Vui lòng không sử dụng thuốc quá liều lượng.
Quá nhiều hiệu ứng phục hồi có thể khiến bạn lâm vào tình thế phá hủy thế cân bằng sức khỏe tinh thần của bạn.
—- Hiệp Hội Giả Kim Thuật Sư.
Vừa đọc xong mấy câu trên tờ rơi, zooẹt một cái, Shouji Quik nhanh chóng xé nó ra thành từng mảnh. Đống giấy vụn bay khỏi lòng bàn tay cậu và biến mất sau mái nhà của một ai đó.
Quả là một lời khuyên có tâm từ tờ rơi, cơ mà cái đó thì ai cũng biết cả rồi.
Thuốc hồi phục có tác dụng hồi phục cơ thể.
Chúng sở hữu sức mạnh ma thuật huyền bí giúp ngăn chặn sự chảy máu của người sử dụng, hàn gắn vết thương, và giải thoát họ khỏi mọi đau đớn.
Việc sử dụng một thứ thuốc kỳ diệu huyền bí như thế mà gây ra tác dụng phụ trên tâm trí của người sử dụng chắc cũng không có gì là lạ.
Ban đầu, Hiệp Hội Giả Kim Thuật Sư là những người bán thuốc.
Họ biết về những tác dụng phụ, nhưng vẫn bán bởi chúng hái ra tiền.
「….. Lối này, hử? 」
Mấy lão chồng đào mỏ đang nốc thuốc trong quán bar, một quý bà được đưa lên cỗ xe ngựa lỗng lẫy, giọng cộc cằn của đám tay sai ngã xuống trong những cuộc ẩu đả— Shouji quay lưng về phía đám đông huyên náo trên con đường chính, và đi vào phía sau con hẻm.
Bước đi chậm rãi, cậu rút một cái ống nghiệm ra từ đai trữ đạn đeo quanh hông mình.
Bật nắp bằng ngón tay cái, cậu đổ lọ thuốc phục hồi cấp thấp, một lọ “liều-nhẹ”, vào miệng mình.
Thứ thuốc thần kì trôi dọc theo cổ họng, và lấp đầy dạ dày của cậu.
Hiệu ứng hồi phục nhanh chóng lan truyền trong cơ thể. Hình ảnh hữu hình của hiệu ứng ma thuật tựa như sự kết tinh của tuyết. Nó bao phủ hoàn toàn cơ thể Shouji và rồi với sắc hây hây đỏ, người cậu bật nhảy.
Đây là lí do tại sao cậu không thể ngừng làm thế-
Không có vết thương nào trên người cậu. Do đó, thuốc hồi phục không làm việc mà lẽ ra nó phải làm. Thay vào đó, sức mạnh ma thuật chảy tràn kích thích các dây thần kinh trong não bộ.
Ý thức của cậu trở nên nhợt và đục- một cảm giác nghiện ngây ngất có thể khiến cho biểu hiện trên khuôn mặt nới lỏng.
Cảm giác ấy dâng trào trong người Shouji làm chân cậu rung lắc, nhưng cậu đã giữ vững được mỗi bước chân của mình bằng sức mạnh ý chí.
Hôm nay cậu vẫn còn mấy công việc bẩn thỉu phải làm.
Ngoài đi cậu không còn lựa chọn nào khác; vì những bữa ăn của ngày kế tiếp, cậu không thể cứ lông nhông thế này mãi được.
Cậu rút ra tấm bản đồ từ túi áo jacket, để cập nhật lại con đường tới đích đến với lối đi trong đầu cậu. Tuy nhiên, ngay cả khi nhìn tấm bản đồ được vẽ bởi nhân viên tiếp tân của guild ngầm lại lần nữa, trông nó vẫn chẳng khác nào một bãi cứt mới xuất xưởng.
Cái dấu hoa vòng tròn vô nghĩa trên bản đồ càng làm cậu cáu tiết.
Dù cái người nhân viên đó có thì giờ rảnh rỗi để mà vẽ graffiti, thì những con đường vẫn được chỉ rõ bằng các dấu mũi tên phù hợp.
Shouji bực bội lang thang khắp các hang cùng ngõ hẻm, và rồi cậu bắt gặp một ngôi nhà trong khu nhà phức hợp.
Chỉ một mình, như một kẻ chiếm đất[i], cậu đứng trơ trọi ở đó.
「Ở đây, hử… 」
Gần nóc của ngôi nhà gạch, có treo một tấm biển gỗ đề『Percibell’s Atelier[ii]』. Những chiếc chuông nhỏ được trang trí ở lối vào của ngôi nhà đang bị gió tạt vào, và tiếng chuông vang lên leng keng.
Tổng thể cửa hàng trông cũ kĩ, đến mức người ta có thể thấy rằng nó sắp sửa đổ nát.
Ngay cả những bông hoa được trồng trên thảm hoa cũng đều đang treo lủng lẳng.
Các cánh cửa sổ đều đã mờ hết cả nên cậu không thể thấy mặt bất kì ai qua tấm kính. Dù vậy, giọng một người có người đàn ông có thể được nghe thấy qua cánh cửa.
「Thế tôi mới nói, cô cứ làm việc ở nhà là được rồi. Sạch sẽ, an toàn, hệt như một cừa hàng cao cấp.」
「Tất cả những gì cô phải làm là để lại mọi thứ cho chúng tôi. Hãy để chúng tôi sắp xếp khâu phân phối. 」
「Nhưng mà…. ờm… sau cùng thì.. Tôi muốn tự mình dọn dẹp cửa tiệm… Tôi cũng thấy băn khoăn vì không biết loại phi vụ gì sẽ được thực hiện ở đây nữa. 」
Giọng hai người đang cố thuyết phục một người nào đó- Cả hai đều là giọng nam.
Cô gái với chất giọng lúng túng lùi lại một bước và hơi ngập ngừng.
Cô đang cố từ chối, nhưng qua chất giọng của họ cô hiểu rằng mình đang ở vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Shouji nhìn bản đồ để xác nhận. Không nghi ngờ gì nữa cậu đang ở đúng địa chỉ.
Cậu bước tới cánh cửa và trong lúc cậu xoay quả đấm, tiếng cót két kít vang lên.
Mùi kim loại han gỉ lâu năm, mùi gỗ thơm phức và mùi hóa chất tàn dư xộc vào mũi cậu.
Và dọc theo bức tường, có những công cụ ma thuật cổ được đặt trên các kệ ở nhiều mức khác nhau. Thảo dược phơi khô dùng làm thuốc và thảo dược dùng trong thuốc giải độc, mấy chai thực phẩm bồi bổ, thuốc mỡ làm đẹp, nguyên liệu làm thuốc tự nhiên, và còn có cả một chậu cây hình thù kỳ quái.
Mấy tấm giấy dán tường bên trong đã ngả vàng, và có những vết sơn nứt nơi trần nhà tiếp giáp với tường.
Nó mang lại cảm giác của một ngôi nhà giả kim truyền thống, ngoại trừ tấm bằng chứng nhận Thuật Giả Kim được trưng bày trong khung trông hoàn toàn mới.
「Chúng ta có gì ở đây thế này? Một khách hàng à?」
「Xin lỗi nii-san[iii], cảm phiền quay lại lần sau nhé.」
Hai gã phản ứng trước sự xuất hiện của Shouji.
Bảo cậu cút đi với vẻ mặt khó chịu, cảnh báo cậu đừng có mà ngáng đường.
Cả hai tên đều không phải người, mà là thú nhân.
Gã có khuôn mặt giống lợn lòi trông hơi dữ tợn, nhưng tên còn lại với khuôn mặt giống sói lại khá là điềm tĩnh.
Cho dù một tên ít hung hăng hơn tên còn lại, thì trông cả hai đều có vẻ sẽ không nhân nhượng một chút nào.
Chúng luôn dọa dẫm đối phương như thế, và chờ con mồi sợ hãi bỏ chạy.
Tuy nhiên, dù đang bị gây áp lực, Shouji vẫn giữ im lặng với vẻ mặt ngầu lòi và chẳng hề nhúc nhích.
Trái lại, cậu còn cố tình đưa một tay lên ngang bụng, cuộn thành nắm đấm và bẻ ngón tay răng rắc.
Đó là dấu hiệu khơi mào một trận chiến. Không khi xung quanh căng như dây đàn, và ngày càng trở nên nặng trĩu.
Đang hăm dọa mấy gã thú nhân, Shouji thoáng thấy một cô gái ở khoảng trống giữa hai cục thịt trước mặt.
Lưng dựa vào tường, cô nàng rúm ró cả lại vì sợ hãi dường như đang cầu xin sự giúp đỡ từ vị khách không mời mà đến này.
「Awawawa…. 」
Cô nàng mặc chiếc váy liền thân với trắng là màu chủ đạo, với cổ tay áo loe hình chuông trông khá thoải mái. Một cái ruy băng thắt nút dễ thương nằm chính giữa bộ ngực vừa phải và tấm vải trang trí không tay bọc quanh thân hình cô rủ xuống dưới.
Kiểu mẫu được thêu trên tấm vải phủ ngoài chiếc váy, ám chỉ thanh thế của cô nàng trong giả kim thuật.
Đôi mắt xanh rực rỡ của cô đặc biệt thu hút một cách lôi cuốn.
Mái tóc vàng mượt mà không ngả màu, rủ xuống hai bên vai, bóng mịn như những sợi vàng nguyên chất.
Nhưng vì vẫn còn hơi nhỏ tuổi, vẻ mặt ngây thơ của cô chưa hẳn là gương mặt của một mĩ nhân trưởng thành, mà là gương mặt của một thiếu nữ xinh xắn.
「Êê」
Gã thú nhân mặt lợn rừng, hai tay đút vào túi áo jacket, không có vẻ gì là đang cố giấu giếm sự bực bội. Gã làm ra tiếng kèn kẹt với hàm răng phủ đầy nước dãi. Rồi, gã gầm lên và rút ngắn khoảng cách với Shouji.
Như thể đang cố hăm dọa cậu, gã trừng trừng quét người cậu từ trên xuống dưới.
「Nghe đây, mau chóng–」
「Đừng có lại gần ta, thứ bốc mùi」
Một cú đánh thình lình được tung ra. Bọng má lông lá của gã thú nhân mặt lợn bị nát bấy.
Một bên chân gã lủng lẳng, và âm thanh rợn người phát từ cái xương cổ nứt gãy của gã.
Với cái đầu xoắn quẩy một góc gần 180 độ, gã thú nhân chao đảo ngã sầm vào cái bàn tròn một chân.
Một thảm họa xảy đến với đống đồ trang trí bằng thủy tinh được đặt trên chiếc bàn.
Tiếng loảng xoảng phát ra từ chỗ thủy tinh vỡ vụn dưới sàn, và rồi gã thú nhân va chạm dữ dội với nền đất và tử ẹo.
Về phần người chủ cửa tiệm, vốn chỉ là môt thiếu nữ trẻ măng, đây không phải là điều mà cô có thể chịu đựng được.
Cô ấn chặt cả hai bên má và la lên thảm khốc.
「AHHHHhhh! Đống…. đống đồ hàng!!! 」
「Nii-san này, có biết hiện chúng ta đang ở đâu không thế? 」
Gã du côn còn lại giữ lấy cái mũ phớt trên đầu, và tiếp tục quan sát, chuẩn bị cho một bước chuyển động.
Gã thú nhân người sói mặc bộ vét doanh nhân nặng nề thậm chí còn chẳng nao núng trước cảnh bạo lực vừa diễn ra trước mắt gã.
Có phải là vì gã ở cấp bậc cao hơn so với tên thú nhân vừa bị gãy cổ chết không?
Gã liếc nhìn người thuộc hạ quá cố, nhưng không có vẻ gì là sẽ chăm non cho hắn.
Shouji, vẫn im hơi giữ mặt lạnh nãy giờ chợt lên tiếng.
「Ta đang tính đem bán hạ giá con bé này với cái cửa tiệm của nó. Thế nên mới không thể giao nó cho cái loại như các ngươi được. 」
「Ế..ế….ẾẾẾẾẾẾẾẾẾ?! B..Bán hạ giá?!T..T..T sẽ bị đem bán à?!?!? 」
Tiếng khóc lóc của cô nàng vang lên như thể thiên đàng và mặt đất đã bị đảo lộn, sửng sốt thật đấy.
Tuy nhiên, cả Shouji lẫn gã thú nhân người soi đều chẳng đoái hoái đền nàng ta chút nào.
Như thể họ đã cùng quyết định đối xử với cô ấy như một hàng vậy.
Cuộc đọ mắt kéo dài thêm vài giây nữa, và đi đến hồi kết.
Gã thú nhân ngươi sói huýt sáo để lộ sơ hở, và nhún vai; đó là một ngôn ngữ cơ thể dễ hiểu.
Phô ra một cái nhìn thân thiện với đôi mắt màu hổ phách, nhằm làm suy nhược đối thủ của gã. Có vẻ Shouji nhận thấy hành động lố lăng của gã thú nhân có phần tức cười, song nghĩ ngợi một lát, mới thấy chẳng có gì đáng cười ở đây cả.
「Ông anh cũng ở trong doanh nghiệp thu hồi nợ phải không? Thế thì chúng ta cùng hội cùng thuyền rồi. Bọn tôi là người đến đây trước, nên là phải nhận được phần của mình trước. Chẳng phải luật là vậy sao? 」
「Các ngươi không đặt chân đến đây thì tốt hơn đấy. 」
「Này, này, người anh em. Đánh lộn thì chẳng được lộc lá gì đâu. Tôi đến từ nhóm thu hồi thú nhân Hội Anh Em Wazzu, với ủy quyền được thu hồi. Thậm chí chúng tôi còn có cả giấy phép tài chính được nhà nước chứng nhận để làm thế. Thế nii-san thì sao? 」
Bằng một động tác quen thuộc, gã trình diện tấm danh thép mới lấy ra từ túi áo.
Vẫn giữ nguyên thái độ cứng rắn, Shouji không nhận và phớt lờ nó. Mặt gã người sói đỏ trương cả lên. Dù là một con sói lắm lông, mặt gã vẫn đỏ đến mức lộ rõ cả ra ngoài.
「Ta được ủy thác bởi guild ngầm.」
Khi Shouji nêu tên tổ chức mà cậu thuộc về, gã người sói đơ cả ra, và rồi cơn giận của gã tan biến.
Một cái tên khác của guild ngầm là guild tội phạm.
Không nghi ngờ gì guild ngầm cũng chính là một tổ chức mờ ám, nhưng hơn cả thế, nó có cấu trúc khác biệt và những mối quan tâm khác so với tổ chức của gã người sói.
Đó là một guild chuyên đăng tải những công việc bất hợp pháp làm nhiệm vụ, và các thành viên thuộc tổ chức không được trao cho quyền hạn vĩnh viễn.
Hệ thống không khác biệt so với một guild mạo hiểm giả. Guild ngầm sắp xếp công việc cho các thành viên của nó, và không hề có đối tác. Đó là bởi các thành viên của guild chỉ nhận nhiệm vụ giữa những khách hàng.
Nói cách khác, Shouji không phải là một người thu hồi nợ hợp pháp– cậu chỉ là một tên vô lại chọn lấy nhiệm vụ từ một thằng cha đáng ngờ.
「Nếu thế thì, việc ông anh gây hấn với tôi không phải là sáng suốt đâu. Nhìn kiểu gì thì, ông anh cũng chỉ đang tiêu tiền để giết thời gian thôi, phải không nào? Nóng nảy với om sòm thì ông anh được lợi ích gì cơ chứ? 」
「Ta thực sự chưa nóng lên đâu.」
「Nii-san. Hãy cân nhắc kĩ về điều này đi. Tôi có quân tiếp viện che chắn đằng sau. Tôi có văn bản hợp pháp và quyền giữ của thế chấp. Còn ông anh thì chỉ có một mình đấy? Cho dù ông anh có bè phái, thì chắc cũng chẳng đến nổi 10 người đâu.」
「Ta sẽ chờ thêm ba giây nữa. Ngươi có muốn bỏ mạng ở đây hay không thì tùy.」
「Thật không thể hiểu nổi. Tôi đang nghiêm túc đấy. Cứ chờ xem, rồi tôi sẽ gửi vài thằng khủng bố đến đây cho mà coi !!!」
「Ngon thì cứ nhào vào mà kiếm ăn.」
「Chết nè, thằng khốn!」
Cho dù điều đó có nghĩa là lòng tự tôn của gã sẽ bị chà đạp thậm tệ, có vẻ gã người sói đã nhận thấy một thời cơ, và lên giọng. Dùng một lòng bàn tay để che mắt Shouji, chắn đi tầm nhìn của cậu, gã rút ra một con dao găm treo trên thắt lưng bằng tay còn lại.
Thú nhân thường có thể chất nhỉnh hơn so với con người thuần túy. Tốc độ phản ứng và sức mạnh cơ bắp của chúng đều hơn hẳn so với người bình thường.
Vả lại, Shouji lại đang ở quá gần gã ta. Vốn dĩ cậu đã nằm trong tầm với của gã.
Cổ tay gã xoắn lại, chạy theo một quỹ đạo màu bạc, và đâm vào bụng Shouji bằng lưỡi dao của gã.
—Chỉ trong gang tấc..
「Á?」
Shouji né nó như thể cậu đã lường trước được. Cậu vặn cánh tay phải đang vươn ra của gã người sói. Con dao găm rơi xuống sàn phát ra tiếng trầm đục. Thuận đà, Shouji bè khớp tay của gã người sói về hướng ngược lại. Tiếng quằn quại rỉ ra từ miệng con thú dữ.
Gã người sói bị choáng bởi không thể tin được mình vừa bị xoắn lại.
Gã đã có thể thắng với sức mạnh áp đảo- hoặc là đã có ý nghĩ như vậy.
Hắn cố chiếm lại thế thượng phong bằng cách dẵm vào chân Shouji, nhưng vô hiệu.
Không có bất cứ sự chống trả nào, gã đã bị đánh bại về mặt sức mạnh. Khớp của gã vỡ nát với một tiếng crắc, và cả cánh tay gã bị biến dạng.
「UguuAAAAAAAAAA! 」
Cái miệng lòng thòng của con sói giật nảy. Vung vẩy cánh tay một cách tuyệt vọng trong khi vã mồ hôi, gã thú nhân, đang cố trốn chạy, sẩy chân bước những bước lạch bạch.
Không chút chậm trễ, Shouji uốn gối nhặt con dao găm vừa rơi xuống sàn, và đâm nó vào tấm lưng rộng như tấm phản của gã người soi.
Con dao găm chọc xuyên qua lớp vải của bộ vét, và cắm sâu vào da của gã. Rồi, cơ lưng của gã người sói oằn lại. Shouji xoay lưỡi dao như thể đang cố khoét thịt ra khỏi lưng gã.
「…..A」
Tiếng kêu của một kẻ đang trải qua cái chết quằn quại phát ra từ trong cửa tiệm.
Shouji rút con dao găm ra. Sau khi nhìn lưỡi dao phủ đầy máu và dầu, cậu thả nó xuống sàn mà chẳng mảy may hối hận. Con dao găm rơi xuống đất kêu lên tiếng keng khô khốc.
「Tạm biệt, người anh em」
Bằng cặp nhãn cầu hốc hác, gã người sói nhìn Shouji một lần cuối, rồi đổ sập xuống sàn như một con rối đứt dây.
Thế là, với hai cái xác nằm đè lên nhau, vụ này đã kết thúc.
Đã xong phân cảnh chiến đấu, Shouji quay người lại và nhìn cô gái lần đầu.
Máu đỏ nhỏ xuống từ môi cậu. Cậu liếm máu ấm và nuốt nó.
Cô gái chứng kiến cảnh ấy, ánh nhìn tàn bạo của cậu cùng khuôn miệng méo mó.
「Giờ thì, cô là Percibell? 」
「Đ,Đúng, là tôi…. Hííí, cứu con…. nội ơi…. 」
Hai bên đầu gối thiếu nữ– Percibell đang run rẩy vì sợ hãi trước cảnh bạo lực đẫm máu. Tuy nhiên, cú sốc nhận phải có vẻ đã nới lỏng sự căng cứng ở nửa thân dưới của nàng, và vô tình nàng đã làm quần lót của mình ướt nhẹp.
Nước thánh của nàng chảy dài từ hai bắp đùi tới tận vớ gối.
Dù có là sức mạnh ý chí của nàng thì cũng không thể cản nổi dòng nước thánh nóng hổi đang chảy tràn tới miền đất hứa. Âm thanh tù đọng không ngừng vang lên trong khi một vũng nước lớn đã được hình thành dưới chân nàng.
Trong tình cảnh không thể kiềm chế nổi, nàng chao đảo và ngất.
Chú thích
[i] một đại lý bất động sản bất lương gây sức ép lên những chủ đất nhỏ để bán các mảnh đất của họ, sau khi đã được củng cố và bán với lợi nhuận khổng lồ; một kẻ chiếm đất
[ii] xưởng
[iii] tiếng lóng chú/ông/anh giai trong tiếng Nhật