Nơi chúng tôi dẫn Jeanne đến là Văn phòng chính vụ. Tôi nghĩ rằng đây là nơi hoàn hảo để chúng tôi có thể ngồi xuống và đàm phán. Nó khá rộng rãi và có rất nhiều giấy bút ở đây, chúng tôi cũng có thể lấy được những thứ cần thiết dễ dàng. Tuy vậy, có vẻ như thứ thu hút sự chú ý của Jeanne nhất khi chúng tôi bước vào căn phòng là cái giường đặt tại góc phòng…
“Quốc vương Soma, cái giường đó là?”
“Là của tôi. Dù sao thì chỗ này cũng là phòng riêng của tôi”
“Anh ngủ trong Văn phòng chính vụ à!?
“Thật là xấu hổ quá…”
Sự kinh ngạc của Jeanne được giải đáp bằng một giọng ngại ngùng, không phải từ tôi, mà là Hakuya. Tuy vậy, có vẻ như thứ khiến Jeanne kinh ngạc không phải do tôi sử dụng văn phòng này làm chỗ ngủ.
“Tôi thật không ngờ rằng lại có 1 vị Hoàng đế làm nhữngviệc giống hệt như đại tỷcủa tôi …”
“Hả?”
Đại tỷ… Ý cô ta là Thánh nữ Maria? Eh, một vị Thánh Nữ của đế quốc ngủ trong văn phòng của cô ấy!? Khi tôi hỏi, Jeanne ngượng ngùng đáp.
“À thì, dù sao chị ta cũng là phụ nữ nên tất nhiên chị ấy cũng có phòng riêng, nhưng khi chị ấy quá bận bịu với việc chính sự thì chị ấy ngủ lại trong văn phòng luôn”
“……”
… không hiểu sao, lúc này, tôi thật sự cảm thấy rất hiểucho vị Thánh Nữ này.
“Vì Đại tỷđang là Thánh Nữ cai trị cả một vùng đất rộng lớn, tôi đã khuyên chị ấy ngưng việc đó lại vì chị ta sẽ trở thành tấm gương xấu cho thuộc cấp của mình, nhưng tất cả những gì chị ấy nói là [Điều đó ổn mà, phải không?], chị ấy chẳng bao giờ chịu lắng nghe chút nào cả”, Jeanne nói kèm theo tiếng thở dài. Vì lý do nào đó, Hakuya lại gật đầu một cách nhiệt tình.
“Tôi hiểu mà. Tôi cũng nhiều lần khuyên Bệ Hạ nên sửa soạn một căn phòng để nghỉ ngơi, nhưng lần nào cũng thế, tất cả những gì Người nói là [Thế này tiện hơn mà, phải không?]”
“Tôi hiểu mà, tôi biết là chị ấy mệt mỏi trong lúc làm việc, nhưng tôi muốn chị ta nên hành xử đúng mực trước mặt những thuộc cấp của mình. Đặc biệt là chị ấy còn phải giữ hình tượng Thánh Nữ của mình nữa. Tôi ước gì chị ấy đừng trưng ra hình ảnh đáng xấu hổ của mình nhiều quá”
“Tôi biết mà, nhưng quả thực, tôi đành bó tay thôi. Bệ Hạ tuy mang danh là [Vị vua anh hùng] nhưng những việc Người làm chưa từng…”
Này này Hakuya. Bộ anh không thấy là anh đi xa quá rồi à? Thôi nào, tôi thực sự đâu muốn mang cái danh hiệu Anh hùng đâu, anh thấy đấy, rồi thì chính vì cái hành động xưa nay chưa từng có của tôi mà mấy người được trọng dụng đó, không phải sao?
… quả thực tôi rất muốn lên tiếng nhưng có lẽ tôi sẽ còn bị mắng nhiều hơn nên tôi đành từ bỏ ý định đó vậy.
“Tôi nghĩ Quốc vương Soma biết tính toán như vậy là tốt đấy chứ. Đại tỷ mới đúng là kiểu người nhếch nhác. Chị ấy có hơi ngốc, anh biết đấy”
“Thế chẳng phải tuyệt sao? Điều đó khiến cô ấy trở nên dễ thương hơn. Còn như trường hợp của Bệ Hạ, gọi là biết tính toán chả đúng tí nào. Chả hiểu sao khi bàn về công việc Người rất chịu khó nghe lời khuyên bảo nhưng chẳng bao giờ như thế khi nói về cuộc sống riêng tư”
“Có vẻ như ngài Thừa tướng đây có nhiều điều phiền muộn nhỉ”
“Người cũng thế thưa tiểu thư Jeanne (1)”
Jeanne và Hakuya đang ngày càng thân thiện với nhau một cách chóng mặt. Trông họ có vẻ như sẽ trao nhau một cái bắt taydứt khoát (2) bất cứ lúc nào. Ngay lúc này đây, một “Liên minh Nạn nhân của những vị Chúa lười biếng” đã hình thành. … không phải chuyện đùa đâu. Tôi giả giọng ho 1 tiếng rồi giục Jeanne ngồi xuống chiếc bàn dài ở trung tâm phòng.
“Dù sao thì hãy để chuyện đó sang một bên và bắt đầu cuộc đàm phán nào”
“Vâng. Đã rõ”
Jeanne trở lại với phong thái của mình và ngồi xuống. Chúng tôi ngồi đối diện với nhau qua chiếc bàn dài nằm giữa.
“Bây giờ thì,” Jeanne lên tiếng trong khi đang nhìn về phía tôi, mở đầu cuộc đàm phán.
“Đầu tiên, về tình trạng chiếm đóng hiện tại của Vannes. Tôi rất tiếc phải nói rằng tôi đã hứa với Julius. Đế quốc cũng cần phải làm điều nên làm”
“Nào, hãy khoan đi thẳng vào vấn đề đã. Dù sao thì ở đây chúng ta đang có một [người Đứng đầu Vương quốc] và một [người Đứng thứ 2 của Đế quốc] đang đàm phán trực tiếp với nhau. Chắc hẳn sẽ có nhiều điều để nói và nhiều thông tin để chia sẻ ở đây. Những thứ không dễ chịu chúng ta có thể để sau mà, phải không?
“… Tôi cũng nghĩ vậy. Ngoài ra, tôi cũng muốn cho gọi những quan chức của cả 2 phía đang đợi ở phòng khác, như thế có ổn không?
“Được thôi, nếu họ chịu để chúng tôi thực hiện kiểm tra cơ thể, việc đó… Ai đấy?”
Tôi hướng về phía cửa và lớn giọng hỏi, sau đó Serina bước vào và nói, “Xin thứ lỗi”.
“Huh? Chẳng phải cô đang tiếp đãi Julius sao…?”
“Việc tiếp đãi đã xong,” Serina hờ hững đáp. … Dù hiện tại chỉ mới 3 giờ chiều, mà đã xong rồi sao? … Đúng như tôi nghĩ, Serina là một cô gái đáng sợ.
“Bệ hạ có gì cần sai khiến?”
“Ah, hãy dẫn những quan chức của chúng ta và những quan chức của Jeanne đến đây. Và nhớ kiểm tra để đảm bảo rằng họ không mang theo vũ khí trước.”
“Đã rõ”
Nhìn theo Serina lịch sự rời đi, tôi tự hứa với mình “đừng bao giờ trở thành kẻ thù của cô ấy”.
◇ ◇ ◇
Một cuộc hội nghị là một màn khiêu vũ. Là một vòng xoay hối hả của công việc
“Thế tình hình mùa vụ ở Đế quốc năm nay như thế nào?”
“Thật may mắn khi chúng tôi nhìn chung đang có một mùa thu hoạch tốt đẹp. Đặc biệt là lúa mì đã có 1 vụ mùa bội thu. Thế còn Elfrieden? Tôi được biết các phía các vị vừa mới thoát khỏi cuộc khủng hoảng lương thực”
“Chúng tôi cũng có một mùa thu hoạch tốt. Chúng tôi đã xoay sở thay đổi cây trồng đúng thời điểm, thế nên không còn lo lắng gì về vấn đề lương thực nữa. Thật ra, vấn đề tích trữ lương thực cho trường hợp khẩn cấp đang khiến tôi lo lắng. Ngay cả khi mùa vụ năm nay tốt đẹp. tình trạng khủng hoảng vẫn có thể tái diễn vào năm tới hoặc năm tới nữa”
“Vâng đó là vấn đề cả 2 quốc gia chúng ta cũng đều gặp phải mà. Dù sao thì thu hoạch cũng phải theo ý trời.”
Trong khi Jeanne và tôi đang trò chuyện, cả 2 bên quan chức Hoàng tộc và Đế quốc xung quanh đang bận rộn với công việc của mình. Một số người thì đang điên cuồng ghi chép lại cuộc hội thoại của 2 chúng tôi, vì dù là một lời hứa miệng cũng có thể trở thành một cam kết chính thức nếu được ghi thành giấy tờ. Một số khác thì đang xác nhận lại những điều đã ghi chép để những nội dung của chúng không bị diễn giải sai. Cũng có những người thuộc cả 2 phía đang trình bày những tài liệu đã được chuẩn bị cho nhau, đối chiếu cho nhau xem những hàng hóa nào đất nước mình đang dồi dào và những thứ gì còn đang thiếu. Vì ranh giới của 2 nước không hề giáp với nhau nên sẽ khó khăn để hỗ trợ trực tiếp cho nhau nhưng điều đó sẽ khả thi với một bên thứ 3 làm trung gian.
Khung cảnh này giống như mộtbãi chiến trường vậy. Hakuya đang để ý chi tiết đến từng tài liệu một, và Liscia thì đang giúp đỡ tôi. Chỉ có người đứng gác, Aisha, là đang đứng yên theo dõi sự việc, nhưng cô ấy không hề muốn nhìn vào những con số. Trông cô ấy có vẻ đang buồn chán… Thật là hoài niệm, nó khiến tôi nhớ lại những ngày đầu tôi bị ném lên ngai vàng.
Trong một cuộc đàm phán thực tế, ngay cả khi các vị nguyên thủ chỉ gặp nhau có vài phút, các quan chức của cả 2 nướcsẽ còn phải bí mật đàm phán với nhau cả tuần hoặc cả tháng. Vương quốc và Đế quốc đã không thể làm được việc này từ khi [Lãnh địa quỷ] xuất hiện, dẫn đến tình trạng bận rộn như hiện tại. Vì lý do đó, điều đầu tiên trong danh sách mà Jeanne và tôi muốn thảo luận là nối lại kênh đàm phán giữa Đế quốc Đại Hỗn và Vương quốc Elfrieden.
“Nói đến lương thực, những cái bánh bao làm từ rễ Susanna quả thực rất ngon. Chúng được làm từ thân rễ của cây [Susanna Huyễn hoặc], phải không? Chúng tôi muốn được biết chúng được thu thập như thế nào”
“Rất sẵn lòng. Ừm, theo như Poncho, anh ta học được cách thức thu hoạch [Susanna Huyễn hoặc] từ một bộ tộc miền núi sống ở địa phận của Đế quốc. Sẽ dễ dàng nhận được sự hợp tác nếu làm quen được với họ”
“Ôi trời, có cả những người như thế trong Đế quốc sao. Điều đó thật khiến tôi thấy xấu hổ khi ngay cả chúng tôi còn chẳng biết đất nước mình có gì.”
“Điều đó luôn xảy ra mà. Cô đâu thể lúc nào cũng thấy được những thứ ngoài tầm mắt của mình”
Tôi nhấp một ngụm cafe do Serina đã chuẩn bị sẵn và hướng về phía Jeanne. “Đúng là vậy,” cô ấy đáp và cũng nhấp một ngụm trà. Tôi đã thử thêm vài từ châm chọc vào lời nói để xem cách phản ứng của cô ấy nhưng biểu hiện của cô ta vẫn không hề có một chút nao núng. Thật không thể tin là tuổi cô ấy ngang bằng với Liscia.
“Vì chúng tôi đã kể với các vị về bánh bao susanna, chúng tôi cũng muốn biết một số thông tin”
“Được thôi. Ngài muốn biết loại thông tin nào?”
“Lương thực trao đổi bằng lương thực, như thế ổn đúng không? Tôi muốn biết rằng liệu có loại thực phẩm hiếm gặp nào mà Đế quốc biết đến không?”
“… vậy để tôi cho ngài biết luôn ngay bây giờ,” Jeanne nói với một nụ cười đáng ngại.
“Là thịt của lũ quỷ”
“… hah?”
“Ngài có thể ăn được thịt quỷ”
Quỷ … thịt? Eh, gì cơ, thật á? Cô ta nghiêm túc đấy chứ?
“Vậy cô … đã từng ăn thịt quỷ?”
“Vâng. Vị của nó bình thường một cách bất ngờ”
“…….”
Tôi cảm thấy đôi chân của mình đang run rẩy. Từ khi tôi nghe được việc loài Kobolds giúp đỡ Bí Lang Tộc của Tomoe, tôi vẫn đang suy nghĩ về việc sẽ đàm phán với [Quân doàn Quỷ] nếu hoàn cảnh cho phép, nhưng … có phải cô ta bảo là vị của chúng rất bình thường? Một mối quan hệ Cá lớn nuốt cá bé theo đúng nghĩa đen với những kẻ mà mình dự định sẽ đàm phán. Trông chẳng có vẻ như là nó sẽ kết thúc bằng việc một bên ăn thịt bên còn lại … Tôi hỏi bằng một giọng căng thẳng.
“Liệu cô đã từng ăn … một con goblin hay thứ gì đó giống như thế?”
Jeanne ngây người ra nhìn tôi một hồi rồi vội vã lắc đầu.
“Xin hãy dẹp bỏ cái suy nghĩ đó đi! Thứ chúng tôi ăn là thịt [Sinh vật quỷ], không phải [Quỷ tộc]. … ah, tôi hiểu rồi, Elfrieden vẫn chưa biết nhiều về [Lãnh địa Quỷ], phải không?”
Jeanne có vẻ như đã hiểu ra điều gì đó và gật đầu.
“Được rồi. Vậy tôi sẽ kể cho Ngài nghe tất cả những gì đất nước chúng tôi biết về [Lãnh địa Quỷ] và [Quân đoàn Quỷ]”
Rồi cô ấy bắt đầu thuật lại câu chuyện một cách chậm rãi.
◇ ◇ ◇
“Đầu tiên thì, Đế quốc cũng không biết nguyên nhân vì sao [Lãnh địa Quỷ] lại xuất hiện ở lục địa Randia này. Thật sự, tất cả những gì chúng tôi có thể nói là nó đột nhiên xuất hiện vào một ngày nào đó. Rồi, theo như những câu chuyện được kể lại bởi những người bị truy đuổi khỏi lãnh địa và qua cuộc chiến thực tế với cái thực thể tồn tại được gọi là [Quân đoàn Quỷ], chúng tôi đã có thể đưa ra một kết luận?”
“Kết luận?”
“Trong cái thứ được gọi là [Quân đoàn Quỷ], có những con quái vật kì dị nhưng không được thông minh lắm dù chúng có khả năng tập hợp thành đàn, và nuốt chửng những sinh vật sống, rồi có những loài như Kobolds và Orges có khả năng chỉ huy như một quân đội, cách thức thì có khác một chút so với phía con người. Để phân biệt giữa chúng, chúng tôi gọi những loài trước là [Sinh vật quỷ], trong khi những loài sau là [Quỷ tộc]”.
“Ah, cô nói tôi mới nhớ ra, tôi đã từng nghe những điều tương tự thế từ Cựu vương Alberto”
Một khoảng không mà hay được gọi là [Quỷ giới] đột nhiên xuất hiện ở cực Bắc của đại lục Randia. Từ nơi đó, đủ loại quái vật lớn nhỏ tràn ra, reo rắc tai họa cho rất nhiều quốc gia. Nhân loại đã tập hợp lại và cùng nhau gửi đi một đạo quân chinh phạt hướng tới vùng đất nguyền rủa ấy, nhưng cuối cùng thất bại. Bên trong [Quỷ giới], tồn tại các [Sinh vật quỷ] với tri giác thấp (hoặc không có), và các [Quỷ tộc] khôn ngoan với sức chiến đấu cực cao. Lũ [Quỷ tộc] đó đã tiêu diệt hoàn toàn đội quân chinh phạt do các quốc gia tập hợp lại. [Quỷ tộc] sau đó tiến hành một cuộc phản công vào lãnh thổ của nhân loại, mở rộng phạm vi ảnh hưởng của chúng đến những vùng đất mà hiện nay gọi là [Lãnh địa Quỷ], đó là những gì tôi nghe được. Khi tôi kể cho Jeanne những gì tôi đã nghe được từ Alberto, cô ấy liền gật đầu.
“Đúng vậy, đó cũng là những gì mà tôi được nghe. Lúc đội quân chinh phạt được gửi đi tôi chỉ mới 7 tuổi nên tôi không thể được tận mắt chứng kiến. Nhưng rồi sau khi dành thời gian nghiên cứu những lời kể từ những người đã tận mắt chứng kiến, một sự thật mới đã được hé lộ”
“Sự thật mới?”
“Đợt tấn công đầu tiên của lũ quái vật hủy diệt nhiều quốc gia, giết chết vô sô người, và khiến những người sống sót trở thành dân tị nạn, tất cả là do [Sinh vật quỷ] gây ra”
“[Sinh vật quỷ]? Không phải [Quỷ tộc] sao?”
“Vâng, đó là những gì xảy ra”
Jeanne nhấp một ngụm trà.
“Lần xuất hiện đầu tiên của [Quỷ tộc] là khi đoàn quân chinh phạt bị phục kích. Lẽ dĩ nhiên, chúng cũng ở đó trong cuộc phản công phá hủy các quốc gia và giết nhiều nhân mạng và tạo thêm dân tị nạn”
“Nghĩa là, có đến 2 đợt công kích từ [Quân đoàn quỷ]”
Đợt thứ nhất là đợt tấn công điên cuồng của lũ [Sinh vật quỷ]. Đợt thứ 2 là đợt phản công của [Quỷ tộc]. Đám Kobolds khiến tộc Bí Lang của Tomoe trở thành dân tị nạn nhiều khả năng là một phần của đợt công kích thứ 2
Jeanne tiếp tục.
“Thiệt hại gây ra bởi đợt 1 và đợt 2 cũng khác nhau hoàn toàn. Đợt tấn công đầu tiên của [Sinh vật quỷ] là một cảnh tượng khủng khiếp. Lửa do bọn quái vật thở ra biến các thị trấn thành tro bụi, nuốt chửng các binh lính và dân làng bất chấp tuổi tác hay giới tính. Tôi nghe nói rằng tất cả những gì còn lại của thị trấn sau đợt công kích là [những mẩu thịt vụn]”
Quả nhiên là [quái vật], đó là một cuộc tấn công của [Sinh vật quỷ]. Cuộc tấn công gây ra bởi những con quái vật, giống như đàn châu chấu vậy, chúng chỉ xem con người như thức ăn.
“Nhưng đợt thứ 2 là một cuộc chiến tranh đúng nghĩa. Những kẻ có tri giác với mục đích đánh chiếm làng mạc, thị trấn. Tuy vẫn có giết chóc và cướp bóc, nhưng có rất nhiều trường hợp nếu như một kẻ có khả năng chạy thoát được thì chúng sẽ không đuổi theo. Những trường hợp người bị giết làm thức ăn giảm mạnh nhưng mặt khác, những trường hợp bị cưỡng hiếp bởi [Sinh vật quỷ] lại gia tăng”
“… vậy là cũng giống như bao cuộc chiến khác. Như chiến tranh giữa người với nhau vậy”
“Vâng, mặc dù bất đắc dĩ tôi phải gọi cưỡng hiếp là một dấu hiệu của sự hiểu biết,” Jeanne làu bàu. Cùng là phụ nữ nên đối với cô ấy, điều đó thật không thể tha thứ, có vẻ là thế.
“Nhưng làm thế nào lại xuất hiện sự thay đổi đó? Không lẽ [Sinh vật quỷ] có được khả năng hiểu biết nhờ vào việc gây chiến với con người và trở thành [Quỷ tộc]?”
“Có một khoảng thời gian, những người thuộc giáo hội nói rằng chúng đã ăn não của con người và có được khả năng hiểu biết, nhưng tất nhiên đó không phải điều đã xảy ra. Vì thực tế là lũ [Sinh vật quỷ] vẫn còn tồn tại. Suốt từ khi nhân loại và phe quỷ lâm vào thế bế tắc, những cuộc tấn công chủ yếu chỉ đến từ những nhóm [Sinh vật quỷ]. Tuy vậy, điều đó cũng đã cho phép chúng tôi củng cố được hiện trạng”
H~m … Tôi không hiểu lắm. Thế rốt cuộc lũ [Quỷ tộc] và [Sinh vật quỷ] đó là thứ gì?
“Nó khiến tôi nhớ ra một chuyện, chúng tôi đã tìm thấy một số lượng lớn hóa thạch của [Sinh vật quỷ] khi chúng tôi đang đào những bể lắng gần Parnam. Chúng chắc chắn có tuổi thọ ít nhất vài nghìn năm”
“Hóa thạch … chính xác nó là gì?”
“Ah, nó không phải kiến thức phổ biến ở thế giới này, tôi hiểu rồi. Nói một cách đơn giản, chúng là những mảnh xương còn sót lại từ những con quái vật được vùi dưới lòng đất. Trải qua những điều kiện nhất định, sau nhiều năm những bộ xương dưới lòng đất sẽ trở nên thạch hóa, dù vậy cũng có những bộ xương chỉ cần đạt khoảng vài nghìn năm tuổi thì cũng được gọi là hóa thạch”
“Tôi hiểu rồi … vậy ý Ngài đang nói là [Sinh vật quỷ] đã tồn tại từ vài nghìn năm trước”
Hm? Cô ta bình tĩnh một cách bất ngờ. Liscia từng suýt ngã ngữa vì sốc khi nghe điều đó đấy.
“… Tôi nghĩ là cô sẽ ngạc nhiên hơn chứ”
“Nghĩ lại thì, đã từng có những loài quái vật sống trong những hầm ngục trước cả khi [Lãnh địa quỷ] xuất hiện. Tôi tự hỏi liệu nơi ấy có phải đã từng là một hầm ngục trước đó chăng?”
“Không có ghi chép nào về chúng trong lịch sử của Hoàng gia. Cũng không có câu chuyện dân gian nào như thế. Ừ thì, đó đã là chuyện của vài nghìn năm trước, nên tôi không thể phủ nhận khả năng là chúng còn ra đời trước tất cả những lịch sử”
“Humm … Tôi cho rằng chúng ta cũng nên mở một cuộc điều tra nghiên cứu trên đất nước của mình,” Jeanne trầm ngâm gật đầu. Tốt rồi, việc đó còn hơn cả những gì mà tôi muốn yêu cầu.
“Tất nhiên rồi, hãy làm thế. Vương quốc chúng tôi cũng sẽ điều tra những nơi khác”
“Xin hãy báo cho chúng tôi biết nếu Ngài có được thông tin gì. Tất nhiên, chúng tôi cũng sẽ báo cho phía Ngài biết nếu chúng tôi khám phá ra điều gì đó”
“Hiểu rồi”
Lãnh thổ của Đế quốc lớn hơn rất rất nhiều so với Vương quốc. một mình họ cũng có thể đạt đượcnhững gì họ muốn trong cuộc điều tra này. Nhưng tất nhiên, Vương quốc cũng muốn có những bước tiến triển qua những cuộc điều tra của riêng mình. Và như thế,quyết định “Chia sẻ thông tin các cuộc khai quật trong nội địa” giữa Vương quốc và Đế quốc sẽ được thông qua.
Jeanne hít một hơi và nói, “Giờ thì, có vẻ chúng ta đã đi hơi xa cuộc thảo luận về vấn đề [Sinh vật quỷ] có thể ăn được hay không,” đồng thời cô uống cạn ly trà của mình.
Tôi cũng uống cạn tách cafe của mình và bảo Serina rót đầy lại cho cả 2 chúng tôi. Mỗi người chúng tôi nhận lại cafe và trà của mình rồi tiếp tục cuộc nói chuyện.
“Cô nói tôi mới nhớ, chúng ta đang nói về nó mà nhỉ”
“Thứ tôi đã ăn là thịt của một loài rắn lớn có cánh”
“Rắn có cánh? Giống như rồng á?”
Tôi nhớ lại có một vị thần được gọi là Plumed Serpent (Quetzalcoatl) ở vùng Trung hay Nam Mỹ, nhưng chúng ta không phải đang ở Trái Đất và vì chúng tôi đang nói đến [Sinh vật quỷ], nên thứ nảy ra trong suy nghĩ là một con quái vật dạng rồng. Đó là những gì tôi đang nghĩ, nhưng Jeanne lắc đầu.
“Không phải, nó không phải thứ hào nhoáng đến vậy đâu. Nó theo đúng nghĩa đen chỉ là một con rắn với 4 cái cánh như cánh chim mọc ra từ người chúng”
Thứ quái gì thế? Đó chắc chắn là một con chimera, phải không?
“Quái thật, cô quả là, có thể ăn được cái thứ như thế …”
“Vị giống như một con rắn thường. Gần giống với cá hơn là gà, chúng khá là ngon”
… vâng, tôi cho là ở một số quốc giathì việc ăn thịt rắn là bình thường đối với họ. Trong trí nhớ của tôi, thịt rắn mang đến hình ảnh của những con cá bị làm giả trong tác phẩm “Rashomon” của Akutagawa Ryuunosuke … cô ấy bảo nó ngon sao?
“Nhưng mà này … Jeanne, chẳng phải cô là công chúa sao?”
“Tôi cũng là một vị tướng.Nên tôi cũng phải ăn theo chế độ ăn của quân đội.”(Trans: nguyên văn Eng là: “Local bounties make for good army provisions”, về nghĩa mình thấy rất không liên quan đến ngữ cảnh hiện tại nên đã tham khảo bản JP và dịch lại như trên. Bạn nào edit xem lại giúp mình có câu nào hay hơn hoặc đúng hơn ko nha)
“Điều đó cũng đúng”
“Và điều khiến tôi nghĩ đến việc ăn thịt [Sinh vật quỷ] là khi một trong những nhóm trinh sát được gửi đến [Lãnh địa quỷ] đã trông thấy những gì còn sót lại của những [Sinh vật quỷ] được nấu chín bởi [Quỷ tộc] ”
“Nấu chín? Không phải chỉ ăn sống à?”
“Vâng, xét từ những cái xương thì trông có vẻ như chúng bị cắt thành từng phần bởi dụng cụ có lưỡi sắc và phần đầu đã bị cháy thành than, chúng có vẻ đã được nướng lên trước khi được cắt thành từng phần và ăn. Vậy nên khi chúng tôi bắt được một loài [Sinh vật quỷ] tương tự, tôi chỉ cần phải xem thử xem chúng tôi có thể ăn chúng được hay không”
Jeanne cắn một miếng bánh nướng được phục vụ kèm với trà.
“Tất nhiên chúng tôi đã kiểm tra xem chúng có độc hay không. Trước khi đưa cho con người ăn, chúng tôi đã cho động vật thử trước. Sau khi chắc chắn rằng chúng an toàn, chúng tôi thay phiên nhau ăn chúng bắt đầu từ những NCOs (3)”
“Những người nếm thử đó cũng can đảm thật … ”
“Rồi khi chúng tôi thử ăn chúng, vị của chúng khá là nhạt nhưng tươi, chúng khá bình thường và ngon”
“Um, ngoài hương vị của chúng ra, không có thứ gì quan trọng hơn để bàn đến à?”
Việc [Quỷ tộc] ăn thịt [Sinh vật quỷ] còn đáng nghiên cứu hơn là việc [Sinh vật quỷ] có thể ăn được. Nó có nghĩa là [Quỷ tộc] không hề nhìn nhận [Sinh vật quỷ] bình đẳng như chúng. Tôi thích thịt bò và thịt lợn, nhưng cho dù nhìn chúng có giống nhau đến đâu đi chăng nữa thì tôi không bao giờ xem xét đến việc ăn thịt lũ Orcs hay lũ Minotaurs đâu. Tôi thà ăn thịt rắn còn hơn. Liệu lũ quỷ có cùng tâm lý như vậy không nhỉ? Khi tôi nghĩ đến những điều đó, tôi đặt ra một giả thuyết.
“Vậy, Jeanne”
“Vâng?”
“Tôi tự hỏi [Quỷ tộc] và [Sinh vật quỷ], liệu chúng có giống với [người] và [thú] như bên phía chúng ta không?”
TN: Làm một cái phòng dùm tôi đi, 2 người!!
TN: Vâng … bắt tay … ( ͡° ͜ʖ ͡°)
TN: Non-commissioned officers : hạ sĩ quan