Chương 9: Gặp người khi tâm động (Đoản)

Anh ấy vừa nói vừa đưa tay ra và nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của tôi.

"Lúc đầu anh có chút đau lòng, luôn cảm thấy lòng chân thành của mình không được tin cậy. Thậm chí anh chỉ nhìn em họ của em một cái, em đã tưởng rằng anh sẽ cùng cô ấy bỏ trốn. Nhưng sau đó anh cảm thấy mình nhất định phải tìm cách giải quyết chuyện này. Nếu không, chúng ta sẽ không thể tiến xa hơn."

"Vào lúc này, chuyện này đã xảy ra."

"Lúc đầu, anh không chắc các em có trao đổi hay không, nhưng sau khi anh chắc chắn, anh nghĩ đây là cơ hội hoàn hảo để em nhận ra rằng em thực sự có rất nhiều ưu điểm mà mọi người thích. Hơn nữa trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, có lẽ thông qua sự nhiệt tình của người khác có thể làm em tin tưởng bản thân hơn.”

Tôi chợt sững người.

Trong lúc nhất thời, tôi nhớ tới những lời trước đây Tống Thừa Hiên đã nói, bỗng nhiên tôi hiểu được nhiều thâm ý trong đó.

"Nếu Giang chỉ đã lựa chọn Lâm Nặc Nặc thì chứng tỏ anh ấy thật sự thích cô ấy. Em không thể chen vào được.”

"Lớn lên xinh đẹp cũng sẽ có nhiều phiền não như vậy!”

"Nếu em thích, sẽ không thấy phiền."

……

Đến khi tôi lấy lại tinh thần, tôi đã nhào vào trong lồng ngực của Giang Chỉ, khóc rối tinh rối mù.

"Nhưng em thực sự không biết tại sao lúc trước anh lại đồng ý làm người yêu em."

Tôi thút tha thút thít nói: “Có rất nhiều cô gái thích anh như vậy, có người xinh đẹp hơn em, tính cách cũng tốt hơn em, tại sao anh lại chỉ thích em?”

"Bởi vì khi thích một ai đó, cô ấy sẽ trở nên rất đặc biệt."

Giang Chí ôm lấy tôi, giống như vô số lần trước đây, cằm tựa vào vai tôi, môi kề sát tai tôi.

"Anh đã thấy em đến sân vận động để tặng nước, sau khi anh uống xong em sẽ mang chai rỗng. Khi anh đến thư viện học, lúc đầu em chỉ nhìn lén anh vào lần sau đó bắt đầu chuyên tâm làm bài. Em cũng chưa từng để ý đến anh vẫn luôn nhìn em. À! Còn có, anh đã rất vất vả để tạo ra các cuộc gặp ngẫu nhiên, khi anh không cẩn thận chạm vào tay em, mặt cũng sẽ đỏ.”

"Cho nên, thật ra là anh yêu em trước, vợ à!"

Trong lòng tôi vô cùng ngọt ngào, như thể trái tim đang rơi xuống vực thẳm không đáy lại được nâng lên.

Rượu ngâm tôi uống lăn tăn trong bụng, rượu ngấm vào máu, dần dần làm đầu óc tôi choáng váng.

Tôi lắc đầu, nắm lấy tay Giang Chỉ hỏi: “Nhưng mà, chúng ta làm sao mới có thể đổi lại đây?”

“Tạm thời vẫn chưa biết.”

Anh ấy bế tôi lên, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, đắp chăn cho tôi: “Em ngủ trước đi, khi nào dậy rồi nói sau.”

…..

Thật sự không ngờ được, chúng tôi không làm gì cả, chỉ ngủ một giấc mà khi chúng tôi dậy đã thay đổi trở lại.

Sáng hôm sau, tôi bị giọng nói quen thuộc của mẹ đánh thức: "Lâm Nặc Nặc, Con xem bây giờ là bao nhiêu giờ rồi hả mà còn ngủ?”

Tôi ngơ ngác nhìn mẹ của mình, thử gọi một tiếng: “Thím Tam?”

…….

Mẹ tôi sửng sốt một chút sau đó lại càng nổi cáu: “Lâm Nặc Nặc! Không phải hôm qua mẹ chỉ nói con hai câu sao? Chỉ như vậy mà con không muốn nhận mẹ nữa đúng không? Con mau xem tiểu Giang nhà người ta đi, mới sáng sớm đã đến giúp nấu cơm rồi mà con còn ngủ nướng!”

Tôi mở miệng, còn chưa kịp nói chuyện thì giọng nói quen thuộc của Giang Chỉ đã vang lên: “Không sao đâu dì! Tối qua Nặc Nặc không được khỏe, dì để cô ấy nghỉ ngơi thêm một lát đi.”

Tôi nhìn qua mẹ tôi và nhìn Giang Chỉ phía sau bà.

Anh ấy đang mặc chiếc tạp dề gấu của bố tôi, hoa văn trẻ con không ảnh hưởng chút nào đến khí chất của anh ấy, tuyết phản chiếu ánh nắng vào mùa đông, khi nó xuyên qua cửa sổ thủy tinh, một bó hoa tình cờ rơi xuống khuôn mặt tuấn tú của anh ấy.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi biết anh ấy cũng đã trở lại.

Mẹ tôi đột nhiên hoảng hốt: "Con nói cái gì đi, sao con lại khóc? Được rồi, được rồi, con ngủ tiếp đi, Tiểu Giang, đừng làm rộn nữa, ở lại với Nặc Nặc một lát."

Tôi đưa tay lên lau, mới nhận ra nước mắt đang chảy dài trên mặt.

Giang Chỉ cởi tạp dề, đi tới, nhẹ nhàng đóng cửa lại, để tôi vùi mặt vào vai anh, nước mắt giàn giụa.

Như vô số lần trước, anh đưa tay lên xoa đầu tôi.

"Tiểu túi khóc."

Tôi khịt mũi cắn vào vai anh ta một cái, nhưng không dám đẩy mạnh, cuối cùng chỉ là tán tỉnh mà thôi.

Tưởng Viễn nâng cằm nhìn tôi.

"Đều là lỗi của ngươi, ngươi mặc dù khẳng định cũng không nói cho ta biết, cho nên mỗi lần ta đều cảm thấy 'Tống Thành Hiên' trước kia không hiểu quen thuộc, hơn nữa mỗi lần ta đối với hắn có ấn tượng tốt, ta đặc biệt từ chối chính mình, cảm thấy mình như một người đồng cảm, Một người phụ nữ tán tỉnh, woo woo woo…”

Tưởng Viễn chỉ nghe tôi nức nở khóc, liền nhẹ nhàng xin lỗi tôi: “Xin lỗi vợ, tất cả là lỗi của anh.”

Tôi thích anh ấy rất nhiều, tôi không thể tức giận ngay lập tức.

"Hơn nữa, chúng ta bởi vì thay đổi thân thể đã lâu không hôn..."

Tôi còn chưa nói xong đã bị Tưởng Chí đẩy lên giường, sau đó anh ta đè cổ tay tôi hôn tôi.

Như mọi khi, có một mùi hương cam quýt thoang thoảng trên cơ thể anh.

Cuối cùng, nước mắt lưng tròng, tôi có chút thở hổn hển đẩy anh ra, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng tại sao chúng ta lại đột nhiên chuyển về?”

Tưởng Chí xoa má tôi: “Có lẽ cũng giống như đêm đó, anh uống rượu đỏ, nút thắt của em cuối cùng cũng được cởi ra.”

"Vâng."

"Cũng có thể là ông trời phát hiện ta thật sự rất nhớ phu nhân, cho nên chúng ta mau trở về đi."

Nói xong, Jiang Zhi lại hôn anh.

Trong bóng tối, tôi dường như nghe thấy một âm thanh nhỏ từ cửa phòng ngủ.

10

Trong bữa trưa, mẹ tôi nháy mắt với bố tôi, bố tôi lịch sự ho hai lần, rồi vui vẻ hỏi Giang Chỉ:

"Tiểu Giang, ngươi xem, năm nay các ngươi đều tốt nghiệp, ngươi cùng Nặc Nặc ở chung đã lâu..."

Giang Chỉ có thể đối phó với người này, và anh ấy có gì đó để nói ngay lập tức trả lời: "Vâng, chú, khi tôi trở về sẽ đưa Nặc Nặc đến gặp bố mẹ tôi, sau đó chúng ta có thể thảo luận ngày cưới và các vấn đề liên quan đến đám cưới."