"Bốp...Bốp..."
Hai cái tát đau điếng rơi xuống má Trang đỏ ửng. Lâm ghì chặt Trang hơn:
Mày thích láo à...Tao cho mày láo này...
Trang vùng vẫy hết sức mình, nhân lúc Lâm không để ý hẩy mạnh anh ta ngã thẳng cẳng xuống sàn:
Anh muốn tôi chết, anh mới vừa lòng phải không?
Lâm thấy Trang hạ giọng, cũng không hùng hổ quát nạt thêm nữa. Hắn sợ mọi việc đi quá đà, công sức hôm nay đến đây trở thành công cốc hết. Ngồi đàng hoàng lên ghế, Lâm từ từ nói từng chữ không nhanh không chậm:
Bố tôi sắp phá sản rồi, cô xoay được tiền xoay cho tôi vay trước 500 triệu...
Trang cười khinh ra mặt:
Tôi biết ngay mà. Tiền...tiền...tiền...Anh lúc nào cũng chỉ biết đến tiền thôi...
Như sực nhớ ra điều gì, Trang không nói thêm nữa. Thái độ đon đả khác hẳn lúc đầu:
500 triệu bây giờ thực sự quá xa so với khả năng của tôi. Nhưng tôi có cách này không những giúp được anh mà còn trả thù được cho con mình nữa...
Lâm nghi ngờ nhìn Trang...
Cách gì?
Trang kéo Lâm lại gần, nói nhỏ vào tai đôi ba câu rồi nở nụ cười đắc thắng:
Lâm: Cô điên à? Không được đâu. Bóc lịch như chơi đấy...
Anh đàn bà thế, bao nhiêu mối quan hệ của anh đâu hết rồi? Giờ có làm không? Hay đợi bọn nó đến siết nợ mới trắng mắt ra?
Lâm im lặng không nói gì, một lúc lâu sau mới gật đầu đồng ý:
Để tôi tính đã. Tiện đường nào thì theo đường ấy, dù sao xong việc tôi cũng không ở lại đây nữa...Nhưng tôi cảnh cáo cô đừng có bán đứng thằng này, tôi bóp chết cô đấy...
Trang cười cười nhặt những đồng tiền tung tóe dưới đất, xếp lại gọn gàng. Lấy thêm ít nữa rồi nhét vào tay Lâm:
Anh cứ yên tâm, tôi và anh chung đường tôi không ngu gì hại anh để mình cũng phải chết theo đâu...
Lâm rời đi, Trang như mở cờ trong bụng. Cuối cùng cũng có quân cờ chịu chết thay. Cái mà cô ta không có được thì người khác cũng đừng mong mơ tưởng đến. Chính tay cô ta sẽ phá bỏ tất cả...
Dũng gọi điện cho Trang:
Em xuất viện chưa? Gặp anh nói chuyện lúc được không?
Trang cứ tưởng sau lần sảy thai này Dũng sẽ áy náy, ân hận lắm. Nhưng cho đến bây giờ vẫn không có bất cứ hành động gì. Có lẽ cô ta nhầm rồi, người như Dũng đâu dễ chi phối thế...
Em chưa xuất viện. Có gì muốn nói anh cứ đến phòng em...
Dũng tắt máy mà không một lời hỏi thăm. Quan hệ giữa Trang và Dũng cứ thế nhạt dần...
Còn về phần Trang sau khi nghe điện thoại của Dũng, biết có gì đó không ổn gọi ngay mẹ Dũng đến...
Nửa tiếng sau Dũng đứng trước mặt Trang nhìn chằm chằm:
Bùa trong phòng anh, có phải em bỏ không?
Trang tỏ vẻ ngạc nhiên:
Anh nghe ai nói? Sao em phải làm thế?
Dũng lạnh lùng ngồi xuống ghế:
Thôi em đừng nói nữa. Nghe giả tạo lắm. Anh bất ngờ về em thật đấy...Trước kia anh không yêu em, bây giờ lại càng không. Dựa vào đâu em cho mình cái quyền ép buộc anh...
Trang tức quá hóa cười:
Dựa vào đâu à? Dựa vào tình yêu của em...Dựa vào đứa bé vừa mất mấy ngày trong bụng em đây này...
Nhắc đến đứa bé như nhắc đến nỗi đau vô hình trong lòng Dũng...Dù chưa được nhìn thấy con, được ôm con vào lòng nhưng tình cảm của người bố dành cho con vẫn luôn là duy nhất.
Được rồi. Em muốn nghĩ sao thì nghĩ. Anh không muốn nói nữa.
Trang nắm chặt tay kiềm chế cảm xúc:
Có phải vì con Lành không?
Em ăn nói cho cẩn thận, ai là con em?
Mẹ Dũng mở cửa phòng hùng hổ bước vào, theo sau còn có thêm cả bố mẹ Trang:
Dũng...Mày xin lỗi cái Trang ngay...
Con không làm gì mà phải xin lỗi...
Bố Trang bình tĩnh rót nước mời mẹ Dũng:
Chị cứ từ từ xem Dũng giải quyết mọi chuyện thế nào đã...
Chú đừng bênh nó nữa, giờ nó dính vào bùa của con kia nên nó lú lẫn hết rồi...
Dũng cười nhếch môi:
Bùa hay ngải thì mẹ hỏi con dâu hờ của mẹ ý...
Trang vẫn kiên trì ngồi im...
Mẹ Dũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bình thường tuy Dũng không yêu Trang nhưng thái độ chưa bao giờ gay gắt đến thế này. Rốt cuộc giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì?
Mày nói vô lí thế? Liên quan gì đến cái Trang?
Không liên quan, nhưng trực tiếp làm thì có tính không?
Trang nghe xong câu mới bắt đầu phản bác:
Em yêu anh là thật, em công nhận. Nhưng chưa đến nỗi phải hạ bùa đâu...
Mẹ Trang cũng lên tiếng bảo vệ con gái:
Trang nó hiền lành, mấy loại bùa bê đó làm sao nó làm được?
Dũng chẳng muốn đôi co, cắt ngang lời mẹ Trang:
Ai làm thì người đó rõ nhất.
Quay sang mẹ mình Dũng đanh mặt lại:
Con nói lần cuối cùng, con không phải là món đồ chơi của mẹ nhờ mẹ nhớ cho kĩ, đừng bao giờ mang con ra làm trò đùa nữa...
Bỏ mặc sau lưng tiếng quát tháo ầm ĩ, Dũng bước đi không thèm quay đầu lại. Trong cuộc sống có những việc không dứt khoát không được. Chọn điều tốt nhất chưa chắc đã là điều mình mong muốn nhất...
Chiều hôm đó cũng là ngày Cốm được xuất viện. Dũng bế Cốm đi trước, Lành cầm mấy cái túi nhỏ theo sau:
Bố ơi bố, sáng nay con thấy cô Lành nhìn trộm bố mấy lần đấy...
Dũng đứng khựng lại:
Thế á? Thật không?
Cốm gật đầu liên tục:
Thật chứ, Cốm thấy mà...
Lành đỏ mặt không dám bước tiếp:
Cô Lành có nhìn trộm bố Dũng đâu, cô nhìn công khai mà...
Dũng được đà lại muốn trêu Lành:
Sao anh không biết nhỉ?
Lành lại càng ngại hơn:
Tại anh không để ý...
Mỗi người một câu, một tiếng cười trên mặt ai cũng hiện rõ vẻ vui mừng, mãn nguyện...Mà không ai để ý cách đó không xa có hai người đàn ông lạ mặt đang theo sát từng hành động, từng cử chỉ của từng người.