『Đôi Chân Nhảy Múa』Resquia đi tắm vào buổi sáng để làm sạch cơ thể, rồi mặc mỗi đồ lót ngồi trước tủ trang điểm và dùng lược chải tóc cẩn thận. Sau khi tạo kiểu tóc và trang điểm nhẹ, cô mặc bộ đồ mạo hiểm giả bình thường và giáp chân vàng hình ủng được đặt làm riêng.
Cô cẩn thận lắp từng chiếc móc vào quanh bắp chân bằng những đầu ngón tay linh hoạt của mình và đảm bảo rằng lớp vàng bên ngoài sạch sẽ. Đảm bảo rằng trọng lượng vừa phải, và gẩy nhẹ vật trang trí hình cối xay gió. Cô lần lượt vung chân trái và phải. Cô để xương và cơ của mình được nghỉ đầy đủ.
Cô đứng dậy và di chuyển ra giữa phòng. Với một luồng năng lượng bùng nổ, một cú đá móc cắt qua không trung―― Một động tác chắc chắn đã xẻ không khí ra làm hai. Các giác quan của cô đã được mài bén. Khả năng phản ứng này đủ sức triệt hạ mọi kẻ địch.
Pháo đài liên minh ở ngoại ô Thị Trấn Error Knife cũng là nơi ở riêng của cô. Những chuyến thám hiểm đã tích lũy cho cô một gia tài cá nhân đáng kể, thậm chí cả danh tiếng và những lời ca tụng cũng đã lên cấp bậc người nổi tiếng, nhưng cô vẫn thích dấn thân vào những chuyến thám hiểm mông lung giữa sự sống và cái chết.
Ấy là vì bạn bè cô, và vì cô vẫn còn lí do để không từ bỏ.
“Ừa, xinh rồi đấy.”
Cô nắm cả hai tay lại trước gương. Bước sang tuổi 21, cô không nhất thiết phải làm việc để kiếm sống, nhưng cô sống trong cô độc. Thỉnh thoảng, có vài thành viên trong liên minh ngủ lại pháo đài, nên cô không quá cô đơn.
Hòn đá liên lạc đặt trên bàn reo lên. Cô xoa xoa phần dưới của nó và đặt lên tai.
“Alo.”
“Là tôi đây.”
“À, Shouji. Chào buổi sáng. Lâu lắm rồi mình mới lại đi chơi với nhau nhỉ?”
“Về chuyện đó… Sáng giờ tôi đã cảm thấy không được khỏe làm. Cái này tôi chưa nói, nhưng dạo gần đây tôi uống hơi nhiều thuốc hồi phục và gan tôi đang đau dã man. Bác sĩ cũng cấm không cho tôi uống nữa rồi.”
“Ếee, thật hả?! A-anh ổn chứ?”
“Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi. Vậy nên là, xin lỗi nhé, nhưng tôi không giữ được lời hứa rồi. Tôi sẽ đền cho cô sau.”
“Có cần tôi sang thăm không? Anh ở một mình mà, đúng không?”
Vung vẩy chân, Resquia ngẫm nghĩ trong lúc buộc tóc. Cô định mua chút hoa quả. Cô có thể nhờ pháp sư trong liên minh tới sưởi ấm căn phòng. Cô không phiền nếu phải chăm sóc cậu cả ngày. Một người bạn cô đã không giao du trong thời gian dài―― Shouji chắc không coi cô là bạn, nhưng Resquia lại có một xúc cảm sâu đậm đối với cậu. Vả lại cũng có sự thật là cô cảm thấy sự gắn bó với tư cách là một người thuộc nhóm Anh Hùng Đầu Đường Xó Chợ.
Được vây quanh bởi những người bạn tốt, Resquia đã không thể nói chuyện với Shouji, người thậm chí đã từ bỏ công việc mạo hiểm giả và ngồi một mình dưới cái bóng của một tòa nhà. Phong cách chiến đấu của cậu theo kiểu bạo chúa và cậu luôn toát lên bầu không khí đáng sợ, nhưng không cần thiết phải tẩy chay cậu. Resquia không có trách nhiệm gì trong chuyện này cả, nhưng trong cô có một mặc cảm tội lỗi không nói nên lời.
“Tôi đã gọi cho các thành viên bên Liên Minh. Tôi khá chắc họ đã thiết lập xong xuôi một tổ đội thảo phạt rồi. Đừng lo cho tôi nhé, hãy cứ phá đảo『Đường Ảo Ma』đi.”
“Ếeee, tôi bảo là không quan tâm rồi mà, chúng ta có đợi đến lúc sau khi Shouji hồi phục.”
“…Resquia, sự thật là tôi đang sống dở chết dở đây. Không chỉ gan, mà cả mề tôi cũng bị tổn thương. Tôi chắc không nổi đâu.”
“Nhưng mà người thì làm gì có mề. Đó là nội tạng của chim mà, phải không?”
“Chỉ là cách nói vậy thôi. Nói chung là, đừng lo cho tôi.”
“Nhưng mà, nói thật thì, Shouji, trông anh nghèo mà, đúng không? Vậy chắc chắn tốt hơn hết anh nên đi làm với tôi để kiếm tiền.”
“Cảm ơn nhé, nhưng hãy để lần sau.”
“Xin lỗi. Tôi thì lại muốn làm việc với anh.”
Shouji bị câm nín trước giọng đột ngột căng thẳng. Có một suy nghĩ sâu sắc không truyền qua đá liên lạc. Resquia nhận thấy tay mình đang toát mồ hôi. Tay cầm đá thì đang hơi run. Thật khó khăn khi bị từ chối bởi người khác. Resquia cảm nhận được lời từ chối khéo và than vãn như thể mình đang bị xua đuổi. Cô là một người con gái có bản chất tốt đẹp được mọi người yêu quý bởi tấm lòng mỏng manh, và lòng nhân hậu lớn lao là một trong những lí do cô trở nên nổi tiếng như vậy.
“Resquia, để tôi nói cô điều này nhé. Cô không cần tôi đâu.”
“Ê, khoan… K-khoan đã.”
Cảm giác ma thuật yếu ớt bị ngắt quãng. Sự kết nối vô hình bị gián đoạn. Bàn tay cầm đá liên lạc buông thõng xuống. Cô bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô không cần tôi đâu, những lời giản đơn như xuyên thấu trái tim cô. Cô mạnh không phải vì cô muốn như vậy―― Cô trở thành một nữ anh hùng không phải vì cô muốn như vậy. Làn xúc cảm dữ dội đánh vào cô mạnh hơn mong đợi. Sự trống rỗng choán lấy thâm tâm làm Resquia bật khóc. Cô cảm tưởng như vừa đánh mất một điều quý giá. Có lẽ cô đang tìm kiếm sự thoải mái và bình lặng với một người ngang hàng. Cô muốn đứng ở cùng một vị trí. Trong lúc cô gạt giọt lệ nơi khóe mắt, thì có tiếng gõ cửa.
“Resquia-san, trời đã sáng rồi.”
“…À, phải.”
Cô tự vỗ má và gồng mình. Khi cô cho phép vào phòng, một cậu bé với gương mặt thân quen cung kính xuất hiện. Cậu mặc giáp nhẹ làm từ bạc tinh khiết bảo vệ phần vai, ngực, tay, hông, và đầu gối, một chiếc áo choàng trắng, và mũ chụp đầu gắn lông chim hào nhoáng. Cậu ăn mặc như một học sinh gương mẫu, và đứng thẳng lưng toát lên vẻ chính trực.
Bằng cử chí duyên dáng, cậu hất mái tóc bạc đang rủ xuống vòng qua mắt, để lộ ra đôi mắt bạc sáng loáng. Cậu chàng, nhận thấy vẻ mặt chán nản của Resquia, bèn nhìn cô ngờ vực, cậu thấy lòng bàn tay cô cuộn lại.
“Resquia-san. Chuyện gì vậy?”
“Không. Không gì đâu. Về cuộc thảo phạt『Đường Ảo Ma』, một thành viên tổ đội nói không đến được.”
“Phải chăng là Hidaruma Yarou-san, à Công Tử Bồng Bột, nỗi ô nhục của các Dũng Giả Đầu Đường Xó Chợ chúng ta?”
Cậu chàng, Kielnier, đặc biệt sử dụng cái tên nổi tiếng trong giới làm ăn ngầm để bày tỏ sự ghê tởm, cậu nhún vai như thể vừa trút bỏ gánh nặng. Resquia nhăn mày thể hiện sự thất vọng.
“Anh ta không phải là người tốt, nhưng anh ta giỏi trong công việc của mình và có tài năng. Nhóc có thể học được nhiều từ anh ta đấy.”
“Ban đầu, vốn dĩ hắn chỉ là một thằng hạng B nhãi nhép thôi mà. Và một anh hùng để thanh kiếm của mình bị cướp mất thì chẳng có giá trị gì cả.”
“Tuy là nhóc đã không thể đụng vào kiếm của anh ấy ở thủ đô hoàng gia?”
Bị sát muối vào chỗ xót, Kielnier nghiến răng và cúi mặt xuống. Resquia biết cậu chàng này đã được mời tới nhà quý tộc và đã sáng mắt lên khi thấy cặp song kiếm được trưng bày trên lò sưởi. Cậu đã bí mật được cho phép cầm thử chúng, nhưng đến cả người ngoài cũng có thể thấy rằng Kielnir đã không thể xử lí chúng thành thạo.
“Song kiếm không phải… Không phải là sở trường của tôi. Chưa kể, những kẻ cầm những thanh kiếm lạ lùng và tàn ác sẽ phải hứng chịu quả báo.”
Kielnir bướng bỉnh vừa mới bước sang tuổi 15, và với danh hiệu anh hùng trên lưng, có một sự nỗ lực để biến bản mặt của một đứa nhóc thành chàng trai. Quyết định đã được đưa ra là cuối cùng cậu sẽ gia nhập nhóm Hiệp Sĩ, và theo khóa học ưu tú xuất sắc.
Resquia đã được nhờ trông coi cậu chàng theo yêu cầu của Bộ Chiến Tranh, đích danh, cô mang trọng trách dạy bảo cậu như một người hướng dẫn.
“Mà tôi thì lại muốn thứ đó. Nếu có thể sử dụng nó, độ cơ động của tôi sẽ được gia tăng, mà nếu để hoàng tử biết chắc tôi sẽ bị mắng cho nên thân mất.”
“Không, ngài không thể. Một người quý tộc và đẹp đẽ như Resquia-san không thể sử dụng vũ khí của kẻ mọi rợ.”
“Cảm ơn nhé. Nhưng anh ta không đến đúng là tiếc thật. Lúc quan sát trông anh ấy thật mạnh mẽ, và cái cách anh ấy tung và né đòn thực sự rất mang tính bổ ích.”
“T-Tôi không thể xé xác quái vật bằng tay không, nhưng không có gì tôi không cắt được.”
“Ufufu, thật đáng tin cậy. Thế thì, đi du hành thôi.”
Có lẽ cô đã tạm quên đi khi nói chuyện với một người nào đó, Resquia búng trán Kielnir để bày tỏ lòng can đảm, mỉm cười rồi rời khỏi phòng. Kielnir bị bỏ lại sau siết nắm tay và hiểu mang máng là mình đang hơi bị coi thường. Tuy biết, nhưng cậu có thể bỏ qua. Cậu không thể đòi hỏi nhiều trong quá trình được huấn luyện. Cậu chưa bao giờ đánh trúng được Resquia trong trận đấu tập, bởi vì cậu không đủ giỏi. Nhưng có những điều khác cậu không thể bỏ qua.
“Shouji Quikk, hả? Một thằng nghiện thuốc… lại dám làm chủ nhân của ta khóc.”
Không có bất cứ gì mà Kielnir, 『Anh Hùng Cắt Đứt』được Thần lựa chọn không thể cắt.
Bất cứ thứ gì.
△ ▼ △
Trong bóng tối lay lắt, một khối thép khổng lồ đang chạy. Mũi nhọn của khoan phát ra âm thanh inh tai trong lúc khoan vào lòng đất. Đường đi như sâu róm bò xuyên qua vùng đất hoang. Đất đá được đào lên biến thành mây bụi trong lúc mặt đất được loại bỏ.
Stark, ngồi ở ghế lái, khéo léo điều khiển mũi khoan đá, cỗ máy ma thuật khổng lồ. Gã đeo một chiếc băng đô dù cái đầu trọc lóc đang vã mồ hôi, gã nhìn chằm chằm về phía trước với ánh mắt cảnh giác, được chiếu sáng bởi ánh đèn. Tiếng ồn của mũi khoan đá được điều khiển bằng chuyển động bằng tay chính xác của các đòn bẩy di chuyển lên xuống, trái phái, nhắm mũi khoan vào những phần đất mềm hơn.
“Bando, chỗ này cứng, xịt nước vào đi!”
“Rồi!”
Phản ứng nhanh chóng trước giọng thô nhờ giúp đỡ, Bando, đang lái trên lớp giáp của khoan đá, giữ cái vòi dưới cánh tay và bắn ra một dòng nước dữ dội. Ấy là để làm mềm đất và cũng là để làm nguội nhiệt ở khung máy.
Phía đằng sau, Doldo đang hăng hái bơm cái máy bơm hình chữ T, đưa nước vào cái vòi dày khự. Áp lực nước truyền đến vòi không mạnh nhưng đủ để làm lún mặt đá. Tất cả những người ở trên lớp giáp đang làm tiến độ tốt.
Trong lúc đó, Shouji nhảy xuống khỏi mũi khoan đá và dùng phấn đỏ vẽ đường đo, thả quả nặng vào đúng vị trí, và nhìn qua ống kính của máy kinh vĩ để kiểm tra góc và tính điểm đến. Phương pháp khảo sát thực địa của Quân Đội tuy đơn giản, nhưng chính xác.
Theo lí tưởng, họ nên đi đường thẳng, nhưng có những chỗ dốc và lún ở những chỗ nền mỏng. Những người đàn ông mặt lấm lem nhìn xuống kết quả tính toán của mình trong lúc lập bản đồ dưới lòng đất.
“Shouji. Vấn đề là, chúng ta chạm phải mạch vàng rồi. Nhìn những đường trắng trên tảng đá này đi. Độ cứng đang ngày càng trở nên tồi tệ.”
“Bando, theo tính toán của tao, chúng ta đã chạy được khoảng 10 ki-lô-mét. Là được nửa rồi. Không có vấn đề gì to tát đâu.”
“Oi, Quikk. Nhìn nhiệt kế kìa. Nhiệt độ đang giảm nhanh. Tao nghĩ có nước ngầm trong khu vực này.”
“Stark. Là ảnh hưởng bức xạ của Ma đấy. Mà cũng nhờ nó nên thân nhiệt chúng ta mới không quá cao.”
“Chúng ta không có đủ nước làm mát. Phải làm gì đây?”
“Chúng ta không nên chỉ mỗi đi thẳng, mà nên tính cả đường quay đầu rồi đi đường vòng nữa. Nếu đi đường vòng, chúng ta có thể bỏ qua chất lượng đất. Nếu Stark mệt thì, Doldo, mày lên thay đi.”
“Anh yêu. Tình yêu của anh không đủ.”
“Cái đó thì anh không có đâu. Bỏ cuộc đi em.”
Những người đàn ông đội nón bảo hộ『An Toàn là trên hết』đang thực hiện công việc của mình trong lúc dồn toàn bộ tâm huyết vào đường chạy trong hầm ngục. Họ hoàn toàn không chiến đấu với quái vật, mà với những tảng đá lớn cứng đầu và đất sét kẹt trong mũi khoan, nhưng trận chiến vẫn là trận chiến. Thỉnh thoảng, họ tháo và lắp mũi khoan để đổ đất thừa từ quá trình đào, và họ cũng biến máy khoan đá thành một chiếc xe xẻng. Lao động chân tay cũng có, sử dụng xẻng và xe cút kít, điều đòi hỏi sức mạnh thể chất dữ dội, nhưng vì vàng bạc châu báu, họ không ngại bỏ công bỏ sức.
Công việc tưởng chừng cứ kéo dài mãi, nhưng có giờ nghỉ ăn trưa, và Lorelei, người đi cùng để quan sát chiến dịch cướp bóc, đang chuẩn bị bữa trưa.
“Nè, anh yêu. Anh có biết phía bên kia định làm gì không?”
Lorelei, đang rót trà từ ấm và đưa cốc cho mỗi người, ấn một cái khăn ướt vào mặt Shouji. Làn da đen lấm bùn đất trở lại màu trắng sau vài lần lau và chà.
“Thuốc hồi phục thính giác cho anh khả năng cảm nhận âm vang. Anh sẽ biết ngay khi trận chiến giữa Resquia và Ma Chúa bắt đầu.”
“Khả năng của anh yêu đúng là hữu ích. Nếu anh dùng nó cho việc tốt thì là tốt rồi.”
“Ngày xưa anh từng sử dụng nó để làm nhiệm vụ trinh sát và tình báo cho quốc gia. Và anh từng là một trong những người ưu tú.”
Trông thấy Shouji có hơi khác mình, thân là đồng đội cũ, Bando định chọc cậu.
“Lúc đó mày kiểu giống lính xung kích hơn nhỉ, đúng không?”
“Đấy là lúc tao còn là thằng nhóc thôi. Lúc lớn hơn, tao trở nên… Mà không, tao đã trở nên ngày càng không phù hợp với những việc dùng đầu óc. Ngày xưa tao từng làm mọi thứ để được thăng chức, nhưng chắc một thằng vô giáo dục như tao vốn không bao giờ có thể trèo lên đỉnh cao được.”
Cậu lặng lẽ nhấp trà. Quá trình nuôi nấng tệ hại của cậu không thể bị che giấu bởi bộ quân phục tinh xảo màu đỏ tươi. Có nhiều cách để cầm một cái cốc, và thậm chí cả trật tự của ghế ngồi và cách ngồi cũng phải được cân nhắc. Những kí ức cay đắng vụt qua tâm trí. Cậu đã từng tập đi tập lại những thứ đó với bạn học cũ của mình.
Cách cư xử tại buổi tiệc. Cách mời con gái nhảy. Cậu đã học cách để tận hưởng một ngày hội văn hóa và trang nghiêm. Tất cả những điều ấy tan biến như một giấc mộng. Giờ thực tại của cậu là đôi bàn tay lấm lem bùn đất.
“Thế mày đã liên lạc được với người cộng sự đáng lẽ ra phải đưa mày “lên đó” chưa?”
“Bando.”
Giọng cảnh báo trầm khiến bầu không khí căng thẳng. Ai nấy trở nên cứng nhắc, như có sợi chỉ vừa được rút ra. Lorelei thở gấp thu cằm lại, Stark, vốn đang nhắm nghiền mắt trầm ngâm, ngoảnh mặt đi, còn Doldo trông như gà mắc tóc.
Bando, đang ngồi trên lớp giáp, liếc xuống chân rồi mau chóng xin lỗi.
“A, xin lỗi. Tao hơi quá đà. Tự nhiên nhắc đến kẻ phản bội có hơi điên quá nhỉ?”
“Không sao. Tao là người bắt đầu trước mà… Nhưng mà đừng nói xấu bạn tao.”
“Shouji, không phải thế đâu. Một kẻ phản bội sẽ không bao giờ――”
“Nào, nào, hòa thuận với nhau. Ê, này nhé, biết sao không, lúc đói máu sẽ mau dồn lên não đấy.”
Lorelei, gượng cười để xoa dịu bầu không khí, lần lượt nhét xăng-uých vào mồm hai người. Ấy chưa đến mức gọi là cãi vã, nhưng Bando gãi đầu và bắt đầu nói về tương lai bằng giọng chững chạc hơn.
“Tao muốn mở văn phòng sau khi bán đá quý. Việc buôn bán thuốc hồi phục đang tiến triển tốt đẹp, cũng là để rửa tiền và để làm mấy việc ngoài mặt. Nếu chúng ta tiếp tục giang cánh ra rộng hơn, sớm muộn gì guild ngầm cũng sẽ đòi cống nạp. Tiền bảo kê. Chúng ta phải trả vì sớm muộn chúng ta cũng sẽ phải cạnh tranh thị trường với Công Đoàn Thuốc Hồi Phục.”
“Tao không muốn làm việc dưới trướng ai cả. Đặc biệt là cho bọn tai to mặt lớn.”
“Ám sát thầy Flamed và đám còn lại trong Hội Bàn Tròn chỉ khiến công việc của chúng ta khó khăn hơn thôi. Chỉ vì kinh doanh ngầm không có nghĩa có thể thích làm gì thì làm.”
“Chỉ mong là không ai phát hiện chúng ta làm thôi. Đó là viễn cảnh tao định tưởng tượng. Chúng ta có thể gán tội cho một gã tai to mặt lớn khác. Nếu đám cá lớn đấu đá lẫn nhau, thì tình hình sẽ trở nên hỗn loạn và dễ dàng hơn.”
“Cái đó thì tính sau, còn giờ chúng ta không nên bày tỏ dấu hiệu chống đối. Cả với guild mạo hiểm giả cũng vậy. Như thế sẽ tạo lỗ hổng cho các băng khác vào.”
“Đứa nào cản đường thì giết hết. Chúng ta sẽ treo đầu chúng thành một hàng vào Phiên Chợ Chủ Nhật ngoài trời để nêu ví dụ. Thằng găngxtơ nào bảo nó đến từ phe bảo thủ, thì thằng đó đáng bị giết.”
“Cứ bình tĩnh. Chỉ cần giết bọn cầm đầu là được rồi. Chúng ta cũng cần lính. Đối xử một cách khốn nạn với lũ khốn nạn thì chẳng khác nào tự nhận mình yếu kém.”
“Chúng ta cần những người tin tưởng được. Tao định sẽ tìm đến các cựu lính tráng. Những tên khốn nạn đáng quý của chúng ta hiện đang thất nghiệp và quá nông cạn để trở thành cướp biển hay thổ phỉ gì đó. Họ xứng đáng được làm điều độc ác hơn.”
Quả như mong đợi―― Họ thực sự rất hòa thuận. Tiếng lẩm bẩm trống rỗng của Lorelei òng ọng bên má không phát ra thành lời, phớt lờ sự xấu xa của cuộc trò chuyện đang diễn ra trước mắt. Khi nói về chuyện làm ăn, cuộc tranh luận mang tính hữu nghị và tin tưởng lẫn nhau. Cả hai đều nghiêm túc và đáng tin.
Nói thật thì, cô muốn cậu đi theo con đường lẽ phải―― Nhưng nếu định dõi theo, thì cô sẽ dõi theo cậu từ phía sau lưng. Như đã quyết định, cô lôi từ túi dụng cụ ra một cái cuốc chim nặng, lê nó, và đưa nó cho Shouji. Nó được dùng để phá những tảng đá nhỏ chặn đường. Nó có tác dụng cải thiện đường sâu róm.
Cảm nhận được ý đồ của cô, cậu không một lời nắm chắc lấy tay cầm, và bước đến phía đầu mũi khoan, cầm nhẹ nó trên vai. Cậu vẫy tay từ đằng sau. Cậu cảm giác mình đang hỗ trợ sai hướng, nhưng cũng đành chịu.
△ ▼ △
Trong số thuộc hạ của Thú Vương có một trưởng điều hành chuyên về chiến đấu. Hắn chịu trách nhiệm xử lí tranh chấp, nhưng không ra mặt nhiều trong những năm gần đây. Hắn đã cắt đứt quan hệ với guild ngầm, cốt lõi của thế giới ngầm của loài người, bởi vì nếu công khai đấu đá lẫn nhau thì cả hai bên đều không có lợi.
Sự hung tợn của tổ chức thú nhân là điều ai cũng biết. Sự tàn nhẫn và ăn miếng trả miếng khắc nghiệt được xem như lá chắn bảo vệ bởi lẽ họ là thiểu số. Người ta nói bất cứ ai đi ngược lại họ đều sẽ bị ăn tươi nuốt sống, không còn sót lại mảnh nào.
Lox là người sói trắng, còn được biết đến là một trong『Ngũ Quỷ Thú』được coi là gần ngang ngửa với Thú Vương xét về lực chiến. Tuy là thú nhân, thể chất của hắn lại giống với sói, và diện mạo thì chẳng khác gì một con sói hoang. Hắn đi bằng bốn chân, không chỉ hai, và bộ lông trắng tuyệt đẹp tạo thành những đường gờ nhẹ nhàng. Từ đầu đến chân dài hơn ba mét, và thậm chí ngay cả khi đi bằng bốn chân, hắn cũng đủ to để có thể nhìn con người từ trên xuống.
Là một con quái thú, Lox có kích thước không theo tiêu chuẩn, hắn thường sống ẩn dật trong những khu rừng phía đông thuộc Error Knife. Vốn dĩ từ đầu hắn đã vậy, và ngay cả đến giờ vẫn vậy.
“Lo-aniki. Mệnh lệnh tới rồi. Còn đây, là rượu lưu niệm đấy.”
Luck di chuyển cánh cẩn thận, để không làm lấm bùn lên cái áo khoác hàng hiệu của mình, và đáp vào hang nơi Lox sống. Gã chỉnh thẳng lại cổ và ống tay áo, tuốt vành mũ và đội nó lại. Một chai rượu bọc lưới trong tay gã, và gã gọi về phía bóng tối, nhưng không có lời đáp.
Có lẽ chủ nhà đã đi săn đâu đó rồi. Gã thấy bực khi mà trưởng điều hành của tổ chức lại đang đuổi bắt bò và nai rừng cứ như một trò đùa vậy.
“Mẹ kiếp, bảo sao tôi lại ghét cái đám người nguyên thủy. Cứ như kiểu bọn này không muốn hòa nhập với xã hội văn minh vậy.”
“Thế thì, cứ giữ cái món quà dành cho người nguyên thủy đó đi, em trai.”
Câu trả lời đến từ bên trên, rồi Luck ngước nhìn, để rồi bị đè bẹp dí xuống đất bởi xác con trâu rơi từ trên trời xuống. Nanh vuốt nhuốm máu đung đưa, từng vũng máu rải rác trên mặt đất.
“Thế, mệnh lệnh là gì?”
“Aniki, bỏ cái thứ trên lưng em ra giùm cái. Em sắp chết mất.”
Gã chỉ lên trên đỉnh đầu mình, nhưng Lox hắng giọng và bắt đầu chải chải lông.
“Có chuyện gì với niềm tự hào về sức mạnh xã hội văn minh của em rồi?”
“Em xin lỗi, được chưa? Nhưng anh không muốn sống trong biệt thự có máy lạnh với những cô gái trẻ trung cho anh thích làm gì thì làm và ăn những món ngon nhất trên đời này sao?”
“Có nhiều kẻ ngu dốt bị làm mờ mắt bởi cuộc sống sa đọa của Điện Hạ, nhưng có vẻ em cũng là một trong số đó.”
“Như thế thì có gì sai? Chẳng phải thế là tuyệt nhất à?”
“Vị Vua sa đọa bị giết bởi chính con gái yêu quý của mình, một người còn chẳng biết cách chiến đấu. Nếu ngài ấy đã sống như ta, thì đã không hóa khùng và chết tức tưởi như vậy rồi.”
“Nhà Vua đã sống một cuộc đời vui vẻ. Cho dù kết cục không tốt đẹp, thì cũng chẳng sao miễn là quá trình tốt là được rồi, Aniki ạ.”
“Đúng là giới trẻ ngày nay mà.”
Hắn cắm nanh của mình vào chỗ da cứng của con trâu trên người Luck, nhấc lên rồi quẳng nó đi. Một con bò tót nặng hơn ba trăm cân bay trong không trung và lăn lóc phát ra tiếng ầm ì dưới đất. Luck nhanh chóng phủi quần áo lấm lem bằng tay và nhặt mũ lên. Gã quay sang Fox trong lúc rên rỉ về bộ quần áo bị phá hỏng của mình.
“Lệnh giết. Em muốn anh giết Shouji Quikk.”
“Cái thằng trong đám Anh Hùng Đầu Đường Xó Chợ hả?… Tại sao?”
“Nó giết một người của bên em.”
“Anh không làm được. Còn có danh dự. Đấy là luật gia đình.”
“Em cũng thực sự chẳng muốn làm đâu. Mắt công chúa chắc có vấn đề rồi, và tại sao em lại phải xử lí cái đám ngu xuẩn trong thành phố đó? Chúng nó nên tự biết đường mà dọn dẹp lẫn nhau đi.”
“Vậy hãy cho anh biết lí do để mắt anh cũng trở nên có vấn đề đi.”
Đột nhiên―― Hai người quay đầu lại trước giọng nói vang lên. Họ quay đầu lại bởi người họ vừa nhắc tới bước ra từ lùm cây.
Thú vương, Chateausea Totnakun, mang một khẩu súng săn trên lưng và mặc một chiếc áo khoác kaki chiến đấu có túi ở hai bên vai và ngực. Một con dao gấp nhỏ giắt bên thắt lưng và một sợi dây ngắn quấn quanh nó. Cô đi bốt da với phong cách đi săn. Mái tóc bạc phơ bồng bềnh được túm lại thành một. Một con thỏ rủ xuống từ thắt lưng, cho thấy cô thích săn bắn đến mức nào.
“Đ-Điện hạ…”
Luck quỳ gối trước sự có mặt bất chợt của thú vương, còn Lox thì giữ vẻ ung dung và chỉ khịt mũi.
“Ngươi bảo nó có vấn đề, là vì ngươi không hiểu tầm nhìn của nó thôi.”
“Đừng có thể hiện làm bà cụ non. Chỉ nghĩ đến việc ngươi sợ đám con người Anh Hùng Đầu Đường Xó Chợ thôi đã đủ thấy lố bịch rồi… Ta không thể tuân theo lệnh một thú vương không chính quy đâu.”
Lox, cũng là thành viên thuộc Hội Đồng Lão Thú Nhân, từ chối theo kiểu chế nhạo. Tuy không phải là hệ thống nghị viện, nhưng có thể nói, giống như Thú Vương hồi còn trẻ, hắn có sức ảnh hưởng đối với thú nhân, điều ấy khiến hắn trở nên bất cần.
“Con sói già, sao lão không chết ở đây luôn cho rồi nhỉ?”
Đôi mắt sọc của cô lộ vẻ nguy hiểm. Bầu không khí thay đổi. Khi tiếng gầm vô hiệu hóa phong ấn, một màng chắn phủ tia sét tím có thể nhìn thấy bằng mắt thường bao bọc quanh Chateausea.
Cả Lox lẫn Luck đều hiểu rằng lớp bảo vệ là cố định ngay cả khi không có nhận thức, nhưng nó đang biến đổi để tấn công.
“L-Lox-aniki, cứ nói có đi mà. Tha cho em đi, làm ơn.”
Luck, đang bám vào hai chân sau người anh, cố lấy Lox làm lá chắn, nhưng lời van xin của gã là thật. Nếu Thú Vương và trưởng điều hành đánh nhau, thì gã người có mặt ở hiện trường sẽ không thể có chuyện coi như không biết gì. Thương tích thân thể là còn nhẹ, sau này còn có cả vấn đề quy trách nhiệm. Đám bô lão của thú nhân chắc chắn sẽ dí Luck, người có mặt tại hiện trường, vào đường cùng. Cho dù có bất lực, lẽ ra gã cũng phải đánh cược cả mạng sống để khuyên răn họ, hoặc tìm kiếm những hành động trong giới hạn mà gã không thể làm.
“Vậy thì thế này đi, thưa Bệ Hạ. Nếu ngài định hành quyết đám tội phạm, thì đổi lại hãy xem tôi như con chó kiểng của ngài.”
“Ngươi muốn ta phải đích thân mình chăm sóc một tên man rợ ghét thú nhân, ngu ngốc, thô lỗ ư?”
“Tất nhiên, nếu ngài gặp nguy hiểm tôi sẽ là hầu cận trung thành của ngài.”
“Hứ… Trơ trẽn. Có vẻ ta mới là người đang bị xem thường.”
Chateausea khoanh tay và thích thú cong khóe miệng, và hất tóc. Lox, người vừa nhẹ nhàng bảo Thú Vương mới thể hiện sức mạnh xứng đáng với một vị vua, lần đầu tiên khom gối và cúi đầu.
“Hãy cưỡi lên tôi.”
“…Được.”
Sự mềm mỏng trong phong thái xóa tan đi khí chất, và Chateausea cưỡi lên lưng Lox. Khi thử cưỡi, cô sáng mắt lên khi thấy nó thật thoải mái.
“Hừm… Mềm mịn bông bông, ta thích.”
Như một thiếu nữ, cô đang trong tâm trạng tốt và bắt đầu chạm vào bộ lông ngoài. Một cách táo tợn.
“A-Aniki, em nghe nói hắn ta đã tới một nơi tên là ‘Đường Ảo Ma,’ và có vẻ Resquia『Đôi Chân Nhảy Múa 』đang ở cùng hắn. Em nghĩ tốt hơn hết nên giải quyết mâu thuẫn sau ạ…”
“Anh mày không hứng thú với 『Đôi Chân Nhảy Múa』.”
“Ta cũng chẳng có việc gì với cô ta cả.”
“Không, không phải thế, em đang nói về sự nguy hiểm… Ê, ê, khoan, cái éo! Đừng có bỏ người ta lại chứ!”
Con sói trắng bắt đầu chạy biến mất khỏi tầm nhìn trong nháy mắt. Luck hoảng loạn bay theo, nhưng không đủ nhanh để lần theo dấu vết, và không thể thấy dáng hình Lox nữa bởi hắn đã khuất sau một khóm cây lớn.
Tuy nhiên, gã không thể bỏ mặc ông chủ vĩ đại của mình. Gã dùng đá liên lạc để triệu hồi những kẻ mạnh và quyết định sẽ hướng tới Đường Ảo Ma.