Chương 8: Hồ sơ vụ án Số 4: Thi thể thiếu nữ không lành lặn: Kẻ Bỉ Ổi Lẫn Trốn Trong Trường Học 2

Phần cổ của nạn nhân bị đứt lìa khỏi sụn tuyến giáp. Các đốt sống cổ bị gãy tương đối ngay ngắn, phù hợp với hình dạng đứt gãy được hình thành do công cụ có răng cưa. Đặc điểm này cũng tương đồng với những mảnh thi thể được tìm thấy truớc đó.

Sau khi so sánh với phần thân thể còn lại, người ta thấy rằng phần đầu và phần thân hoàn toàn trùng khớp. Hiện nay gần như chắc chắn rằng toàn bộ thi thể của cùng một người bị hại. Tất nhiên, để xác định chính xác thì còn phải chờ kết quả xét nghiệm DNA của chiếc đầu này.

Rạch một đường trên phần da đầu của người chết, không có hiện tượng vỡ sọ. Tiếp tục mở hộp sọ ra, các tế bào não đã bắt đầu hóa lỏng, không phát hiện được các tổn thương rõ ràng.

Lớp màng cứng đã được lọai bỏ và không tìm thấy dấu vết tổn thương nào trên nền sọ. Mổ xương thái duơng ra chỉ thấy đỏ tươi một màu máu.

"Nguyên nhân cái chết được xác định là do ngạt thở." Bác sĩ Khương nói, "Bước tiếp theo là tìm ra danh tính nạn nhân"

Sau khi rạch phần cổ thi thể, ta theo thói quen thường sờ vào xương móng và phát hiện nó đã bị gãy: " bác sĩ Khương, xương móng của nạn nhân bị gãy rồi!"

"Thế á? Lấy ra xem nào! "

Rất nhanh sau khi loại bỏ hết các tế bào còn dính vào xương, tôi phát hiện thấy một vết gãy. Điều này chứng tỏ phần cổ của nạn nhân đã từng chịu áp lực.

Bác sĩ Khương gật đầu: "Vậy là đúng rồi, có lẽ do bóp cổ hoặc siết cổ dẫn đến ngạt thở và tử vong."

Hắn nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa đâu, mọi người tranh thủ về nhà nghỉ ngơi đi. Tiểu Lưu và Vuơng Mãnh chịu khó vất vả một tí chạy qua phòng DNA đưa kết quả nhé!"

"Ta cũng muốn đi!" Lý Tranh cứng đầu một mực theo chúng tôi lên

Công an Thành phố.

Từ đó về đến cơ quan đã là hai giờ sáng, Lý Tranh xuống xe trước cổng cơ quan rồi tự lái xe về nhà. Vương Mãnh ngủ tạm ở phòng trực ban, ta về văn phòng ngả lưng trên ghế sofa. Một cơn mệt mỏi rã rời ập đến, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Một hồi chuông điện thoại đánh thức, tôi nhìn vào số liên lạc cố định thấy có chút gì đó quen quen. Nhấc máy lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một cô gái: "Chú cảnh sát, tối hôm gọi điện đến nhà cháu phải không?"

"Cháu là?"

"Cháu là Tôn Tiểu Đan, có một việc muốn kể với chú. Hôm đó chúng cháu bốn người cùng nhau đến nhà thầy giáo học phụ đạo. Sau đó Yến Ni đã về một mình, cho đến giờ vẫn chưa thấy về nhà."

"Thế hả? Cháu có tiện nói với chú hoàn cảnh của Yến Ni không?"

Tôn Tiểu Đan hạ giọng: "Chú ơi, bố cháu đang giục đi học, hay là chú tới trường tìm gặp cháu nhé, lớp số 6 trường trung học Thành Nam."

Ta còn chưa kịp nói lời nào, đã nghe tiếng tút tút trong điện thoại.

Nhìn đồng hồ đã bảy rưỡi sáng, tôi liền vội chạy qua văn phòng của

Trưởng phòng Vương. Cửa đóng im ỉm, ta gõ nhẹ rồi bước vào: "Ta tìm ra được một manh mối quan trọng!"

"Ngồi xuống đi Tiểu Lưu" Trưởng phòng Vương đặt cuốn sách trên tay xuống chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.

Ta báo cáo nội dung cuộc điện thoại ban nãy và hắn đứng phắt dậy: "Manh mối này cực kỳ có giá trị, phải điều tra cho tốt. Cậu và Vương Mãnh nhanh chóng tới trường trung học Thành Nam một chuyến đi."

Lý Tranh chặn đầu xe của chúng ta trước cổng cơ quan. Biết được chúng tôi phải đi điều tra, cô mở cửa ngồi thẳng lên xe.

Chúng ta gặp hiệu trưởng Trương tại văn phòng hiệu trưởng trường trung học Thành Nam. Sau khi chào hỏi ngắn gọn, ông gọi giáo viên chủ nhiệm Hạ Thành Tiên lớp số 6 đến.

Hạ lão sư trông khoảng ngoài 40 tuổi, đeo một cặp kính gọng đen, nhã nhặn lịch sự, thần thái có đôi chút mệt mỏi, trên mặt lún phún những cọng râu. Xem ra làm một giáo viên chủ nhiệm thường ngày công việc cũng rất vất vả.Sau khi biết được mục đích chúng tôi đến đây, thây Hạ hồi tưởng lại: "Ta nhớ buổi sáng thứ hai đó cách đây hai tuần trước, lớp chúng ta có bốn học sinh không đi học"

"Các vị phụ huynh lần lượt đến trường tìm con, còn có một vài cha mẹ báo cảnh sát."

"Đến thứ ba, ngoài Lâm Yến Ni ra, thì các bạn còn lại đều lên lớp. Ta hỏi bọn nhỏ đã đi đâu nhưng chúng không trả lời."

"Hạ lão sư, ngươi nói qua cho chúng tôi về hoàn cảnh của em Lâm Yến Ni ?"

Ta lấy số ghi chép ra để sẵn sàng ghi lại.

"Lâm Yến Ni là một học sinh điềm tĩnh ít nói, thành tích học tập trong lớp cũng ở mức trên trung bình. Bố mẹ quanh năm làm ăn xa ở tận miền Nam, em ấy thường ngày sống với ông bà nội. Những gì tôi biết chỉ có vậy."

"Được rồi, cảm ơn Hạ lão sư. Ngươi có thể gọi học sinh Tôn Tiểu Đan qua đây được không? Ta có vài vấn đề muốn hỏi cô bé" Hạ lão sư gật đầu và bước ra khỏi văn phòng hiệu lát sau, một nữ sinh sinh bước vào: "Chú là chú cảnh sát tối qua gọi điện đến nhà cháu phải không?" Ta gật đầu. Tôn Tiểu Đan nhìn hiệu trưởng Trương, hạ giọng nói với ta: Chú ơi, cháu muốn tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện." Ta nhìn nét lo lắng trong ánh mắt của cô bé.

Ta đưa mắt nhìn hiệu trưởng Trương. Hắn lắc đầu: "Mọi người cứ nói chuyện tự nhiên, ta phải tới phòng họp đây. Có gì cần hỗ trợ cứ gọi chủ nhiệm Thôi ở phòng bên cạnh là được".

Chắc mẩm ông ta đã rời đi, Tôn Tiểu Đan khi ấy mới bắt đầu nói.

"Gần đây, bốn đứa chúng cháu cuối tuần nào cũng phải ngồi xe buýt tới nhà thầy Tống học thêm toán."

"Bốn đứa các cháu gồm những ai?" Vuơng Mãnh ở bên cạnh hỏi.

"Cháu, Lâm Yến Ni, Ngô Lệ Na và Triệu Gia Đống, ba nữ một nam.

Chúng cháu đến nhà thấy Tống học phải mất cả một ngày. Vào chủ nhật cách đây hai tuần, chúng cháu bàn nhau sau bữa trưa trốn học tìm chỗ nào chơi quanh quanh gần đó" "Lâm Yến Ni khi ấy không đồng ý. Bạn ấy nói phải học cả ngày, không được lãng phí tiền học. Sau khi kết thúc buổi sáng ở nhà thầy Tống, chúng cháu nói rằng chiều nay nhà có việc nên không đến học được. Sau khi ra khỏi nhà thầy liền tới quán net gần đó"

"Thường ngày áp lực học hành của chúng cháu rất căng thẳng, chẳng có cơ hội mà chơi. Hôm đó chúng cháu ở quán net chơi một mạch đến tận chập tối. Triệu Gia Đống đề nghị chơi hết đêm nay. Ban đầu cháu cũng hơi miễn cưỡng, sau rồi cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của quán net nên..."

"Sau khi trời sáng, Ngô Lệ Na bảo dạo này bố mẹ không có ở nhà, rủ chúng cháu về nhà nó đánh một giấc. Thế rồi chúng cháu liền đến nhà nàng"

Thế còn Lâm Yến Ni đâu? Nàng đã đi đâu?"

"Buổi trưa hôm đó khi chúng cháu rời đi thì cô ấy vẫn ở nhà Tống lão sư, sau đó thì cháu không rõ. Tóm lại, sáng thứ ba chúng cháu đến trường học thì không thấy Yến Ni"

Tôn Tiểu Đan tiếp tục: "Cuối tuần trước cháu vừa qua nhà tìm nhưng bạn ấy vẫn chưa về" "Cháu có biết địa chi nhà Yến Ni không?" Tôi ngẩng đầu lên, nhìn cô bé, "Cháu có thể nói cho chúng tôi biết không?"

"Nhà bạn ấy hơi khó tìm, cháu vẽ cho chú nhé" Tôn Tiểu Đan cầm lấy bút và bắt đầu chăm chú vẽ vào số ghi chép của tôi. Sau một hồi đã hoàn thành bức vẽ.

Chúng tôi để cô bé quay về lớp học, rồi lại tìm hiệu trưởng hỏi về hoàn cảnh của thấy Tống.

Thầy hiệu trưởng nói với chúng ta rằng hôm nay thấy Tống không đi dạy. Lấy được số điện thoại của anh ta, chúng tôi rời khỏi trường.Ngồi trên xe, chúng tôi bàn bạc trước hết dựa theo bức vẽ bàn đồ của Tôn Tiểu Đan tìm đến nhà của Lâm Yến Ni xem sao, sau đó tới nhà thấy Tống tìm hiểu tình hình.

Nhà của Lâm Yến Ni nằm ở khu phố cổ. Chúng tôi dựa vào bản vẽ, sau năm bảy ngã rẽ thì cũng tới được một khu dân cư cũ kỹ, leo lên tầng cao nhất rồi tới gõ cửa.

Một bác gái ra mở cửa, nhìn chúng tôi với ánh mắt hoài nghi: "Các cô cậu đây là?" “ chào a di, chúng cháu ở Cơ quan công an, đến hỏi qua tình hình của Lâm Yến Ni." Lý Tranh mỉm cười nói. Bác gái mời chúng tôi vào nhà, tôi rút lại chiếc thẻ ngành chưa kịp xuất trình.

"Lão công , các anh bên cảnh sát đến này!" Bác gái gọi với vào trong buồng.

Sau khi vào nhà, tôi nhanh chóng khảo sát quang cảnh bên trong. Căn nhà bài trí có chút chật chội, phòng khách diện tích nhỏ, trên tường treo đủ các loại giấy khen. Một người đàn ông trung niên từ trong nhà bước ra, dáng người thấp, khuôn mặt hao gầy, có lẽ là bố của Lâm Yến Ni. Gương mặt ông buồn rười rượi, nhìn thấy chúng tôi thì cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Đồng chí cảnh sát, có phải có tin tức gì của Yến Ni không?"

"Chúng tôi rất xin lỗi, tạm thời vẫn chưa có tin gì. Chúng tôi đến đây là muốn tìm hiểu một chút về hoàn cảnh của cô Lâm Yến Ni". Mọi thứ vẫn chưa được làm rõ, ta không thể suy đoán chắc chắn nạn nhân liệu có phải là nàng hay không."À đúng rồi, tôi có nghe thấy Hạ nói, thường ngày Lâm Yến Ni đều sống cùng ông bà nội. Ca ca và mẹ cháu quanh năm đi làm xa nhà"

"Chẳng phải con bé mất tích rồi sao. Gia gia nàng vốn dĩ sức khỏe không tốt, bây giờ đang lo lắng đến mức đổ bệnh phải nhập viện rồi. Lần này ta xin nghỉ về đây, một là để tìm kiếm Yến Ni, hai là để chăm sóc lão nhân gia.".

"Con bé nhà mình nhiều ngày như vậy rồi không về nhà, sao người nhà không báo công an?" Bà nội cô bé nói: "Hôm đó Yến Ni mãi tới khuya vẫn chưa về nhà, ông cháu mới gọi điện cho Tống lão sư. Tống lão sư nói rằng con bé đã rời khỏi nhà lão sư lâu rồi. Chúng tôi nghĩ Yến Ni thuờng học nhóm cùng mấy bạn học trong lớp, có khi là đến nhà bạn chơi."

"Cả đêm hai ông bà già trằn trọc chẳng ngủ được. Sáng sớm hôm sau ông cháu tới trường. Thầy giáo chủ nhiệm Hạ nói rằng nhà trường sẽ hỗ trợ tìm kiếm, nếu thật sự không còn cách nào khác nhà trường sẽ báo công an. Cậu ta nói với chúng tôi đừng nên quá lo lắng, trước hết cứ về nhà đợi tin tức" Ta gật đầu: “Hệ thống tìm người mất tích của chúng tôi gần đây mới bắt đâu đi vào sử dụng và một số Đồn công an có lẽ chưa kịp thời cập nhật thông tin, ta sẽ hỏi sau. Đúng rồi nhân tiện, lát nữa ta lấy mẫu máu của anh nhé!" Ta nhìn thấy hình như Lý Tranh đang viết gì đó lên cuốn sổ. "Vậy cảm ơn các anh nhiều!" Bố của Lâm Yến Ni rót hai cốc nước, đặt trước mặt tôi và Vương Mānh. Ta lôi kim lấy máu ra, chích vào đầu ngón tay của bố nàng, nặn ra hai giọt máu thấm vào giấy xét nghiệm.

Trong lúc trò chuyện ta vô tình hỏi: "Nhà mình thấy Tống lão sư thế nào ạ?"

"Con người Tống lão sư rất tốt bụng, thấy biết gia đình chúng tôi cũng không dư dả nên đã miễn giảm rất nhiều học phí cho Yến Ni"

"Chúng ta có thể vào phòng Yến Ni ngó qua không?" Để nghị này của Lý Tranh đã được bố cô bé đồng ý.

Căn phòng không mấy rộng rãi, thế nhưng rất gọn gàng ngăn nắp.Trên bàn đặt một chồng sách vở dày cộp. Còn một quyển vờ bài tập vẫn chưa làm xong, nét chữ gọn gàng sạch đẹp. Trên mặt bàn còn thấy một chiếc bằng đô hình ngôi sao màu bạc. Lý Tranh cầm lên quan sát tỉ mỉ một lúc rồi nhẹ nhàng đặt lại chỗ cũ.

Chia tay gia đình Lâm Yến Ni, chúng ta quay trở lại xe, Lý Tranh nói: "Kiểu dáng chiếc bằng đô trên bàn của cô bé giống hệt với chiếc dây buộc tóc trên đầu thi thể." Tôi và Vương Mãnh nhìn nhau, sự tinh ý của Lý Tranh đã gây ấn tượng với chúng tôi. Vương Mãnh gãi đầu nói: "Sao ta cứ cảm thấy ông thầy Tống kia rất đáng ngờ" Ta lắc đầu: “Cũng chưa đến nỗi là kẻ tình nghi, thế nhưng trước mắt xem ra địa điểm cuối cùng mà Lâm Yến Ni xuất hiện là ở nhà thấy Tống, chúng ta chắc chắn phải qua nhà hắn ta xem sao. Quan sát đặc điểm bề ngoài của bốn bạn học sinh."

Sau ba tiếng đông hồ, ba học sinh từ trong khu chung cư đi ra, vừa đi vừa nói chuyện, sau đó rời mất khỏi màn hình.

Sau đó mười phút, học sinh còn lại đi ra. So sánh đặc điểm nhận dạng trước và sau, cô bé buộc tóc đuôi ngựa này có lẽ chính là Lâm Yến Ni.

Khi Lâm Yến Ni đi tới công khu chung cư liền dừng lại, hình như đang chào hỏi người đối diện đi tới. Sau khi hai người đứng nói chuyện vài phút ở ngoài cổng rồi lại quay vào trong khu chung cư. "

Dừng!" Lý Tranh hét lên, “Tua lại xem đoạn này đi"

Đổi sang tốc độ bình thường phát lại đoạn video vừa rồi. Khi chúng tôi nhìn rõ người nói chuyện với Lâm Yến Ni trên màn hình, chúng tôi nhìn nhau.

"Chính là anh ta?!" Cả ba dường như cùng đồng thanh lên tiếng.

Chúng tôi lập tức đi tìm thấy Tống lão sư. Sau một hồi gõ cửa Tống lão sư bước ra, nét mặt ngạc nhiên nhìn chúng tôi: "Các người còn vấn đề gì sao?"

"Chúng ta muốn tìm hiểu thêm một chút, Hạ Thành Tiền lão sư cũng sống ở trong khu chung cư này phải không?"

"Đúng vậy, năm đó nhà trường đã giúp mọi người mua một lô nhà trong khu này, rẻ hơn rất nhiều so với giá thị trường. Nhiều giáo viên đã mua nhà ở đây."

"Phiền anh chia sẻ về hoàn cảnh của thầy giáo Hạ Thành Tiền nhé."

Không biết nguyên nhân tại sao, Tống lão sư hình như né tránh khi nhắc đến Hạ Lão sư. Hắn ta lắc đầu: "Mối quan hệ giữa ta và thấy Hạ chỉ là xã giao, ta không biết nhiều về hắn ta cho lắm." Câu trả lời của Tống lão sư hiển nhiên là nghĩ một đằng nói một nẻo. Cùng đảm nhiệm dạy học một lớp, trong quá trình tiếp xúc làm gì có chuyện không hiểu nhau.

Lý Tranh vừa mới định mở miệng hỏi thêm, tai liền nháy mắt với nàng. Ôm một nỗi nghi ngờ bước ra khỏi nhà Tống lão sư, chúng ta bắt đầu phân tích tại sao Lâm Yến Ni lại quay vào trong khu chung cư sau khi gặp Hạ lão sư.

Vuơng Mãnh nói: "Chúng ta quay về xem lại video đi. Tôi cảm thấy lão sư và học sinh gặp nhau nói chuyện thực ra cũng là chuyện bình thường." Cho đến tận hai rưỡi sáng, chúng tôi đã xem hết video của camera giám sát từ ngày 24 tháng 5, 25 tháng 5 và 26 tháng 5, không hề nhìn thấy Lâm Yến Ni đi ra. Thây Hạ thì ngày nào cũng đi sớm về khuya, lên lớp bình thuờng.

Vương Mãnh ngáp ngắn ngáp dài: “Tôi nói rồi, Hạ Lão sư nhà người ta vừa nhìn đã thấy không giống người xấu rồi mà.

Chắc chắn do chúng ta đa nghi rồi." Tôi lắc đầu: "Tôi cảm giác chuyện này không hề đơn giản. Dù sao trước mắt xem ra Hạ lão sư mới là người cuối cùng gặp cô bé. Thế nhưng tại sao trước đó khi ở trường, anh ta không hề nhắc đến chuyện này."

"Đúng vậy, anh nói thế tôi lại chợt nhớ ra!" Lý Tranh vỗ đùi : " Hạ lão sư nói với ông nội của Lâm Yến Ni rằng nhà trường sẽ giúp đỡ đi tìm kiếm, đồng thời báo công an. Vừa nãy tôi đã hỏi Triệu Lâm ở Đồn Thành Nam, chắc chắn không có lão sư nào đến báo mất tích cả" "Được đấy, năng lực điều tra phá án vô cùng nhạy bén!" Lần này thì tôi chân thành khen ngợi Lý Tranh, cô tự tin ngời ngời.

Vương Mãnh nói: “Hay là chúng ta xem hết video đi, nhỡ đâu trong thời gian này Lâm Yến Ni lại từ khu chung cư đi ra cũng nên?"

Chúng ts sao chép video giám sát làm ba phần, mỗi người chia nhau xem một phần. Cuối cùng đến gần sáng mới xem hết, song rất tiếc rằng vẫn không thấy bóng dáng Lâm Yến Ni.

Đương nhiên, vẫn còn một khả năng, rằng cô bé ngồi xe ô tô ra khỏi đó.

Trước mắt đã sắp đến giờ vào làm, chúng tôi báo cáo lại tình hình với lãnh đạo. Đại đội trưởng Phùng quyết định điều tra Hạ Thành Tiền, và kết quả điều tra khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Đã từng có một khoảng thời gian, hắn ta lợi dụng vai trò chủ nhiệm lớp của mình, dưới danh nghĩa nói chuyện và làm bài tập, gạ gẫm hơn chục nữ sinh trong lớp. Điều đáng buồn là, hầu hết các nữ sinh đều sợ hắn ta lạm dụng uy quyền hoặc lo lắng cho danh dự của bản thản nên không dám vạch trần cũng không dám nói với phụ huynh

Chỉ có một nữ sinh nói với phụ huynh và người ta đã đến trường làm ầm ĩ lên. Hiệu trưởng đích thân ra mặt sự việc mới được lắng xuống. Cuối cùng Hạ Thành Tiền phải đến bù rất nhiều tiền và bị trừ lương ba tháng. Từ dó về sau hắn ta mới kiềm chế phần nào. Các lão sư khác biết đuợc hành vi xấu của hắn mới dần dần tránh xa.

Mối quan hệ của Hạ Thành Tiền với vợ trước giờ cơm chẳng lành canh chẳng ngọt. Hắn ta thường xuyên đánh vợ sau khi say rượu, hai người tranh cãi rất kịch liệt.

Ta đi theo đội trinh sát với lệnh khám xét nhà Hạ Thành Tiền và tìm thấy một con dao làm bếp, một cái cưa sắt và nhiều túi rác màu den. Tôi lấy mẫu máu trên các kẽ răng trên chiếc cưa và một số vết máu ở các góc phòng tắm.

Thông qua xét nghiệm DNA của bố Lâm Yến Ni, có thể xác định nạn nhân chính là cô bé. Mà tất cả những dấu vết máu trên cưa sắt và phòng tắm ở nhà Hạ lão sư đều là của Lâm Yến Ni.

Trước những bằng chứng không thể chối cãi, Hạ Thành Tiền nhanh chóng khai nhận hành vi phạm tội.

Xét về kiến thức và năng lực chuyên môn, có thể coi Hạ Thành Tiền là một giáo viên ưu tú. Nhưng nếu xét về đạo đức và nhân cách, Hạ Thành Tiền là một con quỷ đội lốt người không hơn không kém, hành vi phạm tội nhơ nhớp bẩn thỉu. Chẳng trách mà thây Tống không muốn nhắc đến hắn ta.

Hai năm trước, người vợ không thể chịu nổi nữa nên kiện ra tòa đòi ly hôn, đứa con được giao cho người vợ chăm sóc. Hạ Thành Tiền sống một cuộc sống độc thân.

Buổi trưa hôm đó, hắn ra ngoài mua cơm, tình cờ gặp Lâm Yến Ni ở ngoài cổng. Trong khi nói chuyện biết được cô bé đang chuẩn bị ra ngoài ăn trưa, ăn xong quay lại nhà thầy Tống tiếp tục buổi học.

Hạ Thành Tiền mời cô bé đến nhà mình ăn cơm. Lâm Yến Ni ban đầu đã từ chối, thế nhưng hắn ta cố tình nhấn mạnh rằng sắp tới trong lớp chuẩn bị bình bầu "học sinh ba tốt", có một vài việc cần trao đổi. Lúc này cô bé cũng không khước từ nữa.

Trong lúc ăn cơm làm đôi ba chén rượu, Hạ Thành Tiền lại chứng nào tật ấy. Hắn mặt đỏ tía tai nhìn chằm chằm Lâm Yến Ni đang tuổi dậy thì, hơi thở trở nên gấp gáp và bắt đầu động chân động tay.

Ngày hôm sau, Hạ Thành Tiền đi làm như mọi ngày, không hề thể hiện ra một chút bất thường nào. Chạng vạng tối hắn ta mua về một chiếc cưa sắt, dùng dao nhà bếp và cưa sắt tiến hành phân xác Lâm Yến Ni, sau đó cho vào túi nilon.

Nửa đêm, Hạ Thành Tiền lái xe ra khỏi thành phố, đi dọc theo con đường bên bờ sông Bắc Lương, lần lượt ném ba túi rác màu đen xuống sông và thùng rác trên đường. Khi ông nội của Lâm Yến Ni đến trường tìm thầy chủ nhiệm, hắn đích xác đã từng nói nhà trường sẽ báo cảnh sát, thế nhưng làm sao hắn có thể báo cảnh sát đây?

Khi Lâm Yến Ni định hét lên kêu cứu thì hắn ta dùng tay siết chặt cổ, thực hiện hành vi cưỡng hiếp với cô bé. Lâm Yến Ni càng phản kháng kịch liệt, thì thú tính của hắn lại càng trỗi dậy.

Sau khi thỏa mãn ham muốn thú tính, Hạ Thành Tiền thấy Lâm Yến Ni nằm im không động tĩnh. Hắn hoảng sợ toát mồ hôi hột, rượu cũng dần tỉnh. Hắn ta lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ làm thế nào tiêu hủy bằng chứng để thoát khỏi sự trừng phạt. Cuối cùng, hắn đã tìm ra một phương pháp trên mạng mà hắn tự cho là ổn thỏa nhất để phân xác.

Đã đến giờ tan làm, ta đang chuẩn bị rời đi thì Lý Tranh gọi giật lại:" Anh Lưu, không hiểu tại sao mà tôi cứ nhắm mắt là lại nghĩ đến căn phòng ngủ của Lâm Yến Ni. Chồng sách vở ngay ngắn trên bàn em ấy, còn chiếc băng đô ngôi sao xinh đẹp. Cô bé rõ ràng đang ở độ tuổi đẹp nhất..."

"Xem ra vụ án này đã làm ảnh hưởng nhiều đến tâm lý của cô rồi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, về nhà nghỉ ngơi đi" Ta hiểu rằng với vai trò bác sĩ pháp y, đây là hành trình trái tim mà bạn bắt buộc phải đi qua.

Thần sắc Lý Tranh có chút sầu muộn: "Tôi chưa từng gặp ai như vậy. Tôi cảm thấy người giáo viên cho dù có đáng ghét đâu thì cũng chỉ là nghiêm khắc với học trò. Nhà trường sẽ luôn dang tay để bảo vệ học sinh của mình. Thật không thể ngờ, thầy giáo lại có thể mặt người dạ thú, mà nhà trường lại không có bắt cứ một hành động nào, Cho đến nay, dù chúng ta đã phá án thành công, Lâm Yến Ni cũng không bao giờ quay trở về nhà được nữa rồi, cuốn vở bài tập trên bàn cô bé còn chưa hoàn thành..."

Lý Tranh ngẩng lên: "Anh nói xem, tại sao một ngành nghề cao quý như người cô người thầy lại có những kẻ xấu xa tàn nhẫn và đáng khinh đến thế?"

Ta lặng im giây lát: "Ngành nghề không liên quan đến cao quý hay thấp hèn, cũng không thể quyết định đuợc thiện ác của con người.

Giống như công việc của chúng ta, phải đối mặt với những người yếu thế nhất chính là nạn nhân. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là tìm ra sự thật. Trả lại lẽ phải cho họ."

Bờ mi của Lý Tranh dần đỏ hoe. Ta nhẹ nhàng vỗ lên vai cô rồi bước ra khỏi văn phòng.