“Cái – ……”
Có lẽ lời cự tuyệt đầy cương quyết của tôi quá bất ngờ, nên Julius đã bối rối không nói nên lời trong chốc lát. Thế nhưng, hắn ngay lập tức khạc ra với cơn thịnh nộ chẳng hề giấu giếm hằn trên khuôn mặt.
“Thằng khốn[1], nhà ngươi mất trí rồi sao?! Ngươi nghĩ mình đủ khả năng tẩu thoát bình yên vô sự khi coi thường Tuyên ngôn Nhân loại ư!”
“Đây không phải điều mà một người như anh có thể lên tiếng. Anh đã xâm lược lãnh thổ của Elfrieden, và sau đó, khi bị phản chiếm, thì lại la làng “không thay đổi biên giới bằng sức mạnh quân sự”. Chính vì vậy mà lý lẽ của anh chẳng mang lại chút ý nghĩa nào cả.”
“Điều đó …… Mọi chuyện chỉ là do hành động chuyên quyền của Thân vương Gaius quá c – …”
“Chính anh cũng biết rằng những lời lẽ ấy chỉ là ngụy biện thôi, phải chứ?”
Khi tôi ném trả nghi vấn vào hắn, ngôn từ của Julius như mắc nghẹt không lối thoát.
“……. Dẫu có nói gì, thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thực rằng ngươi đang đặt ách đô hộ lên nhân dân nước ta. Ta, với tư cách người trị vị quốc gia này, nên giải phóng cho đồng bào mình.”
Vậy ra là hắn phản đối. Nhưng, giải thoát khỏi ách chiếm đóng, yeah ……
“Liêu đó có phải khao khát của Công dân Van hay chăng?”
“Gì cơ?”
“Julius-dono, trên đường tới nơi đây, anh không quan sát những con phố và công trình của Van mang dáng vẻ ra sao ư?”
Julius mở to mắt kinh ngạc trước câu hỏi của tôi, nhưng ngay lập tức đáp lại và nhìn tôi trừng trừng.
“Van là thành phố chôn rau cắt rốn của ta. Ta thân thuộc với nó hơn một kẻ như ngươi.”
“Vậy sao … Thế thì, vào thời điểm này, dưới con mắt của mình, anh thấy Van đang khoác lên chiếc áo có “màu sắc” như thế nào?”
“Màu ư? Nếu là các tòa nhà với màu sắc ghê tởm trên tường hoặc mái trần, thì ta đã thấy một số, có gì à …”
“…… Tôi sẽ không bới lông tìm vết trong cảm thức nghệ thuật của bất cứ ai cả, nhưng Julius-dono, nếu họ hiện đang chịu đựng đô hộ, thì những người dân vẫy vùng dưới ách cai trị bạo chúa liệu có khoác lên các bức tường và mái nhà tấm áo bằng sơn đầy màu sắc như thế hay chăng?”
Không vương chút thù hằn, tôi đưa ra lời giải thích một cách đầy tử tế và chi tiết tới Julius.
“Nếu kẻ bạo chúa áp đặt cường quyền lên nhân dân, thì nhân dân hẳn sẽ chẳng làm những hành động thu hút sự chú ý của kẻ bạo chúa, đúng chứ? Bởi họ không biết được mình sẽ phải hứng chịu tai ương gì nếu thực hiện những chuyện hào nhoáng khiến kẻ bạo chúa để mắt tới. Chính vì thế, nhân dân dưới ách bạo chúa sẽ không nói lên nỗi bất bình, hoặc bộc lộ cảm xúc qua thái độ, và sẽ chôn chặt quan điểm của bản thân vào góc sâu thẳm nhất trong trái tim. Do vậy, phủ lên những bức tường và mái nhà lớp sơn sặc sỡ sắc màu hẳn là điều họ tuyệt đối không làm. Phải chứ?”
Tôi ngừng lời trong giây lát tại điểm ấy, nhìn thẳng vào mắt Julius và tiếp tục giải thích.
“Thế nhưng, khi anh cai quản thành phố này, thì Van mang sắc màu gì?”
“! Chuyện đó …….”
Julius ngần ngại không đáp. Thì, dĩ nhiên thôi mà. Khi lần đầu đặt chân tới Van, màu sắc mà tôi cảm nhận được là “Khung cảnh đô thị xám xịt”. Những công trình sừng sững trong các khu vực như mê cung thiếu trùng tu chỉ là những ngôi nhà với vách tường màu xám tro và trần màu nâu đất chẳng có chút cá nhân hóa nào hết. Tự do trong tay nhân dân nơi thành phố này bị trói buộc có lẽ đã gây nên sự đồng bộ, thậm chí không hề theo một quy chuẩn, của tông màu.
“Van hiện tôi đang cai quản và Van trước đây do anh trị vì, nơi đâu mang dáng dấp của một thành phố “bị chiếm đóng” nhiều hơn?”
“Thằng khốn, ngươi đang buộc tội chúng ta là những kẻ bạo chúa chuyên quyền!”
“Đó là sự thực, phải chứ? Ngân sách quốc gia của các người phần lớn đổ vào chi phí quân sự, đúng không? …… Ah, còn để trang trí lâu đài này nữa, nhỉ? Dẫu tiền thuế mà người dân đã nộp về cơ bản nên được sử dụng cho phúc lợi xã hội, nhưng thực tế lại trả lời khác. Không nhằm gìn giữ thành phố, không nhằm trùng tu đường sá, không nhằm thúc đẩy công nghiệp, mà tất cả những khoản phí từ thuế khóa nặng nề ấy đều dồn cho quân sự. Chẳng phải thật ngu ngốc sao?”
“Câm miệng lại!”
“Ngừng đi, Julius-dono!”
Julius dường như đang có ý định tiếp cận tôi thì bị Jeanne ngăn lại. Hắn nghiến răng đầy thất vọng khi bị cản trở giữa chừng. Dẫu họ không được phép mang theo vũ khí vào phòng yết kiến, nhưng có lẽ nếu không bị Jeanne chặn đứng, hắn đã tung một thuật chú vào tôi mất rồi. Lỡ điều ấy xảy ra thật, thì chúng tôi có thể đã tấn công Julius nhân danh hành động tự vệ, nhưng, … Giờ đâu phải thời điểm cho chuyện đó chứ.
“Aisha, em cũng nên bỏ tay khỏi chuôi kiếm đi.”
“…… Vâng ạ.”
Tôi nhắc nhở một Aisha đứng chéo phía sau mình đang tỏa ra một cơn khát máu cuồng bạo. Cô ấy đáp lại với chất giọng chán nản của một đứa trẻ vừa bị quở trách. Đừng lo lắng Aisha, anh không để ý đến điều đó đâu mà. Dẫu kẻ địch Julius hành động với vẻ đầy trịch thượng, tôi vẫn cảm thấy an toàn vì đang được Aisha bảo vệ. Sau đó, Jeanne vừa thở dài vừa ngỏ ý kiến thành thực nhất của mình.
“Vua Souma …… Tôi mong anh ngừng kích động Julius thêm nữa.”
“Tôi chỉ đang nói lên sự thật mà thôi. Kinh tế xoay quanh việc quản lý lãnh thổ và giúp nhân dân thoát khỏi khổ đau[2] …… Dẫu đó là hình ảnh lý tưởng về một bậc đế vương, nhưng hành động phung phí toàn bộ khoản thuế nặng nề vào phí tổn quân sự của anh ta rõ ràng là cách cai trị đầy bạo chúa chuyên quyền.”
“Đây là lỗi của ai hả! Những tên khốn các ngươi đã tước đoạt đi vùng đất của tổ tiên chúng ta!”
“Vậy ra, lại chuyện này ư …….”
Tôi thở dài trước sự khăng khăng bướng bỉnh lặp đi lặp lại của Julius.
“Dù cho Vương Tộc Amidonia đã luôn lớn tiếng đòi trả thù Hoàng Gia Elfrieden bất cứ khi nào có thể, thì biến cố đó cũng xảy ra từ 50 năm trước đây rồi, đúng chứ? Chưa kể rằng anh, và cả Gaius, chẳng phải những người trực tiếp liên quan tới sự kiện ấy. Thêm nữa, tôi là một kẻ chỉ mới đặt chân tới thế giới này chưa lâu. Vậy, lý do nào khiến anh đem lòng thù hận tôi nhiều đến thế?”
“! Chuyện đó,”
“Ah, làm ơn hãy bỏ việc đồ sát Gaius và chiếm cứ Van qua một bên nhé. Kẻ khơi mào mọi thứ từ ban đầu chính là phe các anh. Suy cho cùng, nếu tôi không lấy mạng Gaius thì người bị giết sẽ chính là tôi đây.”
“Kugh…….”
“Thấy chưa, anh không thể tìm được lý lẽ để đáp lại, phải chứ? Rốt cuộc thì anh chẳng có bất cứ nguyên do nào để phẫn uất với tôi cả.”
Hoặc đúng hơn thì …… Những người phải gánh chịu bất công thực sự lại là phía Vương quốc.
“Hakuya.”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
Khi tôi ra hiệu, Hakuya lấy ra một mảnh giấy được cuộn lại và giao lại cho Julius cùng với Jeanne. Trên đó có viết tên của vài người. Sau khi đọc xong, Jeanne chỉ nghiêng đầu bối rối, nhưng Julius thì trở nên tái mét.
“Thứ này … Nghĩa là thế nào vậy?”
Jeanne đặt nghi vấn cho Hakuya, anh này sau đó vừa đáp lại vừa nghiêng mình đầy kính cẩn.
“Trên mảnh giấy ấy được ghi tên các quý tộc tại Vương quốc Elfrieden đã bị Công quốc Amidonia giật dây. Trong số này có những kẻ dính líu tới cuộc nổi dậy bất thành vào triều đại nguyên Vương. Amidonia kích động chúng, gây nên bạo loạn, xúi bẩy tham nhũng, và khơi gợi thái độ bất hợp tác với Hoàng Gia.”
“Ôi, ôi trời ……”
Hứng chịu ánh mắt lạnh lùng ném vào mình từ Jeanne, Julius cúi đầu với cái miệng ngậm chặt. Tôi đã nhờ Hakuya điều tra về những kẻ đã kích động Tam Tước (mà, cuối cùng thì cuộc nổi dậy đã thất bại). Nhưng đáng ngạc nhiên thay, bè lũ mờ ám lại nhan nhản khắp nơi. Trong danh sách ấy, tôi có thể thấy được tên của những quý tộc đã mắc tội tham nhũng, nhưng đồng thời cũng tìm ra tên của những quý tộc không tham dự vào cuộc chiến mà chỉ lựa chọn chờ đợi và quan sát.
“Cô hiểu chứ, Jeanne-dono? Vừa giả vờ hợp tác trong Tuyên ngôn Nhân loại, Công quốc Amidonia lại vừa thực hiện những thủ đoạn bí mật đằng sau lưng các cô. Đây chính là thứ rửa hận đối với Vương quốc mà họ luôn luôn rêu rao đấy.”
“Suy cho cùng, thứ trả thù đó cũng là điều họ thực hiện để trục lợi cho mình mà thôi.”
Như thế tiếp lời Hakuya, tôi vừa trừng mắt với Julius vừa lên tiếng.
“Đất nước thiếu giàu mạnh, là lỗi của Vương quốc. Nhân dân chịu đói khổ, là lỗi của Vương quốc. Nhân dân nếm trải lao động vất vả, là lỗi của Vương quốc. Thuế khóa nặng nề không phục vụ cho lợi ích của dân, mà đổ vào quân sự, cũng là lỗi của Vương quốc.”
“……. Ngươi muốn nói cái gì thế?”
“Thật thuận tiện làm sao, vì nếu rêu rao khẩu hiệu trả thù, thì anh có thể che giấu cách quản lý yếu kém và hướng nỗi phẫn uất của Nhân dân về phía Vương quốc Elfrieden.”
“Ngươi! Tên khốn kiếp!”
“Julius-dono!”
Lần này, Julius cũng cố gắng tiếp cận, nhưng Jeanne lớn giọng ngăn hắn lại. Sau đó, cô ấy ném ánh nhìn chằm chằm đầy dữ dội về phía tôi.
“Vua Souma, tôi nghĩ bản thân đã thể hiện rõ ràng rằng mình KHÔNG HỀ muốn anh tiếp tục kích động anh ta nữa.”
“…… Xin lỗi. Nhưng phía tôi cũng muốn cô thấu hiểu nỗi bất bình của mình trước hành động của Amidonia.”
“Chuyện đó …… tôi có thể cảm thông.”
“Xin tạ ơn. Vậy thì, tôi muốn hỏi ý kiến của cô về một đề xuất.”
Từ bây giờ trở đi, đây sẽ là một cuộc đàm phán thực sự, và như muốn thể hiện điều này, tôi đối mặt với cả hai người họ.
“Liệu cô có thể chấp nhận mời Julius-dono rời khỏi căn phòng hay chăng?”
◇ ◇ ◇
“Ngươi đang đùa cợt với ai thế hả! Tại sao ta cần phải rời khỏi cuộc bàn thảo về việc trao trả thành phố thủ đô của đất nước mình chứ?!”
Trước đề nghị đường đột của tôi, Julius bùng nổ cơn chỉ trích với biểu cảm cực kỳ điên cuồng. Tôi cảm thấy gương mặt phẫn nộ của một gã đẹp trai đầy cuốn hút sẽ đáng sợ hơn gấp rưỡi một người bình thường. Nếu là bản thân của thời điểm trước khi đặt chân tới thế giới này, thì chắc hẳn tôi đã bị nỗi khiếp đảm chế ngự và sẽ chẳng dám cất lời. Thế nhưng, cho tới bây giờ, tôi đã đối mặt với rất nhiều kẻ đáng sợ như Gaius và đánh cược mạng sống của mình tại một mức độ nào đó. Lúc này, tôi sẽ không bận tâm trước mối đe dọa chỉ tầm cỡ như thế.
“Chuyện đơn giản thôi mà. Ngay từ đầu thì chẳng có lý do nào để thực hiện bất cứ cuộc bàn thảo nào với Amidonia cả.”
“Tại sao chứ!”
“Thứ tôi đặt lên bàn đàm phán là dành cho Đế quốc [Tôi muốn các vị công nhận quyền sở hữu Van]. Ngược lại, Đế quốc đứng trên lập trường không công nhận sự thay đổi về biên giới do sức mạnh quân sự gây nên, nên họ tới để thương lượng [Tôi muốn Van được hoàn trả lại cho Amidonia], đúng chứ? Thấy chưa nào, rốt cuộc thì, chẳng phải cuộc đàm phán chỉ diễn ra giữa Vương quốc và Đế quốc thôi sao?”
Phải, cuộc đàm phán này, ngay từ đầu đã là sự thương lượng giữa Vương quốc và Đế quốc rồi. Julius chỉ là một kẻ phụ trợ bám theo chứ chẳng hơn. Vì mối thù hằn của hắn sẽ cản trở cuộc đàm phán diễn tiến êm đẹp, nên việc hắn rời khỏi đây sẽ thực sự mang lại nhiều lợi ích. Jeanne dường như cũng hiểu ra điều này.
“……… Julius-dono. Anh làm ơn giao lại vấn đề này cho tôi nhé?”
Julius đáp lại lời cô.
“Jeanne-dono!? Nhưng mà,”
“Nếu cả hai bên cùng tiếp tục gây mối thù địch lẫn nhau, thì cuộc đàm phán sẽ chẳng đi tới đâu cả. Ngay cả khi vì Đế quốc, chúng tôi cũng không muốn dành quá nhiều thời gian đứng ra dàn xếp chiến tranh của nước khác. Tôi muốn anh tin tưởng giao phó cuộc đàm phán cho tôi, bởi Van chắc chắn sẽ được hoàn trả.”
“Thế nhưng! Vậy thì, chẳng phải diễn biến thương lượng sẽ là một chiều sao!?”
“Vậy, Đế quốc có nên rút lui khỏi cuộc đàm phán, để anh có thể tự thân tiến hành không nhỉ?”
Julius muốn tiếp tục cự cãi, nhưng Jeanne đã khiến hắn câm họng bằng ngôn từ của mình.
“Nếu có thể thực lòng mà nói, trong trường hợp hiện tại, lỗi lầm thuộc về phía Amidonia. Chúng tôi đưa ra đề nghị giúp đỡ vì phía các anh là một quốc gia thành viên thuộc Tuyên ngôn Nhân loại, nhưng nếu anh cứ tiếp tục gây phiền hà cho chúng tôi thêm nữa, thì Đế quốc sẽ đành phải rút lui khỏi sự vụ này thôi.”
“Kugh………”
Vì đây là những lời mà tia hy vọng cuối cùng của hắn, Đế quốc, đã nói, nên Julius không thể phản bác được gì. Sau khi bộc lộ biểu hiện đầy đau khổ, hắn đáp lại với chất giọng vô cùng gượng ép.
“Van……Cô sẽ hoàn trả lại nó thành công, đúng chứ?”
“Tôi xin thề, nhân danh chị gái mình, Nữ hoàng của Đế quốc Grand Chaos, Maria Euphoria.”
“…… Tôi rất vui lòng giao phó vấn đề này cho cô.”
Sau khi Julius nói điều này, vừa cúi đầu di chuyển rời khỏi phòng, hắn vừa trừng mắt về phía tôi, và chỉ khi đó, hắn mới đi khỏi phòng yết kiến. Sau khi quan sát hắn mất dạng, tôi và Jeanne đồng loạt thở dài một hơi.
“…… Xin thứ lỗi cho quốc gia thành viên ngốc nghếch của tôi.”
“Nah, chính tôi mới là kẻ nên tạ lỗi vì người hàng xóm ngu xuẩn của mình đang làm phiền cô.”
Chúng tôi nhìn nhau và phá lên cười. Bầu không khí nghiêm túc đã tan biến, nhưng sự căng thẳng trong đó thì chẳng hề lay chuyển. Không, đúng hơn thì, có thể nói rằng mức độ còn lớn hơn trước nữa. Dẫu tôi chỉ nghe được điều này về sau, nhưng Liscia, người đã quan sát mọi chuyện bên cạnh tôi từ lúc Julis còn trong phòng tới tận khi hắn rời khỏi, cảm thấy tim mình đập rất nhanh vì kích động. … Đối với cả Vương quốc Elfrieden và Đế quốc Grand Chaos, cuộc đàm phán này sẽ quyết định “chuyện sẽ xảy ra từ thời khắc này trở đi” chỉ trong giây lát, nên nỗi lo lắng của cô ấy hoàn toàn có thể thấu hiểu.
◇ ◇ ◇
[1] Kisama貴様. Với những ai chưa biết, đây là một cách vô cùng thô lỗ trong tiếng Nhật để thay cho ngôi thứ 2. Hầu như Julius đều sử dụng Kisama để nói với Souma, trong khi Souma gọi Julius với một từ khá lịch sự, Kiden貴殿.
[2] Ghi chú về văn hóa:
Những từ trong raw là: : 経世済民 Keiseisaimin (Keisei: Sự quản lý nhà nước, Saimin: Giải thoát nhân dân khỏi khổ đau). Được lấy từ câu “經世濟俗” (Kinh thế tế tục) mà Cát Hồng (葛洪 283 – 364), một học giả làm quan triều Đông Tấn (東晋 317 – 420), sử dụng trong cuốn “Bão Phác Tử” (抱朴子, đồng thời cũng là bút danh. Sau đó dưới thời nhà Tùy, câu này được vài tác giả sử dụng, sau đó lại được những người khác bắt chước và cứ thế. Tất cả đều mang ý nghĩa vè một nguyên tắc cai trị hợp luân thường đạo lý lý tưởng (theo Nho giáo). Vào thời Mạc mạt, khi việc giao lưu với ngoại quốc đưa những khái niệm mới tới Nhật Bản, để giải thích khái niệm Kinh tế (oikosnomos) và kinh tế chính trị, người Nhật sử dụng từ 経済 (keizai) được lấy từ nguyên tắc Kinh thế tế dân (経世済民). Cuối cùng thì từ経済 đồng thời cũng được ngoại nhập từ Nhật sang Trung Quốc thành 经济 và từ Trung quốc tới mọi nền văn hóa Đông Á. Vậy ra kinh tế cũng mang ý nghĩa ẩn về cách quản lý tốt và hợp đạo lý.