Chương 1: Gặp người khi tâm động (Đoản)

Gặp người khi động tâm

1.

Tôi đã hỏi Giang Chỉ tại sao anh ấy lại ở bên tôi.

Lúc đó chúng tôi đang ở trên tàu điện ngầm, bởi vì có rất nhiều người nên anh ấy ôm tôi vào lòng, thờ ơ trả lời: "Bởi vì em rất đáng yêu!"

Lâm Thanh Thanh nói với tôi, chỉ khi người đàn ông không tìm được bất kì ưu điểm nào của bạn thì mới khen bạn đáng yêu.

Kỳ nghỉ hè năm đó, Lâm Thanh Thanh đến thành phố A tìm tôi chơi, Giang Chỉ cùng tôi ra sân bay đón người.

Anh kéo vali ở trước, Lâm Thanh Thanh ở phía sau nói nhỏ vào tai tôi: "Chị! Bạn trai của chị chính là hình mẫu lý tưởng của em đấy!"

Trái tim tôi chìm xuống.

Từ nhỏ, Lâm Thanh Thanh đã thích cướp đồ của tôi, người trong nhà cũng luôn nói tôi nhường cô ta một chút.

Cô ta chính là bóng đen lớn nhất trong cuộc đời của tôi.

Nếu Lâm Thanh Thanh muốn tranh giành Giang Chỉ với tôi thì tôi gần như không có phần thắng.

Mấy ngày sau, tôi dẫn Lâm Thanh Thanh đi thăm quan xung quanh. Vốn Giang Chỉ cũng muốn đi cùng nhưng lại bị tôi từ chối.

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười: "Không cần! Em đi cùng em ấy là được rồi... Ngày lễ nhiều người, không phải anh không thích nơi ồn ào sao?"

Giang Chỉ nhìn tôi thật lâu, bỗng nhiên anh ấy kéo tôi qua, ôm tôi vào trong ngực rồi hôn một cái.

Bây giờ là ban ngày, tôi theo bản năng nhìn bốn phía, không được tự nhiên mà giãy ra.

Giang Chỉ u oán nói: "Được rồi! Mấy ngày nay anh sẽ ngâm mình trong phòng thí nghiệm, chờ vợ sủng hạnh."

2.

Tôi và Giang chỉ ở bên nhau ba năm, cuối cùng cũng đưa anh ấy về nhà trong kỳ nghỉ đông năm nay.

Lâm Thanh Thanh và nhà tôi sống gần nhau. Ba tôi đã đặt chỗ cho chúng tôi một homestay suối nước nóng ở ngoại ô với khẩu hiệu "Người trẻ tuổi chơi cùng nhau".

Kết quả đến nơi mới phát hiện, ngoại trừ ba chúng tôi thì còn có một nam sinh xa lạ.

Nam sinh kia nhìn thấy chúng tôi thì cười tươi, vươn tay ra nói: "Tôi là Tống Thừa Hiên, là hàng xóm của Thanh Thanh."

Từ ánh mắt của Tống Thừa Hiên tôi có thể nhìn ra, anh ta thích Lâm Thanh Thanh.

Buổi tối cùng nhau ăn cơm, anh ta cũng rất săn sóc nói với Lâm Thanh Thanh: "Thanh Thanh, gần đây em bị dị ứng nên chúng ta gọi hải sản nữa, có được không?"

Lâm Thanh Thanh thản nhiên tiếp nhận tất cả ý tốt của anh ta nhưng ánh mắt lại luôn cố ý, vô tình rơi đặt lên người Giang Chỉ.

Giang Chỉ không để ý tới bọn họ mà gọi một phần tôm, sau đó thản nhiên nói: "Nặc Nặc thích ăn tôm, nếu cậu bị dị ứng thì không ăn là được rồi."

Tối hôm đó tôi uống chút rượu vang đỏ, nằm bên cạnh Giang Chỉ, say đắm hỏi anh ấy: "Giang Chỉ, rốt cuộc vì sao anh lại thích em?"

Anh ấy cũng uống rượu, nghiêng người hôn tôi, thờ ơ nói: "Bởi vì em là vợ của anh!"

Tôi do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nuốt câu hỏi đó xuống.

Nếu như người anh gặp trước là Lâm Thanh Thanh thì sao?

Chỉ là ở thời khắc mấu chốt thì tôi đẩy anh ấy ra, kéo chăn che mình lại: "Em mệt rồi!"

“......“

Giang Chỉ không tiếp tục, giọng nói có chút thờ ơ: "Được!"

Nhưng tôi không nghĩ tới, khi vừa tỉnh lại, tôi đã biến thành Lâm Thanh Thanh.

Sáng sớm, có người gõ cửa phòng, người đó chui vào từ cánh cửa khép hờ, trở tay đóng cửa lại, sau đó mỉm cười nhìn tôi: "Chị!"

Nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, tôi phải dùng hết toàn bộ sức lực của mình mới ngăn cản được tiếng thét chói tai vì khiếp sợ của mình.