Tiêu, lại khiến cho Dương Tử Hiên có chút
mê say.
Bên ngoài là mưa to gió lớn, nhưng trong phòng lại một mảnh thanh tịnh, sống
lại đến hôm nay, Dương Tử Hiên chưa bao giờ giống giờ phút này, trong lòng
tràn ngập cảm giác nhàn nhạt ấm áp cùng bình thản như vậy, có lẽ là quá lâu
không tiếp xúc với loại không khí gia đình thật thà này rồi.
Ngủ trong chăn một nữ tử giống như yêu tinh, lại khiến cho trong lòng Dương
Tử Hiên có thêm một loại cảm giác khác thường.
Ngoài cửa sổ đen thui, chỉ có tiếng mưa gió tiếng mưa, Dương Tử Hiên đang
muốn chìm vào giấc ngủ lập tức, đột nhiên một tiếng tiếng thét chói tai vang lên,
Dương Tử Hiên mạnh mẽ bừng tỉnh, đứng dậy, nghe được tiếng thét chói tai là
từ miệng Trương Bích Tiêu phát ra, vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi cửa phòng, liền có một thân thể mềm mại uyển chuyển va chạm
cùng mình rồi, Dương Tử Hiên nhẹ nhàng kéo thân thể đó lại, nhẹ giọng hỏi: “
Đã xảy ra chuyện gì? “
“ Trong sảnh vừa có chuột, tôi sợ! “ Trương Bích Tiêu trốn ở trong ngực
Dương Tử Hiên, run rẩy nói.
Dương Tử Hiên sững sờ, không nhịn được mà cười rộ lên, không nghĩ đến, nữ
tử thông minh mạnh mẽ này, cũng sẽ sợ chuột, xem ra nữ nhân kiên cường đến
mấy, đều cần bả vai một người nam nhân, mặc dù cái bả vai này vẫn còn nhỏ.