Trong căn phòng tắm chật chội chỉ có duy nhất một cái vòi hoa sen gắn chặt vào tường trần.
Không có bồn tắm, hệ thống được thiết lập để nước chạy từ bể chứa được đun nóng bởi hòn Đá Lửa và xả thẳng từ trên xuống.
Sau một hồi băn khoăn rằng mình nên làm gì với Percibell bất tỉnh, Shouji quyết định lột sạch đồ nàng ta và xối nước nóng vào mặt nàng. Hai người vẫn chưa nói chuyện xong, cơ mà trò chuyện với một thiếu nữ sặc mùi dớt dãi đối với cậu cũng chẳng hay ho gì cho lắm.
Percibell bị ném một cách thô bạo xuống sàn đá, và ‘gộc’ một cái nàng tỉnh dậy khi đầu vừa đập xuống sàn. Sau khi chớp mắt liên hồi vì đau, nàng bật phần thân trên dậy.
Ngạc nhiên trước đống nước nóng đang xối thẳng xuống đầu mình với tiếng ‘xàooo’, nàng lắc đầu lè lưỡi.
Mớ tóc bám chặt lấy mặt nàng khá phiền phức, nên nàng bèn dùng đầu ngón tay trượt nó qua một bên.
Với ánh mắt lơ đãng Percibell trở lại với thực tại, nhưng thứ đang chờ nàng lại là một cơn ác mộng.
Đang hé nhìn khuôn mặt Percibell trong tư thế ngồi xổm với hai tay giữ lấy đầu gối, là dáng hình của Shouji.
Hai người ở gần nhau đến mức gần như chạm mũi. Dù đang bị nước chảy qua nhưng nàng không hề chớp mắt.
Hít một hơi thật sâu Percibell lùi lại. Đảo mắt láo liên nàng cố gắng để hiểu ra được tình hình, nhưng giọng của nàng đã lạc cả đi.
Chẳng mấy chốc nàng nhận ra tình trạng đáng thương của cơ thể mình, và đôi môi tím tái khẽ mấp máy.
“Auu, à, ờm? T, t, tại sao tôi lại bị lột đồ đến mức khỏa thân thế này?“
Thình lình che đi khe háng, giấu kĩ bộ ngực sau cánh tay, nàng hỏi Shouji.
Dù rất muốn chạy trốn khỏi cái cảm giác mối nguy dữ dội đang rình rập trinh tiết của mình, đáng buồn thay căn phòng tắm quá chật chội và nàng thì bị kẹt trong góc tường.
Shouji thờ ơ đứng thẳng lưng dậy và vươn tay ra xoay cái vòi hoa sen, ngăn dòng nước chảy.
“Tôi đã nghĩ kĩ rồi. Cô và tôi nên hợp tác.”
“Ế, ếế?”
Vấn đề trước mắt đúng ra phải là sự trần truồng của cô nàng, nhưng thứ được đưa ra lại là một chủ đề hoàn toàn khác.
“Thuốc của cô có thể được bán với giá trên trời. Nó thượng hạng hơn nhiều so với cái thứ Tòa Án Giả Kim Thuật Sư làm ra để chữa trị khẩn cấp. Điều đó có nghĩa nó là món hàng có giá trị to lớn.”
“Cảm, cảm ơn rất nhiều… Đ, đó thực sự là niềm vinh dự lớn nhất đối với một Giả Kim Thuật Sư đấy.”
“Để cho chắc tôi sẽ hỏi lại… Có thực cô là người làm ra cái này không? Nếu hồi nãy cô nói dối thì tôi sẽ bỏ qua lần này. Nhưng về sau mà tôi phát hiện ra cô nói dối, thì cô sẽ thấy mình được trưng bày trên trang nhất của các tờ báo đấy.”
Sợ hãi đến mức choáng váng trước lời đe dọa chết người, ánh mắt Percibell đảo loạn xạ trong tuyệt vọng hòng tìm ra đường thoát. Điều đáng buồn là với cái cơ thể trần trụi này nàng chẳng thể chạy đi đâu được.
Đồng thời, nhận ra rằng câu hỏi có phần động chạm đến danh dự của mình, nàng bèn mím chặt môi lại.
Percibell làm sống lại ý chí mạnh mẽ của mình và truyền sức mạnh vào đôi mắt màu xanh ngọc.
“Ch, chúng tôi… những Giả Kim Thuật Sư… khát khao sự tinh khiết… Biến đá thành sắt, sắt thành đồng, đồng thành bạc, bạc thành vàng là công việc của chúng tôi. Do đó -”
Dù bộ ngực nhỏ còn run run vì sợ hãi nhưng nàng vẫn hít ‘suu’ thật sâu.
“Tôi, quy trình hoàn chỉnh bí mật mà chỉ có tôi mới đạt được… đã tìm ra tinh túy của [Hồi phục], chỉ tôi mới có thể làm được nó.”
Nàng đang khóc trong lòng. Với lòng quyết tâm mạo hiểm cả tính mạng của mình nàng đã bày tỏ được niềm tự hào.
Shouji cười toe toét và gật đầu.
“Xuất sắc, thế hãy thỏa thuận với tôi.”
“Thỏa, thỏa thuận, gì cơ?”
“Tôi sẽ phân phối Thuốc Hồi Phục Hoàn Hảo của cô. Cô làm nó. Cùng nhau chúng ta sẽ kiếm được lợi nhuận lớn. Hãy cùng nhau làm ra cả núi tiền, chỉ cô và tôi thôi.”
“Cả, cả núi tiền? Nh, nhưng mà thứ thuốc đó chỉ là một sản phẩm thử nghiệm và còn không được pháp luật thừa nhận…”
“Pháp luật đã làm cái gì cho cô bao giờ chưa? Có bao giờ nó dâng thức ăn tới tận mồm cô không? Chết đói như một công dân tốt hay làm kẻ xấu và ăn chơi chác táng, cô nghĩ cái nào tốt hơn?”
“Cái đó…”
“Bộ cô tin vào cái gọi là thiên đàng hay sao? Thế thì cũng Okê thôi. Sau khi tôi rời khỏi thứ đang chờ đợi cô phía trước là định mệnh nghiệt ngã của một con gái gọi. Chẳng bao giờ sờ lại đến cái bình hóa học, cuối cùng mắc phải bệnh hoa liễu, nằm liệt giường oán than cả thế giới trong lúc chết. Percibell đáng thương. Tội nghiệp chú cừu nhỏ. Chúa Trên Trời Cao làm ơn hãy cứu rỗi cô ấy sau khi chết!”
Thiên Đàng – Chưa có ai từng nhìn thấy thế giới yên bình ấy.
Bởi lẽ chưa ai từng thấy nó, thế dựa vào đâu mà dám chắc rằng chốn an nghỉ ấy thực sự tồn tại?
Nếu Chúa thực sự ban phát sự cứu rỗi, thế chẳng phải nó nên được ban phát ngay và luôn sao, thay vì tới tận kiếp sau?
Percibell ngẩng đầu nhìn trân trân những giọt nước đang rơi xuống lớp đá lát.
Ý nghĩ của nàng dễ dàng bị Shouji nhìn xuyên thấu.
Errorknife có nền trật tự trị an thậm tệ và nền kinh tế hậu chiến đã không còn có thể hồi phục được nữa.
Tỉ lệ việc làm thấp đến độ thảm hại, trên các tờ báo thì đầy rẫy những trang xin giúp đỡ này nọ.
Nàng là một giả kim thuật sư với kĩ năng thượng thừa đến độ có thể làm ra thứ Thuốc Hồi Phục Nguyên Bản này.
Ngay cả khi khoác trên mình vẻ ngoài của một chú cừu non, không đời nào nàng lại để cho lòng kiêu hãnh của mình bị chà đạp.
Làm kẻ tôi tớ cho một giả kim thuật sư khác là điều không thể nào tưởng tượng nổi.
“T, T… Tôi chỉ cần làm nó… chỉ thế thôi là được phải không?”
“Tất nhiên. Cứ làm nó là được rồi. Hãy chăm sóc cho tôi nhé, cộng sự.”
Nàng nghiêng người đi theo hướng đã định. Bàn tay to mạnh mẽ của Shouji đã ban sự cứu rỗi cho Percibell khi cậu bắt tay nàng, không cho nàng thời gian để lưỡng lự quyết định của mình.
Đưa tay trở lại phần ngực lộ ra một nửa, nàng mang vẻ mặt của một người vừa được cứu rỗi.
Cũng có thể là vui mừng vì đã quyết định công việc tiếp theo của mình.
Hay có lẽ chỉ là vui mừng khôn xiết vì có thể làm giả thuật kim dù đã rơi vào luyện ngục.
Phải công nhận rằng, với Shouji, đó là một việc thú vị.
“V, vâng, hãy chăm sóc tôi nhé. Nhân tiện, onii-san đang nghĩ theo hướng nào vậy?”
“À phải rồi, chúng ta vẫn chưa giới thiệu. Tôi là Shouji Quik. Đó giờ tôi vẫn đang kiếm sống bằng những công việc bất chính, thế nên nó sẽ là một băng đảng. Ban đầu tôi từng là lính của thủ đô… Cô có thể gọi là Yuusha đầu đường xó chợ cũng được.”
“Ờm… anh đang đùa, phải không?”
Tự gọi bản thân là Yuusha không phải là điều có thể làm như không được. Thông thường họ được đối xử như thứ nằm ngoại phạm trù con người. Quả thực cậu có cánh tay khỏe phi thường. Nhưng vì chưa chứng kiến bất kì phẩm chất nào tương xứng với thanh danh, Percibell không thể tin nổi lời cậu.
“Thế, bởi vậy nên là, bây giờ tôi sẽ ngủ với cô.”
“Okê, tôi bên dưới… Ế, ếế!? Đ, đ, đ, để làm gì cơ!!?”
“Để hòa quyện cơ thể với nhau, để trở thành những người cộng sự thực thụ. Tạo nên lập trường chính thức.”
“…lập trường chính thức?”
“Để cô không trượt ra khỏi tay tôi.”
Thực là những lời lẽ thẳng thừng, tàn nhẫn.
※ ※
Khi Shouji chầm chậm đưa tay về phía cơ thể nàng, Percibell tái nhợt mở to đôi mắt hình hạnh nhân và thu cằm lại.
Ném cho Shouji một cái lườm như thể nàng là một con mồi bị ép góc đang cố hăm dọa con thú săn mồi sừng sững, nàng nhìn chằm chằm vào mắt cậu.
Chẳng đời nào lại có chuyện cô gái không muốn cự tuyệt một gã đàn ông xa lạ đang cố ôm mình một cách thân mật cả.
Nói gì thì nói sự cảnh giác của nàng ở mức rất cao.
Qua phản ứng thì chắc chắn nàng còn là trinh nữ.
Đúng ra nàng nên xử lí nó bằng cách bỏ qua những động tác thừa. Nàng thuộc tuýp người dễ bảo mà dường như có thể dễ dàng khiến cho nàng phục tùng, nhưng lỡ chẳng may vì lí do gì mà gây ác cảm cho nàng, thì coi chừng hối cả đời đấy.
Đang nghĩ rằng ‘mình làm gì đây ta,’ Shouji quyết định sử dụng thuốc mới được nạp lại cách đây không lâu.
Cậu rút cái ống nghiệm từ dải đạn của mình, và lắc nó trước mặt Percibell.
Bên trong là Thuốc Hồi Phục Hoàn Hảo. Chất kích thích có thể khiến cho lí trí của bạn lung lay, và cùng với đó là cảm quan về trinh tiết trở nên mờ nhạt.
Thậm chí nó còn có thể khiến bạn thực lòng tận hưởng sự sung sướng.
Hơn bất kì dạng hồi phục nào khác, thay vào đó tại đây nó sẽ làm cho sự phá trinh không hề đau đớn.
“Chắc là ít nhất cô cũng đã tự mình thử cái này rồi chứ, phải không? Cơn đau đớn biến mất ấy.”
“Nói chung chủ yếu là thí nghiệm trên động vật thôi… Trước đây tôi đã từng thử nó, nhưng sau đó lại toàn tâm toàn ý lao đầu vào làm tiền giả từ một cuốn lịch. Không phải thứ này chỉ tình cờ làm tăng mức độ hứng phấn của người ta lên thôi sao?”
“Nếu cô thành công thì đã tốt rồi.”
“Ừ, đúng thế.”
Nắm bắt được suy nghĩ của cậu Percibell chấp nhận chiếc ống nghiệm đang được chìa ra với vẻ mặt cam chịu.
Có lẽ nàng nhận ra rằng mình đã bị đẩy vào thế tiến thoái lưỡng nan, thôi thì gió chiều nào ngả theo chiều ấy vậy.
Bật nút ống và kề nó lên môi nàng do dự trong một khoảnh khắc, nhưng nhanh chóng nhắm mắt lại và nuốt nó xuống cổ họng.
Tác dụng của thuốc ngay lập tức chạy khắp cơ thể Percibell. Một luồng sáng trắng mỏng rực rỡ phát ra như một con đom đóm, bao bọc cơ thể nàng một cách bí ẩn.
Hoạt hóa các tế bào trong cơ thể hiệu quả chữa trị đã đi vào hoạt động.
Sức mạnh ma thuật biến thành chất lỏng cho thấy một sự biến đổi. Chữa trị thương tích, hồi phục thể lực, nó cố gắng để làm những điều ấy.
– Thế nhưng.
Nếu cơ thể không bị tổn hại và thỏa mãn, thì sẽ chỉ có cảm giác say đắm xâm chiếm lấy bạn.
Nó sẽ mang tâm trí của bạn tuốt tận chín tầng mây, làm tan biến mọi nỗi đau trong tim, biến đổi giác quan của bạn trở nên mạch lạc và mời gọi bạn vào cơn say đắm bất tận.
Ánh đỏ ửng châu sa hây hây nơi má Percibell. Làn da trắng mịn của nàng trở nên láng bóng mê hoặc dưới lớp mồ hôi ẩm ướt.
Hơi thở dài rời làn môi, gấp gáp, nàng hưng phấn.
Ánh xa phia bừng sáng từ đôi mắt xanh ngọc của nàng đã mất đi cá tính thực của nó và trở nên yểu điệu quá đỗi.
Thả lỏng cơ thể, Percibell nghiêng phần thân trên.
Dựa vai vào bờ tường, trong ánh mắt say sưa của nàng dường như chảy tràn thứ có thể được gọi là sức mê hoặc của một người đàn bà quyến rũ.
“Oohh… hăng…. quả như tôi nghĩ, thứ này có tác dụng thật đấy.”
“Cô thấy thể nào?”
“Cực kì tuyệt vời, anh nghĩ ai đã làm ra cái này cơ chứ?”
“Đã ướt chưa?”
“Có hơi nóng vội quá đấy, phải không? Hehe, he, nhưng nếu onii-san làm động tác ‘bé ngoan, bé ngoan’ thì biết đâu em sẽ ướt đấy… Á mi, mình đang nói cái gì quái thế này?”
Đang nghĩ rằng có lẽ mình nên vỗ đầu Percibell nhè nhẹ, Shouji làm nó theo cách tương tự như cách để xoa dịu một cô gái nhỏ, và một tiếng rên thoát ra từ cổ họng nàng một cách sung sướng.
“A, ôô. Tôi đang vui nè. Ngực tôi đã thắt lại đôi chút.”
“Để tôi xem nào.”
Nắm lấy cả hai đầu gối Percibell trong tay mình, cậu dạng chân nàng ra một cách thô bạo.
Nơi hệ trọng mà người con gái luôn luôn giữ gìn vẫn chưa ướt.
Những phần riêng tư đang được săm soi kĩ càng thực chất lại chẳng hề có lông.
Thứ cậu tìm thấy chỉ là một cặp cánh hoa hoàn toàn nhẵn nhụi.
“Không~”
“Ờm, chắc tôi sẽ làm nó theo đúng trình tự vậy.”
Shouji đặt mình vào khoảng trống giữa hai chân rộng mở của nàng, và liến thoắng cướp đi bờ môi của Percibell. Cậu ép cho miệng nàng mở ra, và như để vướng vào cái lưỡi hồng hào đang nằm ở đó cậu xoay tròn phần đầu lưỡi.
Lúc ấy cậu đã có ý định nắm lấy bờ vai mảnh dẻ và đẩy nàng xuống đất, nhưng chẳng cần thiết. Không hề có sự chống cự. Vài phần sự bướng bỉnh của nàng đã bị tước đoạt. Các múi cơ không thắt chặt lại.
Khi cậu cố nhìn vào đôi mắt xanh mỏng manh hé mở của nàng, ở đó không hề có sự từ chối hay ghê tởm. So với các loại thuốc kích dục nửa vời thì quả thực Thuốc Hồi Phục Hoàn Hảo có hiệu quả cao vượt trội.
“Nn, chụt… Chụt… Aaa… Nụ hôn đầu… chụt.”
Cứ mỗi lần chạm vào da nhiệt độ cơ thể nàng lại được truyền thêm một ít. Làn da của Percibell dần dần trở nên ấm áp.
Cậu đưa nàng lại gần hơn bằng cách đưa tay ra sau lưng nàng. Cơ thể nàng quá sang trọng và tinh tế đến nỗi dường như sẽ vỡ vụn nếu cậu dùng quá nhiều lực.
“Rơi xuống như một đóa hoa… rất là dễ chịu đấy phải không… Ufuu.”
Với hai cẳng chân xoạc rộng đầy nhếch nhác, Percibell thầm thì với vẻ biết ơn.
Dù phần đàn bà nhất của nàng đang phơi bày trước mặt một người đàn ông, nhưng có vẻ nàng chẳng hề bận tâm cho lắm.
Hiệu ứng thuốc hồi phục đã ru nàng vào trạng thái mơ màng. Khóe mắt dần cụp xuống, nỗi e thẹn được thế chỗ bởi xúc cảm lâng lâng.
Khi cậu thử chạm vào cặp gò bồng đào hình bát súp, có vẻ điều đó khiến nàng buồn buồn và khuôn miệng nàng giãn ra đôi chút.
“A… Nn… Hình như tôi có cảm giác kì quá… A… Ha… Un.”
Kết cấu nhẵn mịn. Độ đàn hồi nảy nảy nơi đầu ngón tay. Cả hai đều ở đó.
Khi cậu thử véo và nhẹ nhàng xoắn cặp nhũ hoa trên đỉnh mô mềm mại, nó cương lên như chiếc ghim. Cậu tiến tới hôn và liếm gáy nàng, chầm chậm lê đầu lưỡi từ xương quai xanh xuống tới tận ngực.
Cậu ghì chặt nhũ hoa của nàng trong miệng, Percibell rít lên một tiếng thở hổn hển.
“A… Oa fuu… Nn nn… Cảm giác đen tối… Nè… Anh thích ngực hả?”
“Chúng hơi nhỏ, nhưng cảm giác không tệ, cả độ nhạy cảm cũng có vẻ tuyệt lắm.”
“Oa ha… Mút ngực tôi như thế… Tôi thấy ngực mình căng ra đấy. Fufu, có lẽ thế này hơi sương sướng thì phải… Ufu fu… An!!”
Có lẽ nàng ta đang tận hưởng phản ứng của cơ thể mình. Chả biết nghĩ gì Percibell thình lình ôm lấy đầu Shouji đang bú ti bên dưới. Phấn khích như một đứa trẻ nít nàng luồn ngón vào mái tóc đen rối bù của cậu, kéo và ngịch nghịch nó trong tay.
Vốn dĩ nàng đã mang lại cảm giác của một thiếu nữ nhưng giờ đây với tác dụng của thuốc hồi phục dường như linh hồn của nàng lại càng trở nên non nớt hơn nữa.
Đây là hành vi của một người không hề biết sợ.
“An!! Không hay ho gì đâu, mồ… Mút chi nhiều quá vậy… Làm tôi bắt đầu có cảm giác rồi đó…”
Phớt lờ những lời phàn nàn Shouji thậm chí còn bú bạo hơn cả hồi nãy. Cậu trườn ngón tay xuống đùi trong khiến Percibell rùng mình. Cảm giác mượt mà và óng ả nơi làn da nàng đang được truyền vào ngón tay cậu.
Lòng bàn tay rờ đến môi lớn, thứ chất lỏng nóng hổi như mật ong trở nên rõ nét. Độ nhạy cảm của nàng quả thực là độc nhất vô nhị. Cậu tận hưởng việc bất kể mình chạm vào đâu thì phản ứng đều sẽ xảy ra theo cùng một cách.
‘Fuu’
Tiếng thở dài ngọt ngào rỉ ra từ Percibell.
Nơi kín đáo bên dưới của nàng thực là xinh xắn.
Luồn lách qua những cánh hoa, ngón trỏ của cậu xâm lăng âm đạo của nàng ngập đến đốt ngón tay thứ nhất.
Như đang vẽ nên một vòng tròn cậu xoay ngón tay ở phần nông. Những ngón tay cậu chuyển động với sự thận trọng đến không ngờ.
Cậu chơi đùa với âm đạo âm ỉ của nàng cho tới khi dâm thủy trào ra như suối. Những âm thanh thô thiển như ‘róc rách’ vang lên. Tiếp tục chà xát, cái mùi của người phụ nữ chìm đắm trong ham muốn dịu dàng hòa quyện vào không khí.
“A… Nnn. Aha… Iya… An.”
Cậu đang chòng ghẹo niềm sung sướng nhỏ nhoi của nàng bằng ngón tay cái. Dù đang lắc đầu từ chối nhưng nàng lại không có nỗ lực đáng kể nào để thoát khỏi sự ân cần của cậu.
Hàm dưới của Percibell nảy lên nảy xuống. Nàng nghiến răng để gắng chịu sự mơn trớn khắp thể xác.
Hơi thở nàng ngắt quãng khiến Shouji ngừng chuyển động.
Percibell, nãy giờ đã có một khoảng thời gian thư giãn, thở hổn hển, ‘haa haa’.
Khuôn mặt nàng, nơi máu huyết dồn tụ, đã được sự thỏa lòng nhuộm lên màu hoa anh đào tươi thắm.
“Sướng quá đi mất… Onii-san nghệ thật đó… Sướng hơn lúc tự làm nhiều… A ha… Mình vẫn đang ra sao?”
Nhìn xuống háng mình, đang tràn ra dâm thủy, nàng khẽ lẩm bẩm. Nàng nở một nụ cười trống rỗng.
Thứ chất lỏng dâm dục đã chảy cho tới khi những viên ngói trên sàn đều nhớp nháp cả. Một lượng chất lỏng phù hợp với tội thông dâm một cách hoàn hảo.
Shouji tụt quần và người chỉ trong một khắc.
Của quý cương cứng vươn mình mạnh mẽ.
Trông thấy một vật mà không thể hiểu ngay đó là thứ gì, Percibell ngạc nhiên nghiêng đầu sang một phía.
Khi nhận ra danh tính thực của nó nàng liền làm vẻ hiểu ra đưa nắm tay vào lòng bàn tay còn lại kêu ‘póc’ một cái.
“À… Phải rồi. Đó là dương vật, phải không…? Hơi to thì phải… Liệu nó có vừa bên trong tôi không…?”
“Không thử thì sao mà biết được.”
“Ừm… Đúng thế. Nếu không thử chúng ta sẽ không biết được. Ki?!!”
Ấn vai nàng xuống, cậu nâng hai chân Percibell đang nằm trên nền gạch.
Với phần hông khẽ nâng lên trong không khí, cô nhỏ của nàng giờ đã hoàn toàn hiển hiện. Từ cửa mình cho tới tận khe bím đều được phô ra một cách táo bạo.
Sau khi ổn định tư thế cánh tay cậu kiểm soát hai chân nàng. Chúng được bẻ sang thành hình chữ ‘M’ trơ trẽn.
Percibell, đã được tạo hình sao cho nữ cụ được mở một cách đàng hoàng, trưng ra vẻ mặt háo hức.
“Tôi sắp sửa mất trinh rồi… Ufu fu… Vậy là tôi sắp trở thành một người đàn bà đích thực, phải không?“
“Có lẽ thế.”
Âm hộ của nàng, co giật mở ra và đóng lại, bày tỏ sự ham muốn trần tục.
Hương nồng của người con gái mạnh mẽ phả ra từ cái hố đen rò rỉ. Đó là một mùi hương vừa ngọt mà lại vừa đắng có thể đun sôi bộ não của bạn.
Khi phần đầu khấc chạm vào cánh môi bé yêu kiều e ấp, cậu cảm nhận được sức nóng khiến cậu kêu lên ‘oò’.
Lúc cậu nhìn, nước ẩm rịn ra từ người Percibell.
Bởi sự phấn khích trước ham muốn tình dục tăng lên, mồ hôi của nàng đang bốc hơi vì sức nóng.
Dục khu chín mọng của Percibell ấp ủ sự mong mỏi to lớn. Thưởng thức vùng kín của người thiếu nữ trẻ trung chắc hẳn là một cảm giác hân hoan khó mà cưỡng lại.
Cậu đang bị chi phối bởi dục vọng. Điều hướng cây gậy thịt của mình, cậu tiến hành sự lồng ghép giữa đầu con cu và âm hộ.
Có cảm giác một lực lượng đang cố ngăn chặn kẻ xâm nhập, song sự bôi trơn thùa thãi đã cho phép nó trượt vào.
“Aaaaa… Nn!! Oa, oa ou… Nó đã… vào… đến dạ dày chưa? Uu!”
Sức cản không đáng kể đã được khắc phục một cách đơn giản chỉ bằng chút lực đặt vào phần hông.
Vào được khoảng nửa đường, trở ngại lần này là chỗ nhô lên ở tường âm hộ đang cố vướng vào dương vật của cậu.
Cảm thấy sự thít chặt nơi đầu khấc cậu bèn tung một cú chốt hạ trượt vào đến lút cả cán. Đã đi xa tới tận bước này, ít ra cậu cũng cảm nhận được sự vẻ vang của công cuộc chinh phạt thứ mật ngọt lấp đầy trong âm hộ nàng.
“Haan! Haa… Ouun, aaa… Vào rồi. Sướnggg… To thế… Cái cương cứng… của Onii-san… đang khuấy đảo, thì ra cái ấy của đàn ông là vậy, sao? Nn.”
Bên trong âm hộ của nàng nóng bỏng. Như thể đang sôi. Dọc theo lõi của cây kim cô bổng, thân nhiệt của Percibell được truyền tới.
Kéo chiếc quần jean lại gần hơn cậu bật nút của một cái ống nghiệm. Percibell bằng lòng chấp nhận một liều khác từ cái lọ kề bên môi bằng cách ngậm chặt nó trong miệng mình.
Nó chạy dọc xuống cổ họng nàng. Từ môi nàng tràn ra thứ thuốc kỳ diệu và vẻ mặt phô bày sự ngây ngất.
Cậu đã cho nàng một lượng nhiều hơn mức cần thiết. Cậu muốn nàng trở nên táo bạo hơn cả thế.
Từ âm hộ nàng chảy ra bằng chứng của trinh tiết, máu tươi, nhưng dường như cơn đau chẳng hề tồn tại.
“Aa, aa, nnn! Haa uu aa! Kimochi! Oa nn!”
Như để nhúng dương vật vào sâu thêm, hông cậu bắt đầu di chuyển trở lại.
Có lẽ vì phần dương vật được đút vào trong không cân đối với chiều cao của cậu, sức ép từ thịt âm hộ gần như gây ra đau đớn.
Cơ thể vừa trở thành đàn bà của nàng mảnh khảnh, và hơi ngạc nhiên là cái bụng nhỏ của nàng có thể nuốt trọn cậu nhỏ hăng máu.
“Iyaaaa, kimochi… Oaa… Onii-san… sugoi… gì thế này?… Nn.”
Cậu càng di chuyển nhiệt độ cao từ âm hộ càng trở nên mạnh mẽ. Nóng và nhớp nháp.
Sự khít chặt của một trinh nữ chỉ vừa mới nuốt chửng một thằng cu quả thực mạnh mẽ, song cái lỗ đã đủ độ trơn tuột để cậu có thể nấc. Cứ mỗi lần hông hai người chạm nhau là đáy bẹn lại bị dâm thủy tràn ra làm cho dinh dính.
“Fu oa… Sướng quá… Quan hệ dùng thuốc… quá sướng đi mà… Aa ouun! Dương vật của Onii-san… sướng chết mất… Aa, aa, aa… Hii… Ouuuu.”
Percibell, như Shouji dự tính, đang dần chìm đắm trong dục vọng, lên tiếng rên rỉ.
Mỗi âm thanh chất chứa sự thỏa thuê đều vang vọng tới tận nhà tắm. Nàng là một cô gái nhạy cảm.
Đối với Shouji, sự lắc hông điên cuồng này cũng là một bài tập đáng giá.
Xét về bộ phận sinh dục nữ thì cái này có chất lượng cao hơn hẳn. Thông thường âm hộ không nóng như thế.
Hình tượng trinh nữ của Percibell đã sụp đổ, giờ đây nàng mang vẻ mặt của một người đàn bà phóng túng.
Khi cậu xoáy đầu khấc vào tử cung một cách táo bạo, Percibell há hốc miệng và hít một hơi thật chặt.
“Fuaaaaa… Hii, aa, aan!”
Shouji ngừng lại sau cú đẩy mạnh bạo, và Percibell nhắm tịt hai mắt, đoạn rên rỉ như thể không tự chủ được cảm xúc. Đôi mắt xanh của nàng rung lên đầy cuồng nhiệt.
Có lẽ vì bực người đàn ông vừa gây ra khoái cảm cực lạc chợt dừng lại, là Shouji đang tìm kiếm phản ứng từ nàng, Percibell bèn vòi vĩnh:
“Fuu! Aa, aa, aa… Nn, nữa… nữa đi, anh có thể di chuyển nhiều nữa mà… Vì, vì nó sướng lắm… Cứ thẳng tiến và khuấy tung l-n em lên đi.”
“Hiểu rồi.”
Đã khiến cho nàng mến mình hơn bằng cách chòng ghẹo, khi cậu vươn người ra để hôn nàng, lưỡi nàng vừa vặn đưa tới để đáp lại.
Cọ xát qua nướu răng và nấu lưỡi thành cháo một nụ cười dâm tà trôi nổi trên mặt Percibell.
Cả hai hòa quyện và trao cho nhau ̶n̶̶h̶̶ữ̶̶n̶̶g̶ ̶c̶̶ụ̶̶c̶ ̶đ̶̶ờ̶̶m̶ ̶b̶̶é̶̶o̶ ̶b̶̶ở̶ dòng nước bọt, và khi đôi bờ môi tách ra một sợi dây trong suốt được móc nối giữa hai người họ.
Sự nhịp nhàng tiếp nối khiến Percibell thở hổn hển và từng chút từng chút dục cảm nóng hổi dâng trào.
Trong khi chà sát những bức tường âm đạo bằng sự hồi chuyển mạnh mẽ nơi bờ hông Shouji thì thầm vào tai Percibell.
“Tôi sẽ để tất cả ra ở tận sâu trong bụng dạ của cô đấy.”
“Ha, oafuu… Ế, ế, ế? Anh sẽ để nó ra bên trong tôi sao? Nn! Kh, kh, kh, kh, không được đâu. Thế thì em bé sẽ được tạo ra mất. Tôi không thể có cái đó được…!”
Những ham muốn thô bỉ đã thúc đẩy cậu cố để mà hoàn thành được nó.
Nhấm nháp âm đạo ấm nóng dường như khiến cậu quên đi tất cả mọi thứ. Tầm nhìn của cậu hẹp dần.
Sự kiềm chế đã bị gạt sang một bên từ rất lâu về trước. Chuyển động ở hông cậu trở nên thô bạo.
Cậu muốn ươm mầm hạt giống của mình vào bụng người con gái mỏng manh và xinh xắn ngay trước mắt mình đây.
“Hiaaaa! Uu! Ii, kh, không được! An! Tôi sẽ có thai mất, anh không được làm vậy!”
Mái tóc vàng như lụa là xõa rũ rượi cùng những hạt mồ hôi lấm tấm Percibell la hét.
Đôi mắt xanh ngập trong nước, nàng nâng hai cánh tay.
Có ý định đẩy ngực người đàn ông sang một bên, nhưng trên thực tế Percibell lại làm ngược lại. Nhanh như cắt bắp đùi Percibell quấn chặt lấy hông Shouji, gót chân nàng thậm chí còn va vào hai bên mình cậu.
Bám dính chặt lấy cậu như trong một pha đấu vật thực thụ, dâm dâm cô nương cố hết sức để giữ cho người đàn ông đang đâm thủng mình không thể chạy trốn.
“Aa, aa, aa, hiun, aaa, wu un, đang ra, Tôi đang ra! Anh không được, đang ra, raaaaaa!”
Bắn tóe ra tứ tung Percibell, đã lên đỉnh, oằn người thành hình cánh cung.
Bụng nàng nhô lên, và người nàng rung chuyển. Shouji, đang bị vòng chân thít chặt, cũng không còn có thể trụ được bao lâu nữa với đống tinh dịch phun trào từ niệu đạo của cậu.
Bởi cú thọc vào phút chót, dương vật cậu đã gần như chạm đến phần sâu thẳm nhất.
Ực một tiếng thứ chất lỏng đùng đục không ngừng tràn vào như trút nước.
Ham muốn của người đàn ông đã vẩy bẩn vùng niêm mạc từng một thời thuần khiết của cô gái, nó đã bị tàn phá.
Phía bên kia Percibell đã nhận thấy sự phóng tinh và những giọt nước mắt rơi thành hàng, và mặt khác khuôn miệng nàng nới lỏng với vẻ hạnh phúc. Dòng khoái lạc từ vùng sinh dục của mình khiến nàng chuếnh choáng.
“Fuaa, aa, dương vật thật… Tuyệt vời… Nó vẫn còn đang nấc, đang nấc kìa… Aa… Auu! Thật là một lượng tuyệt vời… Hơi nóng cứ tràn ra mãi… Auu!”
Ngoài dâm thủy ra, với tiếng nước nhỏ giọt, Percibell bắt đầu tiểu ra nốt những thứ còn lại một cách ngạc nhiên trong bóng đái của mình.
Phải chăng xúc cảm lấn át đã khiến cô nàng rỉ cả nước đái? Shouji, cảm nhận được những giọt nước trên bụng mình, không hề bỏ chạy.
Các hạt nhỏ đập vào, sau cùng chạm tới tận má Shouji.
“Uoo.”
Mùi tình dục ngộp thở bao phủ quanh căn phòng tắm đã tan biến, thế chỗ cho nó là một mùi amoniac không thể diễn tả được.
Tiểu xong, với phần thân dưới đã trở nên tê liệt, sự mệt lả khiến nàng nằm ngửa ra sàn gạch và hơi thở nàng yếu ớt, Percibell mang trên mình vẻ mặt chất ngất.
Sự trói buộc của đôi chân gầy đã được tháo gỡ nên Shouji bèn thu cây thiết bảng lại.
Từ nơi kín đáo của Percibell chảy xuống chất lỏng đục màu phủ kín hậu môn nàng.
“Aa… Aaa… Nn… Onii-san, anh đúng là bỉ ổi nên mới ra trong em đấy… Nhưng cũng tốt, cảm giác sướng lắm. Uống thuốc hồi phục và quan hệ tình dục đúng là tuyệt nhất trần đời… Thế này còn gây nghiện hơn cả thủ dâm nữa đấy.”
“Thế nào cũng được, nhưng sẽ tốt hơn nếu cô mặc một cái tã vào đấy.”
“À, tôi đã tiểu ra… Thứ lỗi… Nhưng mà này, trong lúc nước sôi lửa bỏng onii-san cũng đã quyết định xuất vào trong tôi đó… Vụ này chúng ta hòa vốn, phải không?”
Cô nàng mang vẻ mặt đón nhận niềm hân hoan trong luật nhân quả tức thời.
Shouji nhận thấy mình đã cuộn tay thành nắm đấm và định cốc đầu Percibell, nhưng cậu đã kiềm chế lại được.
Lúc này cả hai người nên đi tắm cái đã.