Chương 94: Quyển 3 Chương 26

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

“Cô ta…….” Trong mắt Lăng Hi Dạ tràn đầy phẫn nộ, chỉ vào Tiêu Nhã Mạn nhưng không biết nên nói thế nào, trong lòng anh ta ngột ngạt hoảng sợ, chỉ cần anh ta nghĩ tới Dương Kỳ Dục thì toàn thân không bình thường, không kiềm chế được nổi giận. LQĐ

“Nó làm sao? Ngược lại con nói mẹ nghe chút coi?” Sắc mặt Lý Xuân Nhu không vui, chất vấn Lăng Hi Dạ.

Lăng Hi Dạ nhếch cằm không nói lời nào, trống ngập đập liên tục, anh ta xoay người đưa lưng về phía hai cô.

“Tại sao con không nói? Nhã Mạn là đứa trẻ tốt như vậy con lại không biết quý trọng, trong tân hôn lại ở cùng bạn gái cũ, mẹ cho con biết, cho dù không có Nhã Mạn thì người phụ nữ tên Toa Toa kia cũng đừng hòng vào cửa nhà họ Lăng đây, cô ta lừa được con nhưng không lừa được mẹ, cô ta là mặt hàng gì mẹ một rõ hai ràng, cô ta căn bản là nhằm vào địa vị tiền tài của con.”

“Đủ rồi!” Lăng Hi Dạ đột nhiên xoay người lại, đồng tử lộ ra phẫn nộ xen lẫn ảo não, anh ta nhìn Lý Xuân Nhu, “Trước đó con và Toa Toa đã chia tay rồi, vì sao mẹ không thể tin con chứ?” Bất kể anh ta giải thích thế nào thì họ đều nhận định anh ta còn ở cùng Toa Toa, ngay cả cô cũng vậy.

Ánh mắt anh ta chậm rãi nhìn Tiêu Nhã Mạn trong ngực Lý Xuân Nhu.

“Tin con? Cũng vì mẹ quá tin con, trước khi kết hôn con cam đoan với mẹ, con đã chia tay với người phụ nữ Toa Toa kia, không còn bất kỳ lui tới gì nữa, kết quả thì sao?” Đáy mắt Lý Xuân Nhu cũng giận dữ, ánh mắt hùng hổ dọa người nhìn Lăng Hi Dạ.

Lăng Hi Dạ đối mặt với bà, hít một hơi thật sâu nhưng chẳng nói gì.

Bầu không khí yên tĩnh lập tức tràn ra.

Bên ngoài, ánh trăng dịu dàng trong vắt, trong suốt vô ngần.

Trong phòng ngọn đèn tỏa sáng, đèn chùm pha lê chói mắt, tựa như tản ra từng vầng sáng.

Tiêu Nhã Mạn chậm rãi rời khỏi ngực Lý Xuân Nhu, tay cô đặt trên cánh tay Lý Xuân Nhu, đầu ngón tay cô hơi run rẩy, tựa như thế giới nội tâm của cô lúc này. Cô chậm rãi ngước mắt nhìn Lý Xuân Nhu, đáy mắt xẹt qua vài phần yếu đuối lẫn kiên cường, “Mẹ! Chuyện này con không muốn nhắc tới, những thứ đó đã không còn quan trọng…” Lý Xuân Nhu đối xử rất tốt với cô, cô ghi tạc trong lòng, nhưng lòng cô đối với anh ta đã chết, không còn tồn tại, cô có gì cần phải quan tâm? Không muốn Lý Xuân Nhu vì cô mà tức giận với Lăng Hi Dạ, cho dù nói thế nào thì Lăng Hi Dạ cũng là đứa con duy nhất của bà.

Lý Xuân Nhu giật mình, một giây sau mở to hai mắt nhìn Tiêu Nhã Mạn, “Con định ly hôn với Hi Dạ?” Bà là người từng trải, bà hiểu ý tứ trong lời nói kia, nhưng bà vẫn không nhịn được muốn hỏi.

LQ:ĐÔN

Lông mi dài khẽ rũ xuống, che khuất thần sắc trong mắt cô, ngón tay Tiêu Nhã Mạn xiết chặt, Lý Xuân Nhu cảm thấy như đây là câu trả lời của cô, bà hơi cúi người xuống, đôi mắt bà đối mặt với Tiêu Nhã Mạn, đáy mắt lộ vẻ cầu xin, “Chẳng lẽ con thật sự không muốn cho nó một cơ hội nữa sao? Nhã Mạn?”

Tiêu Nhã Mạn không chịu được ánh mắt bà, hơi nghiêng đầu qua, ánh mắt né tránh không dám nhìn Lý Xuân Nhu. Họ vốn muốn nửa năm sau mới nói với Lý Xuân Nhu chuyện này, vì sợ Lý Xuân Nhu sẽ đau khổ, nhưng bây giờ cô nên nói, vì chuyện tối nay, cô phải nói.

Lý Xuân Nhu thấy Nhã Mạn trốn tránh ánh mắt bà, trong thoáng chốc vẻ mặt bà ngẩn ngơ, bà ngồi thẳng lưng, bà nhìn mái tóc đen của Nhã Mạn, liên tục gật đầu, “Mẹ hiểu, con trở về nhà chúng ta chính là đã nghĩ sẽ ly hôn với Lăng Hi Dạ đúng không?” Bà quay đầu nhìn Lăng Hi Dạ, “Mà con cũng biết, không, phải nói các con đã sớm thương lượng xong, chờ thời gian vừa đến sẽ ly hôn, đúng không?”

Lăng Hi Dạ không lên tiếng, tỏ ý trả lời câu hỏi của Lý Xuân Nhu.

“Được lắm!” Lý Xuân Nhu từ trên ghế sofa đứng lên, bà liếc nhìn Tiêu Nhã Mạn rồi lại nhìn Lăng Hi Dạ, “Các người giấu diếm một mình tôi, không thèm để ý tới người làm mẹ là tôi đây, vội vàng ly hôn, chuyện quan trọng như vậy cũng dối gạt tôi.”

Đối mặt với sự chỉ trích của Lý Xuân Nhu, Lăng Hi Dạ và Tiêu Nhã Mạn đều không lên tiếng, bàn tay Tiêu Nhã Mạn che miệng, trong lòng vô cùng kích động, nước mắt đã khô không biết tại sao lại bắt đầu tràn ra hốc mắt, cô thật sự không cố ý lừa dối bà.

“Bên thông gia họ còn chưa biết chứ!”

Lý Xuân Nhu nhìn họ, nhưng họ vẫn không nói lời nào.

Sau một lúc lâu.

“Chuyện của các người tôi không để ý, nhưng Lăng Hi Dạ tôi cho anh biết, tôi vẫn nói câu kia, người phụ nữ đó muốn vào cửa nhà tôi, trừ khi tôi chết!” Lý Xuân Nhu giận dữ nhìn họ rồi bước lên lầu.

Đoạn truyền đến tiếng đóng cửa.

Lăng Hi Dạ lạnh nhạt nhìn cô, “Chẳng lẽ đàn anh của cô còn quan trọng hơn mẹ tôi à?”

Tiêu Nhã Mạn đưa tay từ từ lau nước mắt, đôi mắt tràn đầy lửa giận, cô trừng mắt nhìn Lăng Hi Dạ, “Tôi đây cho anh biết đừng can thiệp vào chuyện của tôi, dù sao một năm sau cũng sẽ li hôn, là anh khiêu khích ranh giới cuối cùng của tôi trước, nếu như không phải như vậy hiện giờ tôi cũng chưa nói, vì sao? Tôi cũng không vượt quá giới hạn chuyện gì, vì sao hết lần này tới lần khác anh muốn can thiệp chuyện của tôi hả? Chẳng lẽ tôi ngay cả quyền lợi kết giao bạn bè cũng không có ư?”

“Tiêu Nhã Mạn, xem như cô lợi hại!” Lăng Hi Dạ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không, phải nói là nếu người phụ nữ đã chết tâm với người đàn ông, như vậy cô ta có thể ác gấp ngàn gấp vạn lần.”

Lăng Hi Dạ trừng mắt nhìn cô, một lát sau sắc mặt anh ta cứng lại, gật đầu, “Được, cô ác lắm! Đừng để tôi bắt được nhược điểm của cô, nếu không tôi cũng sẽ hung hăng phản kích.” Anh ta đánh giá thấp cô, anh ta đánh giá cao tình cảm cô đối với mẹ.

Tiêu Nhã Mạn sững sờ ngồi trên ghề sofa, hai chân co lại, ánh đèn sáng chói khiến cô thấy lạnh lẽo, hai tay cô ôm chặt đầu gối, ôm rất chặt……

Đồng tử cô âm u ảm đạm.

Đêm đen hư không tối như mực, yên tĩnh, dần dần, bóng đêm biến mất, ánh mặt trời rực rỡ dâng lên.


Cố Tuyết Y và Bách Lý Hàn Tôn cùng ăn sáng như trước, nhưng hôm nay có hơi khác, thỉnh thoảng Bách Lý Hàn Tôn lại nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô. Đôi mắt Cố Tuyết Y tĩnh lặng như bầu trời, vừa hờ hững vừa trong trẻo, cô ngậm cười ngưng mắt nhìn anh, “Anh còn như vậy thì sẽ trễ giờ làm đó!”

Cằm kiêu căng dịu lại, khóe miệng mỉm cười, ngũ quan tuấn mỹ như thần Apollon dường như không còn lạnh lùng như trước, tròng mắt ẩn chứa thâm tình nhìn cô, “Hôm nay em theo anh cùng đi làm nhé! Anh lo em ở nhà một mình,” Giọng trầm thấp mơ hồ có ảo giác như trẻ con làm nũng.

Mỗi một giây một phút ở cùng cô anh đều vô cùng hạnh phúc, anh thật sự không muốn rời xa cô, anh thích dính cùng một chỗ với cô.

“Em cũng không muốn lúc anh làm việc lại nhớ tới em chứ!” Bách Lý Hàn Tôn thấy cô chần chừ, anh nói thêm, “Em có thể đưa laptop tới văn phòng gõ chữ, dù sao phòng làm việc của anh vẫn giữ chỗ cho em.”

Cố Tuyết Y nhìn anh, cánh môi hồng phấn mỉm cười, cô gật đầu đồng ý với anh.

Mười phút sau, họ xuất phát tới công ty, đương nhiên không tránh được đám phóng viên truyền thông kia theo sát, bảo vệ công ty Bách Âu cô gắng ngăn chặn đám phóng viên, bảo vệ họ an toàn toàn đi vào đại sảnh.

Trong đại sảnh, đèn chùm pha lê kiêu sa, nội thất trang trí xa hoa, tranh nổi tiếng treo trên tường, bức tường màu vàng, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu xuống sàn nhà, những hạt bụi tấm lấm nhảy múa dưới ánh nắng, cảm giác đẹp nhưng ảm đạm.

Bùi Khê Minh ngồi trên sofa, trên màn hình TV phát hình ảnh Cố Tuyết Y đi vào công ty Bách Âu, anh liền cầm điều khiển từ xa tắt đi, hơi tức giận ném điều khiển qua một bên.

Thân thể Trần Tĩnh Nghi nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt mỉm cười, cô ta cung kính hành lễ với Bùi Khê Minh, “Tiểu thư Lâm Hiểu Mạt nói cô ấy điện thoại cho anh không được nên gọi qua chỗ tôi, hỏi anh lâu như vậy sao chưa về thành phố A, tôi nói bên này anh có chút việc, cô ấy lên máy bay rồi một tiếng sau sẽ tới thành phố D.”

Đôi mắt Bùi Khê Minh tĩnh mịch, khuôn mặt tuấn tú cứng đờ, “Sắp xếp đi, tôi muốn ra ngoài.”

Đáy mắt Trần Tĩnh Nghi ẩn chứa sự lo lắng, gật đầu nói vâng.

Công ty Bách Âu.

“Em và Tiểu Vi ở trong phòng làm việc nhé, anh đi họp.” Bách Lý Hàn Tôn cẩn thận dặn dò, “Nếu đói bụng bảo tiểu Vi chuẩn bị đồ ăn cho em.”

Ánh sáng trắng, da thịt trắng như tuyết của cô như được độ một tầng sáng, khiến cô thoạt nhìn càng thêm mỹ lệ như ngọc được mài dũa, cô cười nói, “Được rồi! Lời này anh đã nói mấy trăm lần, nhanh đi họp đi mà.”

Bách Lý Hàn Tôn đi được ba bước lại quay đầu lại, trong mắt đều là vẻ không nỡ bỏ cô.

Đến phòng họp, tất cả nhân viên cấp cao đứng dậy, khuôn mặt cao quý lạnh lùng của anh nhìn bọn họ, khí chất đế vương trên người anh bắn ra, bàn tay anh nhúc nhích, nhân viên cấp cao mới ngồi xuống.

Trì Đông Quân điềm đạm tuyên bố hội nghị chính thức bắt đầu.

Nhân viên trong công ty liền triển khai giới thiệu sản phẩm công ty mới thiết kế.

Bách Lý Hàn Tôn ngồi ở vị trí chủ vị, thỉnh thoảng gật đầu.

Bất tri bất giác cuộc họp đã tiến hành được một tiếng, bầu không khí trong phòng càng lúc càng căng thẳng, hiện tại chỉ cần Bách Lý Hàn Tôn ra lệnh một tiếng thì sản phẩm này có thể bắt đầu sản xuất rồi tiêu thụ.

Thư ký lặng lẽ đi vào trong phòng, cô ta nói khẽ vào tai Bách Lý Hàn Tôn.

Chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh trở nên nghiêm trọng.

Thư ký vội lùi ra phía sau anh.

Đáy mắt Bách Lý Hàn Tôn rét lạnh nhìn Trì Đông Quân, “Đoạn sau cuộc họp do cậu làm chủ, kết quả cậu tự quyết định.”

Anh đứng lên bước nhanh rời khỏi phòng họp.

Trì Đông Quân nhìn bóng dáng anh rời đi, khuôn mặt hơi cứng lại.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra hai bên, Bách Lý Hàn Tôn bước ra khỏi thang máy, đi thẳng tới phòng nghỉ chân.

Bùi Khê Minh ngồi trên sofa thấy Bách Lý Hàn Tôn đi tới, môi mỏng cong lên châm chọc, đôi mắt lạnh như băng, tựa như tuyết trong trời đông, mái tóc đen óng ánh.

Ánh mặt trời chiếu qua cửa kính sáng lấp lánh, đám phóng viên truyền thông ngoài cửa sổ vây kín, đèn camera nhấp nháy không ngừng.

Ngũ quan Bách Lý Hàn Tôn tuấn mỹ cao ngạo lạnh lùng, anh ngồi xuống đối diện Bùi Khê Minh, cằm căng cứng.

“Hôm nay trước tất cả phóng viên truyền thông tôi tới hỏi thăm thiếu chủ Bách Lý, chừng nào thì anh mới trả lại vợ chưa cưới của tôi cho tôi đây?” Khóe miệng Bùi Khê Minh cười lạnh, nụ cười này tựa như một giây sau sẽ đông kết mọi người thành băng.

“Tôi thấy hình như đầu óc tiên sinh Bùi có vấn đề, cái gì mà gọi là vợ chưa cưới của anh, Tuyết Y cô ấy bây giờ là vợ chưa cưới của tôi.” Bách Lý Hàn Tôn vững như bàn thạch lạnh lùng nhìn anh, “Nếu anh tới nói mấy vấn đề nhàm chán này thì tôi đây không có thời gian theo hầu.”

“Người của ủy ban kiểm tra kỷ luật không giết chết anh thật sự quá đáng tiếc.” Ánh mắt anh giễu cợt nhìn Bách Lý Hàn Tôn, tựa như anh là một yêu tinh kiêu ngạo đắc ý, sáng chói khiến người ta hít thở không thông.

“Đừng tưởng rằng anh có thể thu mua người trong đó thì quật ngã Bách Lý Hàn Tôn tôi được, từ trước đến nay gia tộc Bách Lý mạnh mẽ như vậy, cách sinh tồn nhất định các người không cách nào tưởng tượng ra đâu.” Toàn thân anh bao phủ khí chất cao ngạo khinh người, đủ để đẩy Bùi Khê Minh xuống dưới, “Hơn nữa tôi nói thật cho anh biết, ngay từ đầu tôi đã biết anh làm như vậy, những người ở trong đó chỉ cần một câu của tôi, tất cả bọn họ đều nghe mệnh lệnh làm việc.”

Anh lạnh nhạt nhìn Bùi Khê Minh, “Mấy ngày nay người anh phái tới theo dõi tôi hẳn là đã báo cho anh biết! Tuyết Y cô ấy đã đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi, chúng tôi sẽ kết hôn, còn anh vẫn nên chết tâm đi!”

Khuôn mặt yêu mị, anh đối mặt với Bách Lý Hàn Tôn, đôi mắt đen nhánh như mã não, sâu không lường được, phảng phất như thấy Mạn Đà La đến từ địa ngục, diêm dúa lòe loẹt như máu, “Không phải phu nhân nhà Bách Lý đã chọn đối tượng kết hôn cho anh rồi sao? Nói như vậy người trong gia tộc Bách Lý vốn không thích Tuyết Y, vậy lại phải đối đầu với gia tộc anh sao? Theo tôi thấy, vũng nước gia tộc Bách Lý rất sâu, Tuyết Y cô ấy chỉ thích cuộc sống bình thường, anh vốn không thể cho cô ấy những thứ này. Cho nên tôi rất có lòng tin Tuyết Y sẽ trở lại bên cạnh tôi.”

Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn sâu như đêm đen, trong mắt nhanh chóng tụ sự tức giận trước nay chưa từng có, cơn giận này tựa như bão cát cuộn trào, điên cuồng xoáy bay những vật thể cản trở đường đi, “Tôi sẽ không để anh có cơ hội như vậy, vĩnh viễn không.”

Ánh mắt Bùi Khê Minh giễu cợt không đếm xỉa gì liếc nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Tôi muốn gặp Tuyết Y, nếu như anh không cho tôi gặp cô ấy, như vậy bây giờ tôi ra ngoài kia cũng chẳng biết tôi sẽ nói gì với đám phóng viên truyền thông đó, nói không chừng tôi sẽ có lòng tuôn ra cái gì mà anh gọi vợ chưa cưới.”

“Trên thế giới này người có thể uy hiếp được tôi không tồn tại, Tuyết Y đã sớm biết sự tồn tại của Mộ Tâm Nghiên, cho dù anh nói, cô ấy cũng sẽ không tin lời anh.”

“Gia tộc Bách Lý vẫn luôn đứng đầu bảng tin, chắc hẳn thị trường chứng khoán cũng không ổn định mấy!” Khóe miệng Bùi Khê Minh cười như không cười, trong mắt lạnh như băng.

“Muốn nhúng tay vào cổ phẩn công ty gia tộc Bách Lý, tôi thấy anh quá không biết tự lượng sức mình rồi.” Bách Lý Hàn Tôn đối mặt với anh nói.

Bầu không khí nhanh chóng giảm xuống mấy độ, ánh đèn không ngừng chớp tắt.

“Nếu anh đã nói như vậy, tôi đây không động tay có phải là quá không nể mặt anh không?” Ngón tay thon dài của Bùi Khê Minh vỗ nhè nhẹ đầu gối, da thịt trắng như sứ, hai đầu lông mày lơ đãng lộ ra rất đẹp, “Nhưng tôi sẽ từ từ cùng anh trò chơi này.”

Cách đó không xa, Cố Tuyết Y nhìn họ, đôi mắt màu hổ phách hơi nặng nề.

Cô xoay người rời đi, bước vào thang máy, ấn số tầng cao nhất.

Cô bước lùi ra sau, vô lực dựa vào tường thang máy.

Dưới ánh đèn, da thịt cô trong suốt.

Mới đầu cô tới phòng họp kiếm anh, sau khi nghe Trì Đông Quân nói anh không ở đó, phòng họp cũng không còn người khác, về sau nghe thư ký nói, không nghĩ tới đi theo thì lại thấy anh và Khê Minh ở cùng nhau.

Cô về tới văn phòng, nửa giờ sau Bách Lý Hàn Tôn đi lên, cười nói cô cùng đi ăn cơm.

Tiếng Violin thư thái, đèn chùm pha lê tuyệt đẹp, vẫn là nhà hàng Tây cô xem mắt lần trước.

Hoàn cảnh yên tĩnh, hoa hồng cắm trên bàn tản ra mùi hương thơm mát.

Cố Tuyết Y giật mình rút ra khỏi suy nghĩ, dao nĩa trong tay không hề chạm vào miếng bít tết trước mặt cô.

“Có phải em khó chịu ở đâu không? Từ công ty ra không nói lời nào, bây giờ lại còn ngẩn người.” Đôi mắt màu mực lộ vẻ quan tâm nhìn cô.

Vương Tiểu Vi liếc nhìn họ, đáy mắt do dự chọn nên lên tiếng hay không.

Cố Tuyết Y buông dao nĩa trong tay xuống, “Các người lùi ra hết đi.”

Tay Violin vô thức nhìn về phía Bách Lý Hàn Tôn, anh khẽ phất tay.

Vương Tiểu Vi và tay Violin rời khỏi đó.

Cố Tuyết Y hít một hơi thật sâu, nhìn anh, “Hôm nay em thấy anh và Khê Minh nói chuyện ở dưới lầu, em đoán các anh đang nói về em.” Cô duỗi tay nắm lấy tay anh, lòng bàn tay cô cảm nhận được nhiệt độ lành lạnh của cơ thể anh, cô nhìn anh thật sâu, “Có thể cho em và Khê Minh nói chuyện được không? Để bọn em triệt để nói chuyện một lần, em không muốn nhìn thấy hai anh vì em mà tổn thương nhau.”

Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, mày nhíu chặt, môi mím chặt, hồi lâu sau, “Nếu như không cho em và Bùi Khê Minh nói chuyện một lần, em có giận anh không? Có thể không muốn để ý tới anh không?”

“Sẽ không, chỉ là trong lòng em sẽ luôn nghĩ tới chuyện này.”

“Được, anh đồng ý với em, để hai người nói chuyện một lần, nhưng anh muốn ở bên cạnh em.”

Cố Tuyết Y nhìn anh, hơi há hốc mồm, nhưng lại không biết nên nói thế nào mới phải, cô mím môi lại, cô sợ sẽ nói ra mấy lời mà anh không thích, đến lúc đó quan hệ hai người lại trở nên cứng nhắc, cô không muốn như vậy. Nhưng bất kể thể nào, giữa cô và Bùi Khê Minh cũng nên nói chuyện một lần, đây là chuyện sớm hay muộn thôi.

Bách Lý Hàn Tôn thấy cô như vậy, đáy lòng rối rắm, ngũ quan như quý tộc lạnh lùng, cứng đờ như đứa bé, “Vậy để anh ngồi phòng bên cạnh được không? Nếu không thì xa hai mét nhé? Nếu để em một mình gặp mặt anh ta, anh nhất định không đồng ý. Em không nghe mấy lời Bùi Khê Minh nói dưới lầu với anh đâu, anh vừa nghĩ tới thì rất tức giận, nếu như không phải nể mặt em, anh đã sớm khiến anh ta cút khỏi thành phố D, trở về thành phố A rồi.”

Đáy lòng cô tựa như được rót một dòng nước ấm.

Đôi mắt màu hổ phách của Cố Tuyết Y lạnh nhạt, vừa thanh bạch vừa dịu dàng, tựa như sắp vây kín anh lại, “Bách Lý Hàn Tôn, anh biết làm thế nào để hốt được nhiều cát không?”

“Đương nhiên là hai tay hốt lấy.” Hai tay anh làm mẫu cho cô xem.

“Nhưng anh muốn nắm chặt những hạt cát thì sao? Cát sẽ từ giữa kẽ tay anh rơi xuống, như thế cát sẽ ít hơn ban đầu.”

Bách Lý Hàn Tôn chậm rãi xiết chặt tay, đột nhiên anh nhìn cô, “Em muốn nói gì?”

Cố Tuyết Y lẳng lặng nhìn anh, ngực phập phồng, “Em chỉ muốn anh có thể cho em chút không gian, một chút không gian để thở, nếu như em không thể hô hấp vậy em sẽ cố gắng giãy dụa, sẽ có ý nghĩ rời khỏi anh, nhưng em không muốn rời khỏi anh, Bách Lý Hàn Tôn, anh dạy em nên làm gì bây giờ được không? Làm sao để có thể hô hấp mà lại không rời khỏi anh.”

“Từ trưa tới giờ vẫn nghĩ vấn đề này à?” Sắc mặt Bách Lý Hàn Tôn lộ vẻ không vui nhưng không còn lạnh như lúc nãy.

“Dạ, em vẫn nghĩ vấn đề này, trước đây anh không có cảm giác an toàn em cho anh, chúng ta ở cùng nhau, anh vẫn giống như trước, em không muốn như vậy, em nghĩ về những ngày tháng đã qua, Bách Lý Hàn Tôn, anh xem tư liệu qua về em anh biết rõ quá khứ của em, em là kiểu người trong lòng đã đón nhận anh thì sẽ không dễ dàng nói buông tha anh, cho nên anh thử tin tưởng em được không?” Đôi mắt trong suốt cầu xin nhìn anh.

Cô cần không nhiều lắm, là sự tin tưởng nhau, giữa bọn họ không có những thứ này, nếu có anh sẽ không ra sức ngăn cản cô đi gặp Khê Minh, nếu như người yêu mà không có sự tin tưởng thì chắc chắn không lâu bền được, hơn nữa cuối cùng bị thương bị giày vò sẽ chỉ là hai người.

Cho nên cô sợ, cô sợ họ sẽ đi đến bước đó, bây giờ cô mới nói ra như thế với anh.

“Xin lỗi!” Giọng trầm thấp tựa như nặng vạn cân.

Trong lòng anh không hiểu cảm thấy sợ hãi về cô, anh sợ có một ngày sẽ mất cô, đây có lẽ là vì chuyện kia qua đi để lại di chứng về sau! Điều này cũng có thể là vì tính cách của anh.

Bá đạo, từ trước đến nay nói một không nói hai, không cho bất kỳ kẻ nào phản bác lại.

Cướp đoạt, thích thì sẽ không từ thủ đoạn đoạt lấy, ngoài cô ra, trong lòng anh tự nói anh biết, không thể tổn thương cô.

Vừa vặn anh lại làm tổn thương cô rồi.

Dường như cảm nhận được anh đau lòng, cô đứng dậy đi tới bên cạnh anh đưa tay ôm chặt anh vào ngực, cánh tay xiết chặt, tựa như làm như thế thì anh sẽ không khó chịu nữa.

Anh lẳng lặng rúc vào ngực cô, mùi thơm ngát thấm vào tim gan anh, rất dễ chịu, lại giống như mùi biển rộng, khiến người ta lưu luyến không thôi.

Tay anh ôm chặt eo cô, không ngừng hít sâu, “Tuyết Y, em có thể cho anh có cơ hội học tập được không? Dù o anh có làm sai em cũng bằng lòng tha thứ cho anh? Giúp anh thay đổi thói quen và tác phong mà em không thích được không?”

“Em sẽ! Bất kể thế nào em cũng sẽ không rời khỏi anh.” Thì ra cao cao tại thượng như anh mà lại cẩn thận dè dặt với cô như vậy, thì ra trong lòng anh bá đạo lại yếu ớt như một đứa trẻ. Trong lòng cô tuôn ra cảm giác cảm động và đau lòng.

Nếu như không phải cô, có lẽ anh sẽ không như vậy!

“Đây là em nói nhé! Cho dù chúng ta có cãi nhau anh tức giận em cũng không thể nói rời xa anh!” Đáy mắt anh nồng đậm sự sợ hãi và yếu ớt.

“Dạ! Sẽ không rời khỏi anh.”

Bầu không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng Violin dịu nhẹ, ánh mặt trời sau giữa trưa xán lạn, chiếu xuyên thấu qua cửa kính vẩy lên dao nĩa sáng bóng, khúc xạ ánh sáng chói mắt.

Họ vẫn đang thổ lộ tình cảm…..


Bùi Khê Minh về đến nhà, ném chìa khóa xe lên bàn trà phát ra tiếng kêu lanh lảnh, mặt kính xuất hiện vết nứt nhỏ.

Anh hóng gió bên ngoài 5 tiếng đồng hồ, ứ nghẹn ở lồng ngực vẫn không biến mất, tựa như mắc phải xương cá, chỉ muốn phát hỏa.

Lâm Hiểu Mạt ở trong phòng bếp nghe tiếng động vội chạy ra, nhìn thấy khuôn mặt khiến cô ta ngày đêm lo lắng, khóe miệng lập tức cười xinh xắn, cô ta ngồi bên cạnh Bùi Khê Minh, tay kéo cánh tay anh ta, “Ai làm anh tức giận?”

Bùi Khê Minh giật mình lấy lại tinh thần, thấy là cô ta, không để lại dấu vết rút tay về, nhàn nhạt hỏi cô ta sao lại ở đây.

Từ hàng lông mày có thể thấy cô ta là cô gái cao ngạo, cô ta đưa tay ôm cánh tay Bùi Khê Minh, trên mặt có chút bất mãn, “Thư ký Trần không nói anh biết hôm nay em tới thành phố D à?”

“Vậy à?” Bùi Khê Minh từ trên sofa đứng lên, khi đó anh ta nghĩ nên đối phó với với Bách Lý Hàn Tôn thế nào còn Trần Tĩnh Nghi nói gì anh ta không để ý nghe.

Lâm Hiểu Mạt đứng dậy đi theo sau lưng anh ta, “Nếu không phải xem báo thì em cũng chẳng biết hành tung của anh, có phải anh lại tìm kiếm cái người gọi là vợ chưa cưới kia không? Em xin anh! Nếu cô ta nhớ anh thì đã sớm trở về rồi.”

Cô ta quen biết anh đã mười năm, thỉnh thoảng sẽ đi cùng nhau, vì anh đi tìm vợ chưa cưới của mình, thế nhưng tìm nhiều năm như vậy còn chưa từ bỏ ý định.

“Tôi đã tìm được cô ấy!” Bùi Khê Minh đi vào phòng bếp, cầm ly rót đầy nước uống hết sạch, xoay người nói với cô ta.

“Tìm được rồi?” Lâm Hiểu Mạt giật mình, đáy mắt lo lắng và ảm đạm, sau đó cô ta vẫn nói đùa, “Không phải cô ta sống nghèo khổ, sợ hãi nên trở về tìm anh đấy chứ?”

“Không phải!”

“Không phải? Vậy vì sao?” Lâm Hiểu Mạt không kiềm chế được tâm tình của mình, cất cao giọng hỏi.

Cô ta tốt với anh như vậy, yêu anh đã mười năm rồi, còn anh thì lúc nào cũng tìm vợ chưa cưới của anh, vì sao không thể quay đầu lại nhìn cô ta chứ?

Mỗi lần đi cùng nhau cô ta sẽ ở bên cạnh anh, chăm sóc anh.

Bây giờ có phải anh tìm được vợ chưa cưới rồi, bọn họ phải……

“Hiểu Mạt!” Ngón tay Bùi Khê Minh xoa huyệt thái dương, bây giờ trong lòng anh rất hỗn loạn, không phải vì cô ta mà vì Tuyết Y. Anh cũng biết cô ta yêu anh nhiều năm rồi, chính anh cũng đã sớm nói với cô ta, anh không thích cô ta, nhưng cô ta cứ không nghe. Tóm lại anh ở đâu cô ta cũng có cách điều tra ra được, đều sẽ xuất hiện trước mặt anh, dần dần, anh cũng kệ cô ta.

Lâm Hiểu Mạt đỏ mắt nhìn anh, “Có phải anh tính kết hôn với vợ chưa cưới? Cho nên anh……….”

Bùi Khê Minh nhìn cô, trong lòng cảm thấy vô lực.

“Vì sao? Em yêu anh nhiều năm như vậy, vì sao anh không quay đầu lại nhìn em?”

“Hiểu Mạt, tôi đối với em……”

“Em không muốn nghe anh nói, em không muốn nghe anh nói….” Lâm Hiểu Mạt xoay người chạy ra khỏi phòng bếp, thùng thùng chạy lên lầu.

Bùi Khê Minh đi theo cô ta ra khỏi phòng bếp, nhìn bóng lưng Lâm Hiểu Mạt, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ buồn rầu, lông mày nhíu chặt.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Anh ra mở cửa, khi liếc thấy Cố Tuyết Y xuất hiện ở cửa ra vào khiến anh ngây ngẩn cả người.

Cố Tuyết Y gọi anh vài tiếng mới hoàn hồn, vội mời cô vào trong.

Cố Tuyết Y nhận ly nước anh đưa, hai tay bưng lấy, tựa như cảm thụ sự ấm áp cuối cùng.

Bùi Khê Minh nhìn cô, đáy mắt như trẻ con, khóe miệng tươi cười càng rõ nét, anh thấy cô tìm đến anh, trong lòng mừng như điên, không biết nên dùng từ gì để hình anh giờ này!

Bầu không khí im ắng, bọn họ không ai lên tiếng trước.

Ly nước đã không còn độ ấm, cô nhẹ nhàng thả ra, nhìn vết nứt trên bàn trà, cô giật mình, Bùi Khê Minh vội cười nói, anh không cẩn thận làm nứt.

“Thật ra em tới đây là có lời muốn nói với anh, mấy hôm nay không tìm được cơ hội để nói.” Thần sắc cô lạnh nhạt, đôi mắt màu hổ phách không sóng không gió nhìn anh, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng anh âm thầm cảm thấy sợ hãi trước nay chưa từng có, cứ có dự cảm không tốt.

“Em nói đi!”

“Em thật sự không đáng để anh lãng phí thời gian chờ đợi như vậy đâu.” Mỗi khi cô nghĩ tới anh tìm kiếm cô mười năm trời, đợi cô mười năm trời, trong lòng cô lại thấy áy náy, đủ để bao phủ cô, thậm chí sắp lung lay quyết định trong lòng cô, cuối cùng là cô lý trí gạt đi!

“Sao em không đáng để anh chờ đợi chứ? Em đã quên? Năm đó em đồng ý với anh em sẽ trở về, nhưng em…..” Đáy mắt anh lộ ra đau thương nhàn nhạt.

“Xin lỗi! Em không thực hiện lời hứa, là em……”

“Thật ra trong lòng anh biết rõ em sẽ không trở về, chỗ đó khiến em đau lòng khổ sở như vậy, em muốn quên tất cả mọi người ở đó, thậm chí ngay cả anh em cũng muốn quên.” Trên mặt anh sa vào mờ mịt ảm đạm, “Vì anh cũng là một phần ký ức ở đó.”

“Xin lỗi!” Khi đó cô quả thực muốn quên hết tất cả mọi người ở chỗ đó, bắt đầu một cuộc sống mới.

“Chẳng lẽ anh ở bên cạnh em thì không thể an ủi vết thương của em?” Nói xong, khóe miêng anh cười khổ, “Anh nói lời này thật sự mâu thuẫn quá.”

“Cảm ơn khi đó anh đã để em rời đi, nếu không em sẽ hỏng mất, còn anh em vẫn nhớ mà.”

Nụ cười khổ trên mặt anh càng thêm rõ nét, đáy mắt hơi ướt át, “Anh cho em đi không phải muốn em nhớ anh, mà là để em lần nữa trở thành em hoàn toàn mới, sau đó trở lại bên cạnh anh…” Nhưng hình như cô đã quên mấy lời này.

Cho nên hiện tại ở cùng một chỗ với Bách Lý Hàn Tôn.

Thực sự không cam lòng, anh giữ cô bên cạnh lâu như vậy, đến cuối cùng tình yêu của anh đổi lấy lời cảm ơn của cô, những thứ này không phải anh cần, không phải.

Đột nhiên cảm thấy Nhan Mộng Lam hận anh là đúng, lúc trước anh không nên thả cô đi, nhưng anh thực sự không thể chứng kiến cô không vui, không thể nhìn bộ dạng sắp chết của cô khi đó, lúc ấy anh đau lòng thế nào đến giờ vẫn còn nhớ rõ, giống như dao găm dùng sức đâm vào, máu tươi nhanh chóng tuôn ra.

Bây giờ tất cả hậu quả đều muốn một mình anh chống đỡ sao?

Anh không cam lòng, không cam lòng….

Cố Tuyết Y nhìn anh, câu nói “Ngoài em ra còn rất nhiều phụ nữ yêu anh” cứng rắn nuốt trở vào.

Cô nói ra tương đương đâm thêm lên người anh một đao.

“Từng màn trong tiệc đính hôn của chúng ta hiện lên trong đầu, khi đó chúng ta vui vẻ cỡ nào chứ! Anh còn nhớ em không thể uống rượu, anh uống thay em, kết quả anh nôn hết, em còn giúp anh pha trà giải rượu, nếu như chuyện kia không xảy ra, chúng ta vẫn cứ như vậy đúng không?” Ánh mắt mờ mịt bất lực nhìn cô, tựa như cô trả lời “Đúng” thì những thứ đó sẽ biến mất hoàn toàn trong mắt anh.

Hết chương 26