Lúc trước, Dương Tử Hiên tại Hồng Thủy huyện đánh sụp đổ Hứa Dân Đa cùng
Lý Tư Thành, Đường Lộ chính là bị Trương Luân gọi đi Ban Kỷ Luật Thanh tra
tỉnh nói chuyện, làm Đường Lộ sợ tới mức vài ngày khó có thể bình an.
Từ Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh trở về, Đường Lộ mới bắt đầu tận lực khiêm tốn
một thời gian ngắn, việc này mới khiến Lâm Bái có cơ hội thừa dịp, triệt để
chiếm lĩnh thượng phong tại hội thường ủy thành ủy.
“ Không nghe nói có một sự việc như vậy! “ Dương Tử Hiên thành thật trả lời:
“ Hơn nữa, chúng ta cũng nhận không ra đứa con gái của Trương Luân bí thư rốt
cuộc có hình dạng gì! “
“ Nghe nói là con rể của hắn mang theo một nhà ba người lái xe đến Nam Hồ
giải sầu, nhưng bây giờ đã mất tích hai ngày, thật sự là thời buổi rối loạn! “
Hiển nhiên, La Trạch Minh thập phần để bụng đối với chuyện này.
Dương Tử Hiên thoáng suy tư một chút, từ biểu hiện của La Trạch Minh,
Trương Luân bí thư dầu muối không vào này hẳn là thập phần yêu thương đứa
con gái này, cho nên La Trạch Minh mới coi trọng chuyện này như thế, đêm
khuya còn gọi điện thoại đến khu công nghiệp đến hỏi thăm, La Trạch Minh
trước kia là phó thư ký trưởng ủy ban tỉnh, hẳn là rất rõ ràng đối với chút ít ân
ân oán oán trong Tỉnh ủy ủy ban tỉnh.
Đây là một tin tức thập phần hữu dụng, Dương Tử Hiên yên lặng nhớ kỹ, xem ra
chuyện này thực sự phải để tâm, nói không chừng cái này là thẻ đánh bạc để
đáp lên nhân vật trọng yếu như Trương Luân.
“ Thị trưởng, ngài yên tâm, ta sẽ thoáng lưu ý một tý cho người. “ Dương Tử
Hiên hồi đáp.
“ Tử Hiên , nghe nói ngày đầu tiên ngươi đi làm tại khu công nghiệp, liền xảy ra
sự kiện tổng giám đốc xí nghiệp uống thuốc độc tự sát, chuyện lớn như vậy, như
thế nào mà không báo cáo cho ủy ban thành phố một tiếng? “ La Trạch Minh đột
nhiên xoay chuyển lời nói, chuyển đến sự tình khu công nghiệp.
Dương Tử Hiên chậm rãi nhấm nuốt ý tứ ẩn trong lời nói của La Trạch Minh.
Một tổng giám đốc khu công nghiệp tự sát, đối với một thị trưởng quản lý 500
vạn nhân khẩu Nam Hồ thành phố mà nói, đương nhiên chỉ là một sự tình không
có ý nghĩa, La Trạch Minh làm sao lại nhắc tới ở trước mặt mình đây?
Dương Tử Hiên bỗng nhiên kinh hãi, La Trạch Minh này đã biết mình mượn
Thạch Phong Tín đến gõ Trần Long, biết mình và Thạch Phong Tín quan hệ
không tệ.
Hiển nhiên, La Trạch Minh đây là đang biến tướng phê bình mình và Thạch
Phong Tín đi lại thân cận quá.
La Trạch Minh đây là đang buộc chính mình đứng thành hàng mà.
Trong nội tâm Dương Tử Hiên có chút thở dài, muốn nịnh nọt cả Thạch Phong
Tín cùng La Trạch Minh là rất không có khả năng rồi, không nghĩ tới, La Trạch
Minh nhanh như vậy liền không thể chờ đợi được, ép mình đứng thành hàng.
“ Thị trưởng, đây là ta sơ sót, lần sau sẽ tuyệt đối không phát sinh loại chuyện
này nữa. “ Dương Tử Hiên xin lỗi trước.
La Trạch Minh bên kia điện thoại đang gật gật đầu, hắn cũng biết đây là Dương
Tử Hiên qua loa hắn, chỉ là, hắn cũng không gấp, hắn biết rõ cán bộ trẻ tuổi như
Dương Tử Hiên thường có chút mâu thuẫn đối với đứng thành hàng, cho nên
hắn cũng không muốn bắt buộc hắn, như vậy sẽ hoàn toàn ngược lại.
Yên tâm cúp điện thoại, Dương Tử Hiên nhen nhóm một điếu thuốc, yên lặng
hút trong thư phòng.
Không hề nghi ngờ, cái vấn đề đứng thành hàng này sớm muộn gì cũng phải giải
quyết, chỉ là, Dương Tử Hiên hiện tại có chút sờ không chính xác bối cảnh của
La Trạch Minh và Thạch Phong Tín là gì.
La Trạch Minh trước kia là phó thư ký trưởng ủy ban tỉnh, nhân mạch trong tỉnh
không thể bảo là không sâu, vị trí này rất có ý tứ, nếu như bối cảnh thâm hậu,
lực đẩy lớn mà nói, có thể một bước đến vị trí bí thư thị ủy, trực tiếp nhảy qua
một bước thị trưởng này.
Nhưng hiển nhiên, La Trạch Minh xuống Nam Hồ thành phố chỉ đảm nhiệm thị
trưởng, ngược lại, là Thạch Phong Tín, cán bộ chưa từng có kinh nghiệm công
tác một bậc cơ quan tỉnh, hơn nữa còn từ cơ sở, bước từng bước một lớn lên
này, tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy của Tống Tư An.
Chuyện trong này cũng rất ý vị sâu xa.
Dương Tử Hiên thở dài, hiện tại bí ẩn Nam Hồ thành phố cần chậm rãi phỏng
đoán, thật sự nhiều lắm.
Thạch Phong Tín hi vọng làm tốt khu công nghiệp, Dương Tử Hiên là tinh
tường, bởi vì bản thân khu công nghiệp chính là một cái hạng mục công trình
trọng điểm lúc Thạch Phong Tín đảm nhiệm thị trưởng, nhưng cái công trình
này cuối cùng lại nát đuôi, không thành bộ dáng, đã trở thành một vết nhơ trên
con đường làm quan của Thạch Phong Tín, cho nên Thạch Phong Tín hi vọng
làm tốt khu công nghiệp, Dương Tử Hiên có thể lý giải.
Nhưng La Trạch Minh vì cái gì cũng thập phần bức thiết, hi vọng làm tốt khu
công nghiệp đây, Dương Tử Hiên liền khó có thể giải thích rồi, không biết rốt
cuộc động cơ La Trạch Minh hi vọng khu công nghiệp quật khởi là cái gì?
Nếu như chỉ là vì chiến tích thị trưởng, hắn hoàn toàn có thể làm những hạng
mục to lớn khác, không cần phải làm cái cục diện rối rắm thị trưởng trước lưu
lại này, dùng nhân mạch La Trạch Minh lúc đảm nhiệm phó thư ký trưởng ủy
ban tỉnh trước kia, từ ủy ban tỉnh cùng sở kế hoạch tỉnh xin mấy cái hạng mục
lớn đến Nam Hồ, cái thành thị tài nguyên này cũng không phải chuyện khó,
không cần phải tốn tâm tư đến làm khu công nghiệp như thế.
Dương Tử Hiên có chút đau đầu, chợt nhớ tới Trương Bích Tiêu, vì cái gì
không hỏi nữ nhân này một chút?
...
Trương Bích Tiêu vừa mới tắm rửa xong, da thịt tuyết trắng giống như tấm đệm
lõa lồ trong không khí, nhớ tới hôm nay, trong cục du lịch, tràng cảnh thiếu chút
nữa bị lão Lý chấm mút, Trương Bích Tiêu thiếu chút nữa nôn mửa.
Trương Bích Tiêu thở dài, quan trường thật sự không thích hợp với nàng, loại
nữ nhân xinh đẹp không có bối cảnh này lăn lộn, một đám lão nam nhân mê đắm
luôn nhìn chằm chằm vào thân thể của nàng, nhưng nàng đã không có đường lui
rồi, ngoại trừ tiếp tục đi tới con đường làm quan, nàng không có quá nhiều bổn
sự khác để đi ra ngoài.
Điện thoại linh linh vang lên.
Trương Bích Tiêu cầm lấy, vừa nghe xong liền vui vẻ, đúng là thanh âm của
Dương Tử Hiên.
“ Tiểu bí thư, đêm khuya như vậy còn gọi điện thoại cho ta, nghĩ gì thế? “
Thanh âm Trương Bích Tiêu vẫn là mị hoặc mà động lòng người trước sau như
một, nhất là trong màn đêm này, lại càng cảm động hơn.
Dương Tử Hiên thầm than một tiếng, nữ nhân vưu vật này, không đi làm phát
thanh viên, thật sự là quá lãng phí rồi.
“ Ta nhớ ngươi, được hay không được? “ Dương Tử Hiên tức giận hồi đáp.
“ Thật vậy à? Không nghĩ tới, tiểu bí thư cả ngày xụ mặt giáo huấn người cũng
nhớ người ta, thật đúng là có điểm thụ sủng nhược kinh đó! “ Thanh âm Trương
Bích Tiêu tinh tế ôn nhu, tựa như một cơn mưa nện vào trong lòng Dương Tử
Hiên.
“ Nói chút chuyện đứng đắn đi, ngươi biết quan hệ chính thức giữa La Trạch
Minh và Thạch Phong Tín là thế nào không? Giữa bọn hắn có ân oán gì không?
“ Dương Tử Hiên sợ chính mình nghe thanh âm Trương Bích Tiêu quá lâu, sẽ
sinh ra hảo cảm khác phái đối với nàng, vội vàng đổi giọng hỏi.
“ Ha ha, thời điểm La Trạch Minh cùng Thạch Phong Tín lên chức, ta đã không
ở tại văn phòng thị ủy rồi, cho nên cũng không rõ lắm. Nhưng giữa La Trạch
Minh cùng Tống Tư An Chi có chuyện gì, ta biết! “ Nói tới chính sự, Trương
Bích Tiêu bắt đầu nghiêm túc lên.
Dương Tử Hiên chấn động, La Trạch Minh này tại sao nhấc lên quan hệ cùng
Tống Tư An đã về hưu đây?
“ Cái này nói ra rất dài dòng, tiểu bí thư, có phải ngươi nên ban thưởng chút gì
đó cho ta không. “ Trương Bích Tiêu thích thú trêu chọc người trẻ tuổi bí thư
này, cười nói như tiếng chuông bạc.
“ Ngươi muốn ban thưởng cái gì? “ Dương Tử Hiên tức giận nói, không hiểu
sao, Trương Bích Tiêu này rõ ràng là thuộc hạ của mình, như thế nào mà đối
với lãnh đạo như hắn, một chút cũng không sợ.
“ Cái ban thưởng này nha, chúng ta nhìn thấy mặt rồi nói sau! “ Trương Bích
Tiêu cười nói: “ Ngươi nhớ kỹ, ngươi thiếu nợ ta đó! “
Dương Tử Hiên bị Trương Bích Tiêu trêu đùa, có chút không nhịn được, quát:
“ Nếu ngươi không nói, ta liền treo máy đây. “
“ Đã làm bí thư rồi, sao lại đối đãi với một nữ nhân mà không có kiên nhẫn như
vậy, về sau lão bà ngươi sẽ giáo huấn ngươi! “ Trương Bích Tiêu vẫn không để
ý đến chuyện Dương Tử Hiên tức giận, cười cười trêu chọc.