Chương 8: 『Đi và・Cướp lấy・Những nguyên liệu・Cần thiết thôi nào!』

Một tuần đã trôi qua, và đám găngxtơ tụ tập lại cho một buổi họp bàn chiến thuật.

Bốn người đàn ông quy tụ trong một căn nhà gỗ xập xệ hai tầng trên bến cảng.

Một trong những ứng viên cho vị trí phân phối, Stark, là con trai của một ngư dân. Gã lấy căn nhà kho tải hàng này làm địa bàn của mình.

Dành cho buổi lên kế hoạch cả đám đã dùng một cái bàn biđa làm chỗ để đồ đạc. Như một giáo viên, Shouji, thẳng lưng với cái que chỉ trong tay, đứng đối diện chiếc bảng đen có gắn những bức ảnh chụp từ trên cao xuống.

Ba gã còn lại ngồi thu lu trên chiếc ghế sô pha sát tường, nhấm nháp đồ uống và nhai khoai tây chiên.

“Nhà máy “Hóa Chất Ma Thuật Thuyền Nhỏ Một Buồm” nằm dọc theo vách đá ở đầu vùng biển. Đây là mục tiêu hiện tại của chúng ta. Mục tiêu chính là các thùng “Nước Ma Thuật Nguyên Bản”. Trong lúc ở đó chúng ta cũng sẽ sơ múi luôn cái két an toàn trong văn phòng. Cuối tuần này nhà máy sẽ nhận được khoản thanh toán từ Thành phố cảng Đầu Mối. Theo ước tính vừa phải, thì chắc sẽ có ít nhất là năm mươi triệu iidol.”

“Năm mươi triệu, hử… Quik. Tiền thì hiểu rồi, nhưng tại sao chúng ta lại theo đuổi mấy cái thùng hóa chất làm gì?”

Từ chiếc ghế sô pha, với hai cánh tay khoanh lại và ánh mắt không hề ẩn chứa sự khinh suất dõi theo Shouji, Stark lên tiếng hỏi.

Gã cơ bắp hói đầu với một con sói xanh lá xăm ở cánh tay trên cũng mang vẻ ngoại tàn ác hệt như Shouji.

“Chúng cần thiết cho việc kinh doanh thuốc của chúng ta. Các thùng chứa là mục tiêu chính của chiến dịch này. Nếu đoạt được chúng, thì chi phí nguyên vật liệu của chúng ta sẽ giảm đi đáng kể. ”

“À, chuẩn rồi, thuốc đó đúng là hàng ngon mà.”

“Nói kế hoạch nghe coi. Kiếm chác được thì cho tao một chân với.”

Doldo béo bự vừa nhai khoai tây chiên vừa nói vẻ đồng tình.

Ứng cử viên cho vị trí phân phối còn lại, Bando nhạy cảm và gầy gò, bày tỏ sự chú ý một cách thận trọng trong khi hút thuốc.

Khói hâm nóng khuôn mặt tàn nhẫn của hắn.

Đã tỏ tường phản ứng của cả đám, Shouji một lần nữa đặt cái que trỏ vào hình ảnh dán vào bảng đen.

Thứ treo ở đó là những hình ảnh của công trình từ mọi góc độ có thể tưởng tượng được, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Với những đường tròn màu đỏ đôi mắt ma thuật sử dụng để giám sát được chỉ rõ.

Hệ thống báo động chống trộm xâm nhập được mô tả chi tiết.

Dễ thấy đống máy móc lớn được sử dụng để pha trộn chất liệu hóa học và các đường ống của nó.

Đây là thành quả của hối lộ và điều tra từ trước.

Mấy tay làm thuê mà cậu đã nhận thông tin sẽ bị ràng buộc cho đến khi chiến dịch lần này kết thúc.

Hiển nhiên cậu cũng có đôi chút quan hệ với cả guild ngầm nữa.

Hợp đồng của đôi bên chỉ ra rằng khi người làm được phóng thích, thì sẽ nhận được mười phần trăm của cướp được. Việc vi phạm các quy tắc sẽ phải trả giá bằng máu, do đó không cần bận tâm đến rò tỉ thông tin.

“Cách duy nhất để vào nhà máy là thông qua cổng trước. Bởi bao quanh nơi này là biển. Hiển nhiên là có một phòng canh gác ở đó, và nơi này được bảo vệ 24/7. Thế nên chúng ta sẽ đi đường biển. Chúng ta sẽ đậu thuyền ở cảng và trèo qua tường. Trước hết là xâm nhập vào nguồn năng lượng và dây chuyền của nhà máy, máy biến thế ma thuật. Chúng ta sẽ cắt cáp điện và chặn nguồn cung cấp năng lượng ma thuật. Nếu làm vậy mạng lưới của chúng sẽ tạm thời bị sập còn đá ánh sáng thì ngỏm hết. Chúng ta sẽ nương vào bóng tối để triển khai kế hoạch.”

“Loại bỏ hệ thống năng lượng chính thì ổn rồi, nhưng chắc chúng phải có nguồn dự phòng chứ? Nếu chúng có một viên đá ma thuật khác thì mạng lưới của cơ sở sẽ chạy lại ngay lập tức. Và nếu phá hủy máy móc, thì tín hiệu báo động sẽ réo và vị trí của chúng ta sẽ bị lộ. Còn nếu xông vào quá lộ thì chúng sẽ báo cáo vấn đề và cớm quân đội sẽ tới ngay và luôn.”

Trong khi xem xét bản tóm tắt về phần dây cáp điện, Bando hỏi.

Các điểm chính cần lưu ý được mô tả cụ thể trên bảng kế hoạch phân việc.

Bởi cả đám đang cùng nhau thực hiện vụ cướp nên cần phải có một sự phân chia công việc chính xác. Tất cả sẽ phải nằm rõ các cấu trúc hạ tầng và thiết lập một kế hoạch tỉ mỉ.

“Có một khoảng trễ trước khi hệ thống tự điều khiển kích hoạt. Hệ thống cung cấp ma thuật hiếm dùng này chỉ nhằm sử dụng khi lò phản ứng của cơ sở, chỉ hoạt động vào ban ngày, ngừng nhận năng lượng. Hơn nữa nó còn là loại tuabin khí cần thời gian nhất định để đạt đến công suất hoạt động. Sẽ có nhiều thời gian hơn cả đủ cho tới khi mạng lưới hoạt động trở lại.”

“Điều đó có nghĩa là sau khi ngừng “quả tim” đó, chúng ta có khoảng mười phút để phá hủy bất cứ thứ gì trong nhà máy lớn mà không bị lộ sao?”

Stark nở mày nở mặt. Miễn là hành động của cả đám không tạo ra khói đen hay quá ồn ào, thì trong bóng tối mọi thứ sẽ nằm trong màn bí mật.

“Quân số chúng ta hơi ít ỏi… Nhưng chắc chúng cũng không có nhiều người, lại còn phải bảo vệ cơ sở vật chất nữa. Một lợi thế cho chúng ta đó là màn hình báo động trong tòa nhà giám sát trung tâm đặc biệt chú tâm đến trường hợp đổ vỡ nghiêm trọng. Trước khi cắt cáp chúng ta sẽ sử dụng mồi như để đánh lạc hướng đám viên chức đang quan sát màn hình an ninh. Nếu có thể tôi muốn nó ở phân khu đối diện nơi chúng ta hành sự. Theo cá nhân tôi tin rằng cách tốt nhất là châm lửa vào nhà lọc cát. Bando, làm được không?”

“Đừng lo. Anh đây là một cựu ảo thuật gia điều khiển hệ thống chuyên nghiệp á. Tôi sẽ đặt báo động hẹn giờ giả vào mạng lưới của chúng. Chúng sẽ không thể nào biết được chúng ta đang làm gì với máy móc ma thuật của chúng đâu.”

Giọng nói không ngữ điệu ẩn chứa sự tự tin không gì lay chuyển được.

“Tiếp đến là tuyến di chuyển của chúng ta. Sau khi lấy được các thùng nước cất từ kho hàng gửi đi, chúng ta sẽ ném chúng xuống bờ biển ngoài bức tường phía đông. Rồi chúng ta sẽ chuẩn bị công đoạn tàn phá. Nếu không có gì bất ổn chúng ta sẽ đến tòa nhà chính của cơ sở. Dự là tiền mặt ​​sẽ ở đó. Trở ngại lớn nhất có thể tính đến, là năm nhà điều hành giám sát, cùng ba vệ sĩ. Đáng nói tới nhất là một pháp sư bảo vệ đặc phái từ guild pháp sư. Cơ sở này rộng hơn 10 ha, vậy nên hắn là một pháp sư hạng A có trách nhiệm bảo vệ. Nguồn tin nói rằng hắn là một triệu hồi sư, nếu hắn xuất hiện thì tôi sẽ lo xử hắn. ”

“Quik. Để tôi giúp cậu vụ đó một tay.”

Stark hiếu chiến cuộn chặt nắm đấm vào lòng bàn tay.

Những ngón tay của gã dày một cách đáng kinh ngạc, cánh tay và cổ gã tựa như mấy khúc gỗ.

Gã mạnh trong thực chiến.

Chỉ cần nhìn vào cơ thể gã là ai cũng rõ điều này cả.

Nhưng hiển nhiên là Stark không có khả năng kết liễu kẻ thù một cách lặng lẽ.

Bên cạnh đó, cuộc chiến này sẽ không diễn ra trên một chiến trường chuẩn mực.

“Stark, công việc của anh là yểm trợ Doldo và Bando. Chúng ta không đến đó để đánh lộn. Chúng ta đến đó để ăn cắp. Nếu cơ sở được khôi phục, thì đám lính sẽ đến. Chúng ta đang nói đến lũ cớm quân đội vũ trang đấy. Bất cứ kẻ nào nhận thấy sự bất thường đều sẽ báo công an ngay lập tức. Theo tính toán của tôi, thì thời gian chúng ta có trước khi chúng đến là khoảng ba mươi phút.”

Họ đã lướt qua nhiều điểm quan trọng trong kế hoạch, đặt câu hỏi và luận ra kế hoạch thực sự của cả bọn.

Sau khi xong xuôi, Shouji liền vung tay một cái.

Cậu truyền đạt tới mấy con người kia những lời lẽ đã chuẩn bị từ trước với vẻ đanh thép.

“Chúng ta sẽ dùng cào gạt tiền. Chúng ta sẽ cưỡi những giống ngựa tốt, sống trong những cung điện nhìn ra thành phố bao quanh là đồ nội thất trang nhã. Mỗi ngày chúng ta sẽ nằm ườn bên hồ bơi mà nốc rượu. Hứng lên cái là gọi luôn gái mại dâm cao cấp, hay thậm chí lấy hẳn vài cô vợ đẹp. Bỏ ra chút tiền là dư sức trác táng trong các bữa tiệc giới thượng lưu và hành xử như những doanh nhân thượng đẳng.”

Ba thính giả lặng lẽ ngồi tròn mắt. Ấy không phải là những khuôn mặt mơ màng, mà là khuôn mặt vô cảm của những con rối.

Ấy là gương mặt của những người đàn ông đang cố gắng mường tượng ra thế giới mà họ chưa bao giờ mơ đến.

“Tỷ lệ thất nghiệp của Errorknife trong giới trẻ là khoảng năm mươi phần trăm. Kết cục chiến tranh đã tước đoạt công việc của chúng ta. Vị vua vĩ đại chẳng hề bận tâm đến việc mang lại sự phục hưng cho những người đang không ngừng gặp khó khăn tài chính như chúng ta. Ngày nay tất cả những gì chúng ta có thể làm là hỏi xin lão đốc công ở công trường việc làm lao động theo ngày. Cho dù có thẳng thắn đi theo con đường đó, thì tất cả những gì ta nhận được chỉ là công việc tay chân với đồng lương chết đói cùng đám thú nhân và bọn tị nạn. Chúng ta, tại đây, hãy chấm dứt những tháng ngày buồn chán ấy.”

— Đúng thế. Kể từ khi con tàu của cha tôi bị bọn thu hồi nợ cuỗm mất, chúng tôi đã sống trong nghèo đói.

— Tôi đã phải rời khỏi trường pháp sư vì bị buộc nhập ngũ, và sau khi sức tàn lực kiệt vì những thứ ấy tôi bị đào thải và rũ bỏ không thương tiếc.

— Tôi từng là một thợ sắt, nhưng công việc làm vỏ bom đã giảm và hợp đồng của tôi không được gia hạn.

“Chúng ta là tội phạm chuyên nghiệp. Một đội hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Chúng ta khác mấy thằng trẩu tre nhất thời trộm cắp vặt vãnh. Hãy đi và chứng minh điều đó.”

Món chính trong bữa yến tiệc của họ là tôm hùm.

Bằng giọng lí nhí quê mùa Stark kêu gọi ăn mừng, và thết đãi những người còn lại bằng những gì gã đã mua vào buổi sáng sớm.

Bơ tỏi ướp tôm nóng, và nước thịt tinh tế mang dư vị của biển. Thứ pho mát hương vị bí mật đã được thêm vào. Nó ngon đến mức khiến người ta phải nứt mắt ra.

Doldo, trong trang phục đầu bếp, phục vụ thức ăn trong lúc ba gã kia mút mát ngón tay của mình.

“Nè Shouji, dạo gần đây đám thú nhân đang kiếm chú đấy. Chú đã làm gì vậy?”

Trong lúc moi thịt ra từ một cái móng nát, Bando chòng ghẹo vui vẻ.

“Chịu thôi. Tôi không nhớ là đã làm gì đáng chú ý. Có khi tôi đã quên gửi quà sinh nhật hay gì đó.”

Shouji trả lời thẳng thừng trong lúc khum những ngón tay thành hình cái bật nắp, và dùng nó để chặt cổ một chai bia.

Bởi hành động đó làm nước vãi ra khăn trải bàn, Doldo hét lên với cậu vẻ trách móc.

“Dùng mẹ cái dụng cụ mở chai chết tiệt hộ bố mày cái.”

Shouji chẳng hề bận tâm mà rót bia vào cốc rồi tu một hơi hết cạn. Cổ họng cậu vang lên tiếng ực ực và bọt trắng còn bám ở môi trên.

“Nè, tệ quá đấy.”

Trong khi bóc vỏ tôm hùm và rưới sốt vào phần thịt mềm, Stark thốt ra suy nghĩ của mình. Miếng ăn của gã được bao phủ trong đường đỏ và trắng.

Cùng nhau chúng tạo thành một hương vị ngọt ngào trơn nhẫy.

“Cái, cái gì tệ quá cơ, St, Stark?”

“Sẽ có rất nhiều sự hy sinh. Thú nhân có ý thức về tình anh em sâu nặng. Nếu ta giết một trong số chúng, chúng sẽ nhung nhúc tràn đến như chó biển. Sẽ là một cuộc thảm sát đây.”

Bầu không khí ấm áp và êm đềm tắt ngấm.

Tất cả đều im lặng. Mường tượng cảnh thây chất thành núi, sự thèm ăn của họ giảm xuống.

Khá đau đớn khi mà đám bạn bè dường như chẳng hề đoái hoài đến cậu, gốc rễ của vấn đề, Shouji rầu rĩ húp súp.

Thật vậy, nếu thấy chúng xuất hiện trước mặt chắc chắn cậu sẽ giết chúng.

“Dù sao đi nữa, tôi cũng rất vui khi làm việc với cậu, Quik. Chúng tôi phó thác vụ này cho cậu đấy, ngài Đặc Công Chỉ Huy Tôm Hùm.”

Chịu ảnh hưởng của cồn, Bando cố gắng truyền tải vẻ xán lạn.

Biến thức ăn thành tiếng lóng và đùa cợt làm dịu đi không khí cả bàn.

Bando, từng là một sĩ quan thông tin trong quân đội, trước đây từng được huy động cùng với ứng cử viên sĩ quan Shouji.

Các ứng cử viên sĩ quan mang tư cách hạ sĩ, và chịu trách nhiệm tổ chức trung đội.

Bando chưa bao giờ được dưới sự chỉ huy của Shouji, nhưng gã biết về quá khứ của cậu.

Do đó, những hồi tưởng như vậy tràn về trong lúc uống rượu là điều bình thường.

“… Trong quân đội có một quy tắc gọi là ‘vinh quang hay cái chết’. Nó quy định rằng người lính đầu tiên bước chân vào doanh trại địch sẽ được trọng thưởng. Àa, có nghĩa là người đầu tiên vượt qua các đợt tấn công phép thuật và giáo mác. Cái người đó hầu như lúc nào cũng chết nên thường thì tên lính vào đến nơi là người thứ ba hoặc thứ tư. Đến cả người dũng cảm nhất cũng sẽ làm điều đó. Họ còn nổi danh là gan dạ và nhận được tiền thưởng nữa.”

“Tuy nhiên, Shouji luôn là người đầu tiên đột kích vào. Tôi từng làm kế toán cho quân đội nên tôi biết ai nhận được tiền. Thậm chí tôi còn đến xác nhận rằng cậu ta đã làm điều đó với đôi mắt đỏ ngầu trong khi uống thuốc hồi phục. Rất chi là đáng tin đấy. Bên phe địch nói rằng chúng không thể chống cự nổi. Vẻ mặt chúng như thể vừa trông thấy ác quỷ hiện hình vậy.”

“Song, tôi lại thấy nó kỳ quặc. Liệu cậu ta có thể không sợ hãi sao? Vậy nên tôi đã hỏi cậu ta rằng ‘sao cậu có thể làm được những điều này?’

“Tôi nghĩ có lẽ cậu ta đã phát điên vì uống quá nhiều thuốc, hoặc có lẽ chỉ là cậu ta thích tự sát. Bởi cậu ta không có gia đình để gửi tiền thưởng về nhà, tôi cho rằng có muốn tự tử thì cũng chẳng có gì để mà bàn.”

“Thế nhưng những gì thốt ra từ miệng cậu ta lại là “cứ mỗi khi tôi nhận ra mình đã đi tới đâu, thì lúc nào nó cũng là tiền tuyến”.

“Dường như chính bản thân cậu ta cũng cảm thấy hành động của mình thật kỳ quặc. Àa, quả nhiên cậu ta đã uống quá nhiều thuốc hồi phục mà. Số tiền cậu ta đã phải nếm mật nằm gai để có được đều rót vào thuốc hồi phục cả. Ấy là lúc mà tôi đến quỳ lạy chàng trai này đây.”