Chương 4: 4 : Có Tiền Thật Tốt!

“Nhân sinh như một trò đùa … người so với người bị tức chết…. ……. Có Tiền Thật là tốt… Ai!” “Tác Giả nói”---------- --- Trước quầy cửa hàng điện thoại, Tiêu Minh đang quan sát những chiếc điện thoại bày ra bắt mắt ở trong cửa kính, một bên nghe Diệp Phỉ giới thiệu về từng sản phẩm phẩm điện thoại dòng nổi tiếng đời mới nhất. Quả thật là một phục vụ viên chuyên nghiệp, những kiến thức này là cơ bản phải có.

Đang mải mê giới thiệu , Diệp Phỉ nhìn thấy Tiêu Minh chỉ vào một chiếc điện thoại trong đó , bảo nhân viên cửa hàng lấy ra xem, Diệp Phỉ lập tức tiếp lấy Điện thoại từ tay cô nhân viên bán hàng , quay lại hướng điện thoại trước mạt Tiêu Minh , mỉm cười nói. “Quý khách thật có nhãn quang, đây là dòng điện thoại được yêu chuộng nhất hiện nay, đặc biệt là giới trẻ rất ưa thích dùng nó, hay các doanh nhân thành công dùng như là thể hiện đẳng cấp bản thân. Điện thoại Iphone 7s đời mới nhất” Vửa nói Diệp Phỉ vừa giơ điện thoại tiến gần trước mắt Tiêu Minh để hắn quan sát, Tiêu Minh vừa quan sát chiếc Iphone 7s vừa gật đầu , thầm nghĩ ‘quả đúng là điện thoại hạng sang, từ thiết kế đến kích cỡ hay trang trí đều toát lên vẻ quý phái , rất thích hợp với ta đây!’ “Ừm điện thoại về chất lượng và kiểu dáng thì được rồi, nhưng liệu có màu đen không? tôi thích màu đen hơn.” Tiêu Minh tiếp lấy điện thoại sờ mó ngắm nghía một hồi , lên tiếng hỏi.

lúc này Diệp Phỉ liếc nhìn cô nahan viên bán hàng, cô bán hàng lập tức hiểu ý, mỉm cười gật đầu đối với Tiêu Minh nói:

“Màu Đen Iphon 7s thì có nhưng mà quý khách muốn mua loại bao nhiêu G, có loại 32G, 64G, 128G với 256G, không biết quý khách muốn dùng loại nào , đương nhiên càng cao G thì giá tiền càng cao , quý khách có thể lựa chọn phù hợp với túi tiền.” “Không cần để ý giá cả, cô nhìn ta giống loại sẽ kì kèo vài 3 đồng tiền sao? cứ đưa điện thoại ra đây đi” Tiêu Minh khoát khoát tay nói.

Lời này vừa ra , ngay lập tức ý nghĩ trong đầu của Diệp Phỉ và cô bán hàng là ‘Oa! Đại gia, thật sự là nhìn không ra một học sinh ăn mặc bình thường mà lại có tiền như vậy ah, đây chẳng lẽ là công tử nhà giàu nào đó đang giả heo ăn thịt hổ ah?’ Hai người đang suy nghĩ chợt thấy ánh nhìn khó hiểu của Tiêu Minh nhìn tới , lập tức cả mặt đỏ lên xấu hổ, người ta đang yêu cầu mình lấy điện thoại mà cả 2 vẫn đang đứng thẫn thờ suy diễn, cô nhân viên bán hàng lập tức lúng túng quay vào trong đi lấy điện thoại.

Một lát sau cô nhân viên trở lại với một chiếc hộp màu trắng , sang trọng và tinh tế trên tay, bên cạnh hộp có dòng chữ Iphone và hình quả táo được in lên , là tiêu chí của hàng điện thoại Iphone, mặt trên hộp có in hình màn hình của một chiếc điện thoại Iphone 7s.

cô nhân viên đưa hộp điện thoại cho Tiêu Minh , mỉm cười với hắn, xòe bàn tay ra chỉ vào hộp, ý bảo mời Tiêu Minh kiểm tra hàng. Tiêu Minh tiếp nhận hộp mở ra ngắm nghía chiếc điện thoại ở bên trong, liên tục gật đầu tỏ vẻ thỏa mãn, bên cạnh là hai cô gái đang nhiều vị ý cười nhìn hắn. “Ừm rất được , điện thoại hạng sang có khác, được rồi thanh toán đi….” Nói Tiêu Minh ném ra một chiếc thẻ ATM cho cô phục vụ Diệp Phỉ, trong tấm thẻ có đến hơn 1 ức nhân dân tệ, là tiền mà hắn kiếm được từ việc phi shop mấy món đồ không cần thiết trong mấy ngày cày cuốc qua.

nói về shop thì thì đó là chức năng mở ra khi hắn lên LV31, ở trong đó có bày bán rất nhiều món đồ thông dụng, như là bình mana , bình Hp , hay một vài sách kĩ năng cơ bản, nói chung muốn item cao cấp thì phải đánh rơi ra từ quái hoặc là tự chế tác, trong này không có bán item cao cấp hay trung cấp, toàn là hàng phổ thông, đương nhiên sách dạy nghề phụ như chế tác hay là luyện dược là có bán , bởi nó chỉ tính là hàng cấp thấp chỉ có tác dụng dẫn dắt người vào nghề , còn về sau là tự luyện àm tăng lên độ thành thục và cấp độ của nghề phụ.

Nhưng mặc dù vậy Shop lại có 1 chức năng giúp Tiêu Minh nhẹ nhõm hơn rất nhiều , đó là Phi Shop vật phẩm, điều này giúp cho Tiêu Minh có thể giải quyết hết những món đồ rác để tránh làm chật thùng đồ, và thu về một lượng tiền kha khá. Như vậy hắn sau này sẽ không lo đồ fam được không dùng thì không có chỗ tiêu thụ nữa, trực tiếp Phi Shop là được đương nhiên số tiền thu được sẽ quy ra nhân dân tệ, thật sự là tiện lợi ngoài ý muốn.

Bởi vậy 5, 6 ngày trước hắn đã ra ngân hàng làm một trương thẻ ATM và chuyển hơn 1 ức nhân dân tệ vào trong đó, đương nhiên để tránh nghi ngờ hắn đã đi thành nhiều đợt , trong nhiều ngày, và mỗi lần một chi nhánh ngân hàng khác nhau, đương nhiên cũng phí một chút tiền bớt những câu hỏi phiền phức, làm mấy nhân viên ngân hàng nhìn thấy hắn đưa tiền là mặt tươi như hoa , nhận định hắn là công tử nào đó giả heo ăn thịt hổ, với lại tiền hắn dùng là tiền thật nên nhân viên ngân hàng cũng miễn hỏi nhiều.

lại nói khi mà nhìn thấy Tiêu Minh ném cho thẻ ngân hàng , thì Diệp Phỉ lập tức cung kính đón lấy , còn người nhân viên bán hàng thì báo giá là hết 2 vạn nhân dân tệ có kèm theo đầy đủ các phụ kiện. Sau đó thì Diệp Phỉ cầm theo thẻ Atm dẫn Tiêu Minh đến quầy thanh toán.

Xong thanh toán tiền điện thoại thì Tiêu Minh lại ngỏ ý muốn mua quần áo và những vật dụng khác, nên Diệp Phỉ đề nghị dẫn hắn đi mua. Mà lúc nãy trong lúc thanh toán Diệp Phỉ có xin phép được kiểm tra số dư tài khoản của Tiêu Minh, sau khi kiểm tra thì thấy 1 ức 23 triệu Tệ. Làm cho Diệp Phỉ và mấy nhân viên gần đó kinh ngạc không nhịn được nuốt nước miếng, tay của Diệp Phỉ còn đang run run chỉ vào màn hình đếm từng con số .

Điều này càng củng cố nhận định của Diệp Phỉ , Tiêu Minh là đại công tử nhà giàu, nên khi dẫn Tiêu Minh đến quầy hàng bán quần áo thì Diệp Phỉ đã nháy mắt ra hiệu cho mấy người nhân viên quầy thanh toán kia, mấy người kia cũng hiểu ý, lập tức giơ lên bàn tay dùng ngón ghẻ và ngón cái khép lại thành vòng tròn làm dấu hiệu ok.

Khi Tiêu Minh và Diệp Phỉ đi rồi , một người nhân viên lập tức gọi điện thoại liên hệ cho quầy quần áo , bảo có khách shộp Diệp Phỉ dẫn tới nên chú ý đối đãi.

Khi Diệp Phỉ cùng Tiêu Minh đi đến quầy quần áo thì thấy cả một đống nữ nhân viên xin xắn , đồng phục đen chỉnh tề đang đợi ở đó, thấy hắn liền cúi đầu chào, làm cho Tiêu Minh cũng bị bất ngờ , hắn quay về Diệp Phỉ, tán dương nói: “Oa ! cửa hàng này phục vụ thật chu đáo nha có cảm tưởng như toàn bộ nhân viên đều đến đây vậy… ừm chỉ phục vụ một khách mà có nhiều người như thế , cảnh tượng thật đồ sộ nha , có thể tưởng tượng thấy được nguồn nhân lực rầm rộ ở đây … chu đáo , chu đáo a!” Nghe vậy Diệp Phỉ cười khổ thầm than ‘Nào có nhiều nhân lực như vậy a , đây gần như là toàn bộ nhân viên của quầy thời trang rồi ah, còn là tinh anh trong nghiệp thời trang nữa, nếu không phải là để tiếp đón 1 đại gia như ngươi thì làm sao mà dẫn động nhiều người như thế ah, nếu là mỗi người khách đều được phục vụ thế này thì đào đâu ra lương trả cho số lượng nhân viên ấy ah’ .

Nghĩ như vậy nhưng mà nàng không dám nói ra , chỉ gật đầu mỉm cười khổ với Tiêu Minh, đùa gì ah , nàng sao dám nói , nói ra không phải trách Tiêu Minh ngốc , để hắn phật ý à, đây là một đại gia có được không ah , là miếng cơm manh áo của mình nha.

Tiêu Minh tới gần thì lập tức 7, 8 nữ phục vụ nhào lên bám vứu lấy Tiêu Minh tranh nhau mỉm cười rồi kéo tay dẫn Tiêu Minh vào trong vừa đi vừa có người giới thiệu Diệp Phỉ cũng đi theo.

Tiêu Minh hắn thì có cảm giác lâng lâng , đụng chạm da thịt rồi sự hướng dẫn tận tình từ các nữ phục vụ viên trẻ tuổi, xinh đẹp, Đều là nữ nhân trưởng thành nên đều toát ra vẻ hấp dẫn đầy mê hoặc và thành thục. làm Tiêu Minh cứ lâng lâng, cuộc sống nhà giàu có khác a.

Dưới sự hướng dẫn và cổ vũ nhiệt tình của mấy nữ phục vụ, Tiêu Minh thử hết bộ này đến bộ nọ , chọn hết bọ này đến bộ kia, nói thật mấy nữ này kinh nghiệm đầy mình , với lại đều là nữ nhân nên cách nhìn đàn ông ăn mặc thế nào hợp mắt họ đều chính xác hơn mấy người đàn ông quen mặc đơn giản nhiều.

Ở bên này náo nhiệt đương nhiên hấp dẫn rất nhiều vị khách hướng bên gian thử đồ này nhìn sang, thấy nhiều nhiều nữ phục vụ viên xinh đẹp như vậy nhốn nháo vì một nam tử chọn đồ, tất cả đều nhất thời trầm mặc, người so với người quả thật là bị tức chết a. Vừa nhìn là đã biết vị đại công tử nào đang ở đây chọn đồ, ‘thật là tại sao ta không có giàu được như thế ah!’ Sau khi chọn lựa thử đồ xong giờ đây toàn thân trên dưới Tiêu Minh đã mặc một bộ trang phục ra dáng thiếu gia phong thái, hắn thân trên mặc bên trong một áo sơ mi màu đen nhạt , từ cổ áo sơmi đến đến trên bụng có thêu hình một nhánh canh xum xuê mào trắng.

Bên Ngoài thì mặc lên một áo vet cũng màu đen làm áo khoác ngoài. Thân dưới hắn mặc một chiếc quần vải đen, ống bó, chất lượng vải cả quần và áo đều thuộc loại tốt nhất, sờ vào cảm giác da tay đều một trận thoại mái. ]

ngoài ra chân hắn còn đi một đôi dày da mày đen, loại da cá sấu tốt nhất, cũng của thương hiệu nổi tiếng, giá cũng tới mấy vạn tệ, toàn bộ màu đen kết hợp lại phối hợp với hắn khuôn mặt đẹp cùng 1m77 thân cao làm hiện lên vẻ thanh lịch và khí chất phong độ mê người của hắn.

Tiện trên tay cũng đeo loại đồng hồ hãng nổi tiếng cực đắt. Giờ đây tính thân gia trên dưới ắn mặc của hắn đã lên tới vài chục vạn, người có tiền ăn mặc cũng có khác , chỉ riêng ăn mặc đã bằng người bình thường chổng mông làm cả năm trời rồi ah.

còn lại mười mấy bộ đồ phong cách khác nhau hắn cũng chọn theo , mà vì không tiện mang theo người , cũng không thể trước mặt mọi người cât vào thùng đồ cho nên hắn để cho người ta mang đến địa chỉ của một ngôi biệt thự do hắn tốn cả ngàn vạn mua được hôm trước tại Đông Bảo này.

Tính ra hắn tổng cộng đã bỏ ra gần hai trăm vạn tệ để mua mua quần áo, đồng hồ và dày giép. Điều này làm cho mấy nữ phục vụ viên đi theo hắn hưng phấn không thôi, hắn tiêu nhiều tiền như vậy đồng nghĩa với việc các nào sẽ có thêm rất nhiều tiền hoa hồng, ai cũng có phần , tui rằng bị chia ra nhiều người nhưng vẫn nhiều hơn so với đồng lương còi cọc của các nàng nhiều. Đây quả thật là thiên đại thủ bút ah! Các nàng ai ai cũng cảm khái. -

mua hàng xong xuôi, ngoài đống quần áo mặc trên người , cùng với bộ đồ cũ của mình được bỏ vào túi vải xách theo bên tay, những đồ khác đã giao lại cho cửa hàng để họ điều nhân viên chuyển tới biệt thự. Tiêu Minh dưới sự hướng dẫn tận tình của Diệp Phỉ vừa gới thiệu về mọi chỗ của trung tâm mua sắm sầm uất này , vừa cười nói tiếp chuyện với bố thiên và giải thích một số thắc mắc của hắn.

Hai người đang vui vẻ nói chuyện thì chợt nghe bên cạnh cách đó không xa tiếng kêu lên. Lập tức đoàn quần chúng ăn dưa tụ tập lại thành một vòng xung quanh nhìn xem, nhưng khi đoàn công chúng lại gần thì bị mấy người trung niên áo đen, đeo kính râm ngăn cản bên ngoài không cho tiến tới quá gần, điều này cũng làm hấp Tiêu Minh, lập tức hắn cũng tiến tới ăn dưa.

Đang say sưa nói chuyện với Tiêu Minh, thấy tình cảnh bên kia như thế , Điệp Phỉ lập tức nói ra:

“Quý khách hay là chúng ta cũng đi qua đó xem một chuyến đi….”

Nhưng vừa nói hết lời quay qua vị trí vừa nãy của Tiêu Minh đã không thấy hắn đâu nữa nữa rồi, làm cho Diệp Phỉ liên tục nhìn ngó xung quanh tìm kiếm không ra bóng dáng của Tiêu Minh. Nhưng khi nàng lần nữa quay lại nhìn về phía đám người thì bị giật mình không nhẹ lảo đảo vài bước suýt ngã.

Chỉ thấy Tiêu Minh đã đến bên kia tự lúc nào mà nàng không biết , giờ đang như con cá chạch luồn vào trong đoàn người, nàng chỉ biết xoa xoa mồ hôi trán cười khổ, Tiêu Minh tâm hiếu kì cũng rất nặng nha, nhưng mà đi từ lúc nào mà nàng không biết , vốn là để cho nàng không phản ứng kịp ah!.

Lúc này Tiêu Minh đã luồn vào trong đoàn người với thân pháp của hắn hắn có thể dễ dàng đi vào như chỗ không người, dễ dàng lên trước nhất , nhìn thấy hết thảy phát sinh trước mắt.

Ở đây có một ông già đang nàm dưới đất sắc mặt tái nhợt, bất tỉnh nhân sự, bị một cô gái trẻ tuổi ôm vào trong người , nàng quỳ gối đặt nửa người của ông lão lên cặp đùy trắng mềm mịn của mình. Một mặt kinh hoảng , nước mắt dàn dụa, liên tục lay lắt ông lão, miệng liên tục gọi kinh hoảng, “Gia Gia, Gia gia ơi, người làm sao vậy? … đừng dọa tôn nữ sợ , tỉnh lại đi mà Gia Gia ơi , hu hu….” Nàng hôm nay bồi gia gia mình đến trung tâm mua sắm, ai ngờ lại xảy ra cơ sự như thế này ah!.

Một bên khác thì có 2 người vệ sĩ đang nhao nhao gọi điện thoại , nghe như một bên là gọi cấp cứu , một bên là gọi người nhà.

Mà Tiêu Minh nhìn nữ tử này khóc đến thê thảm , cả khuôn mặt đẹp đều bị nước mắt dàn dụa phủ kính , cùng kinh sợ làm biến sắc, quả thật là người nhìn thấy mà thương, nhìn thấy mà thương tâm. Nhất thời Tiêu Minh cũng là cảm thấy thương tâm, quyết định bang nàng một tay.

Tiêu Minh hắn vốn từ liếc nhìn cộng với mana kiểm tra thân thể của ông lão đã nhìn ra bệnh trạng của ta, hắn có thể như thế là cũng bởi vì hôm trước đánh Boss có rơi ra được một cuốn sách kỹ năng [cao cấp y thuật của Y Thánh] là truyền thừa y thuật của một vị y thánh, bởi vậy sau khi học sang thì kĩ năng nghề phụ Y Sư của hắn lên hẳn cao cấp luôn, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã phê phê :v~~~:

Lúc này đang cuống cuồng mấy vệ sĩ , với một mặt tuyệt vọng cô gái chợt nghe thấy tiếng nói:

“Các ngươi có gọi cấp cứu nhiều nữa cũng vô dụng, hắn lên cơn cao huyết áp, bị vỡ mất động mạch căn bản là chỉ có thể sống lay lắt thêm 6, 7 phút nữa mà thôi, giờ gọi cấp cứu kịp không” “Ai!..”

bất chợt nghe thấy tiếng nói đó , tất cả mọi người đều quay về nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy một nam tử khí chất phong độ lịch lãm , toàn thân trên dưới toàn hàng hiệu lên tới mấy chục vạn, cái này mọi người trong trung tâm mua sắm này vẫn là nhìn ra, nên dù nhìn hắn mặt trẻ tuổi nhưng vẫn không ai dám khinh thường , biết đâu lại đắc tội vị công tử ca nào đó thì ngui ah, bọn họ đều là người thường có được không. Còn Tiêu Minh thì một mặt cảm khái, có tiền liền tốt, có tiền liền tốt, mặc trang phục đắt tiền , lời nói không ai dám khinh thường à, lời nói cũng có trọng lượng hơn. Ít ra không ai nghĩ hắn sẽ đi hồ nháo.

Trong lúc này một vị vệ sĩ vừa mới gọi điện thoại xong vội vàng tiếng đến phía hắn, một mặt cung kính hỏi: “ Xin hỏi vị tiên sinh này , ngài là y sinh sao, xin hỏi tình huống của ông chủ chúng tôi nên làm thế nào?” Tiêu Minh chỉ một mặt ý cười nhìn cười người vệ sĩ, lắc lắc đầu nói ra : “Ta không phải là Y Sinh … nhưng ”

Nói đến đây Tiêu Minh bất chợt duỗi ra 2 ngón tay: “ Nhưng ta cho các ngươi 2 phương giải quyết , một là mua sẵn hòm để chuẩn bị hậu sự cho ông ta, hai là để cho ta ra tay cứu hắn,” Nói rồi Tiêu Minh lại mộ mặt mỉm cười, “Thế nào? Phương án không tệ phải không.”

“Cái này!...” Người vệ sĩ kia một mặt lúng túng khôgn biết nên trả lời thế nào, hắn lúc đầu nghe không phải y sinh đã thất vọng, nhưng sau đó lời nói lại để cho hắn thắp lên hy vọng , nhưng chung quy chuyện này quá trọng đại hắn không dám quyết định.

Mà nghe lời nói của Tiêu Minh , cô gái đang khóc kinh lập tức dồn dập kêu lên:

“Cầu ngươi! cầu ngươi cứu lấy gia gia ta, ngươi muốn gì cũng được.”

Nghe vậy người vệ sĩ kia thở đài , đúng là cháu gái cưng lo cho gia gia ah, nên hắn lập tức cung kính hướng về Tiêu Minh , một tay chỉ về ông lão đang bất tỉnh trên đất nói: “Tiên Sinh,… Mời…” Tiêu Minh lập tức vui vẻ gật gật đầu bước đến bên cạnh ông lão ngồi xổm xuống bắt lấy cánh tay của ông lão , hắn mặc dù đã biết bệnh trạng nhưng mà cũng phải làm dáng một chút cho đáng tin :V~~ Dù thế những người xung quanh cũng biểu lộ hoài nghi , nhưng chả ai dám nói ra, dù dao thân gia người ta còn ở nơi đó, đắc tội một vị đại công hậu quả không ai muốn gánh nha. Nên tốt nhất là im miệng nghĩ ở trong lòng liền tốt. Cái này dặt ở trogn mắt lại tiếp tục khiến Tiêu Minh cảm khái ‘có tiền thật là tốt ah’.

Bắt mạch một hồi, Tiêu minh rốt cuộc buông tay, thở dài một hơi, mặt hơi chán nản, điều này làm cho nữ tử mặt mày tái mét, vội vàng 2 tay bắt lấy cánh tay phải của Tiêu Minh lo lắng kêu: “Làm sao? làm sao? gia gia ta có thể cứu không? Cầu ngươi chỉ cần người cứu được gia gia ta , ngươi muốn ta làm gì cũng được … cầu ngươi.”

Tiêu Minh thấy thế bất chợt cười lên, nhìn tiểu cô nương trước mặt , nói : “Ha ha! Có thật là muốn ngươi làm gì cũng được hay không? Ha ha.”

Nghe vậy cô nàng này cảm giáng mình nói hình như là còn có thêm nhiều ý vị xâu xa hơn, tựa hồ, tựa hồ còn bao hàm cả việc ấy giữa nam và nữ khó nói ra. Nghĩ tới đây nàng bất giác đỏ mặt, nhưng mà nghĩ đến tính mạng gia gia mình trọng yếu hơn, nếu có thể cứu được thì cái thân thể này của mình cho người nam tử trước mặt giày vò thì cũng có làm sao. Nghĩ vậy cô nàng một trận quả quyết , khuôn mặt đỏ ửng gật cái đầu nhỏ, đáp: “Ừm,… Cái gì đều có thể…”

Nghe vậy mọi người ở đây trong lòng đều bốc lên một cái ‘mẹ nó’, lưu manh, thật là lưu manh ah, người ta cháu gái có hiếu một lòng lo cho ông, mà cái tên lưu manh lại nhân lúc này bắt chẹt gõ một bút, mà bút này là trả bằng thịt của tiểu cô nương ah, thật sự là bại hoại, nghĩ vậy nhưng mà chẳng ai dám nói ra ah. Ai dám nói đây, nếu là một tên tiểu tử nghèo thì mọi người đã tiến lên đánh cho một trận rồi, nhưng mà … Ai… mọi người chỉ biết não nề thở ra một hơi.

mà nghe tiểu cô nương, mặt đỏ gật đầu đáp ứng, Tiêu Minh bất chợt duỗi ra tay nhỏ hướng về cô nàng vươn tới. Cứ vốn tưởng Tiêu Minh muốn ăn trước một chút đậu hũ nên cô nàng cũng không có phản kháng chỉ nhắm mắt một mặt cam chịu bộ dáng , đôi má đỏ ửng hơi hơi cúi đầu chờ tay của Tiêu Minh vừa tới.

Nhưng Tay của Tiêu Minh vươn tới gần mặt tiểu cô nương thì đột nhiên chuyển hướng vỗ lên đầu của cô gái , vò vò đầu cô nàng , cười ha ha nói ra :

“ha ha! Tiểu cô nương lời này sau này không nên dễ dàng như vậy cùng người khác nói à nha…”

Nói thật cô nàng này nhìn như là mới lớp 10 thật là đáng yêu ah, không chừng là học muội của hắn đây.

Bị hành động của Tiêu Minh cho giật mình nàng ngẩn đầu nhỏ , ngơ ngác nhìn thanh niên anh tuấn ở trước mặt , cảm nhận lấy sự ấm áp từ bàn tay của Tiêu Minh đặt ở trên đầu nàng , giống như đại ca đang quan tâm tiểu muội vậy, biết mình bị trêu đùa, nàng lại mặt đỏ ửng , nhưng vẫn điểm cái đầu nhỏ : “Ừm!…” Mà mọi người xung quanh thì lại thở phào, các vệ sĩ cũng vậy , nếu là hôm nay cô chủ bị cho phao thì dù cứu được lão gia vẫn rất là khó xử ah.

Mỉm cười một cái Tiêu minh cho tiểu cô nương một cái ánh mắt yên tâm, “Được rồi giờ là lúc cứu người”

Dứt lời Tiêu Minh đặt một tay phải trên chỗ vừa mới bắt mạch , thi triển ra thuật hồi phục, nhất thời khắp cả người ông lão có một đoàn khí màu xanh lục thoát ra ngoài rồi tan biến mất, mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài giây trước khi đoàn khí màu xanh hoàn toàn biến mất nhưng mà tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, đều kinh ngạc ta nhìn ngươi , ngươi nhìn ta tự hỏi đây là phép thuật gì ah, sao nhìn có vẻ bá đạo đến thế ah.

mà khi thi triển phép hồi phục thì động mạch bị vỡ của ông lão đã ngay lập tức lành lại và khôi phục lại lượng máu bị mất, còn vấn đề xuất huyết trong thì cũng được giải quyết triệt để , tất cả xuất huyết trong đều được thanh lý sạch sẽ. “Khụ khụ….”

Đoàn khí biến mất vài giây thì một giong già nua ho khan vang lên, ông lão từ từ mở mắt, nhìn đây hết thảy mọi người , lại nhìn nam tử bên cạnh , biết đây là người cứu mình , mặc gì ngất đi nhưng mà ý thức không mất vẫn nghe thấy sự tình bên tai, lúc hắn cảm giác suy yếu cái chết cận kề thì một luồng cảm giác ấm áp truyền vào cơ thể hắn khiến hắn khôi phục lại sinh cơ khỏe khoắn, hắn không biết người nam tử sao làm được nhưng mà hắn trải đời nhiều , biết đây chính là một vị kì nhân, âm thầm cho mình một cái cảm giác may mắn, gặp trúng được cao thủ.

Thấy Gia gia mình tỉnh lại tiểu cô nương lập tức nửa người trên nhào xuống ôm chầm lấy gia gia nức nở kêu lên: “Gia gia ! người cuối cùng đã tỉnh, Tâm Như rất sợ người bỏ Tâm Như mà đi a, hu hu….” Ông lão một trận ấm áp , quả đúng là cháu gái cưng ah, không uổng công hắn cưng chiều yêu thương từ nhỏ , quả thật là rất hiếu tâm ah. Ông lão vỗ vỗ lưng cô nàng “Được rồi , gia gia không có chuyện gì rồi, tâm như đừng khóc nữa, khóc nữa gia gia cũng đau lòng ah.” Tiểu cô nương lập tức ngưng khóc, buông tay ra gật gật đầu , rồi lập tức đỡ gia gia mình lên, 2 người vệ sĩ cũng tiến lên đỡ lão gia dậy, bộ thở phào nhẹ nhõm, may lão gia không có việc gì , vừa nãy thế nhưng là thật thót tim ah, bọn hắn cũng không muốn chơi lại nhiều lần đau tim như thế.

Ông lão đứng lên , hướng về tiêu Minh cúi thấp đầu , mấy người vệ sĩ cùng Tâm như cũng làm theo : “Đa ta vị tiểu huynh đệ này đã ra tay cứu giúp, nếu không hôm nay lão già này chỉ có thể nằm trong quan tài được rồi.” “Không có gì , không có gì, … ngươi tốt là được rồi, nhìn thấy cháu gái ngươi thương tâm như vậy ta cũng thật là không đành lòng bỏ đi , muốn cảm tạ thì cảm tạ tôn nữ ngươi khóc làm lòng người thương tâm, đem ngươi nhặt về được một cái mạng đây.” Tiêu Minh lời nói ra để cho tiểu cô nương nghe được lập tức cái mặt đỏ ửng, một bên ôm tay phải của gia gia một bên lập tức thấp đầu , nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn đến Tiêu Minh , nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn.

Cái này Ông lão là nhìn hết vào trong mắt nhưng chỉ có thể lắc đầu cảm khái, ‘con gái lớn không giữ được trong nhà ah, thật sự là không giữ được, cổ nhân nói cấm có sai ah.’ Lúc này ông lão nhìn đánh giá Tiêu Minh một hồi, cảm thấy vị kì nhân này thân gia vẫn rất là phong phú, cháu giá mình nếu là theo hắn cũng sẽ không phải chịu thiệt , mà cháu gái hắn bây giờ lấy kinh nghiệm của hắn tuyệt đối biết tôn nữ đã bị người câu đi, biết là không thể giữ trong nhà nữa ah. Ông lão thở ra một hơi , liếc nhìn cháu gái một đang rụt rè một chút, quay lại nhìn Tiêu Minh, hắn lập tức đưa ra một tấm danh thiếp, nói ra: “Ta là Uông Trường Bác , đây là danh thiếp của ta , mong tiểu huynh đệ nhận lấy , sau này mong có thể nhiều lần gặp gỡ .”

“Ta là Tiêu Minh , học sinh lớp 11 trường trung học đệ nhất , rất mong được chiếu cố.”Tiêu Minh cũng rất lễ Phép nói ra

Nghe Tiêu Minh nói là trường trung học đệ nhất , Uông Tâm Như một bên cúi đầu nhỏ liếc nhìn Tiêu Minh, thầm nghĩ , vậy đây là Học trưởng của ta , vậy ta sau này có thể có rất nhiều cơ hội gặp huynh ấy a.

Mà Uông trường bác phủi Tâm Như một chút , chỗ nào không biết tiểu nha đầu này nghĩ gì , đây là nha đầu hắn nhìn lớn lên ah, chỉ có thể lắc đầu , ‘không giữ được, không giữ được ah.’ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Tác đã trở lại , cố làm cho hết bộ này, mong nhận được thật nhiều sự ủng hộ của mọi người , nhớ đánh giá điểm 10 và có nguyệt phiếu với kim đậu but cho tác giả với, tác giả nghèo đói, uống nước lã viết truyện , nếu mà lại không có Kim đậu là chắc có khi bị gián đoạn thời gian ra chương vì phải đi làm kiếm tiền sống qua ngày hic, Cầu Kim đậu nguyệt phiếu but ah , hic ~~