Chương 31: Chương 16 phần 2 -End

Cô ấy và Paul đang hào hứng nhảy điệu hai bước ngoài sàn nhảy.

"Xin lỗi." Ai đấy nói to hơn tiếng nhạc. "Tôi không nghĩ chúng ta đã gặp.".

Hope liếc qua vai thấy một bà già trong một bộ lưới màu xanh lơ và âm thầm thốt ra một tiếng rên rỉ dài. Ánh sáng từ nơi trưng bày ngọn núi xuyên qua mái tóc xanh lơ trẻ con của người đàn bà và làm sáng màu mắt và lông mi màu xanh lơ. Giống như ngày ở Cửa hàng Hansen, Hope nhận thấy mình đang nhìn chằm chằm vào một vật kỳ dị kinh hoàng. Giống như đang nhìn chằm chằm vào một tai nạn giao thông khủng khiếp. Cô không muốn nhìn, nhưng không thể quay đi.

"Chúng ta gặp nhau trong cửa hàng của bà tuần trước," Hope nhắc bà ta nhớ.

"Không, đấy là chị gái tôi, Eden. Tôi là em gái song sinh của chị ấy, Edie Dean.".

Ôi trời! "Các bà có hai người à?".

"Phải, nhưng chị tôi thích màu tím.".

Hope buộc mình nhìn qua tất cả những màu xanh đấy và đôi mắt của Edie.

"Tôi nhớ.".

"Iona Osborn ở Cà phê góc ấm áp nói với tôi rằng cô viết báo cho tờ Tin tức Thế giới.".

"Tin tức Vũ trụ," Hope sửa lại. "Làm thế nào Iona lại biết về những bài báo đấy?".

"Iona Osborn làm việc với Paris, và tối qua Paris nói tất cả chuyện đấy với bà ấy.".

Cô cho rằng chuyện này trước sau gì cũng lộ ra.

"Vì cô chưa ở trong thị trấn lâu, chắc cô chưa bao giờ gặp anh rể tôi, Melvin.".

"Chưa, tôi không nghĩ tôi có vinh hạnh đấy.".

"Vinh hạnh, khiếp khủng. Melvin là một gã lang chạ mặt chuột, và đấy là một thực tế. Nếu chị tôi có lý trí chúa ban ột con dê, chị ấy đã đâm hắn ta bằng chiếc Buick 1 của chị ấy.".

Chúa ơi, không phải lần nữa chứ.

"Bây giờ tôi đang nghĩ. Nếu cô cần những người ngoài hành tinh trong câu chuyện của cô bắt cóc ai đấy, Melvin sẽ là một ứng cử viên sáng giá. Và khi họ lôi hắn lên một trong những con thuyền không gian của họ, họ nên nối điện cực vào chỗ kín của hắn." Edie giơ nắm đấm lên và lắc nó trong không khí. "Và cho hắn một cơn sung sướng tuyệt vời!".

"À, được rồi." Hope bước sang một bên cho đến khi cô lẫn vào trong đám đông. Cô luôn luôn nghĩ rằng có khả năng người ở Gospel sẽ phát hiện cô thực sự viết gì; cô chỉ không nghĩ rằng người đấy sẽ là Paris Fernwood. Và vì Paris và Edie đã biết, Hope hiểu rằng bây giờ mọi người trong thị trấn đều đã biết. Cô không thực sự hiểu được cô cảm thấy như thế nào về việc mọi người đã khám phá ra. Có lẽ là sợ hãi và nhẹ nhõm lẫn lộn. Không còn những lời nói dối.

Không còn bí mật. Tất nhiên, cô sẽ phải lắng nghe ý tưởng của mọi người cho bài báo mới của cô với vài câu chuyện thực tế ném vào. Nhưng nếu vài người trong số họ ném những ánh mắt khỉnh khỉnh vào cô vì những bài báo thì sao, tại sao cô lại phải quan tâm? Họ còn cá cược những cái chân gẫy, ném toilet, và ăn dái bò nữa, vì Chúa.

Hope bước quanh rìa của hội trường lớn, lướt ánh mắt qua đám đông khi cô tiến đến quầy bar. Mặc dù cô biết rõ hơn, cô vẫn thấy mình đang tìm kiếm Dylan.

Cô gọi một ly vang nho và lục chiếc túi đen nhỏ để tìm tiền. "Tôi đã nghe về những bài báo của cô," Burley nói qua tiếng nhạc khi ông ta đưa cho cô ly rượu.

"Tôi chưa bao giờ quen người nào gặp Người khổng lồ trước đây.".

Hope nhìn mặt ông ta thật gần và thấy ánh hài hước trong mắt ông ta. "Tôi chưa bao giờ gặp Người khổng lồ.".

Cô trả tiền. "Nhưng tôi đã phỏng vấn rất nhiều người ngoài hành tinh và một người bị chó chiếm hữu.".

Ông ta cười và Hope quay đi. Cô uống một hớp rượu và quét mắt trên sàn nhảy bụi bặm.

Quả cầu sáng lấp lánh trên đầu bắn những tia sáng trên những đồng tiền màu xanh của Shelly và chiếc cà vạt màu ngọc lục bảo của Paul khi anh quay cô ấy quanh sàn như một con quay. Bản nhạc về một anh chàng cao bồi và chiếc xe bán tải của anh ta mà Hope chưa bao giờ nghe trước đây. Cô tia thấy Hazel Avery trong lớp sa tanh hồng và nhảy cùng với một người đàn ông mà cô đoán là chồng bà ta.

Hope uống một ngụm rượu nữa và nhớ ngày Dylan dạy cô điệu nhảy hai bước. Họ đã ăn mặc đầy đủ khi bắt đầu bài học nhưng đến cuối thì trần truồng.

Họ đã làm tình trên tấm da gấu trước lò sưởi của cô, và bây giờ cô tự hỏi có bao nhiêu phụ nữ khác anh đã lột trần khi khiêu vũ với họ.

Một anh chàng cao bồi cao, gầy cô chưa bao giờ gặp trước đây mời cô nhảy, nhưng vừa khi cô đặt ly rượu xuống một chiếc bàn trống, Dylan chen vào trước mặt anh chàng trẻ hơn.

"Biến đi," anh nói và bắn cho anh chàng cao bồi một cái nhìn cứng rắn. Sau đó anh thêm vào, "Buđy." Trước khi cô có thể nói gì, Dylan túm lấy tay cô và kéo cô đến giữa sàn nhảy.

Khi cô tỉnh lại từ cơn sốc nhìn thấy anh ở đây, từ cái đụng chạm và giọng nói gieo những cơn run rẩy nho nhỏ trên da thịt cô của anh, cô nhìn vào khuôn mặt anh trong bóng tối, sáng lên một chút bởi quả cầu xoay treo trên đầu. Những tia sáng lấp lánh xuyên qua mái tóc và trải xuống đôi vai trong chiếc áo khoác vải màu xanh hải quân thanh lịch. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và ca- vát màu vang đỏ và xuyên qua những khoảng tối của sàn nhảy, cô nhận ra khao khát trong đôi mắt anh. Cô đã nhìn thấy nó hướng thẳng vào cô rất nhiều lần. Cô hạ ánh mắt xuống nút ca- vát của anh. "Cư xử như thế không lịch sự lắm," cô nói với giọng căng thẳng khi anh trượt lòng bàn tay đến lưng cô. "Anh ta đề nghị em rất lịch sự. Anh không phải gọi anh ta là Người anh em 2 như thế.".

"Đấy là tên anh ta. Buđy Duncan. Anh ta sống ở Challis.".

"Ồ." Cô lại nhìn lên mặt và đường viền ở miệng anh. "Anh đang làm gì ở đây. Shelly nói với em anh chưa bao giờ xuất hiện ở buổi khiêu vũ ngày Quốc khánh.".

"Shelly nói quá nhiều." Anh cố gắng kéo cô vào ngực anh, nhưng cô cưỡng lại. Anh muốn cô. Cô có thể đọc thấy trong mắt anh và cảm thấy bàn tay anh không ngừng vuốt ve lưng cô, nhưng ham muốn không phải là tình yêu. Và cô muốn nhiều hơn từ anh.

"Anh đang làm gì ở dây?" cô nhắc lại.

"Thả lỏng và anh sẽ nói với em." Anh kéo mạnh hơn và cô chịu thua. "Như thế tốt hơn," anh nói và ôm cô vào sát ngực anh. Anh cúi đầu xuống kề tai cô nói. "Anh ở đây vì em ở đây. Khi một người đàn ông yêu một phụ nữ, anh ta muốn dành thời gian ở bên cô ấy. Ngay cả thế có nghĩa là anh ta phải chui vào một bộ vest và ca- vát. Anh ta muốn ôm cô ấy thật chặt và ngửi mùi tóc của cô ấy.".

Lời nói của anh cấu trái tim cô và cô thôi cố gắng tạo khoảng cách giữa họ.

Cô sợ phải thở. Sợ cô đã không nghe đúng lời anh nói.

"Anh đã nghĩ về những gì em nói ngày hôm qua," anh nói khi họ di chuyển chầm chậm quanh sàn nhảy. "Về việc anh quan tâm đến em thì phải tin em, và em đã đúng. Anh nên tin em ngay từ đầu.".

Cô nhìn qua cằm lên mắt anh. Cô phải biết tại sao bây giờ anh lại tin cô, mặc dù cô sợ câu trả lời. "Anh đã tìm ra ai là người thực sự liên hệ với những tờ báo à?".

Anh mất vài giây để trả lời, hy vọng của cô lao thẳng xuống. Anh đã không tin cô. Ai đấy đã tự thú. Không có gì thực sự thay đổi và họ không hề có tương lai.

"Phải," anh nói, và cô lại cố gắng tạo khoảng cách giữa họ. "Đứng im hoặc anh sẽ phải trói em lại.".

"Thả em ra, Dylan." Bên trong mắt cô nhức nhối và cô sợ rằng cô sẽ khóc ngay ở giữa tòa thị chính, trước mặt toàn bộ thị trấn.

"Cưng à, điều đấy dường như sẽ không xảy ra lần nữa." Vòng ôm của anh chặt hơn và anh giữ cô thật gần đến mức cô khó có thể thở được. "Anh biết rằng Paris là người gọi những tờ báo, nhưng đến khi ấy chuyện đấy không còn quan trọng gì nữa. Khi em phát hiện ra em yêu một người, em phải đặt lòng tin vào họ hoặc em sẽ chỉ gây ình rất nhiều đau khổ không cần thiết. Hơi thở ấm áp của anh thì thầm trên thái dương cô khi anh nói, "Anh yêu em, Hope. Cuộc đời anh đã rất khốn khổ khi không có em.".

Cô cũng đã quá đau khổ khi không có anh, cô phải biết. "Anh đã thực sự khốn khổ à?".

"Ừ.".

Cô mỉm cười lần đầu tiên kể từ khi anh ôm cô vào vòng tay. Cô cảm thấy như đang cười, khóc và đang cuộn mình vào ngực anh cùng một lúc. "Khốn khổ như thế nào?".

Anh tựa trán vào trán cô:

"Mọi buổi sáng khi anh thức dậy, anh có một cảm giác lạnh giá trong bụng, như là ngôi nhà anh đang thiếu thứ gì đấy, như là oxi hay ánh sáng mặt trời. Thứ gì đấy anh cần. Rồi anh nhìn sang chiếc gối trống rỗng và nhận ra là anh đang thiếu em. Và khi anh đi ngủ, anh nằm thao thức và tự hỏi em có nhớ anh không. Tự hỏi em có nhớ anh nhiều như anh nhớ em không.".

"Dylan?".

"Ừm.".

"Em cũng nhớ anh.".

Bản nhạc kết thúc và trước khi bản nhạc khác bắt đầu, Thomas Aberdeen vỗ vào vai Dylan và hỏi nó có thể xen vào được không.

"Khỉ ạ, không," Dylan trả lời, giọng anh to và rõ ràng, mắt anh nhíu lại nhìn Thomas. "Đi mà tìm người phụ nữ quái quỷ của cháu. Người này là của chú!".

Ồ, cô đoán bây giờ mối quan hệ của họ đã công khai. Cô đặt bàn tay lên má Dylan và đưa mắt anh trở lại với mắt cô. "Nó không biết em là người phụ nữ quái quỷ của anh.".

"Vậy anh nghĩ là tốt hơn anh nên thể hiện cho nó biết," anh nói, rồi cúi xuống và hôn hơi thở từ phổi của cô. Anh ngả người cô trên cánh tay anh giống như anh là Rhett Butler, và ngay trước mặt tất cả những người muốn nhìn, nụ hôn trở nên nóng bỏng, ẩm ướt và thật tuyệt. Khi anh đứng thẳng dậy, anh đặt lòng bàn tay hai bên đầu cô và nhìn sâu vào mắt cô. "Anh muốn mọi người biết rằng anh yêu em, Hope.".

"Em cũng muốn mọi người biết em yêu anh.".

Một nụ cười làm nhăn đuôi mắt anh. "Anh vui vì em đã nói. Bởi vì anh đang nghĩ anh phải đưa em về nhà và còng tay em vào một chiếc ghế cho đến khi em nói thế.".

"Anh không phải còng tay em lại. Em yêu anh. Em yêu anh kể từ ngày anh chỉ cho em xem hồ Sawtooth. Thậm chí có thể trước cả khi ấy.".

Anh cọ mũi vào mũi cô. "Anh biết anh làm rối tung chuyện giữa chúng ta, nhưng nếu em cho phép anh, anh sẽ dành cả phần đời còn lại của anh để làm em hạnh phúc.".

Hope chớp mắt nhưng không thể ngăn được nước mắt trong mắt cô. "Thế thì chúng ta đang làm gì ở đây? Đưa em về nhà đi.".

"Em yêu, anh đang đợi em nói như thế kể từ khi bước vào đây.".

Trên đường đến nhà Donnelly, Hope ngồi bên cạnh Dylan trong chiếc cabin của chiếc xe bán tải. Cô để tay lên đùi anh và ngả đầu vào vai anh. Lần cuối cùng cô ngồi trong xe bán tải của anh vào buổi tối, cô đã xé quần áo anh, nhưng lúc này, cô đã mãn nguyện khi ngồi trong ánh sáng của bảng đồng hồ xe và lắng nghe giọng nói của anh. Sau này, sẽ có rất nhiều thời gian để xé quần áo. Cô có cả cuộc đời còn lại. Ngay bây giờ họ có việc quan trọng phải làm. Họ phải nói chuyện với Adam.

Cô hôn vai Dylan qua chiếc áo khoác và sơ mi, và anh vòng tay quanh cô.

Trong không gian tối của cabin xe, cô cảm thấy như thể họ là những con người duy nhất trên hành tính. Như cái đêm cô phải lòng anh ở hồ Sawtooth. Trái tim cô căng lên và đầu cô xoay tròn như Cassiopeia lộn ngược tội nghiệp.

Cô lắng nghe khi Dylan kể với cô về chuyện Myron và Paris đang cùng nhau rời khỏi thị trấn và lên kế hoạch bắt đầu một sự nghiệp đấu vật ở Mexico. Về phần cô, cô không thể nghĩ rằng chuyện đấy đang xảy ra, nhưng cô chắc chắc cầu cho họ thành công để không ai trong họ trở lại làm phiền cuộc sống của cô lần nữa.

"Em yêu anh," cô thì thầm.

"Anh cũng yêu em, nhưng em biết không, anh là một giao dịch trọn gói. Em có cảm giác gì với Adam?".

Cô thậm chí không phải nghĩ gì. "Nó là một cậu bé tuyệt vời, Dylan. Nó thông minh và hài hước, và em thích được ở bên nó.".

"Vậy hãy ở lại với bọn anh," anh nói và hôn lên đỉnh đầu cô. "Ở với bọn anh mãi mãi. Anh biết chuyện này đòi hỏi em rất nhiều, nhưng anh vẫn hỏi. Anh yêu cầu em từ bỏ cuộc sống ở L.A vì anh, một người đàn ông với một đứa con trai nhỏ. Anh không biết em cảm thấy như thế nào về việc trở thành một người mẹ, và anh biết chuyện đấy có rất nhiều thứ để nghĩ.".

Đấy không phải là đòi hỏi nhiều, và cô cũng không phải nghĩ về điều ấy nữa.

Không hề. Cô sẽ trở thành người mà Adam muốn cô trở thành, một người mẹ hay một người bạn, hoặc là cả hai. "Anh đã nói với Adam tình cảm của anh với em chưa?".

"Rồi, và khi nó không nhảy lên, nhảy xuống, nó nói nó sẽ tìm cho em một hòn đá đặc biệt. Điều đấy có nghĩa là nó thích em." Anh cầm tay cô từ đùi lên và hôn những ngón tay cô. "Anh nghĩ anh cũng cần tìm cho em một viên đá đặc biệt. Một viên lớn, lấp lánh.".

"Em không cần một viên đá đặc biệt. Em chỉ cần anh." Cô ngồi thẳng người và quay sang dáng người trong bóng tối của anh. "Anh đang cầu hôn em đấy à?".

"Không phải ngay bây giờ.".

Cô cho rằng chờ vài tháng nữa sẽ tốt hơn. Cô băn khoăn không biết anh có muốn chờ đến một năm không.

"Sau khi chúng ta nói chuyện với Adam, anh sẽ đưa em về nhà và làm tình với em, khi em mềm ra, hạnh phúc và thỏa mãn, đấy là lúc anh sẽ hỏi.".

Cô cười, nhẹ nhõm ghê gớm. "Tại sao phải đợi?".

"À, anh phát hiện ra rằng sau khi thỏa mãn, em sẽ nói ừ với tất cả mọi chuyện. Ăn bánh trên người, bị trói lại và kết hôn.".

Cô nhún vai. "Được thôi.".

Cô đến Gospel để tìm Người khổng lồ và người ngoài hành tinh, nhưng cô đã tìm thấy những thứ khác. Những thứ tốt hơn. Cô tìm thấy nơi trái tim cô thuộc về. Tương lai đang ở trước mặt và bên cạnh cô. Cô có Dylan, Adam và Shelly. Cô có sự nghiệp của cô, và vừa mới buổi sáng cô đã nhận được một email từ tạp chí Times. Cô đã gửi cho họ một lá thư đề nghị, họ quan tâm đến bài báo của cô về Hiram Donnelly. Đấy không phải là một sự đảm bảo, nhưng rồi, sự đảm bảo chỉ đến với những cái lò nướng bánh. Phần còn lại là làm việc chăm chỉ và may mắn. Kể từ khi chuyển đến Gospel, cô đã tìm thấy chính mình và một người đàn ông yêu cô. Cô không cần một sự đảm bảo.

Có lẽ lần tới cô sẽ viết một cuốn sách. Một cuốn sách về một thị trấn nhỏ nơi người ta ăn hàu Rocky Moutain và ném toilet. Nơi có hai chị em già sinh đôi nhuộm tóc và lên âm mưu cho cái chết đau đớn của chồng người kia.

Không, Hope nghĩ khi chiếc xe rẽ vào lối đi của nhà Dylan. Tiểu thuyết phải thật hơn cuộc sống thật, nếu không sẽ không có ai tin nó. Sẽ không có ai tin có một thị trấn như Gospel tồn tại bên ngoài trí tưởng tượng nhà văn của cô.

Không ngay cả khi có cô giỏi như thế nào.

--------------------------------

1Một nhãn hiệu xe hạng sang của General Motors.

2Buđy trong tiếng Anh có nghĩa là Người anh em.