Chương 4: Gây quỹ (2)

(Góc nhìn Soma)

Vào lúc bình minh, tôi và Liecia đang phi trên lưng ngựa.

Trong khi hít thở không khí trong lành của buổi sáng, Celine, con ngựa yêu thích của Liecia, như thể bỏ qua trọng lượng của hai người trên lưng và chạy như bay trong không khí. Bạn có thể nghĩ chúng tôi giống với hình ảnh một cặp đôi ôm nhau trên xe máy, nghe rất lãng mạn phải không? Nhưng thực ra Liecia là người đang cầm dây cương trong khi người đang ôm chặt cơ thể mảnh mai của cô là tôi.

“Này, đừng ôm tôi mạnh thế.”

“Không được. Cô biết điều này đáng sợ lắm không?”

“Thảm hại. Bình thường đàn ông mới là người phải cầm dây cương.”

“Không khác được. Đây là lần đầu tiên tôi cưỡi một con ngựa.”

Một người Nhật hiện đại, sinh ra và lớn lên ở Tokyo, sẽ không có nhiều cơ hội để được cưỡi ngựa.

Chính xác thì, tôi chỉ từng cưỡi một con ngựa cùng với người huấn luyện tại vườn bách thú, khi tôi còn là một đứa trẻ.

“Cậu có biết bất cứ người nào ở đất nước này, từ nông dân đến quý tộc, đều có thể cưỡi ngựa?”

“Thật không may, tôi đến từ một đất nước có nhiều phương tiện thuận lợi hơn để di chuyển.”

“Nhưng phương tiện chủ yếu của vương quốc này là ngựa. Do hiện tại cậu đang ở đây, tại sao cậu không làm quen với nó?”

“ .......Tôi sẽ tập khi tôi có thời gian”

“Tốt...... À mà, tôi muốn biết thêm về phương tiện ở thế giới của cậu.”

“À, đó là một phương tiện hình hộp có bánh xe, có thể chở nhiều người cùng một lúc...”

Trong khi nói chuyện, chúng tôi tiếp tục phi ngựa.

Lúc này là khoảng 6 giờ sáng. Còn một lúc nữa thì mọi người mới bắt đầu làm việc. Các cửa hàng vẫn chưa mở cửa và các con đường hầu như vẫn vắng lặng.

Rời khỏi khu vực trung tâm, cuối cùng tôi và Liecia cũng đã đến bức tường bao quanh thành phố. Chúng tôi đã nói chuyện với cảnh vệ ở đó và đi ra ngoài bằng một cửa phụ (cửa chính chỉ mở lúc 7 giờ) những việc mà bạn không bao giờ thấy ở các bộ phim giả tưởng của nước ngoài.

Người đã đàm phán với cảnh vệ là Liecia. Nhà vua có lẽ sẽ không được ra ngoài mà không có đội hộ tống. Vì thế Liecia đã dùng danh nghĩa quân đội và nói: “Tôi cần đưa người này ra ngoài theo lệnh của Hoàng gia” hoặc một cái gì đó tương tự. Sau khi chúng tôi rời khỏi cổng an toàn, Liecia càu nhàu.

“Họ sẽ xác minh yêu cầu đó với cấp trên của tôi. Bây giờ tôi nên giải thích cho cấp trên như thế nào đây?...”

Nghe vậy, tôi đành phớt lờ cô.

Một lúc sau, chúng tôi đã đến nơi tôi muốn đến.

“.......Dừng lại ở đây”

Tôi nói Liecia dừng lại. Cô ấy quay sang nhìn tôi với vẻ thắc mắc.

“Cậu muốn đến đây? Tôi không thấy gì ngoài cánh đồng cả.”

Đúng như Liecia nói, dù nhìn ra đi đâu thì ta cũng chỉ thấy một cánh đồng trải dài bất tận.

Cánh đồng dài như thể chạm đến chân trời. Nơi này…. không có gì khác để nhầm lẫn.

“Tôi muốn Liecia nhìn thấy cảnh này.”

“Những cánh đồng? Vâng, nó khá là đẹp, với những hạt sương buổi sáng và những...”

“Đẹp .... sao? Mặc dù vì nó mà mọi người đang chết đói.”

“Sao cơ?”

Liecia mở to mắt ngạc nhiên. Lúc này, có lẽ tôi đang nở ra một nụ cười chế nhạo.

“Nhìn kĩ đi. Các loài cây không ăn được là nguyên nhân gây nên vấn đề lương thực của đất nước này.”

◇ ◇ ◇

(Góc nhìn của Liecia)

Các loài cây không ăn được.

Soma nói trong khi nhìn cánh đồng trước mắt chúng tôi. Mặt cậu đang hiện một nụ cười chế nhạo.

“.....Điều đó nghĩa là gì?”

“Đúng như những gì tôi nói. Toàn bộ những gì chúng ta thấy ở đây là [Bông].”

“[Bông].... A! Đó là lý do cậu nói chúng không thể ăn được.”

Bông là nguyên liệu để sản xuất sợi bông. Chắc chắn không dùng để ăn.

Soma ngồi xuống tại chỗ và tựa khuỷu tay lên gối.

“Tóm lại, sự gia tăng của những cánh đồng bông là nguyên nhân gây nên vấn đề lương thực tại vương quốc.”

“.... Hở?”

(Có phải cậu đang cố tỏ ra thông thái? Sao nó có thể lại liên quan đến vấn đề lương thực của vương quốc?)

Không nhận thấy sự bối rối của tôi, Soma tiếp tục nói.

“Tôi nhận thấy điều này khi tôi phân loại các tài liệu. Do sự mở rộng của Lãnh Địa Của Quỷ khiến nhu cầu về các hàng hoá thiết yếu như quần áo tăng lên. Vì thế, nhu cầu về nguyên liệu thô, như bông cũng tăng lên. Khi giá bông tăng, nông dân ngừng trồng cây lương thực và chuyển sang trồng bông. Họ đã bán được cây bông với giá cao, nhưng việc nông dân đột nhiên chuyển sang trồng bông khiến lượng thực phẩm của đất nước bị giảm sút.”

“....”

Tôi không biết điều đó. Không, chính xác hơn là tôi chưa từng suy nghĩ về điều đó.

Khi suy nghĩ về lý do gây nên vấn đề lương thực ở nước ta, tôi đã cho rằng là do thời tiết xấu, hoặc là do đất đã bạc màu sau nhiều năm. Mặc dù nguyên nhân đã rõ ràng như vậy, nhưng tôi đã không nhận ra vấn đề. Tuy nhiên, Soma, người vừa bị triệu hồi vài ngày trước, đã nhận ra điều đó.

“Nói rộng ra thì sau đây cũng là nguyên nhân gây ra sự suy thoái kinh tế. Bởi vì lượng thực phẩm của chúng ta rất thấp, chúng ta không có lựa chọn nào ngoài việc nhập khẩu lương thực từ các nước khác. Nhưng thực phẩm nhập khẩu ngoài giá thành còn có chi phí vận chuyển, khiến giá thực phẩm trong nước tăng đột biến. Điều đó lại gây nên vấn đề tài chính trong các hộ gia đình, vì thế họ phải cắt giảm khẩu phần ăn hoặc các chi phí khác. Tuy nhiên, nếu họ không ăn, họ sẽ chết. Vì thế, những gì bị cắt giảm là các món hàng hoặc các dịch vụ xa xỉ. Việc hạn chế đó khiến dòng tiền không được lưu thông, gây nên suy thoái kinh tế.”

Tôi vừa nghe cái gì vậy? Nếu tôi là một người dân bình thường, tôi sẽ nghĩ đơn giản như “gieo nhân nào, gặt quả đó” và mặc kệ chúng.

Nhưng tôi là một công chúa. Sự thiếu hiểu biết của tôi đã khiến người dân phải chịu đau khổ.

“Tôi.... không đủ tư cách để làm một công chúa.”

Do kiệt sức, tôi quỵ xuống ngay tại chỗ.

Trong đời, tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như ngày hôm nay. Thấy tôi như vậy, Soma cảm thấy bói rối, “a, ô”, và sau đó đưa tay xoa đầu tôi.

“Đừng quá chán nản. Chúng ta vẫn còn thời gian. Tôi đã kiếm đủ kinh phí. Cải cách đầu tiên của tôi sẽ là về lĩnh vực nông nghiệp.”

“ .......Cậu sẽ làm gì?”

“Kêu gọi hạn chế canh tác các loại cây trồng công nghiệp, trồng lại các loại cây lương thực, nâng cao lượng lương thực dự trữ. Và vương quốc sẽ hỗ trợ cho việc chuyển đổi cơ cấu này. Đầu tiên chúng ta sẽ trồng đậu nành do nó có nhiều mục đích sử dụng, rồi khoai tây để tăng khả năng chống mất mùa, cuối cùng là trồng lúa. Sau đó…”

Soma nói về phương thức cải cách nông nghiệp của cậu. Có rất nhiều từ tôi không hiểu, như “gạo” hay “lúa”, nhưng khuôn mặt của cậu trông rất rạng rỡ. Tôi nghĩ rằng tôi đã hiểu tại sao cha lại nhường ngôi cho cậu ấy. Hiện nay, Soma là người cần thiết nhất với vương quốc này. Không có vấn đề gì nếu cậu tiếp tục cai trị vương quốc này lâu hơn nữa.

.....Việc kết hôn với tôi có lẽ là một trong những phương án giữ cậu lại.

(....Chắc chắn bây giờ không phải là lúc để nói “đừng tùy tiện quyết định hôn nhân của con”.)

Soma đã nói cậu sẽ thoái vị một khi cậu đưa nền kinh tế của đất nước vào quỹ đạo, nhưng tôi không thể chấp nhận điều đó. Việc để một vị vua tài năng phải sớm thoái vị là một sự thất bại của hoàng tộc. Tôi không thể để xảy ra việc đó.

(Mình tự hỏi nếu mình gây nên “chuyện đã rồi” và bắt cậu ta phải chịu trách nhiệm .... Khoan đã! C…chuyện đã rồi ... có nghĩa là ... mình… phải ...?)

Bởi vì các ‘khung ảnh’ xuất hiện trong tâm trí, tôi bỗng trở nên xấu hổ.

“Đó là lý do các vùng núi... Này, Liecia, cô có đang nghe không?”

“C… có! Có… tôi đang nghe.”

“Sao mặt cô bỗng đỏ thế…?”

“Là do ánh mặt trời! Đừng lo lắng, nói tiếp đi!”

“???”

Má tôi đang rất nóng. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chết vì xấu hổ mất.

Sau đó, những gì Soma nói vẫn không lọt vào tai tôi.

◇ ◇ ◇

[Phác thảo nhân vật: Liecia Elfrieden]

Là con gái vị vua thứ 13 của vương quốc Elfrieden, Alberto Elfrieden. Cô đã đính hôn với người sau này sẽ trở thành vua Soma E Elfrieden. Ngoài là một công chúa, cô còn là một sĩ quan của quân đội Hoàng gia và đã tốt nghiệp học viện quân sự. Với vị trí của mình, cô là cầu nối giữa vua Soma và quân đội. Đồng thời cô cũng cho thấy trí tuệ chính trị hơn hẳn cha mình, đến mức mọi người suy đoán rằng cô có thể không phải con của ông. Cô luôn luôn đồng hành với Soma trong những lúc sóng gió, luôn trợ giúp anh từ bên ngoài và là một hình mẫu lý tưởng của một người vợ tốt, một người mẹ hiền hậu.