Chương 3: Chương 02 phần 2

Cửa trước dẫn đến phòng ăn tối mở làm quả chuông buộc ở nắm đấm cửa reo lên. Loretta ngân lên nốt cuối cùng, một chiếc đĩa bị vỡ ở đâu đấy phía sau, Iona nghiêng người qua quầy và nói trong một tiếng thì thầm to. "Cô ta đã trở lại!".

Dylan nhìn qua vai, và kia là MZBH , đứng gần chiếc máy hát tự động, trông tươi mới như một quả đào. Cô ta đã thay chiếc quần jeans bó chặt sang một chiếc váy ngắn mùa hè với những sợi dây nhỏ, mái tóc buộc lên ở sau đầu và đôi giày ống đã được thay bằng một đôi xăng- đan bệt có dây vắt chéo qua bàn chân.

"Cô ta đã ở đây cả buổi trưa," Iona thầm thì nói. "Đặt món sa lát bếp trưởng, nước sốt để riêng, và hỏi đủ kiểu câu hỏi.".

"Kiểu câu hỏi gì?" Anh quay lại và nhìn cô Spencer bước qua anh, mắt nhìn thẳng, như thể cô ta không để tâm đến sự chú ý mà mình thu hút được. Qua mùi dầu mỡ nồng nặc và những đĩa thức ăn tối, anh có thể thề rằng anh có thể ngửi thấy mùi hương đào trên da cô ta. Mép váy rập dờn phía sau đùi khi cô ta đi đến một khoang ngồi ở phía sau. Cô ta đi qua chiếc ghế nhựa đỏ mòn vẹt để ngồi vào trong góc và với lấy một tờ thực đơn. Một lọn tóc vàng rơi xuống má, cô ta giơ một bàn tay lên và nhét nó vào sau tai.

"Cô ta muốn biết mọi thứ trong món sa lát của mình có tươi hay không và hỏi về những ngườì đàn ông sẵn sàng.".

"Những người đàn ông sẵn sàng." Cơn đói xoắn lại sâu trongbụng Dylan, và lần này anh không chắc nó có liên quan gì đến thức ăn hay không.

"Ừ, những anh chàng trẻ khỏe sẵn sàng dọn sạch ngôi nhà Donnelly. Ít nhất đấy là điều cô ta nói.".

Anh quay lại với Iona. "Và bà không tin cô ta?".

Đôi môi người hầu bàn mím lại với vẻ không tán thành. "Tôi đã gọi cho Ada ở nhà nghỉ, và chắc chắn, cô nàng này đã làm thủ tục thuê phòng ở đấy. Tôi đoán là cô ta đã thực hiện một cuộc gọi đường dài ở hành lang. Ada nói cô ta làm toáng lên, la hét, chửi thề và nói mãi về cỏ dại và bẩn thỉu. Và tôi đoán rằng ngôi nhà ấy có đầy dơi - anh biết thế mà, nhưng cô ta không nói 'anh biết thế mà.' Ada nói cô ta có một cái miệng thô tục và tính khí nóng nảy. Ada cũng nói người phụ nữ kia ngay lập tức hỏi về những người đàn ông sẵn sàng, thậm chí trước cả khi mực khô đi trên giấy tờ làm việc của Ada. Cô ta không đeo nhẫn cưới. Vì thế có thể cô ta đã ly dị, và cô ta bảo chúng tôi rằng nếu biết người nào muốn làm việc giúp cô ta, thì cô ta đang ở nhà nghỉ Sandman trong vài ngày.

Nghe như cô ta đang tìm cách đào bới mọi chuyện lên lần nữa.".

Điều Dylan cho là một trong những thứ vớ vẩn nhất mà anh từng nghe thấy gần đây, nhưng chuyện này không làm anh ngạc nhiên. Ngay cả sau năm năm, người dân trong thị trấn vẫn còn thích nói về cảnh sát trưởng Donnelly và những việc ông ta đã làm trong ngôi nhà cũ đấy. Những chi tiết ghê tởm về đời sống riêng tư của vị cảnh sát trưởng đã là cú sốc lớn nhất đánh vào thị trấn kể từ vụ động đất năm '83. "Nghe như cô ta chỉ cần giúp dọn sạch phân dơi thôi.

Không có gì sai với việc ấy cả.".

Iona xô chiếc chậu vào bên dưới quầy, rồi khoanh tay trên bộ ngực đẫy đà.

"Cô ta đến từ California," bà bồi bàn nói, như thể không cần phải giải thích gì hơn. Dù sao thì bà ta cũng giải thích thêm. "Ada nói rằng khi cô nàng kia ở trong nhà nghỉ, chiếc quần jeans đấy thực sự bó rất chặt. Không thể nhìn thấy đường lằn quần lót nào, vì thế chúng tôi cho rằng hiển nhiên cô ta đang mặc quần lót lọt khe, và lý do duy nhất để một phụ nữ phải mặc cái thứ không thoải mái đấy là để trình diễn cho đàn ông xem. Mọi người đều biết là không thể tin được gì ở những cô nàng California mà.".

Dylan nhìn qua vai mình và quan sát Paris nhận đặt món của cô nàng tóc vàng, cô Spencer chỉ vào rất nhiều món trên thực đơn và bằng biểu hiện khó chịu của Paris, cô ta rõ ràng là thuộc phe những cô nàng phiền phức. Cô Spencer trông có vẻ nhiều rắc rối, đúng thế, nhưng không phải theo kiểu Iona nghĩ. Dylan nhấc gót giày và đứng lên. "Tôi cho rằng tốt hơn tôi đi hỏi cô ta về cái quần lót," anh nói. "Không thể có một phụ nữ đi loanh quanh trong một chiếc quần lót lọt khe mà tôi không biết được.".

"Cảnh sát trưởng, anh thật hư đốn." Iona cười khúc khích như một thiếu nữ khi anh bước đi trên tấm thảm lót sàn đến khoang ngồi ở phía sau.

Khi cô Spencer không nhìn lên anh nói, "Này, xin chào nghe nói cô đã có một ngày vất vả.".

Khi ấy cô ta mới ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt xanh lơ trong nhất mà anh từng nhìn thấy. Màu xanh của hồ Sawtooth. Trong đến mức anh có thể nhìn thấy đáy.

"Anh đã nghe về phiền phức của tôi?".

"Tôi đã nghe về mấy con dơi của cô.".

"Tôi đoán là tin lành đồn xa.".

Cô ta không hỏi anh có muốn ngồi xuống hay không, và anh cũng không đợi một lời mời. Anh ngồi vào chiếc ghế đối diện.

"Con trai tôi là một trong những cậu bé cô trả tiền để lấy túi.".

Ánh mắt cô lướt qua mặt anh và nói "Vậy Adam chắc hẳn là con của anh.".

"Phải, máam." Anh ngả lưng vào chiếc ghế dài và khoanh tay trước ngực.

Biểu hiện của cô ta không cho thấy điều gì. Kín bưng hoàn toàn, người phụ nữ này đang rất bình tĩnh.

"Tôi hy vọng anh không thấy phiền vì tôi thuê con trai anh.".

"Tôi không phiền gì, nhưng tôi nghĩ cô đã trả cho các cậu bé quá nhiều chỉ để lấy túi cho cô." Anh làm cô ta hồi hộp nhưng điều ấy cũng không thực sự nói với anh điều gì. Phù hiệu của anh hầu như làm người khác hồi hộp. Có thể điều ấy có nghĩa là cô ta đã không thanh toán phí đỗ xe và không gì nữa. Nó cũng có thể là cô ta đang che giấu điều gì đấy, nhưng miễn là cô ta tránh xa khỏi rắc rối, cô ta có thể giữ được bí mật của mình. Chết tiệt, anh hiểu về những bí mật. Anh cũng có một bí mật lớn của riêng mình. "Tôi cũng nghe nói rằng cô đang tìm thuê mấy anh chàng trẻ tuổi để dọn dẹp ngôi nhà đấy.".

"Tôi không xác định tuổi. Thành thật mà nói, tôi hoan nghênh cụ của anh nếu ông ấy có thể giết lũ dơi chết tiệt đấy cho tôi.".

Dylan duỗi chân và chân anh chạm vào chân cô ta. Anh vượt qua giới hạn khoảng không riêng của cô ta, và như anh dự đoán, cô ta ngay lập rút chân lại và ngồi hơi thẳng hơn. Anh thậm chí không buồn giấu nụ cười của mình. "Dơi sẽ không cắn cô, cô Spencer.".

"Tôi sẽ ghi nhận lời nói của anh về việc đấy, cảnh sát trưởng" cô nói, sau đấy liếc nhìn lên khi Paris đặt một ly trà chanh và một đĩa chanh cắt lát nhỏ trên bàn.

"Chúng không thể tươi hơn như thế này." Đôi lông mày đậm của Paris kéo xuống che đôi mắt nâu. "Tôi vừa mới cắt chúng.".

Khóe miệng của cô Spencer nhếch lên thành một nụ cười rất không thành thật. "Cám ơn.".

Dylan đã lớn lên cùng với Paris. Đã cùng chơi Red Rover 9 và kickball 10 với cô ở trường phổ thông, học cùng với cô gần hết các lớp trong trường trung học, và nghe bài phát biểu chia tay của cô trong đêm tốt nghiệp. Anh có thể nói rằng anh hiểu cô rất rõ. Cô thường tỏ ra vui vẻ dễ chịu, nhưng bằng cách nào đó, MZBH đã làm Paris phát cáu.

"Cô Spencer đây là thành viên mới nhất của chúng ta," anh nói. "Có vẻ như cô ấy sẽ ở lại trong ngôi nhà Donnelly.".

"Tôi cũng nghe thế.".

Lớn lên, anh luôn có cảm giác đôi chút thương hại Paris, và anh luôn cố gắng đối xử với cô thật tử tế. Cô có một mái tóc dài, đẹp mà thường được búi thành một búi. Nhút nhát, cô thường không nói nhiều, và trong khi một người đàn ông thỉnh thoảng có thể đánh giá cao tính cách đấy ở một người phụ nữ, cô lại không may mắn vì có dáng người giống như bố mình - Jerome:

cao, to xương với bàn tay như đàn ông. Một gã đàn ông có thể bỏ qua rất nhiều điểm thiếu sót về vẻ ngoài ở một người phụ nữ. Một cái mũi to và một đôi vai rộng của một hậu vệ là một chuyện, nhung bàn tay to và những ngón tay gân guốc lại là thứ mà một người đàn ông không thể lờ đi. Họ xếp những thứ đó cùng với một người có ria mép. Chỉ là một gã không thể bắt mình phấn khích khi hôn một cô nàng có râu ria, và hoàn toàn không có cách nào để hắn muốn nhìn xuống và thấy những bàn - tay - đàn - ông với đến cái quần Johnson của mình.

"Anh có muốn dùng gì trong khi đang đợi được không, Dylan?" cô hỏi.

"Không, cám ơn cưng. Anh chắc rằng đồ ăn của anh cũng sắp xong rồi." Và việc mẹ Paris chỉ hơi nữ tính hơn bố cô một chút có thể cũng không có tác dụng gì.

Paris mỉm cười và đan tay trước bụng. "Anh có thích bánh mứt mâm xôi em mang qua hôm trước không?".

Dylan ghét bất kỳ loại quả nào có những hạt nhỏ giắt vào răng anh. Adam vừa nhìn thấy chiếc bánh đã tuyên bố là nó đỏ như máu, và họ đã vứt nó đi.

"Adam và anh ăn nó với kem," anh nói dối để khiến cô vui.

"Ngày mai em nghỉ làm và em sẽ làm vài cái bánh Amish. Em sẽ mang đến một cái.".

"Thế thì thật tuyệt, Paris.".

Mắt cô sáng lên. "Em đang chuẩn bị sẵn sàng cho hội chợ tháng tới.".

"Em định thắng vài cái nơ xanh năm nay à?".

"Tất nhiên.".

"Paris đây," anh nói, tập trung nhìn vào cô Spencer, "đoạt được số nơ xanh nhiều hơn bất kỳ phụ nữ nào trong hạt này.".

Cô Spencer nâng ly trà lên môi. "Ồ, thật đáng nể," cô lẩm bẩm trước khi uống một ngụm.

Lông mày Paris hạ xuống lần nữa. "Tôi phải nhận gọi món tiếp rồi," cô nói và quay đi.

Dylan nghiêng đầu sang một bên và cười khoái trá. "Cô ở trong thị trấn chưa được hai mươi tư giờ, và tôi thấy cô đã kết bạn được rồi.".

"Thị trấn này không hẳn là đã cử một Chiếc xe ngựa chào mừng." Cô đặt ly xuống bàn và liếm khóe miệng. "Tất nhiên, có lẽ nó đã đến nhưng tôi không ở nhà. Tôi đang đứng ở hành lang của nhà nghỉ Sandman và bị hành hạ bởi một phụ nữ trong những cái lô cuốn tóc.".

"Ada Dover à? Bà ấy làm gì?".

Cô Spencer ngả người ra sau và thả lỏng một chút. "Bà ta thực sự cần đến toàn bộ lịch sử của gia đình tôi chỉ để cho tôi thuê một căn phòng. Bà ta muốn biết tôi có phạm phải tội ác gì không. Và khi tôi hỏi bà ta có cần mẫu nước tiểu hay không, bà ta nói với tôi rằng tôi có thể không quá xấu tính như thế nếu chiếc quần jeans của tôi không quá chặt.".

Dylan nhớ chiếc quần jeans đó. Nó bó chặt, thì đúng thế nhưng rất nhiều phụ nữ trong thị trấn mặc quần jeans cao bồi Wrangler chỉ nhìn thôi đã thấy cực kỳ đau đớn. "Chuyện ấy có thể không phải vì cá nhân đâu. Ada thỉnh thoảng rất nghiêm túc trong công việc của mình. Cứ như là bà ấy đang cho thuê phòng ở Nhà Trắng ý.".

"Hy vọng chiều mai tôi sẽ ra khỏi đấy.".

Ánh mắt anh hạ xuống đôi môi đầy đặn của cô ta, và trong một phút ngắn ngủi anh cho phép mình tự hỏi liệu cô ta có vị ngon lành như cô ta trông như thế hay không. Anh tự hỏi ăn lớp son bóng láng đó từ miệng và vùi mũi anh vào tóc cô ta sẽ có cảm giác như thế nào. "Cô vẫn định ở lại trọn sáu tháng à?".

"Tất nhiên.".

Anh vẫn nghi ngờ việc cô ta có thể kéo dài nhiều hơn vài ngày, nhưng nếu cô ta định ở lại, anh cho rằng anh nên cho cô ta biết cô ta đang mắc vào cái gì.

"Vậy để tôi cho cô vài lời khuyên mà tôi chắc chắn rằng cô không muốn, và tôi cũng chắc chắn rằng cô sẽ không nghe theo." Anh ngước mắt lên và đặt dấu chấm hết cho sự lang thang của đầu óc trước khi anh tự làm mình bẽ mặt. "Đây không phải là California. Mọi người ở đây không quan tâm cô đến từ Westwood hay South Central. Họ không quan tâm cô sở hữu một chiếc xe Merscedes hay một cái Buick cũ rích, và họ không quan tâm về việc cô đi mua sắm ở đâu. Nếu cô muốn xem một bộ phim, cô phải lái xe đến Sun Vaney, và trừ phi cô có chảo vệ tinh, cô chỉ có bốn kênh truyền hình.

Chúng tôi có hai cửa hàng tạp phẩm, ba nhà ga và hai nhà hàng. Cô đang ngồi trong một cái. Cái kia ở cuối phố, nhưng tôi khuyên cô không ăn ở Spuds & Suds. Năm ngoái họ đã bị đóng cửa hai lần vì vi phạm quy định về bảo vệ sức khỏe. Chúng tôi có hai nhà thờ khác nhau và một câu lạc bộ Bốn - H lớn.

Gospel cũng có năm quán bar và năm cửa hàng bán súng - và - dụng - cụ. Giờ thì, những gì tôi nói cho cô thấy vài điều chứ.".

Cô lấy ly trà và đưa nó lên môi. "Điều gì, rằng tôi đã chuyển đến một thị trấn của những người Bốn - H nghiện rượu, vận chuyển súng và nhút nhát à?".

"Ối, trời," anh nói trong lúc lắc đầu. "Đấy là điều tôi sợ. Cô sẽ gây phiền phức thôi, đúng không?".

"Tôi sao?" Cô đặt cái ly xuống và hồn nhiên đặt một bàn tay lên ngực. "Tôi thề với Chúa, anh thậm chí sẽ không biết tôi ở trong thị trấn.".

"Không hiểu vì sao tôi lại nghi ngờ điều ấy." Anh đứng lên và nhìn xuống cô. "Nếu cô cần giúp đỡ với ngôi nhà Donnelly đó, hãy hỏi các cậu bé nhà Aberdeen. Chúng sắp tròn mười tám tuổi và không làm việc gì trong mùa hè này. Chúng sống ngay đối diện với cô, bên kia đường Timbelline, nhưng hãy hỏi chúng trước buổi trưa nếu không chúng sẽ ra hồ chơi.".

Hope ngước lên nhìn người đàn ông đang đứng cao hơn mình, nhìn vào đôi mắt xanh lục sâu thẳm và lọn tóc nâu rơi xuống trán anh ta thành một đường cong. Ánh sáng từ những cửa sổ làm ánh lên những sợi tóc vàng mà Hope sẽ cá bằng chiếc Porsche là màu vàng ấy là do ánh mặt trời chiếu lên chứ không phải do nhuộm. Quá tệ là anh ta không có khiếu hài hước, nhưng cô cho rằng với một người đàn ông giống như cảnh sát trưởng đây, khiếu hài hước là không cần thiết. "Cám ơn.".

Anh ta mỉm cười và lần đầu tiên cô chú ý rằng trong khi anh ta chắc chắn có thể được phân vai trong một bộ phim Miền tây có kinh phí lớn, hàm răng anh ta không thẳng như những ngôi sao điện ảnh. Chúng đủ trắng, ừ, nhưng hơi chen lẫn nhau ở hàm dưới. "Và chúc may mắn, cô Spencer," anh ta rề rà nói.

Cô đoán rằng ý của anh ta là cô cần may mắn để tìm được người đảm đương vấn đề về dơi và cô hy vọng mình không cần viện đến may mắn. Anh ta tiến ra phòng ăn ở phía trước và ánh mắt cô đi theo.

Chiếc áo sơ mi nâu vừa vặn ôm vào lưng và nhét bên trong chiếc quần nâu vàng với một sọc nâu chạy xuống hai bên chân. Chiếc quần đấy lẽ ra phải trông như một cơn ác mộng của thời trang, nhưng khi ở trên người anh ta nó dường như nhấn mạnh chế độ ăn uống chặt chẽ và đôi chân dài của anh ta. Anh ta có một khẩu súng lục treo ở hông, một đôi còng tay, và vô số những túi và hộp đạn da móc vào chiếc thắt lưng công vụ.

Ngay cả với tất cả những thứ đồ da và vũ khí đó, anh ta vẫn có thể di chuyển với phong thái thoải mái của một người đàn ông không vội vã đi đâu khác ngoại trừ nơi anh ta ngẫu nhiên đang ở. Anh ta toát lên vẻ tự tin và quyền lực của một người đàn ông có thể tự chăm sóc mình và người đàn bà nhỏ bé trong cuộc đời anh ta. Một món cocktail đầy nam tính mà vài phụ nữ có thể cảm thấy không thể cưỡng nổi. Không phải Hope.

Cô quan sát anh ta với lấy chiếc mũ cao bồi trên quầy với động tác uyển chuyển như khi anh ta cào tay vào tóc. Anh ta hất cái mũ lên đầu và nói chuyện với bà bồi bàn lớn tuổi hơn ở cạnh quầy thu tiền. Người đàn bà với mái tóc to bự chảng cười khúc khích như một cô gái, và Hope liếc mắt đi chỗ khác. Đã từng có thời gian trong cuộc đời mình, khi cô có lẽ cũng tan chảy một chút chỉ với nụ cười hơi không hoàn hảo của anh ta. Không còn nữa.

Cô nhìn cảnh sát trưởng một lần nữa và quan sát cô bồi bàn thô lỗ với bím tóc dài đưa cho anh ta một túi giấy. Phần nhà báo trong bộ óc của cô khuấy động với những câu hỏi. Cô chú ý đến sự vắng mặt của chiếc nhẫn cưới trên ngón tay của người đàn ông, không phải điều ấy có ý nghĩa quái quỷ gì, nhưng qua cuộc trò chuyện của anh ta với cô bồi bàn, Hope đoán là anh ta chưa kết hôn. Cô cũng có thể đánh bạo một dự đoán khá chắc chắn rằng cô bồi bàn này có ý với vị cảnh sát trưởng tốt bụng. Hope tự hỏi có phải họ có quan hệ hay không, nhưng cô nghi ngờ điều đó. Với chỉ vài phút mà cô quan sát họ, bất kỳ một cảm giác nào trên mức tình bạn dường như hoàn toàn là xuất phát từ một phía và khá lâm ly. Nếu cô hầu bàn tử tế hơn với Hope, cô có thể đã cảm thấy thương cho cô ta. Nhưng cô hầu bàn thì không hề tốt bụng, và Hope vốn đã có vấn đề của riêng mình.--------------------------------1Một bộ phim rùng rợn ly kỳ của Mỹ.2Một loại chất độc, dùng với liều lượng nhỏ có tác dụng kích thích thần kinh.3Một sinh vật khổng lồ giống người, mình đầy lông lá, đuợc tin là sinh sống ở Tây Bắc Mỹ và Canada.4Vật thiêng của dân tộc Do Thái ngày xưa đuợc nhắc đến trong Kinh cựu ước đã thất lạc.5Khu vườn được miêu tả trong Sách Sáng Thế là nơi người đàn ông đầu tiên Adam và vợ ông Eve sinh sống sau khi được chúa trời tạo ra.6Elvis Presley: Ông vua nhạc Rock and Roll, một huyền thoại nhạc và điện ảnh của Mỹ.7Diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất, ca sĩ và nhà văn của Mỹ.8Đơn vị đo dung dịch: gallon Mỹ = 3.78 lít.9Trò chơi này được chơi giữa hai đường kẻ tưởng tượng, thường cách nhau khoảng 10m. Hai đội xếp hàng dọc hai đường này và nắm tay nhau. Trò chơi bắt đầu khi một đội gọi "Red rover, Red rover, [cử tên của một người chơi của đội đối thủ] qua đây ngay." Người được gọi ngay lập tức chạy đến để phá vỡ kết nối của đội gọi. Nếu không phá vỡ được, người chơi này sẽ phải tham gia vào đội đối phương. Còn ngược lại, sẽ được mang hai người bị phá vỡ kết nối đó về đội mình và tiếp tục chơi. Khi một đội chỉ còn một người chơi, người đó phải cố gắng và phá vỡ một liên kết. Nếu không thành công, thì coi như đội đối phương thắng cuộc.10Một trò chơi tương tự bóng chày nhưng không có cầu thủ giao bóng, thay vào đấy quả bóng sẽ được đá đi từ khu vực sân của đội nhà.