Chương 17: Genjitsushugi Yuusha no Oukokusaikenki

(Góc nhìn của Soma)

Cô gái tai cáo có vẻ như nhận ra tôi ngay lập tức.

“N-người!?” (Kaede)

“Phải, đó là tại sao tôi bảo hãy nói nhỏ thôi. Trời ạ, tôi không biết cô hiểu được bao nhiêu, nhưng nếu cứ ba hoa như vậy ở chốn công cộng, nó sẽ gây ra hậu quả không lường cho đất nước đấy.” (Soma)

“T-Thần xin lỗi. Nhưng tại sao người lại ở đ… ! Chắc chắn là người đến để bắt Hal phải không. Người hiểu nhầm rồi nodesu! Hal có hơi não phẳng một chút nhưng phản động thì…” (Kaede)

Cô ấy đang đi chệch vấn đề trong khi hiểu nhầm tình hình và bắt đầu bào chữa cho Hal. Khả năng phân tích cô ấy vừa thể hiện đi đâu mất rồi? Kaede cuống cuồng tiếp tục bào chữa vì lợi ích của Hulbert. Có vẻ như là, cô ấy… thích Hulbert chăng.

“Tất nhiên là không rồi. Vì tôi cũng không có hứng thú giải quyết chuyện này với một anh lính.” (Soma)

“Va-Vậy, tại sao người lại ở đây?” (Kaede)

“Bỗng nhiên tôi được yêu cầu một ngày nghỉ cho nên tôi chỉ đến dây thăm cửa hàng của Juna-san thôi.” (Soma)

“Th-thật vậy sao?....” (Kaede)

Kaede liền thở phào nhẹ nhõm.

Còn đối với Hulbert, anh ta đang nhìn chằm chằm về phía tôi từ nãy giờ.

“Tên khốn, ngươi bỗng nhiên phá đám cuộc trò chuyện của bọn ta rồi còn đe dọa Kaede.” (Hulbert)

“U-ưm Hal? Tớ không bị đe dọa đâu…” (Kaede)

“Phiền phức quá! Kaede, cậu im lặng đi!” (Hulbert)

“Hyau!” (Kaede)

Hulbert đấm tay xuống bàn một tiếng bang cùng cái nhìn hăm dọa trong khi Kaede đang sợ hãi.

“….. Tôi nghĩ rằng chính cậu mới đang đe dọa cô ấy đấy.” (Soma)

“Ta nói câm miệng!” (Hulbert)

Cậu ta đưa tay ra định nắm lấy cổ áo tôi

“Ugh” (Hulbert)

Nhưng tay cậu ta không thể vươn tới. Từ góc nhìn cuả mình, tôi có thể thấy cảnh Hulbert ngay lập tức bị vây bởi ba cô gái trong nhóm tôi.

Cho dù được vây quanh bởi tận ba người đẹp thì quả là tình huống trong mơ…. Nhưng tôi không hề ghen tị với cậu ta. Lúc này, Liecia đã rút thanh liễu kiếm của mình ra và chĩa thẳng vào cổ Hulbert, Aisha (người không mang thanh đại đao của mình theo) đang nắm lấy mặt cậu ta bằng Thiết Trảo, trong khi đó Juna-san đang đứng sau cậu ta với một nụ cười và dí con dao cắt hoa quả vào lưng. Whoaa… các cô gái trong nhóm tôi ai cũng mạnh quá mức so với quy định cả.

“Nhưng, sao cả Juna-san cũng?” (Soma)

“Bởi vì cửa hàng này nghiêm cấm các hành vi bạo lực. cười” (Juna)

“À, phải rồi…” (Soma)

Đúng như dự đoán, khi đối mặt với tình huống như thế này, ngay cả Hulbert với thân pháp nhanh nhẹn cũng phải toát mồ hôi. Do không thể nhúc nhích dù một ngón tay, cậu ta chỉ nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp thông qua những khe hở trên Thiết Trảo của Aisha.

“Tên khốn… Thả ta ra! Loại đàn ông nào mà lại trốn sau lưng phụ nữ thế.” (Hulbert)

“Ngay cả khi cậu nói vậy, nhưng công việc của tôi đòi hỏi cần được bảo vệ. Hay đúng hơn là nó sẽ là chuyện lớn nếu tôi đi ra ngoài mà không có hộ vệ.” (Soma)

Khi tôi nói vậy, các cô gái đều gật đầu đồng ý.

“Nếu anh đã biết điều này thì tôi mong rằng anh sẽ không ló mặt ở nơi công cộng và gây rắc rối nữa.” (Liecia)

Liecia khiển trách tôi và không nói thêm gì nữa. À phải, tôi xin lỗi. Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.

Hulbert hét lên trong cơn tức giận làm tôi giật mình.

“Tên khốn, nhà ngươi là tên quái nào?” (Hulbert)

“Fumu…. Vậy để ta trả lời cho cậu bằng một câu nói nổi tiếng trong vở kịch lịch sử nhé. (Giọng Matsudaira Ken) Hulbert, nhà ngươi không nhận ra ta sao?” (Soma)

“Ca-?” (Hubert)

“Sao bỗng nhiên anh lại ra vẻ trịnh thượng thế?” (Liecia)

Liecia bỗng nhiên ngắt lời tôi. Không…. Hãy để tôi nói đã chứ.

Rồi Aisha người đang đứng cạnh tôi cất lời.

“Cẩn thận lời nói của ngươi đấy! Ngươi còn chưa nhận ra người này là ai sao?!” (Aisha)

Woa, câu Aisha vừa nói giống hệt một câu trong trong top 3 câu nói nổi tiếng trong kịch lịch sử Nhật Bản (bên cạnh đó, câu nói nổi tiếng nhất là: “Chỉ có một mình, nhà ngươi có thể làm được gì?”, và tôi sẽ quay lại và nói “Ta không chỉ có một mình”), tại sao Aisha lại là người nói câu đó chứ!

(TN: Soma đùa nhạt vồn K )

“Người đang đứng trước mặt ngươi là vị vua đời thứ 24 của Elfrieden, đức vua Soma!” (Aisha)

Blam tôi có thể nghe thấy được tiếng BMG vang lên trong trí tưởng tượng của mình.

Cùng lúc đó, tôi gõ nhẹ lên đầu của cô nàng Dark Elf đáng thất vọng này.

“Cô lớn giọng quá đấy. Chẳng phải tôi đã nói là tôi đang đi vi hành à?” (Soma)

“A…. Xi-Xin thứ lỗi cho thần, thưa bệ hạ.” (Aisha)

“Bệ hạ?... Chẳng nhẽ ngươi là đức vua?” (Hulbert)

Hulbert lúc này chỉ còn sự ngạc nhiên. Tôi nghĩ ở nơi này, người duy nhất đến giờ không nhận ra tôi là cậu ta, quả là khờ thật. Bây giờ, nếu thanh kiếm, Thiết Trảo và con dao không bỏ ra khỏi người cậu ta thì tôi e cuộc nói chuyện không thể tiếp tục được, nên tôi bảo mọi người ngừng tay. Nhưng có vẻ Aisha và những người khác đều tỏ vẻ không bằng lòng.

Tôi nhìn thẳng vào Hulbert, người vừa thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu hỏi anh ta.

“Giờ thì, Hulbert Magna, cậu muốn tấn công ta à?” (Soma)

“Đ-Đó là….” (Hulbert)

Hulbert tránh ánh mắt của tôi, cậu ta từ bỏ rồi hả?

“Liệu ta có thể nghĩ ý tưởng đó là sự đồng thuận của cả nhà Magna không?” (Soma)

“Ca-! Ông già tôi hoàn toàn không có liên quan gì đến việc này!” (Hulbert)

“Thực sự ông ấy không liên quan sao? Bỏ qua việc những người lính phải phục tùng mệnh lệnh, những kẻ phản loạn mà mang danh hiệu quý tộc sẽ bị xét xử theo luật pháp. Họ thậm chí còn tỏ thái độ phản loạn rõ rệt… Trong trường hợp này, nó có thể coi là “Phản động” …. Đó là tội chết. Nếu mắc phải tội này thì ít nhất sẽ bị tru di tam tộc.” (Soma)

“Ca-…” (Hulbert)

Hulbert á khẩu. Những điều này chỉ đơn giản là nếu lên sự thật cho cậu ta thôi.

“Điều này…. Điều này thật quá đáng mà…” (Hulbert)

“Ngay cả khi ta nói vậy, đừng có tức giận với ta. Đây là luật mà cả đất nước đã quyết định từ lâu. Ta muốn có thể thay đổi cái luật mà thậm chí còn trừng phạt cả những đứa trẻ vô tội, nhưng hiện tại tình hình không cho phép. Nếu Tam Công Tước mà hợp tác với ta thì điều này là hoàn toàn khả thi. Tuy nhiên, vì ta không thể tự mình sửa luật, nếu ba người họ vi phạm luật, ta sẽ không còn cách nào ngoài trừng phạt họ, gieo nhân nào gặp quả nấy thôi.” (Soma)

“….” (Hulbert)

“Hulbert Magna, cậu được sinh ra trong một gia đình quý tộc cao quý nhà Magna. Đó là lí do nếu cậu mà về phe Tam Công Tước và phát động phản loạn, nếu mà ta thắng, thì ta sẽ tru di tam tộc nhà cậu. Sau cùng, đó là những gì luật đã ghi nên ta chẳng thể làm gì được đúng không?” (Soma)

Tôi nhấn mạnh việc mình chỉ phán xét dựa theo luật đã đề ra chứ không giết người theo sở thích.

Machiavelli đã từng nói:

“Nếu bạn được hỏi rằng giữa quý tộc và người dân, ai dễ kiếm sự ủng hộ hơn, đáp án sẽ là người dân. Sau cùng thì người dân chỉ yêu cầu sự [bảo hộ] từ sự chuyên chế của các quý tộc. Tuy nhiên, bảo vệ người dân có nghĩa là làm mếch lòng giới quý tộc và họ thậm chí có thể chĩa mũi kiếm về phía nhà cầm quyền. Đó là tại sao một vị vua thông thái cần phải tạo ra quy định cân bằng cho cả hai bên, vừa giới hạn được quý tộc vừa nhận được ủng hộ từ người dân, đồng thời tránh được những phe thù địch từ các quý tộc với lí do rằng không phải nhà vua tự mình đưa ra luật.”

(Trích đoạn De Principatibus chương IX (nửa đầu) và chương XIX (nửa sau))

…… Nghe có vẻ như là ngụy biện nhưng đó là sự thật.

“Giờ hãy nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu Tam Công Tước thắng.” (Soma)

“Ph-Phải rồi! Nếu bọn ta thắng thì sẽ không có vấn đề gì cả!” (Hulbert)

“Trong trường hợp đó, chuyện gì sẽ xảy ra cho cô bé này?” (Soma)

Tôi đặt tay lên vai Kaede. Mặt Hulbert trở nên tái nhợt.

“Ngươi định lấy Kaede ra làm con tin sao?!” (Hulbert)

“Không như những gì cậu nghĩ đâu. Chỉ là cô gái này trực thuộc quân đội Hoàng gia. Nếu Tam Công Tước làm phản, cô ấy sẽ ở ‘phe ta’ và sẽ bị đưa ra tiền tuyến. Nói cách khác, cô ấy sẽ là kẻ thù của cậu.” (Soma)

Rồi tôi nhìn thẳng vào Kaede.

“Bên cạnh đó, cô có quan hệ thế nào với Hulbert vậy?” (Soma)

“B-Bạn thuở nhỏ nodesu.” (Kaede)

“Bạn thuở nhỏ…. hử?” (Soma)

Không chỉ đơn thuần là ‘bạn thuở nhỏ’. Vì ngay từ đầu, dựa vào lời nói và hành động của hai người này, nhìn thoáng qua tôi cũng có thể thấy hai người này vô cùng hiểu nhau. Mà, tôi không thiếu nhạy cảm đến mức nói to ở nơi công cộng như thế này, chả được tích sự gì cả.

“Vậy là bạn thuở nhỏ, nên ‘cảm giác’ của cậu đối với cô ấy trên mức trung bình đúng không? Vậy nếu Tam Công Tước thắng, cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với cô ấy?” (Soma)

“Điều gì sẽ xảy ra… Không có gì cả.” (Hulbert)

“Chúng ta đang giả sử Tam Công Tước thắng. Cứ cho rằng người tấn công và chặt lấy thủ cấp của ta là cậu đi.” (Soma)

“Hửm! Vậy chắc chắn tôi sẽ được thăng chức và trở nên thành danh” (Hulbert)

“….. Điều đó có thể đúng, vậy cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra cho Kaede lúc đó? Trong số những người lính bại trận, đây là một cô gái dễ thương. Chắc cậu cũng biết điều ‘những người thắng trận sẽ làm’ rồi chứ… Vì cậu đang trong nghĩa vụ quân sự, cậu có thể dễ dàng hình dung ra đúng không?” (Soma)

Khi tôi chỉ ra điều này. Mặt Hulbert ngày càng tái nhợt.

Có lẽ cậu ta đang tưởng tượng ra mấy ‘cảnh’ đó. Sau khi cuộc chiến kết thúc, kẻ thắng hầu hết sẽ chà đạp người thua. Cướp bóc, phóng hỏa, hiếp dâm, thảm sát…. Những hành động tàn bạo đó sẽ được ngó lơ ở một mức độ nào đó, chiến tranh cũng khá giống việc say rượu ở điểm này.

Hulbert bắt đầu do dự lắc đầu và bắt đầu phản pháo.

“Công tước Carmine sẽ không để cho quân đội của mình làm thế! Họ sẽ không hành động man rợ như vậy!” (Hulbert)

“Ta không biết rõ tình hình hiện tại của lục quân, tuy nhiên quân lực hiện tại của công tước không phải quân chính quy, vì đó toàn những kẻ không não định làm phản. Sau khi ta kê biên tài sản và bắt đầu điều tra tham nhũng chúng, những tên đó không còn nơi nào để đi nữa vì thế chúng đã vung hết tiền vào việc thuê lính đánh thuê từ Zem.” (Soma)

Quốc gia đánh thuê Zem.

Một quốc gia cỡ trung bình nằm ở phía Tây Amidonia, phía bắc Torgis, là một quốc gia đã thuê một đội trưởng đánh thuê tên Zem. Tuy nhiên bằng tài năng của mình, anh ta đã lật đổ quốc gia đó và lập ra một đât nước đánh thuê. Nước đó đang tiến hành chính sách [Trung lập vĩnh viễn], tuy nhiên thì các đội lính đánh thuê của nước đó đang có mặt trong quân đội rất nhiều nước. Nói cách khác thì là [Nếu họ được yêu cầu, họ có thể gửi cả quốc gia làm quân đánh thuê]. Bởi vì những tên lính đánh thuê này khá là mạnh, thay vì đánh nhau với họ, các quốc gia khác thường lập giao kèo và biến họ thành đồng minh.

“Không thể nào! Quân Hoàng gia cũng có lính đánh thuê trong hàng ngũ đấy thôi! Vậy nếu Tam Công Tước cũng thuê lính thì chẳng phải sẽ là tự bắn lẫn nhau sao!?” (Hulbert)

“À, nó sẽ không xảy ra đâu. Vì quân đội Hoàng gia đã hủy hợp đồng với họ được một thời gian rồi.” (Soma)

Vì đây là dịp tốt, hãy nói qua về tổ chức quân đội ở nước ta nào.

Tổng quân lực cả nước là 100,000 lính được tổ chức thành:

Lục quân dưới quyền công tước George Carmine: 40,000 lính

Hải quân dưới quyền công tước Excel Walter: 10,000 lính

Không quân dưới quyền công tước Castor Vargas: 2,000 lính

(Tuy nhiên họ vẫn hay nói một kị sĩ Wyvern thì tương đương với 100 quân bộ)

Mặc dù không quân được tổ chức theo kiểu mỗi kị sĩ đều phải là quý tộc trở lên (Đội hình thường bao gồm [1 Wyvern và 1 hoặc 2 lính] mới được coi là một đơn vị [Kị sĩ Wyvern]). Nhưng lục quân và hải quân là nơi nắm hầu hết binh lực. Họ luyện tập ngày đêm ở lãnh địa các công tước và được trả công bằng tiền từ các công tước. Mọi người nói rằng để hỗ trợ cho họ, Tam Công Tước ban cho họ nhiều quyền lợi như là quyền tự trị hay giảm thuế trong mùa thu hoạch.

40,000 quân còn lại thì thuộc quân đội Hoàng gia, tuy nhiên cấu trúc thì rất phức tạp. Vệ binh Hoàng gia và quân đội Hoàng gia trực tiếp dưới quyền nhà vua. Ngoài ra quân đội còn được bổ sung từ quân lực của các quý tộc khác ngoài Tam Công Tước (những người không có nhiều quyền lợi như Tam Công Tước). Cuối cùng là lính đánh thuê từ Zem dưới quyền của quân đội Hoàng gia, tuy nhiên thì hợp đồng đã bị hủy rồi.

Việc quân đội Hoàng gia có ít quân hơn so với Tam Công Tước là kết quả của học thuyết ở đất nước này.

Đất nước này vốn được thành lập từ nhiều chủng tộc khác nhau. Vì lí do đó, để đề phòng nhà vua là loài người với dân số đông và để bảo vệ quyền lợi của tộc mình, người dân đã quyết định chỉ huy lục quân, hải quân và không quân phải chọn từ tộc khác. Hệ thống này được tạo ra để nếu có bạo chúa lên ngôi, Tam Công Tước vẫn có thể áp đảo quân đội Hoàng gia và lật đổ tên vua đó. Ngược lại, nó cũng là hệ thống cho phép một trong Tam Công Tước có thể lên ngôi dựa vào sự giúp sức của các công tước khác.

Cách sắp xếp này có thể hiệu quả trong thời bình. Tuy nhiên ở thời chiến như bây giờ khi mà các quốc gia luôn nhăm nhe lẫn nhau. Hệ thống này lại làm cản trở việc thống nhất quyết định, làm không thể kịp trở tay trong trường hợp khẩn cấp. Trên thực tế, dù tôi muốn cải cách, nhưng sự đối lập từ Tam Công Tước cũng đã gây ra rất nhiều khó khăn.

Giờ hãy quay trở về vấn đề chấm dứt hợp đồng với lính đánh thuê.

“Đợi đã, ý anh là sao khi cắt hợp đồng với lính đánh thuê!?” (Liecia)

“À…. Giờ cô nhắc mới nhớ, hình như tôi chưa nhắc đến nó thì phải.” (Soma)

Tôi cười gượng với Liecia người thậm chí còn ngạc nhiên hơn cả Hulbert và đang hét vào mặt tôi.

“Như tôi đã nói. Lính đánh thuê chỉ sống vì tiền sẽ chẳng có tác dụng gì cả.” (Soma)

Machiavelli đã nói, [Bạn không thể dựa vào quân đội mà có lính đánh thuê được.]

“Vì lính đánh thuê gắn liền với lợi nhuận, nên nếu họ chỉ xuất hiện vì đạt được lợi ích lớn hơn, họ có thể dễ dàng phản lại bạn. Ngay cả khi trên chiến trường, cho dù là người được thuê, họ cũng chỉ lo bảo vệ bản thân mình trước, nên ngay từ đầu đừng mong đợi gì về lòng trung thành ở họ. Nếu lính đánh thuê mà thiếu năng lực như vậy thì chả có ích gì khi chiêu mộ họ, và nếu lính đánh thuê mà hữu dụng thì rất có thể họ sẽ quay lại và soán ngôi của bạn.”

(Trích trong De Principatibus chương XII)

Trong các tiểu thuyết kiểu RPG, người chơi thường được nhập vai nhân vật [Lính đánh thuê], tuy nhiên thì thực tế khác xa so với tưởng tượng. Sau cùng, thì việc của lính đánh thuê là bán mạng trên chiến trường. Đó là công việc mà bạn không cần phải trung thành với bất cứ kẻ nào hay quốc gia nào, họ có thể dễ dàng chuyển phe sau khi tính toán thiệt hơn. Nếu họ thua trận, họ sẽ chuồn ngay lập tức, và nếu họ thắng thì họ sẽ phá phách lung tung. Mặc dù phí tổn có thể rẻ hơn so với quân đội thường trực, nhưng về lâu dài thì nó chỉ gây hại.

“Chúng ta không dư dả tiền đến mức để trả cho những kẻ vô dụng như vậy một đống vàng.” (Soma)

“Nhưng mà bằng việc lập giao kèo với lính đánh thuê, chúng ta có thể nhận được sự đảm bảo an ninh từ Zem, anh biết mà!” (Liecia)

“Đó thực sự là một canh bạc ngoại giao mạo hiểm. Tuy nhiên, chẳng phải Liecia đã nói [Cho dù chúng ta tiêu hàng đống tiền cho việc quốc phòng, chúng ta cũng sẽ không cống bất cứ một đồng nào cho nước ngoài] sao? Vì Zem khác so với đế quốc, họ không có khả năng xâm lược nước ta. Nên chẳng việc gì phải cống tiền cho họ cả.” (Soma)

Mà, có thể vì việc này mấy tên đánh thuê đó có thể trả thù bằng cách gia nhập phe Tam Công Tước.

Rồi tôi nhìn thẳng vào Hulbert.

“Vậy với lũ lính đánh thuê từ phe Tam Công Tước. Cậu nghĩ chúng sẽ bỏ qua một cô gái từ phe thua trận như Kaede-chan sao? Chúng sẽ làm nhục Kaede-chan, và sau khi cô ấy phục vụ bọn chúng chán chê, chúng sẽ giết cô ấy. Vào lúc đó, không biết cảm giác của cậu sẽ như thế nào nhỉ…?” (Soma)

“Đó,…..” (Hulbert)

Hulbert dao động. Nhưng hành động chần chừ đó chỉ làm tăng sự tức giận của tôi.

“Chẳng phải cậu đã nói sẽ lấy mạng ta sao!? Chẳng phải cậu đã muốn ca khúc khải hoàn sao!? Ngay cả khi chiến thắng, cậu cũng sẽ chỉ nhìn thấy kết cục bi thảm của cô bạn thuở nhỏ, người đã trở thành cái xác không hồn sau khi bị chơi bởi vài tên đàn ông!?” (Soma)

“Gugh……” (Hulbert)

Tôi hét vào mặt cậu ta, Hulbert sụp đổ và đập cả hai tay lên bàn.

Cậu ta không thể phản bác lại bất cứ lời nào nên đành im miệng. Kaede-chan nhìn cậu đầy lo lắng. Nhìn cô ấy như vậy, tôi cũng lấy lại được bình tĩnh phần nào.

“Hulbert Magna. Quyết định của cậu hôm nay sẽ chỉ dẫn cậu đến đường cùng. Nếu tôi thắng, cậu sẽ bị xử tử. Nếu Tam Công Tước thắng, Kaede-chan sẽ… gặp kết cục không mấy vui vẻ. Đây là một canh bạc lớn mà cậu chỉ có thể chọn một lần trong đời, ít nhất hãy chọn nơi mà cậu có thể nhìn thấy tương lai.” (Soma)

“……” (Hulbert)

“Nghĩ kĩ đi trước khi cậu định làm gì. Cậu thực sự muốn điều gì? Vì lí do gì? Vì ai? Nhìn xung quanh mình đi rồi nghĩ.” (Soma)

“Vì điều gì…. Vì ai…..” (Hulbert)

Hulbert nhìn xung quanh cậu.

Kaede-chan đang đứng đó nhìn cậu với ánh mắt đầy âu lo. Cả hai người họ đều nhìn nhau mà không nói một lời nào, nhưng Hulbert có biểu hiện như thể ác quỷ đã được thanh tẩy.

….. Điều tiếp theo sẽ để họ tự quyết định.

“Xin lỗi Juna-san vì đã gây rối ở đây. Có lẽ chúng tôi cần phải đi rồi.”

Cuối cùng, tôi xin lỗi Juna-san vì sự việc, tuy nhiên thì cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không cần phải xin lỗi đâu. Những lời của bệ hạ thực sự đã làm lay động con tim thần.” (Juna)

Rồi với một cái cúi đầu quý phái, cô ấy nhìn chúng tôi rời đi

◇ ◇ ◇

“Này Soma, tôi muốn hỏi anh một điều.” (Liecia)

“Hm? Về điều gì?” (Soma)

Trên cỗ xe ngựa đang hướng về cung điện, Liecia người đang ngồi cạnh tôi bắt đầu hỏi.

Aisha đang lo việc đánh xe, nên bên trong giờ chỉ hai chúng tôi.

“Về những điều vừa xảy ra: Anh đã thuyết phục được Hulbert đúng không? Nó khá là lạ khi anh đã nói sẽ không tha thứ cho bất cứ ai làm phản và anh có vẻ nghiêm túc về điều đó.” (Liecia)

“….. Vì cậu ta vẫn chưa chính thức làm phản. Nếu cậu ta vẫn tiếp tục làm vậy sau việc này, tôi sẽ không khoan nhượng nữa.” (Soma)

“Anh tốt bụng đến bất ngờ đấy.” (Liecia)

“Tốt với bạn, ác với địch…. Đó là kiểu vua sẽ nhận được ủng hộ từ mọi người. Càng ít kẻ thù không phải tốt sao. Vì thế mà tôi không muốn nghiêm khắc trong việc này chút nào cả.” (Soma)

“Đúng như tôi nghĩ mà…. Anh quả thực tốt bụng.”

bộp Liecia ngả đầu vào vai tôi.

“Soma, đừng làm việc quá sức nhé.” (Liecia)

“Tôi biết mà.” (Soma)

“Ahaha, đúng vậy” (Liecia)

“Nhưng tôi vẫn cần làm việc chăm chỉ hơn thêm một thời gian nữa.” (Soma)

“….. Phải…” (Liecia)

◇ ◇ ◇

Khi tôi cùng với Liecia và Aisha đến phòng thiết triều, có ba người đang quỳ trước mặt tôi. Một người trong số đó là một người đàn ông trung niên, quỳ trước mặt những người khác và đang cúi đầu, đầu ông ấy đã có vài sợi tóc bạc. Bên cạnh ông là hai người mà tôi đã gặp hôm qua, Kaede Foxia và Hulbert Magna. Dĩ nhiên người đang cúi đầu phía trước hai người kia là cha của Hulbert, Glaive Magna.

“Cả ba người có thể ngẩng đầu.” (Soma)

““Vâng, thưa bệ hạ.”” (Kaede) (Hulbert)

Hulbert và Kaede ngẩng đầu lên. Ánh nhìn của tôi liền giữ ở gương mặt Hulbert. Có rất nhiều dấu vết trên mặt cậu ta. Má cậu ta sưng lên và đôi mắt thì thâm tím. Do mấy vết đó không có ở đó ngày hôm qua, mấy vết thương này có lẽ gây ra sau khi tôi rời đi.

“…. Ta thấy mặt cậu có vẻ đẹp trai hơn rồi đó.” (Soma)

“Ugh… Vâng, thưa bệ hạ.” (Hulbert)

Mặt dù tỏ vẻ bất mãn, nhưng cậu ta cũng không tỏ thái độ thù địch như hôm qua. Tôi tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi chúng tôi rời khỏi. Rồi tôi gọi Glaive người vẫn đang cúi đầu.

“Glaive Magna, ông có thể ngẩng đầu lên rồi.” (Soma)

“Thần thực lòng cầu xin lòng khoan dung của bệ hạ về những hành động lỗ mãng của con trai thần!” (Glaive)

Ông ấy đáp lại bằng một giọng khắc khổ. Trán ông như dán xuống sàn. Mặc dù tôi không hiểu lắm về kiểu quỳ của ông ấy; có lẽ nó giống với kiểu dogeza ở Nhật.

“Hành động lỗ mãng ông đề cập, là việc xảy ra hôm qua à?” (Soma)

“Vâng, thưa bệ hạ! Thần đã nghe chi tiết từ Kaede-dono. Dù sao thì con trai thần đã không hoàn thành nhiệm vụ của mình, nó không chỉ phỉ báng bệ hạ nhiều lần, mà thậm chí còn đòi làm việc không thể tha thứ như gia nhập phe phản loạn!.... Tuy nhiên con trai thần vẫn còn là một đứa trẻ, và vì thế nó cũng có chút bốc đồng của mình. Nếu bệ hạ tức giận vì những hành động của nó, làm ơn hãy trút giận lên đầu thần, người đã lơ là việc nuôi dạy nó tử tế!” (Glaive)

……Hmm…… Quả là một diễn văn dài dòng. Nói tóm lại là ông muốn nói rằng ‘tôi sẽ nhận sự trừng phạt nên hay tha cho con trai tôi.’ Nhưng ngay từ đầu thì tôi không có giận dữ gì cả.

“Hôm qua ta đang đi vi hành, nên ta không muốn làm to chuyện. Nhưng sau này chuyện này còn tiếp diễn, ta sẽ trừng phạt thích đáng.” (Soma)

“Vâng, thưa bệ hạ! Những lời của người quá tốt đối với thần.” (Glaive)

Lãnh chúa Magna hành lễ tạ tội. Hulbert và Kaede cũng nhanh chóng cúi đầu.

Tôi cũng không tức giận gì lắm nên xin lỗi thế này thì hơi quá…. Và rồi Glaive ngẩng đầu lên.

“Nhân tiện đây thưa bệ hạ, làm ơn thứ lỗi cho thần vì hành động xấc xược này.” (Glaive)

“…. Chuyện gì vậy?” (Soma)

“Chuyện này…. Nếu có thể, sẽ tốt hơn nếu có ít người nghe thấy….” (Glaive)

Đàm thoại bí mật à? Quả thật là giống như trong những vở kịch lịch sử hay làm.

Sau khi mọi người ra khỏi phòng, giờ chỉ còn tôi, Liecia, Aisha, Hakuya, Glaive, Hulbert và Kaede ở đây. Mặc dù không nên để Aisha nghe được, cô ấy cần đứng cạnh tôi để làm việc hộ vệ. Nếu việc đàm thoại bí mật này chỉ là một cái bẫy để ám sát tôi thì tôi cũng có thể đối phó được.

“Giờ mọi người đã đi rồi. Vậy, lần này là gì đây?” (Soma)

“Vâng. Vấn đề này là….” (Glaive)

Glaive bắt đầu câu chuyện.

Rồi, sau khi nghe nội dung, Hulbert mở to mắt, Kaede thì ôm đầu và nắm chặt tay mình, Hakuya thì nhắm mắt lại, Aisha thì lo lắng khi nhìn biểu hiện của mọi người…. Liecia không nói gì nhưng gần như á khẩu không thốt nên lời. Hai hàng nước mắt gần như đã rơi trên má cô ấy.

Về phần mình, tôi có một cảm giác rất phức tạp. Tức giận, sốc, từ bỏ, buồn bã, phẫn nộ…. đang bùng lên trong tôi, nhưng tôi cố không để những cảm xúc đó biểu lộ ra ngoài. Rồi cố hết mức có thể, tôi nói với giọng bình thản và có phần sáo rỗng để không ai có thể nhận ra.

“Kể cho ta chuyện này, ông đang muốn gì?” (Soma)

“Không gì cả, thưa bệ hạ. Thần chỉ mong bệ hạ hãy để ý đến điều này.” (Glaive)

“….. Điều này thật nặng nề mà….” (Soma)

Rồi tôi đứng dậy và ra sắc lệnh cho Kaede và Hulbert.

“Ma thuật sư trực thuộc quân đội Hoàng gia Kaede Foxia. Tầm nhìn của cô quá tốt để chỉ làm một ma thuật sư, hơn thế nữa nó còn nguy hiểm. Ta bổ nhiệm cô làm sĩ quan dưới quyền chỉ huy hội hiệp sĩ Hoàng gia Ludwin.” (Soma)

“Ể, cái gì, vâng thưa bệ hạ!” (Kaede)

“Hulbert Magna thuộc lục quân. Ta ra lệnh cho cậu chuyển sang quân đội Hoàng Gia.” (Soma)

“Người muốn tôi gia nhập quân đội Hoàng gia sao?” (Hulbert)

“Đúng vậy. Hãy hỗ trợ như phụ tá của Kaede. Vị trí của cô ấy quan trọng thứ 2 trong quân đội Hoàng gia đấy. Vì cô ấy vẫn chỉ là một cô gái trẻ, nhiều khả năng sẽ bị thuộc cấp coi thường. Nếu vậy, nhiệm vụ của cậu là đưa mọi thứ về quy củ. Cậu không muốn việc này sao?” (Soma)

“…… Vâng, thưa bệ hạ!” (Hulbert)

Vậy là một sĩ quan mới gia nhập quân đội Hoàng gia.

Tuy nhiên cậu ta không cảm thấy vui chút nào về việc gia nhập đội quân mới.

Chế ngự cảm xúc dâng trào, từ cái miệng ngậm chặt, cậu ta chỉ thốt ra bốn từ mang theo cảm xúc thật của mình.

「Tên khốn ngu ngốc!」