“Ruồi Nhặng có khi lại chính là những tử sĩ dũng cảm, bởi chúng vốn không biết sống chết là gì, cứ luôn tự tin lao đầu vào nguy hiểm, đặc biệt rát khiến người ta khó chịu khi cứ vò vẽ bên tai” ---------- “Tác Giả Nói” ---- Thoát kết giới Tiêu Minh chỉ thoáng chuyển thân mình là xuất hiện ở trong sân biệt thự, Đi vào bên trong phòng khách thấy Văn Nhã đang yên lặng xem tv ở đó, cũng chỉ là một chút tin tức thời sự hiện nay.
ngoảnh đầu nhìn ra ngoài thấy Tiêu Minh, Lục Văn Nhã vội vàng đứng lên , hai tay đan vào nhau để ở trước váy, cúi chào theo bản năng : “Cậu Chủ!”
“Ừm!” Tiêu Minh gật đầu, đây chỉ là lễ nghi chào chủ thường thức nên cũng không tính là Văn Nhã cố gượng ép bản thân vào lễ nghi người hầu.
Giờ lại nhìn đánh giá một chút Văn Nhã trong bộ đồ hầu gái này, Tiêu Minh không nhịn được cảm thán quả đúng là cực phẩm nhân gian A.
Văn Nhã trong bộ đồ hầu gái, bên trong là bộ váy đen dài che khuất đầu gối, Bên ngoài được bao phủ bởi một áo tạp đề màu trắng xõa xuống ngắn hơn váy đen bên trong hơn 10cm, 2 dải lụa trắng phía sau áo tạp đề thắt lại thành hình nơ con bướm, để xõa xuống một phần dài của 2 dải lụa rất dễ thương, ống tay áo của áo tạp đề là Viền ren hoa xòe ra, trên đầu nàng cũng đội một chiếc nơ hầu gái bọc vải màu trắng xòe ra hình cánh hoa.
Khuôn mặt tròn trịa xinh xắn, đôi mắt đen nhánh to tròn và sáng, mũi nhỏ hơi vểnh lên, cặp môi thơm mỏng, 1 phần tóc trước trán để ngắn xõa trước trán che khất một phần trán, 2 bên mái tóc trán thì để dài rồi đan lại thành 2 đuôi tóc giống nhau và đều được vắt gọn qua tai, cả mái tóc của Văn Nhã đều được vắt gọn qua tai lộ ra đôi tai đẹp và gò má hoi hồng phác, thỉnh thoảng có mấy sợi tóctrợt ra khỏi tai rơi xuống che má là nàng lại dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt nó về lại sau tai điệu bộ rát là khả ái.
Bộ ngực cao ngất nâng lên, mông vểnh, eo thon hoàn mỹ chữ S, Tiêu Minh cảm thấy mình không chạn lầm khi quyét định tuyển nàng vào làm.
Cảm thấy ánh nhìn đánh giá của Tiêu Minh , Văn Nhã cảm thấy hơi xấu hổ, mặt càng hồng thấu hơi hơi nghiêng đầu đi chỗ khác.
Cũng hơi thấy mình thất thố, Tiêu Minh ho khan vài tiếng rồi ra hiệu cho Văn Nhã đi theo mình đến phòng hầu gái đã sắp xếp từ trước, Tiêu Minh giao cho nàng chìa khóa phòng, rồi đưa nàng vào phòng nhìn xem, bên trong là có đầy đủ các trang thiết bị cần thiết, cả tủ làm đẹp cũng có, Phòng Rộng 35 mét vuông, tủ quần áo một bên gốc tường đối diện với chiều dài của Giường, Giường đặt cạnh chiếc cửa sổ có song sắt tạo hình bắt mắt, cửa sổ được đóng kín lại bằnh một cánh cửa gỗ có then chốt khóa, tùi thời có thể đóng mở theo ý muốn của chủ phòng.
Đặc biệt là cô nàng nhìn thấy cậu chủ vậy mà chuẩn bị cho mình một giàn máy Tính bàn gần 1 vạn rưỡi cùng một chiếc lap top 2 vạn thì hưng phấn không thôi, cám ơn rối rít. Hồi nàng còn học trung học gia đình mặc dù không có máy tính riêng nhưng mà vẫn tỉnh thoảng cùng lũ bạn cùng lớp ra Tiệm internet chơi game, lên mạng, đặc biệt là game Lol, giá internet ở quê cũng chỉ 2 đồng 1 giờ, nên tầng lớp bình dân như nàng là vẫn có điều kiện để tiếp xúc.
Với dàn máy này thì sau khi làm việc xong buổi tối sau khi làm xong việc, ngoài giờ học bài ra thì nàng có thể tranh thủ thời gian chơi game Lol , cùng chat chit với chúng bạn được rồi.
Tiêu Minh cũng là chuẩn bị cho nàng một ngăn học tập, bàn học, trên bàn học có đèn bàn, rồi giá đựng sách ngay trên bàn học. Nói chung là chuẩn bị chu toàn cho việc học của nàng, khiến cho cô nàng càng tham quan phòng mình càng vừa ý , càng cám ơn rối rít.
Sáng sớm Tiêu Minh đến trường, vừa vào trường là tự nhiên có một đống học sinh đứng xung quanh nhìn thấy hắn thì chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán:
“Chính hắn! khốn kiếp tên bẩn bựa này có gì hơn ta cơ chứ?”
“Hắn chính là cái tên trên ảnh đó, nhìn cũng đẹp trai thật, nhưng nghe nói học lực chỉ là trung bình thôi” Một cô gái chỉ trỏ vào Tiêu Minh khinh thường đối với cô bạn bên cạnh nói. “Phải là! Tên này đúng thật là cho bà cô ta cũng không thèm, chỉ có cái đẹp trai làm gì chứ, ăn mặc thì bình thường, rõ là bình dân , lại còn học lực thấp nữa chứ, không biết là nàng sao lại chọn hắn chứ.” Cô gái bên cạnh cũng khinh thường đáp lại.
Bọn người xung quanh nói Tiêu Minh ăn mặc bình thường thì cũng đúng thôi, bởi hắn đang trong thời gian đi học ở trường nên trong trường hắn giấu hết đồ đi, chỉ ăn mặc đơn sơ tránh cho oanh động quá lớn. hắn biết nếu mình ăn mặc thế này có thể sẽ giống như một số nhân vật chính trong truyện, bị ruồi nhặng bâu vào tranh nhau thể hiện sự ưu việt ở trước mặt hắn, có thể rắc rối dồn dập ập vào từ loài ruồi.
Nhưng nếu mặc vào thì có khi có những thứ oanh động lớn, nên hắn thôi thì xem như cho mình kiếm một chút việc nhàn rỗi để làm vậy, hắn không giống như mấy tên nhân vật chính Trùng sinh gì gì kia giả đò thanh cao, hắn đã cố ý kiếm việc cho mình làm thì tự nhận là đang giả heo ăn hổ, chứ không giống mấy tên trong tiểu thuyết kia, đã muốn Trang Bức đánh mặt rồi lại còn muốn vớt vát chút mặt mũi, nào là bảo bởi vì mình muốn ăn mặc đơn sơ này nọ, không quan tâm vẻ ngoài như nào.
Đối với Tiêu Minh , cố ý là cố ý, không cần lấy bất cứ lý do nào biện minh cho mình vớt mặt mũi, mà hắn cảm thấy đôi khi đi nhìn ruồi diễn kịch cũng thú vị ra phết, đương nhiên là đây chỉ trong một chút thời gian rảnh của hắn hay là đôi khi hứng thú nổi lên, chán cơm thèm phở thôi.
Quay lại thực tại thì mọi người xung quanh vẫn tiếp tục dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn.
“Mẹ khốn kiếp sao nữ thần của ta lại có thể chọn hắn cơ chứ”
“Thật đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu”
“cứ chờ đi hắn sắp ặp rắc rối với fan của nữ thần rồi.”
]
“Mẹ! tên khốn, thật sự muốn vào đánh hắn.”
“Đánh gì, sớm thôi là hắn sẽ bị đập nhừ tử.”
chợt có một tên con trai nghĩ đến điều gì đối với mấy đứa con trai con gái ở bên cạnh nói: “Nhưng mà bài đăng hôm qua cũng đã nói, hắn là bạn thân với Bá Thiên Long của Bá Thiên gia tộc. Muốn kiếm chuyện với hắn có vẻ hơi khó, riêng là tên Bá Thiên Long đó là kinh khủng , kể cả giáo quan karate cũng bị hắn một quyền cho gục à nha.” tên con trai khác bên cạnh cũng chợt hiểu ra , có chút khó khăn nói: “Phải ha, cái này khó a, mẹ nó cái tên này thật hảo vận, lại kết bạn thân với Bá Thiên Long, xem ra muốn kiếm chuyện với hắn cũng không dễ, ít ra cũng phải qua được cửa ải Bá Thiên Long này.” “Đúng là khó thật, nhưng không phải là không có cách, Bá Thiên Long cũng không thể mỗi thời khắc đều ở bên hắn được, chỉ cần có cơ hội tách ra kiểu gì cũng có mấy kẻ điếc không sợ súng đây, thật không tin vì một tên như hắn Bá Thiên gia tộc lại phát lửa giận được, với lại dằn mặt hắn một chút là câm như hến ngay .” Một tên con trai khác làm bộ như thống minh cười lạnh xen mồm vào. “Phải Ha! Tên này sớm muộn cũng bị đánh chết, thật là cóc ghẻ mà đòi thịt thiên nga, không ngắm xem thử mình là ai ?” mấy đứa con gái ở bên cạnh cũng nhao nhao đáp lời.
Nghe này Tiêu Minh mặc dù không hiểu tại sao mình lại chạm vào tức giận của những người này, nhưng mà hắn lại cảm thán không thôi quang hoàng của nghèo bức a, chỉ cần một bữa ăn mặc nghèo một chút thôi mà bị chó má nhìn thấy thì kiểu gì cũng bị lũ chó xúm lại hung hăng cắn một chầu, Tiêu Minh vì thói đời mà mặc niệm mấy phút.
Còn việc khôgn có Thiên Long hắn sẽ bị đánh với dằn mặt, thì hắn chả quan tâm chút nào, nói đùa chứ Thần Cảnh cường giả như hắn cho dù là đại quân đội đến mà không có đạn hạt nhân thì cũng không làm gì được hắn, cường giả ở đâu lắm thế mà bị mấy tên học sinh mời đến dằn mặt hắn, còn chỉ là mấy tên học sinh đến đòi dằn mặt thì về nhả tắm rửa rồi ngủ cho khỏe đi, chứ đừng có mơ mộng hão huyền a. -----------
Về đến lớp Tiêu Minh cũng bị đám người trong lớp chỉ chỉ, trỏ trỏ, bàn tán, hắn cũng không hiểu ra sao nên dứt khoát mặc kệ nằm gục trên bàn ngủ.
Một lát sau, một bàn tay vỗ vào sao lưng hắn gọi hắn dậy, nhìn lại thì là cái tên Thiên Long bạn hắn đây.
“Ai Nha, bạn thân , bạn thân à ngươi lợi hại à nha, thật không ngờ nữ thần lại bị mi câu được, chậc chậc, vậy mà dám dấu diếm với bạn thân là ta đây a!”
“Có hồ lô gì mau bán, tránh miễn mất thời gian của ta , ta còn phải ngủ một giấc đây.” Tiêu Minh làm bộ khó chịu hất tay Thiên Long ra.
“Ai Nha! Có bồ rồi, ngay cả bạn thân cũng không cần có phải không,…, hu hu! Đúng là thói đời đơn bạc mà, thật là buồn cho cái thân tôi này đây” Thiên Long giả ra bộ dạng tội nghiệp , giả vờ lấy khuỷu tay che mặt như lau nước mắt , gian sảo chất tiếng hu hu khóc. “Được rồi, thiếu ở trước mặt ta giả trang, có hồ lô mau bán, cái bộ dạng này của ngươi ta cũng không phải là mới thấy lần đầu”
Thiên Long cũng khôgn tiếp tục giả trang trang nữa , một mặt nghiêm túc đối với Tiêu Minh giơ lên ngón tay cái: “Bạn thân à, không phải đây là người ta cố ý đến chúc mừng ngươi cua được nữ thần nha.” “Cái gì cua được nữ thần , sao ta nghe vào không hiểu” Tiêu Minh là có chút khó hiểu.
“Còn trang , không phải là ngươi cua được nữ thần Đường Vân hay sao, ngươi xem đây này.” Nói Thiên Long móc ra điện thoại chuyển vào phần tin của Web trường, lần ra bài đăng có kèm ảnh Tiêu Minh nói cười cùng với Đường Vân ra cho Tiêu Minh nhìn.
Tiêu Minh nhìn là giờ mới chợt hiểu ra, thảo nào hôm nay hắn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, hóa ra là bởi ngày hôm qua hắn giúp nữ thần Đường Vân bị người nào đó chụp được, hắn hôm qua cũng biết là có người chụp hắn, nhưng không quan tâm bởi còn đang giúp Đường Vân chuyển đồ, mà hắn nghĩ là tên nào đó Fan của Đường Vân chụp hình kỉ niệm đây, hóa ra là vì cái này a, thật là thánh nào kia cũng rỗi hơi nha.
Mà thôi biết được nguyên nhân rồi cũng hết chuyện, hắn cũng đỡ mất công đi tìm hiểu nữa việc còn lại là chờ ruồi đến rồi đập chết là được, dẫu sao cũng đang có thời gian. Lần này chắc cũng phải diễn ra được cái gì đó hay hay chút nha.
Cùng Thiên Long đôi qua lại mấy câu rồi cũng đuổi được hắn đi, trước khi đi về lớp của hắn tên này còn cho hắn một cái ngón tay cái bội phục rồi mới chịu đi đây. Tiêu Minh lại tiếp tục nghỉ ngơi chờ qua buổi học. ----
Trong giờ học, giữa tiết 3 là môn giáo dục công dân, thầy giáo đang giảng bài, Tiêu Minh đang ngủ thì chợt bị đánh thức bởi một tiếng kéo cửa mạnh “Sầm……”
Cả lớp bị giật mình nhìn về phía cửa phụ của lớp, thấy khoảng mười tên côn đồ đang đứng ở cửa lớp, mặt tên nào cũng hung thần ác sát, tay cầm gậy gỗ, chân bàn, côn sắt, chùi đập bóng chày, nhìn lăm lăm vào lớp học. Thầy giáo đang ở trên bảng giảng bài thì đứng hình triệt để tìm không ra dông tây nam bắc, ai có thể nói cho hắn biết, vì cớ gì hắn đang giảng bài lại tới một đống học sinh cá biệt ở đây được không? “Tiêu Minh đâu rồi! Ra đây.” Một tên đầu trọc trên đầu có một vết sẹo dài 5cm do đánh nhau, khua gậy thị với cả lớp hét lớn. xem ra hắn là tên cầm đầu của lũ này. “Các Ngươi đang tìm ta sao?” Tiêu Minh gảy gảy lỗ tai có chút lười nhác đối với bọn chúng hỏi. Bọn này toàn là côn đồ của năm 3, chúng cũng phải là người theo đuổi cuồng nhiệt Đường Vân, mà bản tính của mấy tên côn đồ học sinh này là vậy, bọn nó luôn muốn thể mình là anh hùng (nhưng là anh hùng rơm), nên để thể hiện được bản chất “anh hùng” của chúng thì cách tốt là bắt nạt người khác, đương nhiên là bắt nạt những người không có khả năng đánh thắng được 1 ai trong sô chúng là chắc ăn nhất, và thường đi theo bầy cho chắc.
Những kẻ yếu đó một khi rơi vào tay chúng sẽ bị chúng bao vây lại, sau đó 1 tên trong số chúng, thường là tên cầm đầu sẽ dằn mặt kẻ yếu nên thân, còn những tên khác sẽ ở bên cạnh trợ uy để cho tên yếu đuối kia không dám phản kháng.
Vì công cuộc thể hiện vũ lực bản thân là anh hùng rơm của bọn chúng, kẻ yếu đuối đó sẽ bị dẫm đạp một cách nhục nhã, như thế chúng nó mới tìm được chút cảm giác ưu việt, là bọn chúng là những kẻ mạnh. Nhưng khi chúng gặp phải kẻ mạnh thật sự thì không dám ho nửa câu.
Bọn đầu gấu ở trường là vậy , chỉ dám thể hiện “Anh Hùng” với những kẻ yêu , và còn phải áp đảo cả về lực lượng bản thân cũng như số lượng thì chúng mới dám thể hiện, thực ra thì bọn nó cũng chỉ là những kẻ tội nghiệp muốn tìm cảm giác mạnh mẽ trên những kẻ yêu mà thôi, bản thân chúng cũng chỉ là kẻ yếu, mà còn hèn nữa.
Nhìn thấy Tiêu Minh bộ dáng lười nhác kia, tên cầm đầu tức nổ phổi, hắn dẫn theo một đống đàn em đến đàn em đến để dằn mặt Tiêu Minh mà Tiêu Minh lại dám không chút nào chú ý như thế, ở đâu ra cho cái tên Tiêu Minh này tự tin như vậy? Hắn có biết rằng chỉ một lắt nữa thồi hắn sẽ bị đánh cho bầm dập không?
Tên cầm đầu Trâu Nhược Minh, hắn cũng hâm mộ Đường Vân, nhưng hắn biết trong trường có rất nhiều đại thiếu để ý đến Đường Vân hắn chọc không được, nhưng mà tên mặt trắng Tiêu Minh này lại dám cua Đường Vân, hắn phải thật tốt phát tiết uất ức bấy lâu của hắn, cũng tiện thể thể hiện sự “ anh hùng, mạnh mẽ ” của mình.
Trâu Nhược Minh trực tiếp đi vào trong lớp học bất kể thầy giáo, theo sau là một đống đàn em, sau khi đến chỗ của Tiêu Minh thì cúi người làm ra vẻ bá đạo giống như mấy tên đại ca trường học hay bá đạo hăm dọa học sinh trong trường vậy, thấp giọng bên tai Tiêu Minh, gằn từng chữ đe dọa. “Ngươi là Tiêu Minh sao, ngươi được lắm , cũng dám câu dẫn Vân hoa khôi cơ đấy. Chúng ta có thể đến chỗ khác nói chuyện được không.”
Trâu Nhược Minh nói rồi thẳng người lên, một mặt thỏa mãn với hình tượng bá đạo mà mình vừa thể hiện ra xong, nhìn xung quanh lớp học mấy tên học sinh nữ bị sợ xanh mặt, thầy giáo cũng triệt để không nói gì, hắn âm thầm cho sự bá đạo “Anh Hùng” của mình 1 cái điểm tán.
Hắn cười gằn nhìn Tiêu Minh, hắn cho rằng Tiêu Minh sẽ như mấy tên yếu đuối mà hắn từng bắt nạt, sẽ không dám phản kháng mà sợ xanh mặt sự bá đạo của hắn mà run rẩy đi theo hắn ra ngoài đợi dằn mặt. Nhưng ai ngờ Tiêu Minh chỉ là gãi gãi cái tai vừa bị hắn cúi đầu nói vào đó, khó chịu nói. “Mẹ nó! Nói thì nói nhanh lên , ngươi thể hiện bá đạo cho ai xem vậy hả đồ anh hùng rơm, chỉ là một tên các ké mà tưởng mình là tướng quân à, ai cho mày tự tin như vậy?... Mà mày dám nói với tao như vậy mày đã chuẩn bị để chết chưa?” Nghe này tất cả bọn học sinh trong lớp run run mấy lần, còn bọn đàn em thì tức điên lên, riêng Trâu Nhược Minh là hoàn toàn điên tiết, cái tên mặt trắng này không biết sống chết dám hăm dọa lại mình, hắn giờ khắc là không đoái hoài gì đến việc đem Tiêu Minh đến chỗ kín rồi đánh, hắn lập tức vung gậy bóng chày lên, nhắm về phía mặt tiêu Minh đậu mạnh, phát này đập xuống người thường là triệt để choáng váng.
Nhưng ngoài mọi người sở liệu là gậy đập xuống chưa đi được nửa quãng đường thì Trâu Nhược Minh giống như là bị thứ gì va trúng vậy, cả người bay sang ngang về phía mấy cái tủ ở cuối dãy lớp, cả người hắn và phải dãi tủ sắt làm méo một phần tủ rồi ngã quỵ xuống nền nhà, miệng ọc ọc nước.
Mọi người hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra cả, Tiêu Minh vẫn ngồi tại chỗ không có hành động gì khác thường cả ngoại trừ cái tay lúc nãy ngoáy tai đã đa thả xuống thôi. Nhưng bởi vì không có gì khác thường nên mọi người mới thấy khác thường, ai ngu đần cũng đều biết chuyện kỳ quái này liên quan tới Tiêu Minh.
Giờ ai nấy nhìn Tiêu Minh đều không nhịn được run mấy tên côn đồ đàn em cũng là triệt để sợ tím mặt, mấy tên côn đồ đàn em là như bị đứng hình vậy , run rẩy côn sắt , gậy gọc gì đều từ trên tay cầm không vững mà rơi xuống cả. “Ai Nha! Đã sợ đến vậy rồi sao? Chỉ là một quyền nhẹ thôi mà, bây giờ là đến lượt các ngươi đây?” Thực ra lúc nãy là Tiêu Minh trong tíc tắc một cái phất tay nhẹ ra ngoài đập trúng Trâu Nhược Minh khiến hay bay đi, đây là hắn kiềm chế lực không thì tên này đã thành thịt rữa, mà giờ nhìn thấy bọn anh hùng rơm này sợ hãi như thế Tiêu Minh không nhịn được nổi lên âm thanh trêu tức, rồi lập tức đứng lên.
Mấy tên côn đồ thấy Tiêu Minh nhận là mình làm lại nghe Tiêu Minh nói đến lượt bọn hắn lập tức sợ quay đầu muốn chạy, nhưng mà bọn này làm sao chạy thoát khỏi ma trảo của Tiêu Minh, Tiêu Minh chỉ một cái nhẹ lướt qua len lỏi giữa bọn chúng, ngay lập tức trogn lớp những tiếng hét đau đớn vang lên cùng với đó là tiếng kêu hỗn loạn sợ hãi của mấy bạn nữ.
Nhìn lại thì Tiêu Minh chỉ lướt qua len lỏi qua bọn côn đồ thì bọn chúng lập tức dường như đồng thời bị đập bay về mọi phía của phòng học tùi heo góc độ của cúng, chỉ mấy giây sau là “Sầm, sầm , sầm, bộp,…” tiếng mấy tiên côn đồ va vào bàn ghế , rơi trên bàn , tủ sắt, Tiêu Minh căn rát đúng lực nên hoàn toàn không va trúng người nhưng cũng làm cho mấy bạn nữ một phen thét lên sợ hãi. Sáu đó cảnh tượng lớp học hoàn toàn là đổ xô hỗn loạn, mấy tên Côn đồ nằm rải rác trên bàn , cạnh ghế , cạnh tường, dưới sàn bất tỉnh nhân sự. “Thế nào đại ca, chúng ta có cần phải đi chỗ khác nói chuyện nữa không đây” Tiêu Minh quay về đối với chưa bất tỉnh Trâu Nhược Minh trêu tức nói.
Trâu Nhược Minh nhìn toàn cảnh lớp, bọn đàn em bay ngổn ngang mỗi đứa một góc bất tỉnh, trong đầu hắn hiện lên là ‘Quá Kinh khủng’ hắn chưua bảo giờ gặp phải kẻ có sức mạnh như thế này. Ngay lập tức hắn nén đau run rẩy nói: “Không, không cần nữa, đại ca ta sai rồi, ngài tha cho ta đi!...”
“Nhưng mà ta lúc nãy đã nói rồi….” Tiêu Minh nói đến đây , bất chợt sát khí tỏa ra làm cho cả lớp chợt lạnh, nguyên bản lớp học đang ồn ào kinh hoảng bỗng im phăng phắc. “Ngươi đã sẵn sàng để chết chưa?....” Tiêu Minh nhìn Trâu Nhược Minh lạnh lùng nói.
Cả lớp chấn kinh , chẳng lẽ đánh thôi còn chưa đủ hắn còn định……..?..........