Chương 10: Kết thân

Dương Tử Hiên ừ một tiếng, không hề nhìn hắn, vỗ vỗ bả vai Vương Linh nói: “

Hôm nay phải cảm tạ ngươi nhiều, đã nói chuyện tỏi này với ta, làm rất tốt. “

Nói xong, liền đội mưa phùn rời đi.

Lưu lại Vương Linh cùng Trì Tân kinh ngạc đứng đó.

Nói về sự tình tỏi tăng giá, cũng có thể để chủ tịch huyện khích lệ, đây là lần

đầu tiên Vương Linh thấy qua.

Kỳ thật, nàng không biết, kiếp trước, Dương Tử Hiên với tư cách học sinh giỏi

về buôn bán, rất nhanh đã ngửi thấy mùi lợi nhuận tư nơi này.

Tuy con đường làm quan không thiếu tiền ăn mặc, nhưng mình có tiền, có thể

chống cự rất nhiều hấp dẫn khác, điểm ấy, Dương Tử Hiên rất rõ ràng, đã sống

lại, trong nước trăm nghề phát triển, như thế nào cũng phải kiếm lợi trên thương

trường một phen, cũng coi như thoáng đền bù tiếc nuối kiếp trước.

Đương nhiên, điểm mấu chốt của hắn là không sử dụng tài nguyên chính trị của

mình.

Tất cả đều là tinh khiết thương nghiệp hóa thao tác.

Niên đại 90, rất nhiều chính sách trong nước đều không cởi mở, có thể nói, có

thể có lợi lớn nhất, đúng là đầu cơ trục lợi, chỉ là, đây không phải thứ Dương

Tử Hiên nguyện ý làm, cũng sẽ lưu lại rất nhiều nhược điểm cho kẻ thù chính

trị.

Cho nên, lần này hắn là định đầu cơ trục lợi vào tỏi.

Đương nhiên, cái này không thể tự hắn đi làm, dù sao mình cũng là một huyện

trưởng, mặc dù là cán bộ cấp ban nho nhỏ, nhưng một bậc chính quyền huyện,

lại là quyền lực cơ sở căn bản nhất trong nước, vẫn sẽ có những người chú ý

đến mình.

Cho nên phải tìm một người chính mình tin được người làm loại chuyện này.

Hắn lập tức nghĩ đến Tô Ban Mai, không hề nghi ngờ, vô luận kiếp trước hay là

kiếp nầy, từ trong đáy lòng, hắn tín nhiệm nhất, có lẽ là cô bé này.

Một nhà Tô Ban Mai cũng ở tại nhà góp vốn do dệt Hồng Thủy xây dựng, chỉ

là, điều kiện tương đối kém so với Tào Mỹ.

Nhà Tô Ban Mai không trang bị điện thoại, dù sao, điện thoại lúc này, đối với

Hồng Thủy, loại tiểu huyện vắng vẻ phía nam này mà nói, vẫn còn là một vật xa

xỉ, gia đình bình thường không dùng nổi, cho nên, Dương Tử Hiên chỉ có thể tự

mình tìm nhà Tô Ban Mai.

Bộ máy Hồng Thủy ngã hơn phân nửa, cho nên Dương Tử Hiên hết lòng thúc

đẩy Tô Minh, phân công hắn làm phó xưởng trưởng quản lý sản xuất Hồng

Thủy, dù sao, Hồng Thủy cũng đã từng là xí nghiệp nhà nước đứng đầu Hồng

Thủy huyện, lạc đà gầy vẫn tốt hơn so với ngựa, Dương Tử Hiên muốn đẩy kinh

tế Hồng Thủy lên, cũng muốn xếp thân tín tiến vào Hồng Thủy.

Chỉ là, khi Dương Tử Hiên đi đến trước cửa nhà Tô Ban Mai, chợt nghe đến

bên trong ầm ỹ tiếng người, có thanh âm con gái, thanh âm nam tử, không nghe

rõ bọn hắn đang nói cái gì.

“ Đông đông đông! “

Dương Tử Hiên gõ cửa.

Mở cửa là một người con gái trung niên, mặc dù thần sắc có vẻ có bệnh, nhưng

vui sướng giữa lông mày vẫn có thể nhìn ra được, tám chín phần mười là mẹ

của Tô Ban Mai.

“ Ngươi là ai? Có chuyện gì không. “ Phụ nữ trung niên có chút nghi hoặc, nhìn

nam tử ăn mặc bình thường, chỉ mang theo phong độ của người trí thức nho nhã

cùng vẻ yếu nhược trước mắt một chút.

“ Bá mẫu tốt, ta gọi Dương Tử Hiên, ta tìm Tô Ban Mai có một số việc, xin hỏi

nàng có ở đây không? “ Dương Tử Hiên tự nhiên hào phóng nói ra tên của

mình.

“ Vậy thì vào đi. “ Phụ nữ trung niên mở cửa “ Tiểu Thần, có người tìm ngươi.

Tô Ban Mai đang xấu hổ bất an ngồi trong phòng khách, quay đầu nhìn thấy

Dương Tử Hiên đi vào, có chút ngoài ý muốn, che cái miệng nhỏ nhắn, nói: “

Dương chủ tịch... “

Chữ “ Huyện…. “ còn chưa kêu ra, đã bị Dương Tử Hiên trừng mắt một cái,

đành nuốt trở về.

Dương Tử Hiên vào phòng khách, nhìn thấy trong sảnh có vài người ngồi, còn

có nam tử trẻ tuổi ngồi xuống đối diện Tô Ban Mai, bên cạnh hắn là một đôi vợ

chồng trung niên, xem thần thái là cha mẹ nam tử trẻ tuổi, con mắt quay tít, ở

bên cạnh tươi cười lẩm bẩm với bác gái...

Nhìn tư thế, Dương Tử Hiên xem như đã hiểu, đây là muốn kết thân.

Tiểu huyện phía nam, vẫn còn loại phong tục dân tộc này, tại lễ mừng năm mới,

đến nhà thân cận trước, đợi mọi việc đều thuận lợi, sau đó liền cười, bác gái

ngồi kia phỏng chừng chính là bà mối.

Tô Minh đã sớm nói chuyện với bạn gái, chỉ là nhà gái một mực ghét bỏ hắn

không có bổn sự, hôn sự một mực kéo dài, nhưng hiện tại nhậm chức phó xưởng

trưởng Hồng Thủy, coi như là cán bộ lãnh đạo đứng đắn rồi, nhắc lại hôn sự,

nhà gái cũng lập tức đáp ứng, phỏng chừng cuối năm liền kết hôn, cho nên, hôn

sự Tô Ban Mai cũng được nâng lên chương trình.

Chứng kiến Dương Tử Hiên đến, Tô Ban Mai tựa như nhìn thấy cứu tinh, lập

tức đứng dậy, bĩu môi, nói: “ Dương chủ tịch...sao ngươi lại tới đây? “

“ Tiểu Thần, hắn là ai. “ Thanh âm nam tử trẻ tuổi có chút khiêu khích, ăn mặc

khá ngăn nắp, một kiện áo khoác bằng da bên ngoài cũng là da dê, ở đời sau

đương nhiên là hàng thông thường, nhưng thời đại này lại rất khó lường.

“ Ta là bằng hữu Tiểu Thần mà thôi. “ Dương Tử Hiên không đợi Tô Ban Mai

nói tiếp, chính mình đáp trước rồi, cười nhạt một tiếng, nói, sau đó là tìm cái

ghế dựa ngồi xuống.

Tô Ban Mai vẫn có tâm tính tiểu cô nương, không biết hắn muốn làm gì, rất

hưng phấn, cũng chuyển cái ghế nhỏ ngồi xuống tại bên cạnh hắn.

Nam tử trẻ tuổi này có chút mất hứng.

Bà mối ngồi ở bên cạnh bác gái, cũng hiểu được Dương Tử Hiên này đến gây

mất hứng, chỉ là, phong độ người trí thức của Dương Tử Hiên làm cho nàng

cũng không dám quá làm càn, liền cười hỏi: “ Tiểu Thần, vị tiểu ca này là đang

làm gì, sao Thất di ta không nghe ngươi nhắc tới vậy. “

“ Cùng Tô Minh ở một đơn vị. “ Dương Tử Hiên nói.

“ À? Ngài cũng là cán bộ Hồng Thủy? Nghành nào vậy? “ Bà mối vô ý thức

hỏi, Tô Minh cũng sắp 30 rồi, nhịn nhiều năm mới đến một cái phó xưởng

trưởng Hồng Thủy, coi như là tuổi trẻ tài cao, người trẻ tuổi trước mắt so với

Tô Minh còn muốn trẻ tuổi hơn nhiều, cho nên, hắn phỏng chừng chỉ là một cu li

con con trong Hồng Thủy.

“ Ta không phải cán bộ Hồng Thủy. “ Dương Tử Hiên tiếp tục đáp.

Cái này tốt rồi, biểu lộ trên mặt bà mối cùng nam tử giống như bỏ được gánh

nặng, mang lên vẻ khinh miệt .

Thì ra là một người công nhân lao động bình thường ở Hồng Thủy mà thôi!

“ Ta nói ngươi, người trẻ tuổi, chẳng lẽ lãnh đạo ngươi không dạy qua ngươi

việc phải tôn trọng lãnh đạo ư, xưng hô cháu trai ta là Tô Minh, như thế nào

cũng phải gọi Tô xưởng trưởng, sao có thể gọi thẳng danh tự Tô Minh đây? “

Bà mối có chút tức giận, nói: “ Ngươi là người nghành nào, lần sau ta phải nói

với lãnh đạo nghành các ngươi, để cho lãnh đạo nghành các ngươi giáo dục

ngươi mới được. “

“ Thất di! “

Ngồi ở một bên, Tô Ban Mai thật sự không chịu được, đám người kia quá sỗ

sàng rồi.

Dương Tử Hiên lại cười ha ha một tiếng, khoát khoát tay ngăn nàng nói tiếp.

Không biết trong nội tâm Dương Tử Hiên có ý nghĩ gì, Tô Ban Mai cũng chỉ có

thể tức giận câm miệng.

Chỉ là, động tác này rơi vào trong mắt nam tử trẻ tuổi, lại một hồi lửa cháy,

phải biết rằng, hắn từ lần thứ nhất liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ban Mai

liền vô cùng ưa thích, không nghĩ tới, huyện thành nhỏ cỡ Hồng Thủy huyện bực

này cũng mỹ nữ bực này, thật sự là mừng rỡ, chỉ là, vừa rồi hắn dùng tâm tư

muốn để Tô Ban Mai được vui, Tô nhưng Ban Mai lại câu được câu không, xa

cách qua loa hắn.

Hiện tại, lại nghe Trình Giảo Kim này không biết từ nơi nào giết ra nói như vậy,

trong nội tâm có thể nào không tức giận đây?

Vì vậy liền đánh mắt cho bà mối Thất di.

Bà mối Thất di cũng là loại người biết hiểu ý, lúc này ngầm hiểu, hèn mọn liếc

nhìn Dương Tử Hiên, lại mặt mày hớn hở, tiếp tục nói với Tô Ban Mai: “

Ngươi xem, vị này Lam Càng tiểu ca, tuổi còn trẻ nhưng lại rất hiểu chuyện rất

lễ phép, ở bên ngoài cũng có một phen sự nghiệp, tuổi trẻ tài cao. Người ta tại

Cảng Châu mở một cửa hàng của chính mình, thật không tưởng được, gặp đúng

thời cơ, hiện tại rất nhiều cán bộ cơ quan tạm thời bị cách chức, thậm chí triệt

để đã đánh mất công chức chạy tới Cảng Châu lập nên sự nghiệp... “