Chương 28: Trái tim của Leicia

Thủ đô Vương quốc Elfrieden, lâu đài Parnam.

Tại phòng làm việc, tôi đang nhận báo cáo từ Poncho và Tomoe-chan. Chỉ vài ngày trước, chức danh của Poncho là Bộ trưởng Bộ Vấn đề Lương thực, tuy nhiên thì giờ đây vấn đề đã được giải quyết, nhờ vào những thành tích của mình, Poncho đã được thăng chức thành Bộ trưởng Nông Lâm nghiệp. Anh ta sẽ quản lý các dự án nông nghiệp, trồng rừng, cung cấp thực phẩm và thêm vào đó là phát triển các cánh đồng lúa gạo, biến chúng trở thành nông sản mới của đất nước này.

Bên cạnh đó, không có từ ‘Ngư’ trong chức danh Bộ trưởng của anh ta là vì đất nước này không kiểm soát trực tiếp ngành thủy sản, do ngành thủy sản là thị trường của hội ngư dân ở nhiều nơi. Đổi lại việc thu thuế từ hội, nhà nước trao các quyền hành cho hội. Tôi cũng muốn cải tổ lại điều này, nhưng chỉ sau khi tôi có thể nắm quyền được ở hải quân đã. Để bảo vệ quyền lợi của ngư dân trong đất nước này, một ban ngành tương tự như Cục phòng vệ bờ biển là cần thiết. Nếu không có sự bảo hộ này, ngư dân sẽ không nghe theo tôi nếu tôi chỉ sử dụng cái gọi là nghĩa vụ và quyền lợi để bắt họ phải theo kế hoạch cải tổ của mình.

Quay trở lại vấn đề. Tôi hỏi Poncho.

“Vấn đề về quân nhu (quân lương và cỏ khô cho ngựa) mà tôi hỏi anh đã tiến hành đến đâu rồi?” (Soma)

“Vâng. Với sự tất cả sự nỗ lực, chúng ta đã chuẩn bị xong hết rồi, tuy nhiên….” (Poncho)

Poncho lau mồ hôi trong khi trả lời với điệu bộ trốn tránh.

“Có vấn đề gì sao?” (Soma)

“Không…. Thực ra, điều làm thần phân vân là về số lượng. Sau cùng thì lượng quân nhu mà bệ hạ đã yêu cầu có thể đủ dùng cho quân đội Hoàng gia tới tận một tháng mà vẫn còn thừa…. Nếu số dư đó thực tế là do tính toán nhầm thì đó sẽ là một tổn thất rất lớn.” (Poncho)

À, ra vậy. Nếu dựa theo quân số của quân lực Hoàng gia tổng động viên được cho đến lúc này, số lượng quân nhu là quá nhiều khiến cho anh ta lo lắng. Sau cùng thì quân đội Hoàng gia chỉ có 10,000 lính lúc này. Tuy nhiên…

“Đừng lo. Sẽ không có vấn đề gì cả.” (Soma)

Oops, như thể tôi vừa bật flag lên vậy. Hãy để tôi sửa lại.

“Đó là con số tối ưu. Anh có thể nói rằng chính số lượng lớn quân nhu đó sẽ quyết định thành bại của cuộc chiến này.” (Soma)

“V-vậy sao?.... May mắn là năm nay chúng ta được mùa. Nếu là năm ngoái thì sẽ là bất khả thi để có thể chuẩn bị một số lượng lớn đến thế.” (Poncho)

“À, đó là nhờ có mọi người đã cố gắng hết mình. Tất nhiên là cũng nhờ có Poncho nữa.” (Soma)

“T-thần không xứng đáng với những lời khen ngợi đó của người!” (Poncho)

Trong khi cười ngượng với Poncho, người đang duỗi thẳng lưng quá mức khiến người anh ta cong về sau trong khi đáp lời, tôi chuyển chú ý sang Tomoe-chan.

“Tomoe-chan, về phần của em thì thế nào?” (Soma)

“V-vâng, em đã nhận được sự hợp tác của năm con Rhinosaurus mới.”

Đặt hi vọng vào [Khả năng thấu hiểu ngôn ngữ động vật và quái vật] của Tomoe-chan, tôi yêu cầu cô bé đi ‘mời’ thêm những con thằn lằn khổng lồ Rhinosaurus như con mà chúng tôi đã dùng trong nhiệm vụ cứu trợ ở Rừng Thiêng do tôi rất ấn tượng với khả năng mang vác một lượng lớn hàng hóa trên một quãng đường dài của chúng. Mặc dù quân đội Hoàng gia cũng muốn tăng số lượng của lũ Rhinosaurus trong biên chế, nhưng nó tốn rất nhiều thời gian để huấn luyện một con bài bản. Sau cùng thì kích cỡ của chúng thật quá khổ. Nếu chúng mà nổi điên lên thì có thể sẽ gây ra sự phá hoại nghiêm trọng.

Và đây là lúc Tomoe-chan thể hiện vai trò của mình. Em ấy sẽ dùng khả năng của mình để lắng nghe những yêu cầu của Rhinosaurus. Cũng vì Rhinosaurus khá kém thông minh (não của chúng chỉ to bằng quả trứng, nên chúng có thể giống với lũ Stegosaurus?), nên yêu cầu của chúng hầu hết là [thức ăn ngon] và [một nơi an toàn để sinh sản]. Vì lí do đó nên chúng tôi cần phải lập một lãnh thổ riêng để làm ‘khu bảo tồn Rhinosaurus’, và bằng cách này, chúng tôi có thể dễ dàng nhận được sự nghe lời từ những phương tiện vận chuyển tầm xa với tốc độ cao này mà không cần phải huấn luyện.

“Đúng như mong đợi, tài năng của Tomoe-dono thật tuyệt vời!” (Poncho)

“Đúng vậy. Thật tốt khi tôi có thể có được em trước khi em rơi vào tay của nước khác.” (Soma)

“Xin mọi người thôi mà, điều đó làm em thật xấu hổ.” (Tomoe)

Cùng với Poncho, cả hai chúng tôi cùng khen cô bé, nhưng có lẽ là do ngượng nên mặt cô bé đỏ ửng lên. Trong lúc đó, cửa phòng thiết triều được mở ra một cách đầy bạo lực và Liecia lao vào bên trong.

“Từ từ đã Soma.” (Liecia)

“C-có chuyện gì vậy? Sao bỗng nhiên lại vội vàng thế?” (Soma)

Liecia tiến tới chỗ tôi trong khi thở hổn hển và nhìn tôi với biểu cảm đầy hăm dọa trước khi chỉ tay về phía cửa sổ.

“Tại anh cả đấy! Cả vương quốc đang náo động về việc lan truyền tin đồn rằng [Vua Soma cuối cùng cũng đã tập hợp quân đội để đối đầu với Tam Công Tước]!” (Liecia)

“…..Ồ, chỉ vậy thôi sao?” (Soma)

“Sao anh có thể nói là ‘chỉ có vậy thôi sao’ được chứ?” (Liecia)

Cô ấy thật sự hoảng loạn bởi cô ấy nghĩ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra.

Rồi tôi đứng dậy và đặt tay lên vai Liecia.

“Đừng lo. Tin đồn đó đang được lan truyền một cách có chủ đích.” (Soma)

“Hả!?” (Liecia)

Liecia nhìn tôi với đôi mắt mở to như thể cô ấy vừa nghe một điều không thể tin nổi vậy.

“Vậy tại sao…. Chẳng lẽ anh đã che dấu việc này cho đến tận phút cuối sao? Anh sẽ trao cơ hội cho kẻ thù bằng việc để lộ ra những thông tin không cần thiết đó, anh biết không?”

“Nếu họ không nhận được những thông tin đó thì tôi mới là người gặp rắc rối đó. Vì đây là một vũ đài lớn nơi vận mệnh của đất nước này sẽ được quyết định, và tất cả những đạo diễn và diễn viên tiềm năng đều sẽ phải đứng lên trên sân khấu này.” (Soma)

Sẽ có một chuỗi sự kiện xảy ra cùng lúc trên vũ đài lúc này, và may mắn cũng có một phần trong đó. Tôi nghĩ rằng có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ có thể đứng trước sân khấu trong một sự kiện lớn như thế này một lần nào nữa. Vì thế nên sẽ rất rắc rối nếu một đạo diễn hay diễn viên nào lên vũ đài muộn.

“Vậy…. có nghĩa là anh đã nghĩ ra cách gì đó đúng không?” (Liecia)

Liecia có vẻ như đã nhận ra được điều gì đó từ thái độ dửng dưng của tôi khi tuyên bố.

Đôi mắt cô ấy vẫn đảo qua lại tỏ vẻ không vừa lòng … Gần đây, Liecia có vẻ như lo lắng điều gì đó. Tôi lo rằng cô ấy có thể bị sụp đổ bởi cuộc xung đột sắp xảy ra với người thầy cũ của mình, Georg Carmine, người mà cô ấy hết mực kính trọng. Tuy nhiên, chúng ta đã không còn có thể quay đầu được nữa rồi.

“Poncho, Tomoe-chan. Hai người có thể để chúng tôi riêng tư một lúc không?” (Soma)

“V-vâng, vâng!” (Poncho)

“Đ-đã rõ. Nii-sama…. Em sẽ để Nee-sama cho anh lo.” (Tomoe)

Sau khi nói vậy, cả hai người rời phòng. Chỉ còn tôi và Liecia ở lại.

Ngay cả khi trong phòng vẫn còn lại hai chúng tôi, căn phòng vẫn hoàn toàn im lặng không một tiếng động. Vì vậy nên tôi đứng dậy khỏi ghế ngồi và tiến đến chiếc giường đặt ở góc phòng. Rồi tôi ra hiệu cho Liecia đến và ngồi xuống bên cạnh.

Liecia làm như tôi bảo và ngồi xuống bên cạnh tôi.

Trong tình huống mà người ngồi cạnh tôi trên giường là một mĩ nhân hẳn sẽ rất lãng mạn. Nhưng bầu không giữa hai người thật nặng nề… Sự im lặng thật là đau đớn.

“……Liecia.”(Soma)

“……Vâng?” (Liecia)

“Làm ơn hãy kể cho tôi nghe về Georg Carmine.” (Soma)

“!?” (Liecia)

Liecia nhìn tôi với sự bối rối trên gương mặt.

“Anh vẫn muốn…. làm điều gì đó sao?” (Liecia)

“Không, không phải vậy. Vì chúng ta đã đi đến nước này rồi, kế hoạch sẽ không thay đổi…. Tôi chỉ muốn biết thêm về bản thân người đó. Vì nếu em vẫn nghĩ về nó, tôi không thể đối đầu với ông ta một cách đàng hoàng được.” (Soma)

“………” (Liecia)

Liecia biểu hiện cảm xúc phức tạp, nhưng rồi, cô ấy bắt đầu kể cho tôi câu chuyện từng chút một.

“Công tước Carmine là một người đức cao vọng trọng rất có ảnh hưởng với người dân, đồng thời ông ấy cũng là một quân nhân chưa từ có trong lịch sử từ trước tới nay của Vương quốc. Có thể nói rằng bên cạnh sức mạnh cá nhân bất khả chiến bại của một nhân sư, ông ấy còn thể hiện giá trị thực của mình qua việc dẫn dắt người lính. Dù là vây hãm, thủ thành hay là trên chiến trường, ông ấy là một chỉ huy tuyệt vời, người luôn hoàn thành mọi sứ mệnh của mình, ngay cả trong thời của vị vua hai đời trước, ông ấy chịu trách nhiệm chỉ huy hậu quân khi quân đội rút lui, và dù thua trận, em nghe rằng ông ấy vẫn lấy được thủ cấp của tướng địch.” (Liecia)

“Thật là tuyệt vời….” (Soma)

Trong khi rút lui, chỉ cần ngăn chặn được tổn thất cho quân mình đã là một thành công lớn rồi. Tuy nhiên, ông ta còn có thể gây thiệt hại to lớn cho quân địch đến như vây. Thực sự rất tuyệt vời. Thêm vào đó, sự chỉ huy của ông ta còn tăng thêm nhuệ khí cho quân đội và cho phép họ được tìm địa điểm phục kích. Điều này làm tôi nhớ đến bóng dáng của Takeda Shingen thời còn trẻ, người đã tiến hành một cuộc tấn công bất ngời khi ông ở lại hàng hậu quân để quân của cha mình là Nobutora chạy thoát.

“Sau đó tới thời của cha, đất nước ngừng thi hành chính sách mở rộng lãnh thổ. Vì là một người chân thật, cha chỉ là một vị vua vô cùng bình thường mà không có cả điểm tốt lẫn điểm xấu nào trong việc trị vì đất nước, ông ấy thường bị coi là một con mồi dễ dàng cho các nước khác.” (Liecia)

“Thật là nghiêm khắc …. Ngay cả khi ông ấy là cha của em.” (Soma)

“Đó là sự thật mà chúng ta không thể thay đổi nó. Vì lãnh thổ của Công tước Carmine án ở phía Tây, nên cả Công quốc Amidonia và Cộng hòa Torgis đều rất dè chừng. Mặc dù là một nhà quân sự xuất sắc ở thời của mình, ông ấy không hề mang một âm mưu nào mà luôn hết lòng trung thành với cha…. Không, phải nói là thay vì trung thành với cha, Công tước Carmine yêu quý đất nước này.” (Liecia)

“Yêu quý đất nước này?” (Soma)

“Anh biết không? Vẫn còn những quốc gia phân biệt chủng tộc với các giống loài khác ở thế giới này. Đế quốc hiện tại cũng đã thể hiện sự bình đẳng giữa các chủng tộc, tuy nhiên vẫn còn một số vùng vẫn giữ sự phân biệt với các tộc không phải người. Ngược lại, quốc gia Elf tối cao ở phía bắc lại tôn thờ chủ nghĩa thượng đẳng của loài Elf và khinh thường loài người. Tuy nhiên, ở đất nước này không có sự phân biệt đối xử như vậy. Sau cùng thì ngay từ đầu các giống loài không ưa sự phân biệt đối xử, không muốn bị nô lệ hóa bởi bất cứ ai, đã cùng nhau lập nên quốc gia này. Vậy nên Công tước Carmine… yêu quý đất nước này hơn bất cứ ai.” (Liecia)

Tại lúc đó, Liecia ngừng lại một lúc, rồi tiếp tục.

“Với tư cách cá nhân thì Công tước Carmine là một người lịch sự biết phân biệt đúng sai. Mối quan hệ của ông ấy với cha đã vượt qua ranh giới cá nhân và công việc và gần như đã trở thành người cố vấn cho cha lúc khó khăn. Công tước Carmine…. Luôn đối xử với em như con gái ruột của mình vậy, có lẽ là do ông ấy không hề có con. Và em cũng rất quý mến ông ấy.” (Liecia)

“……..” (Soma)

“Khi em muốn gia nhập quân đội vì ngưỡng mộ Công tước, ban đầu ông ấy phản đối. Ông nói rằng đó không phải là điều mà một công chúa nên làm. Tuy nhiên thì cuối cùng ông ấy cũng đã chấp nhận quyết định ích kỉ của em. Mà, sau khi tốt nghiệp thì em được xếp chỗ ở gần ông ấy và chỉ biết làm mỗi việc là khích lệ tinh thần quân lính chiến đấu mà thôi.” (Liecia)

Thì…. tất nhiên là không thể để một cô công chúa của một đất nước ra chiến trường rồi. Điều rõ ràng là Công tước hẳn đã có một thời gian khó khăn để xử lí mong muốn quá nam tính này của Liecia.

“Ông ấy có vẻ là một mẫu người điển hình nhỉ.” (Soma)

Khi tôi nói vậy, Liecia cúi người xuống với vẻ mặt buồn bã.

“Phải…. ông ấy là một con người tuyệt vời.” (Liecia)

“Liecia…….” (Soma)

“Em không biết chính xác thì Công tước Carmine đang nghĩ gì, nhưng….. có lẽ là bởi vì ông ấy là một quân nhân.” (Liecia)

“Bởi vì ông ấy là một quân nhân?” (Soma)

“Công tước Carmine đã hơn 50 tuổi rồi. Tuổi thọ của nhân sư không khác con người là mấy. Là một vị tướng, ông ấy là một con người dày dạn kinh nghiệm trận mạc. Tuy nhiên, là một người lính thì chỉ còn gánh nặng tuổi tác chờ đợi ông ấy. Đó là tại sao, có lẽ ông ấy muốn làm một điều gì đó lớn lao cho đất nước này.” (Liecia)

“……. Và chỉ vì vậy, ông ấy có thể trở thành phản loạn sao?” (Soma)

“Nếu ông ấy nghĩ đó là vì lợi ích đất nước, thì Công tước Carmine sẽ không ngại ngần làm điều đó.” (Liecia)

Cô ấy nói những lời đó đầy tự tin…. Tôi cảm thấy có hơi ghen tị.

Haizzz, vậy chẳng phải là tôi phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất sao?

Nếu tôi chỉ để lộ dù chỉ là một sơ hở nhỏ, tôi sẽ bị con sư tử ấy nuốt chửng mất.

Sau đó, tôi còn có cuộc hội đàm với Tam Công Tước thông qua Hoàng thoại phòng nữa.

Tam Công Tước cũng có tinh thể như của Hoàng thoại phòng, mặc dù nó không to như của Hoàng gia (chỉ có 4 tinh thể như vậy ở đất nước này), thực tế là nó giống như là một cuộc gọi hình ảnh qua điện thoại hơn. Trong hội nghị, tôi sẽ đối đáp với Tam Công Tước cũng như là ra cảnh báo cuối cùng cho vị thế chư hầu của họ. Trong trường hợp họ từ chối, nó sẽ là đánh dấu sự bắt đầu chiến tranh. Bỏ qua hai công tước kia, khả năng Công tước Carmine trốn tránh cuộc chiến gần như là bằng không.

“Liecia…. Nếu nó quá đau khổ thì….” (Soma)

“Không, em sẽ tham dự.” (Liecia)

Tôi đã không thể nói hết câu, “Sẽ ổn thôi nếu em không tham dự cuộc hội nghị”. Liecia nở nụ cười trên khuôn mặt u ám của cô ấy.

“Em biết. Công tước Carmine đã tự tìm ra cách giải quyết cho mình. Không thể quay đầu được nữa rồi.”

“Liecia……” (Soma)

“Vì em đã biết điều này, nên em muốn chứng kiến tận mắt. Đó là cách sống của em.” (Liecia)

“….” (Soma)

Liecia nhìn thẳng vào mắt tôi trong khi nói vậy.

“‘Cách sống’ à?.... Nó là một cụm từ quá đỗi nặng nề để được nói ra bởi một cô gái 17 tuổi đấy.”

Chỉ nhờ cách nghĩ đó mà cô ấy mới có thể tiến đến mức này.

….. Tôi không tìm được lời nào để nói nữa cả.

Vì vậy, ít nhất, tôi ôm lấy bờ vai cô ấy. Cô ấy có…. run rẩy đôi chút. Liecia ngả đầu vào vai tôi.

Ngay cả khi tôi là một ‘anh hùng’, ngay cả khi tôi là một ‘nhà vua’….. Tôi chỉ có thể làm từng này cho cô ấy.