Chương 6: Gặp Lại Mỹ Nữ Phục Vụ Viên!

Sáng sớm , từng tia nắng ban mai chiếu rọi xen lẫn những chiếc vàng thu tung bay trong gió, hương hoa dịu nhẹ phảng phất theo từng cơn gió hơi se se lạnh, chim hót líu ríu, tất cả tạo nên một khung cảnh yên bình nơi tòa biệt thự, hôm nay lại còn có thêm sự góp mặt của đông đảo mỹ nữ ở giữa sân, xung quanh là những nhân viên bảo vệ vai u thịt bắp được trang bị đầy đủ, nghiêm trang trông coi mọi thứ trong sân.

Hôm nay ngày Tiêu Minh tuyển hầu gái, chủ nhân một tòa biệt thự sang trọng nhất huyện Đông Bảo tuyển hầu gái, lương 1 tháng 1 vạn , lập tức làm động tâm rất nhiều mỹ nữ. Cho nên hôm nay đến rất đông mỹ nữ đến đăng ký tuyển dụng. Trải qua một hồi xét duyệt sơ qua ở dưới chân núi thì có 20 người thông qua được lên núi vào sân biệt thự để thi tuyển đợt 2.

Một đám mỹ nữ cảm thán cảnh sắc ở đây, ai cũng mơ ước được một lần ở lại nơi đây. Cả ngôi biệt thự toát lên vẻ đẹp lộng lẫy kiểu pháp, sang trọng, quý phái, và dường như có ẩn ẩn mùi vị phú khả địch quốc, đây đủ biết là chủ nhân biệt thự bao nhiêu giàu có. Cũng bởi vậy mà mặc dù đông đảo nữ nhân hoạt bát nhưng ngoài tiếng cảm thán ra thì không ai xúm lại trò chuyện huyên náo với nhau, trái lại không khí còn tràn ngập mùi thuốc súng bởi ai cũng xem nhau là kẻ địch cần phải tiêu diệt.

Trong đám đó có một cô nàng ở một bên góc nhóm người cảm thán cảnh vật tráng lệ mà không hề có lườm địch ý với những nữ nhân khác, bởi nàng bản tính rất rụt rè, nàng không quen cùng người khác tranh đấu mãnh liệt, nhưng hôm nay công việc nay nàng phải có được, đây là cơ hội của nàng để vượt qua tình cảnh khó khăn hiện nay, bởi vậy nàng cắn răng đi cùng các nữ nhân khác giành giật công việc.

Nhưng dù là đi tranh giành công việc nàng cũng không dám cường thế thị uy với người khác, nàng chỉ muốn hoàn thành thật tốt vòng thi mà thôi.

Nếu bây giờ Tiêu Minh ở đây thì hắn sẽ ngay lập tức nhận ra đây là cô nàng mỹ nữ phục vụ viên bị đuổi việc ở quán ăn hôm nọ.

Cô nàng tên là LụcVăn Nhã, 18 tuổi, sinh viên năm nhất đại học Thanh Hoa ở Đông Bảo này, nhà chỉ bình dân không có tiền trả học phí đại học nên nàng phải cắn răng lên đây vừa học vừa làm, định sau này ra trường sẽ thay đổi cuộc sống bình dân tại quê nhà mình, cố lắm mới kiếm được một công việc làm thêm tốt đẹp ai ngờ mới tuần trước vì làm phật ý khách mà bị đuổi việc, giờ công việc này nàng nhất định phải có được.

Nói cũng xảo , tối hôm bị đuổi việc đó nàng về khóc lóc kể lể với mấy cô bạn cùng phòng ký túc xá, được mấy cô gái thay nhau an ủy dỗ dành, ai cũng nói là không sai, nhưng khuyên nàng xã hội là thế, có tiền liền cường thế, các nàng chỉ là tầng lớp bình dân chẳng ai thèm đi ra nói lý giúp, bảo nàng sau này ra ngoài nên ứng xử khôn khéo hơn, bởi người ta có thể dùng tiền đập chết nàng.

Sau một hồi an ủy thì mấy cô bạn tranh thủ mở máy tính tìm kiếm công việc mới cho Văn Nhã, một lúc sau cô bạn tên Thanh Thanh của nàng kêu to lên nói tìm được công việc tốt, lương tháng 1 vạn làm cho các nàng ai cũng chảy nước miếng, mà lại còn tạo điều kiện thời gian cho sinh viên đi học nữa chứ, vậy đây có khác gì công việc làm thêm đâu? Mà những công việc làm thêm bình thường cùng thời gian như thế cũng chỉ kiếm được 1 đến 1,5 ngàn là cùng, mà giờ đây lương 1 vạn, thật sự là phóng khoáng.

Đọc kỹ điều kiện của tuyển dụng, các nàng đem so sánh với Văn Nhã âm thầm gật đầu, “ừm! xinh đẹp, 18 tuổi , chưa có bạn trai, ngoan hiền, biết làm việc nhà, nấu ăn ngon, tất cả đều phù hợp …”, thế là hội bạn nhanh chống thúc giục động viên nàng tham gia khảo hạch giành được công việc này, nếu như nàng được công việc thì sẽ một bước lên giời, mà đội bạn thân cũng sẽ được thơm lây đây.

Thế là dưới sự cổ vũ của hội bạn nàng quyết tâm lên đường thỉnh kinh, ý nhầm là lên đường thỉnh việc :V~~~~ . Sáng nay đội bạn còn đến tận nơi cổ vũ, đáng tiệc đội bảo vệ cản lại dưới núi, bảo vệ ở đây đông đảo mà ai cũng hung thần ác sát, hoàn toàn không nhìn mấy thiếu nữ bán manh cầu xin, nhất thời các nàng đều phải ngoan ngoãn dưới núi chờ đợi thi tuyển kết thúc đây. -

Một hồi mọi thứ được sắp đặt đâu vào đấy, ở dưới bậc thầm trước cửa phòng khách biệt thự ở trong sân là một cái máy quay phim đặt ở đó một người quay phim chuyên nghiệp được mời đến để đứng máy quay toàn cảnh trong sân cùng các cô gái, đứng bên cạnh người đứng máy là đội trưởng Cao Thành, đang cầm uyển sổ có ghi tên 20 cô gái vòng 2 này cùng với những câu hỏi mà anh tự nghĩ ra, bởi mấy câu hỏi chỉ là trá hình, người trúng tuyển sẽ được cậu chủ thông qua máy quay đến lựa chọn, một bên tai đội trưởng cao đeo tai nghe bloetooth tùy thời đợi ý kiến của cậu chủ.

Một bên góc sân là có bàn thu chi ở đó, một cậu bảo vệ ngồi bàn, phụ trách đưa tiền an ủy cho người thi rớt, và những người vào còng 3 sau khi kết thúc thi tuyển, xung quanh là mười mấy tên bảo đứng nghiêm trang tùy thời duy trì trật tự.

mở đầu vòng 2 là tất cả các cô mỹ nhân này xếp thành hàng trước ống kính máy quay, sau đó từng người tiến lên đứng cách ống kính 5 mét, rồi đội trưởng Cao Thành hỏi đáp với từng người một, ai bị loại sẽ cho kết quả trực tiếp, sau đó người bị loại thì đến nhận tiền 2500 tệ rồi chờ kết thúc trắc thí vòng 2 thì ra về, người đạt thì ở lại vào vòng 3.

các nữ nhân đều rất sốt sắng trả lời những câu hỏi của đội trưởng Cao Thành, bởi vì các nàng nghĩ đây là liên quan đến việc các nàng có được tuyển hay không, nhưng các nàng nào có biết là vừa nhìn thấy các nàng đối diện với ống kính thì đang ngồi trong phòng xem hình ảnh mà máy quay truyền về Tiêu Minh đã lập tức đưa ra phán quyết.

Bởi điều kiện để qua vòng này của các nàng là còn Zin, bởi điều kiện tuyển dụng đã ghi rõ, cấm tuyệt có bạn trai, mà hiển nhiên chỉ những cô nàng còn Trinh Trắng mới miễn cưỡng đáp ứng được yêu cầu này. Với khả năng y sư của mình Tiêu Minh chỉ cần nhìn qua là đã biết ngay các nàng còn thân xử nữ hay là đã rách nát.

mà kết thúc thi tuyển, 20 nàng mỹ nữ chỉ tuyển ra được 5 người, điều này cũng làm cho Tiêu Minh sốc đến hộc máu ở trong phòng. Mẹ! 20 mỹ nữ vậy mà chỉ có 5 nàng còn thân xử nữ, còn lại thì đều đã là giày rách, có mấy nàng còn rất nhiều lần, điều này có còn thiên lý nữa hay không ah. Mà đây đều là những cô nàng không có bạn trai, hoặc có thì cũng sẽ bỏ để có thể đi làm công việc này, ấy thế mà 3 phần 4 là đã rách nát, mẹ! gái đẹp đã khó tìm vậy mà đa phần đều đã là giày rách, đây là hắn còn có điều kiện tìm gái Zin, còn những anh em FA thuần khiết khác thì sao, lúc này Tiêu Minh âm thầm vì hội FA mặc niệm vài phút.

Mà đây Tiêu Minh cũng cảm thán sức mạnh đồng tiền, khiến cho những mỹ nữ dường này cũng không thèm đếm xỉa gì đến xấu hổ hay là luân thường đạo lý, chỉ cần ra tiền là leo lên được các nàng A!

Kết thúc vòng 2, 5 người ở lại, còn lại mặc dù không hiểu ra sao nhưng vẫn là không dám ý kiến, chỉ là có chút mất mát. Bởi các nàng biết chủ nhân biệt thự không thể trêu chọc, nên vẫn vui vẻ nhận tiền ra về xem như các nàng hôm nay đến không lỗ, còn kiếm được nhiều tiền như thế, lại được mở mang tầm mắt chỗ ở người giàu có.

5 người còn lại được nhận mỗi người 7 ngàn xem như phí thưởng cho đã qua vòng 2.

Đến vòng 3 là các nàng đều được dẫn vào trong phòng thay đồ của Biệt Thự, đi vào tròng phòng khách cảm thán một hồi xa hoa mỹ lệ xong, đi vào phòng thay đồ cũng là trang trọng và rộng rãi không kém tận 35 mét vuông, ở đó có mấy mười mấy bộ y phục hầu gái váy dài được chuẩn bị sẵn đó cho các nàng, bởi hầu gái cần phải mặc đồng phục trong khi làm việc nên vòng 3 các nàng phải mặc đồng phục hầu gái để thi.

Gần mười phút sau các nàng cũng mặc xong tương tất đồ hầu gái, đi trở lại ngoài sân. Hiện tại ngoài sân cũng đã chuẩn bị tốt, 5 bộ bếp nấu đã được chuẩn bị sẵn sàng cùng với tất cả đồ dùng nấu ăn cần thiết, mỗi bàn nấu bếp đều có 2 bồn rửa, phía trên bồn rửa đương nhiên là 2 vòi nước sạch, xung quanh là đủ loại nguyên vật liệu để là món Vịt hầm bắc kinh. ]

Đương nhiên là đề bài vòng ba là nấu ăn, mà Tiêu Minh thì lại rất khoái ăn món vịt (má! Viết đến đoạn này thì đói bụng chảy nước miếng), vậy nên mỗi người sẽ phải nấu món “vịt hầm bắc kinh” cho Tiêu Minh thưởng thức.

thế là các nàng mỹ nữ lại trổ hết tài năng để làm ra món “vịt hầm bắc kinh” ngon nhất, toàn bộ quá trình đều được camera quay lại.

1 giờ sau kết thúc thời gian cuộc thi, tất cả đĩa vịt hầm bắc kinh ngon lành được 5 mỹ nữ bày ra đĩa, mùi thơm lan tỏa, nhưng các bảo vệ vẫn nghiêm chỉnh không một ai dị động hay là nuốt nước miếng , bởi vì rất đơn giản, từ khi vào làm ở biệt thự tất cả bọn họ ngoại trừ được thưởng cho ngày đầu tiên đi làm 1 vạn tệ, còn có được đặt ở mấy nhà hàng gần đó mỗi ngày các đầu bếp sẽ vì các nhân viên ở đây mà nấu đủ 2 bữa trưa, tối , còn bữa sáng thì tự đặt hàng ở các quán ăn sáng gần đó, muốn ăn khuya thì cũng có đồ dự trữ trong tủ lạnh. Nên món vịt này các anh em bảo vệ thử qua không chỉ một lần, nên cũng không biểu hiện thèm thuồng.

lúc này tất cả đĩa thức ăn đã được đưa vào trong để Tiêu Minh nếm thử, một hồi sau kết quả được Tiêu Minh nói cho đội trưởng Cao tuyên bố ra, người thắng là Lục Văn Nhã, món ăn của nàng rất ngon, quả thật là rất khéo tay, những cô nàng cũng không kém cạnh, thậm có nàng còn hơn, nhưng Tiêu Minh vẫn thiên vị cho Văn Nhã, có lẽ là bởi vì đã từng 1 lần gặp mặt, mà ai bảo Tiêu Minh mới là người chủ trì đây, nên có thể thiên vị cho một cô nàng khó khăn đã từng cho mình ấn tượng tốt, này ai trách hắn đươcj :V~.

Những nàng không được chọn thì mặt ủ mày chau thất vọng, nhưng khi được thưởng thêm 5 ngàn vì đã cố gắng thì ai nấy đều vui vẻ, vui vẻ ra về, dù sao các nàng cũng kiếm lời hôm nay. Riêng Văn Nhã thì mừng rỡ nhất, nàng không thể ngờ được, cuối cùng mình đã đặt được công việc này, cuối cùng nàng đã thành công, thành công vượt qua được thời gian khó khăn này, thành công đến nỗi mừng đến phát khóc.

Văn Nhã vui mừng bưng lấy miệng mình kinh ngạc khi nghe tuyên bố, cho dù là nàng đã dốc hết sức thi thố, nhưng kết quả cũng khiến cho nàng bất ngờ, phảng phất thời gian đều đọng lại ở lúc đội trưởng Cao tuyên bố kết quả, nàng 2 tay bưng miệng nhỏ, 2 mắt trợn trừng kinh ngạc, rồi nước mắt chợt nước mắt từ 2 hốc mắt chảy ra, nàng rồi cũng không nhịn được khóc rống lên gọi mẹ “Cha, Mẹ con thành công rồi, con làm được rồi! Hu , Wa aa…!”.

Văn nhã nhớ lại từng lúc mình lên thành phố làm hết công việc này đến công việc khác kiếm tiền sinh hoạt và học phí, nàng nhớ khoảng thời gian khổ sở chắt chiu từng đồng, dè sẻn từng đồng một, nàng nhớ lại lúc chỉ vì công việc 1 ngàn rưỡi tệ làm thêm mà nàng bị tên Tô thiếu kia khi dễ, rồi bị đuổi việc, nàng nhớ tới lúc thức đêm để khâu hoa văn lên mấy chiếc khăn hay tấm vải để kiếm thêm thu nhập, nhớ đến lo lắng hôm sau làm sao để trả hết nơ học phí.

Nhất là nàng nhớ đến để giành được công việc nàng đã phải cố gắng trong tuần này như thế nào, lũ bạn kỳ vọng vào mình, mấy đứa cắn răng chung tiền cho bản thân nàng mua nguyên liệu về tập nấu ăn ngon. Cả tuần mỗi ngày lũ bạn đều ở ngay bên cạnh mình cổ vũ nhiệt tình, cười nói động viên, rồi lại chung tiền mua cho nàng bộ váy mới để thử đi lại tạo dáng thế nào để lấy điểm ban giám khảo, tập tành bộ dáng thế nào mới hợp là hầu gái của nhà giàu, ăn nói ra sau, lễ nghi thế nào, tất cả đều tìm hiểu, đều thử qua.

Trong tai nào giờ như còn vang vọng những tiếng trêu đùa của lũ bạn khi mình đi lại lễ nghi của hầu gái bằng giày gót bị ngã đến. Rồi lại hình ảnh Tô Y thì như thế nào đè ép giúp lưng nàng khi đi phải thẳng tắp lễ nghi, Tiểu Phượng như nào điều chỉnh ánh mắt của nàng phải nghiêm trang điềm đạm, Thanh Thanh thì vừa xem máy tính vừa đọc cho nàng làm theo, các bạn điều chỉnh.

Phải nói là nàng đã cố gắng rất nhiều, và giờ thành quả ra đến, nàng đã thành công, không phụ lòng mọi người, cho dù nàng biết không được thì mọi người vẫn an ủy nàng không trách cứ, nhưng khi thành công thì vẫn không nhịn được khóc rống lên. Văn Nhã biết kể từ giờ nàng sẽ không phải lo lắng về tiền nữa, kể từ giờ nàng có thể sẽ một bước lên trời. Càng biết vậy, nàng càng quyết tâm phải làm cho thật tốt, không được để cho công việc này vuột mất, chỉ cần nhà chủ không bắt mình phải bán thân, thì nàng quyết sẽ làm việc một cách tốt nhất để nhà chủ vui lòng.

chờ cho nàng dừng khóc vì vui mừng và xúc động, đội trưởng Cao lúc này mới đi đến bên cạnh Văn Nhã noi:

“Cô gái, chúc mừng đã trúng tuyển, nhanh nhanh lau nước mắt rồi vào gặp ông chủ đi thôi.”

“Vâng , Vâng, chúng ta đi ngay” Lục Văn Nhã nghe vậy vội vàng hai tay quệt quệt nước mắt, còn nâng lên ống tay áo ở 2 khuỷu tay quệt 2 cái cho sạch nước mặt rồi vội vàng đứng lên đáp lại, cho dù viền mắt còn ẩm ướt nhưng không ngăn được nụ cười rực rỡ giờ đây của nàng.

bước vào phòng khách , giờ đây phòng khách đã ngồi một người thanh niên anh tuấn ăn mặc sang trọng, khi chàng trai anh tuấn ấy quay người lại thì Văn Nhã giật cả mình, nhận ra đây chính là vị công tử nhà giàu, đã từng một tiếng quát chấn kinh toàn bộ Nhà Hàng kia, bây giờ thật không ngờ lại có thể được gặp lại, lại còn là chủ nhân lần tuyển dụng này nữa, không biết liệu đây có phải duyên phận hay không, nàng trong lúc nhất thời không biết làm sao.

Tiêu Minh quay lại nhìn thấy viền mắt của cô nàng vẫn còn ẩm ướt cùng với bộ dạng chấn kinh biểu lộ, không nhịn được nổi lên tâm tư trêu đùa:

“thế nào? Cô nàng khóc nhè, còn nhớ ta sao?....”

“Cái này, cái này….., nhớ vẫn còn nhớ, ngài chính là vị khách nhân ngày hôm đó…” Văn Nhã nghe được Tiêu Minh gọi mình là cô nàng khóc nhè, nhớ đến cảnh mình khóc lóc ngoài kia trước mặt mọi người, bất giác đỏ mặt, liền muốn phản bác, nhưng chợt nhớ người ta là chủ, nên nhất thời cứng họng, sau đó là cam chịu cúi đầu thấp giọng ngại ngùng trả lời.

Biểu lộ này lại làm cho Tiêu Minh không nhin được cười phá lên: “ha ha ha! cô nàng vẫn thật đáng yêu đây, … mà thôi, đùa cô một chút, sau này phải nhớ làm việc thật tốt, tất sẽ có thưởng hiểu chứ, Cô nàng?” Nghe vậy Lục Văn Nhã lại càng mặt đỏ tới mang tai, lại cúi đầu e thẹn mắt vẫn liếc nhìn Tiêu Minh trả lời thấp giọng: “Vâng , cậu chủ yên tâm tôi sẽ làm việc thật tốt, sẽ không để cậu chủ phải phiền lòng, đa tạ cậu chủ đã thu nhận ….” “Được rồi hôm nay cô có thể đi về hảo hảo chuẩn bị một chút, đợi trưa ngày mai thì đến đây bắt đầu làm việc” Tiêu Minh có chút buồn cười cô nàng, nói rồi khoát khoát tay ra hiệu để cho nàng rời đi. “Vâng … Cảm tạ!” Văn nhã rụt rè đáp 1 tiếng rồi lui ra , dưới sự hướng dẫn của đội trưởng Cao Thành , đi xuống núi.

-

dưới chân núi, nhóm bạn của Lục Văn Nhã đang xoắn suýt ở dưới này đợi chờ.

“các ngươi nói liệu Văn Nhã có được không a! ta đều đợi sốt ruột.” Tô Y không nhịn được sốt sắng nhìn lên chân núi nói.

“tiểu Nhã đã vào được đến vòng 3 chắc cũng sẽ có thể chứ?” Thanh Thanh cũng sốt sắng không kém , có chút không chắc nói.

“Ài! Lo cái gì, lúc nãy nhóm bị loại kia cũng có bảo là bị loại cũng được thưởng 2 ngàn rưỡi tệ, mà những nữ đến vòng 3 thì được tận 7 ngàn, như thế dù có thua thì cũng đủ để tiểu Nhã duy trì được 1 thời gian dài chờ tìm công việc mới mà” Tiểu Phượng có chút cường ngạnh nói ra, bất quá trong mắt vẫn là lo lắng.

chợt lúc này bên trong các nàng An Lâm nhìn thấy cái gì vội vàng kêu lớn lên: “Các ngươi nhìn, có thêm người xuống, là bốn người.”

Nghe vậy cả mấy nàng đều cố gắng tập trung nhìn lên bóng hình bốn người đi xuống kia, dần dần nhìn rõ, khi nhìn rõ cả 4 người thì các nàng không nhìn thấy Văn Nhã đâu. Một điều hiện lên trong đầu các nàng là “thành công, thành công rồi, văn nhã thành công rồi.”.

Quả đúng vậy, một lúc sau hỏi han, mấy người nhận được tin là Văn Nhã trúng tuyển, các nàng đều mừng rơn, hét lên vui mừng ôm lấy nhau trong sung sướng, nói thật ở thời đại này còn có được tình cảm thân thiết như các nàng thì quả thật hiếm thấy, bởi nhiều giá trị đạo đức vốn đã bị đồng tiền bóp méo đi. Vì niềm vui của kẻ khác mà vui cho mình quả đúng là đáng trân trọng.

Một lúc sau văn nhã cũng xuống đến, tiếp đón nàng là sự vẫy tay vui mừng chào dón nồng nhiệt từ chúng bạn từ xa, đến nơi thì là những cái ôm thân thiết , lời lẽ chúc mừng từ chúng bạn, làm nàng không khỏi ấm áp nở nụ cười. -----------

Trong phòng 404 kí túc xá nữ, giờ đây đang râm ran tiếng cười nói, mọi người vui vẻ bên nhau quây quần mở tiệc chúc mừng Lục Văn Nhã được nhận việc, và hiển nhiên chi phí cho bữa tiệc là do cô nàng này bỏ ra. “Oi oi, tiểu Nhã , chủ nhân của biệt thự Dung Long nhìn như thế nào, có phải là một gã trung niên mập mạp không?” Thanh Thanh một tay bưng cốc nước cam bỏ đá lạnh đã uống vơi gần nửa, một tay chống thẳng xuống đất, ngoảnh đầu , nhoài lên đối với bên cạnh Văn Nhã hiếu kì hỏi thăm. “Còn sao nữa, mấy người thương nhân thành công chẳng phải đều có hình tượng như thế sao.” Đối diện Tô Y hơi hạ xuống cốc Coca phủi một chút Thanh Thanh , không mấy hứng thú nói. “ Cũng không chắc đây, biết đâu lại là một vị công tử nhà giàu nào đó thì sao?” Thanh Thanh có chút không chịu thua phản bác lại.

nghe mọi người nói vậy Văn Nhã không khỏi nhớ đến hình ảnh đẹp trai của Tiêu Minh, lại còn lúc hắn nói nàng cũng rất đáng yêu đây, nàng bất tri bất giác đỏ mặt, cúi đầu thấp giọng nói : “Không phải! cậu chủ, …, cậu rất đẹp trai đây!” Câu nói này vừa ra lập tức gợi lên một mảnh hứng thú của các cô nàng ở đây. Tiểu Phượng ở đối diện bên cạnh Tô Y lập tức hứng thú nhào lên, thả xuống cốc nước cam , 2 tay chống xuống chiếu vươn hết cỡ người về phía Văn Nhã , cái mông vểnh lên cao bày ra hoàn mỹ đường cong của một mỹ nhân, cộng thêm tóc dài cuốn lên bện ở sau đầu, phối hợi tạo ra hình ảnh mà bất kì người đàn ông bình thường nào nhìn vào cũng đều sẽ không khỏi phọc máu mũi, dục hỏa bay lên, chỉ hận không thể ở phía dùng tiểu đệ của mình đẩy lên mấy cái (tư thế này mấy bạn xem phim nhật chắc rõ ràng, đạo hạnh cao chắc không cần nói :v~~). “Tới tới, nói một chút, được tiểu Nhã của chúng ta nói là rất đẹp trai, vậy chắc chắn là cực soái ca đây, oa! Vừa có tiền , vừa soái ca. Ta nói tiểu Nhã a, phải hảo hảo nắm chắc mới được a!” “Cái …, cái gì nắm chắc, ta, … ta mới không có đây.” Văn Nhã giống như là mèo bị giẫm phải đuôi như thế , lúng ta lúng túng, đáp.

“Ai nha! Cái Gì mà không có , viết rõ lên mặt cả rồi kia kìa, mặt đỏ như thế. Ta bảo cô nàng , này còn không phải là động xuân tâm còn gì nha!” Mai Hoa có chút cười gằn uống một chút nước cam rồi trêu ghẹo nói. “Các ngươi,…. Đáng ghét!” Văn Nhã nhất thời không phản bác được , đỏ mặt, thẹn quá hóa giận mắng lên, nhưng này chỉ càng làm cho các nữ sinh của chúng được thêm một phen trêo ghẹo. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Cầu Nguyệt Phiếu, Kim đậu và đánh giá cao ủng hộ A, anh em có lòng mời nhào vô A ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~