Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, lòng bàn tay truyền đến độ lạnh lẽo, cơn lạnh này tựa như chất xúc tác thúc đẩy sự lạnh lùng và cơn giận đè nén trong cơ thể anh nhanh chóng bộc phát, thủy tinh phản quang, ngón tay với những khớp xương rõ ràng chậm rãi xiết lại, cuộn chặt thành nắm đấm, dưới ánh trăng dịu nhẹ gân xanh trên mu bàn tay vô cùng rõ nét. LQĐÔN
Đồng tử không ngừng co rút, dưới trăng, mũi anh dựng thẳng tắp.
Cố Tuyết Y thấy đồng tử anh lạnh như băng, khẽ giật mình, trong đầu lóe lên vẻ khác thường, khóe miệng cô mỉm cười dịu dàng, đồng tử màu hổ phách chứa đầy ý vui. “Anh sao vậy hả? Là ai chọc giận anh?” Cô nhẹ giọng nói, ngón tay trong suốt nâng lên vuốt ve mặt anh.
Tay cô sờ phải da thịt lạnh lẽo, vẻ mặt cô liền giật mình nhưng nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Dưới ánh trăng mỹ lệ, cô làm như không có gì khác thường, lẳng lặng nhìn anh.
Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, lòng bàn tay cô có sự ấm áp, giống như một ngọn lửa lướt qua khuôn mặt lạnh lẽo của anh, nhanh chóng hòa khối băng đó tan thành nước, sau đó chậm rãi rót vào lòng anh, dội tắt lửa giận từng chút một.
Đồng tử anh lạnh lùng, anh ngó cô, “Lời này em biết rồi còn cố hỏi.” Khuôn mặt tuấn mỹ của anh có thêm vài phần trẻ con bướng bỉnh, cằm kiêu căng cứng đờ.
Khóe miệng Cố Tuyết Y mỉm cười, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy vô tội, ánh trăng chiếu xuống, lông mi dày dài phản chiếu bóng râm xuống mặt cô, cô nhìn anh, “Sao em lại chọc giận anh?” Giọng dịu êm xen lẫn chút làm nũng, “Em vẫn ở trong thư phòng viết tiểu thuyết, vừa viết xong mở cửa sổ ra hít không khí, em chọc giận anh khi nào?”
Đôi mắt cô lóe sáng, lông mi dài nhấp nháy, tựa như cánh bướm đang bay lượn nhảy múa dưới ánh trăng đẹp đẽ, cực kỳ mỹ lệ.
Bầu không khí yên tĩnh chậm rãi bao quanh cô.
Bách Lý Hàn Tôn giật mình, dưới ánh trăng, đôi mắt màu mực lóe sáng, tựa như đốt sáng cả phòng, anh nhìn cô, đáy lòng bị nước giội lên sau đó từ từ biến thành ấm áp, cảm giác khác thường xẹt qua trái tim anh, “Vừa rồi em đứng trước cửa phòng chào hỏi Bùi Khê Minh đúng không? Em thế mà chào hỏi anh ta?”
Trước mắt anh như hiện lên nụ cười chướng mắt của Bùi Khê Minh, trong lòng anh tuôn ra cảm giác hờn dỗi.
“Dạ.” Cố Tuyết Y nhìn anh, trả lời anh bằng một chữ ngắn gọn.
“Em…..”
Ngực Bách Lý Hàn Tôn đập phập phồng không ngừng, nhìn khuôn mặt trắng noãn của cô, khóe miệng còn mỉm cười, hờn dỗi trong ngực dường như biến mất từng chút một, nhưng anh lại không cam lòng để chuyện này cứ như vậy trôi qua.
Khuôn mặt kiêu ngạo đặc biệt trẻ con.
Nụ cười trên mặt cô càng phác họa rõ ràng, đôi mắt màu hổ phách lóe sáng nhìn anh, dịu dàng hỏi, “Anh đói bụng không?” Đồ ăn trên bàn vẫn chưa hề động đũa tới.
Bách Lý Hàn Tôn ngẩn ra, nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên, cô đang quan tâm anh ư?
Cố Tuyết Y rụt tay về, Bách Lý Hàn Tôn đột nhiên rùng mình một cái, như thể vị trí cô chạm vào càng lúc càng lạnh, anh im lặng nhìn cô, đôi mắt thăm thẳm như bầu trời đêm nhìn sâu vào cô.
“Nếu như anh đói bụng, anh đi ăn cơm với em! Em cũng đói rồi!” Ngón tay Cố Tuyết Y duỗi ra nắm tay anh, bàn tay mềm mại và bàn tay lạnh lẽo cuốn chặt cùng một chỗ.
Bách Lý Hàn Tôn giật mình, đôi mắt anh nhìn chỗ kết hợp giữa tay anh và tay cô, dưới ánh trăng làn môi hơi phản quang khẽ cong lên, anh nhẹ nhàng quay lại nắm bàn tay vừa mềm vừa ấm áp của cô.
“Đi thôi!” Cô nắm tay anh cùng đi ra ngoài.
Trong phòng khôi phục vẽ yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua cửa kính vẩy xuống sàn nhà, trên kính thủy tinh thấp thoáng có bóng đôi bàn tay đan vào nhau.
Quản gia Phó đứng ở cửa nhìn thấy sắc mặt hai người bình tĩnh đi ra, ngực ông bớt phập phồng, thiếu chủ tức giận lần này xem như là lần giận bị đánh tan sớm nhất, nhưng lại là lần cơn giận bộc phát mạnh nhất trong những lần giận.
Mới đầu Vương Tiểu Vi chứng kiến Bách Lý Hàn Tôn nổi giận đùng đùng đi vào cửa, nóng nảy đá văng cửa thư phòng, khi đó cô rất hoảng sợ, cô lo thiếu chủ sẽ thô bạo với tiểu thư, nhưng bây giờ nhìn thấy bầu không khí hòa hảo cùng ngồi xuống ăn cơm, trái tim lơ lửng rốt cuộc cũng được buông xuống.
Lăng Hi Dạ đi theo sau lưng Tiêu Nhã Mạn vào một quán café.
Xuống xe đóng cửa, bước theo chân Tiêu Nhã Mạn đi vào trong.
Vừa bước vào, âm nhạc du dương truyền tới, đèn chùm pha lê đẹp đẽ sang quý, ánh đèn mờ nhạt, trang thiết bị xa hoa cổ kính, Lăng Hi Dạ thấy Tiêu Nhã Mạn đi về phía một người đàn ông, anh ta đi tới ngồi xuống vị trí gần họ.
Sofa đỏ, bàn thủy tinh sạch sẽ phản quang, trong lọ cắm một nhành hoa hồng thơm ngát, dưới ánh sáng nhạt cánh hoa mịn màng vô cùng mỹ lệ.
Khuôn mặt trắng như tuyết của Tiêu Nhã Mạn tươi cười ngọt ngào, đôi mắt lóe sáng như sao trên trời, cô nhìn Dương Kỳ Dục đối diện, “Đàn anh, đã lâu không gặp anh! Bây giờ anh về cũng không gọi em đi đón anh, nếu anh không gọi cho em, em còn chẳng biết anh đã về.” Giọng êm tai xen lẫn oán trách.
“Đàn anh, lần này anh về tính ở lại bao lâu.”
Ngũ quan Dương Kỳ Dục tuấn mỹ tựa như ngôi sao thần tượng, kiểu tóc anh tuấn sáng bóng, đôi mắt thâm thúy xen lẫn sự cưng chiều dịu dàng nhìn Tiêu Nhã Mạn, “Bây giờ về sẽ ở lại rất lâu, không biết anh có thể quấy rầy em hay không?”
“Đàn anh, anh muốn ở lại bao lâu cũng không thành vấn đề, em không thấy anh phiền đến em, ngược lại là em đi chơi đã có bạn rồi.” Khuôn mặt Tiêu Nhã Mạn cười xán lạn, ánh mắt sáng lấp lánh như pha lê, cô nhìn Dương Kỳ Dục, vui vẻ nói.
Khuôn mặt anh tuấn của Dương Kỳ Dục có chút hoang mang nhìn cô, “Tuyết Y và Hàn Di, hai người đó không có thời gian đi với em sao?” Khi còn học đại học, ba người bọn cô là bạn tốt, khi đó trong trường học, chỗ nào cũng có thể thấy bóng dáng ba cô.
“Không nói tới vấn đề này nữa, anh không biết tính Tuyết Y thích yên tĩnh à, bây giờ cậu ấy trở thành tác giả viết tiểu thuyết trên mạng, ngay cả cửa cũng chẳng thèm ra, có người chăm sóc cô ấy. Hàn Di cũng là tác giả trên mạng.” Ánh mắt Tiêu Nhã Mạn sáng ngời nhìn Dương Kỳ Dục, phàn nàn nói.
“Trên máy bay anh nhìn thấy báo chí viết chuyện của Tuyết Y, bây giờ cô ấy thực sự ngày nào cũng đi xem mắt à?” Dương Kỳ Dục giơ tay bảo nhân viên đặt café xuống.
Bàn thủy tinh phản quang, trên đĩa sứ trắng đặt một ly nhỏ, thìa sáng bóng đặt bên cạnh ly, café nóng bốc hơi nước mờ mịt, mùi thơm ngát nồng đậm tản ra.
“Đó toàn là mấy chuyện phóng viên truyền thông viết lung tung, Tuyết Y hiện giờ ngày nào cũng viết tiểu thuyết, nào có thời gian đi xem mắt! Hơn nữa bạn trai cậu ấy cũng chẳng để cậu ấy đi.” Tiêu Nhã Mạn cười nhìn anh, ngón tay cầm muỗng nhỏ ưu nhã khuấy café trong ly, hơi nóng nhanh chóng bay lên.
Ngón tay Dương Kỳ Dục cầm chiếc kẹp, đưa tay mở nắp sứ trắng, bên trong là đường, anh gắp hai viên bỏ vào trong ly café của Tiêu Nhã Mạn, sau đó lại khắp 2 viên đặt vào ly café của mình, nhẹ nhàng khuấy café.
“Trên báo nói bạn trai Tuyết Y có địa vị rất lớn.” Lông mày Dương Kỳ Dục hơi nhíu, tựa như đang nhớ lại, “Hình như là thiếu chủ Bách Lý?”
“Vâng!”
Tiêu Nhã Mạn rũ mắt nhìn café đậm đặc, tay khuấy café.
Dưới ngọn đèn mờ ảo, nhẫn kim cương hai carat trên ngón áp út lóe sáng.
Dương Kỳ Dục nhìn qua, nét mặt ngẩn ngơ, trong mắt lóe lên vẻ ảm đạm, khóe miệng tươi cười hơi cứng ngắc, tầm mắt rơi vào khuôn mặt ngọt ngào của cô, “Em đã kết hôn rồi?” Giọng ẩn chứa sự khổ sở.
Tiêu Nhã Mạn khẽ giật mình, sau đó nhìn nhẫn kim cương trên ngón áp út, trái tim đột nhiên co rút, tựa như có thứ gì đó xẹt qua, đáy mắt tràn ra đau đớn mơ hồ, cô ngước mắt nhìn Dương Kỳ Dục, môi hồng phấn cong lên cứng đờ, “Đúng vậy! Em đã kết hôn rồi.” Một câu nhẹ nhàng lộ ra lòng cô đau xót, nhưng cô lại muốn quên Lăng Hi Dạ đi.
Mấy ngày nay không gặp Lăng Hi Dạ, cô không thấy trong lòng đau đớn, hôm nay vừa gặp anh ta, lòng cô tựa như lại đau đớn giống như ngày bị thương đó, phảng phất như cô bị hung hăng đâm một đao.
Rất đau!
Khóe miệng cô cười khổ càng lúc càng rõ ràng, Dương Kỳ Dục nhìn giật mình, thả thìa trong tay ra, trong ánh mắt đầy vẻ quan tâm. “Em sao vậy? Có phải em….” Anh do dự, anh không nói nên lời ba chữ “Chồng của em.” Đoạn anh đổi giọng, nói, “Có phải anh ta đối xử không tốt với em.”
Trên chiếc ghế sofa đỏ khác, vẻ mặt Lăng Hi Dạ lạnh như băng, khí tức tao nhã bắn ra toàn thân, ánh mắt anh ta thâm sâu, rất giống bầu trời đêm ngoài kia, trong tay anh ta bưng một ly café.
Khóe miệng cười lạnh khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
Khó trách cô ta luôn đòi ly hôn với mình, thì ra cô ta có người đàn ông khác dự bị rồi.
Dùng phương thức lúc trước đối xử với anh ta để đối xử với người đàn ông khác.
Khóe miệng cười càng lúc càng sâu.
Phảng phất như ánh trăng trong trẻo ngoài kia lạnh lùng như nước đá.
“Đàn anh, chúng ta đừng nói tới chuyện này nữa được không? Em không muốn nhắc đến.” Vẻ mặt ngọt ngào như trời đầy mây giăng, âm u biến sắc, từ đó hoa hướng dướng xán lạn đã không được ánh mặt trời chiếu sáng.
Dương Kỳ Dục nhìn cô, nét mặt gượng ép, đau càng thêm đau, trái tim anh vừa bị đâm thêm một đao, khóe miệng cười tươi, nhìn kỹ sẽ thấy ánh mắt thâm thúy xen lẫn khổ sở, “Được, em không muốn nói vậy thì chúng ta không nói nữa.”
Tiêu Nhã Mạn vừa uống café vừa nghe Dương Kỳ Dục kể cuộc sống ở nước ngoài, còn cô cũng kể về cuộc sống mấy năm nay của mình, hai người trò chuyện càng lúc càng hăng say, nụ cười trên mặt hai người sớm đã không thấy khổ sở và đau xót nữa.
Bóng đêm dần sâu.
Hai người đứng lên rời khỏi quán café.
Lăng Hi Dạ đặt ly café trong tay xuống, ánh mắt xuyên thấu qua kính thủy tinh nhìn hai người lên xe.
Sắc mặt càng lúc càng cứng lại, đáy mắt rét lạnh, ánh trăng tựa như càng lạnh hơn!
Gió thổi tới, rèm cửa sổ sát đất chậm rãi đong đưa, tràn ngập sự tĩnh lặng của ban đêm.
Cố Tuyết Y ngồi trên sofa bằng da thật, đôi mắt nhìn màn hình TV.
Bách Lý Hàn Tôn ngồi bên cạnh cô, thờ ơ thu hồi tầm mắt, ngón tay thon dài dũng nĩa ăn xiên miếng trái cây, chậm rãi đặt trong miệng nhai từ từ.
Thừa dịp lúc quảng cáo, Cố Tuyết Y ngoái đầu lại nhìn gò má anh, không khỏi nhớ lại phương pháp cô vừa dùng.
Chần chừ một lát, “Bách Lý Hàn Tôn, ngày mai em muốn đi ra ngoài một lúc được không? Bây giờ em không yêu cầu đuổi mấy người kia đi, nhưng anh cũng không thể khống chế chuyện đi lại của em chứ?”
“Ngày mai em muốn đi đâu? Anh đi với em.” Bách Lý Hàn Tôn thoải mái dựa vào gối, nhìn gò má trắng noãn của cô, đôi mắt anh thâm sâu như hang động, có cảm giác nhìn không thấu.
“Ngày mai anh không phải đi làm à?”
“Văn kiên quan trọng anh đã xử lý xong hết rồi, còn lại có quản gia Phó và mấy giám đốc Bách Lý xử lý là được.” Giọng trầm thấp nhàn nhạt vang lên, ánh mắt anh nhìn cô đột nhiên hơi thay đổi, “Em không muốn anh đi cùng em à?”
“Không phải.” Cố Tuyết Y vội vàng cười nói, “Em lo anh bộn bề nhiều việc, không có thời gian theo em mới nói như vậy, nhưng nếu anh rảnh, vậy mai chúng ta ra ngoài một lúc!”
“Ừ! Để anh bảo quản gia Phó sắp xếp.” Khóe miệng Bách Lý Hàn Tôn cười nhàn nhạt, ưu nhã đứng lên.
Cố Tuyết Y nhìn bóng lưng anh, thở dài một hơi.
Kế hoạch lại bị ngâm nước mất rồi!
Bức màn màu lam, ánh trăng chiếu vào, bàn gỗ màu đen, đèn tường tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.
“Thiếu chủ, Bùi Khê Minh vào cục công an không tới vài phút.” Quản gia Phó cung kính báo cáo xong tin tức, “Người cản trở của chúng ta có xung đột.”
Đôi mắt đen như mực của Bách Lý Hàn Tôn lộ ra khí lạnh thấu xương, ngón tay vuốt ve trán anh, chậm rãi dựa vào ghế giám đốc.
“Tiếp tục phái người theo dõi nhất cử nhất động của Bùi Khê Minh.”
“Vâng thiếu chủ!” Dưới ánh sáng, đôi mắt quản gia Phó hơi cứng lại, “Thiếu chủ, hôm nay phu nhân gọi điện tới, nói ngài gọi lại một cuộc.”
“Chuyện này tạm thời ông đừng để ý tới.” Con mắt lạnh lùng kiêu ngạo nhìn quản gia Phó, trên người anh bao trùm hơi thở tôn quý cuồng ngạo, giọng lạnh lùng tựa như đông cứng người ta.
“Vâng!”
Lên trang đầu nhiều ngày như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng dẹp yên.
Cố Tuyết Y biết đây là vì Bách Lý Hàn Tôn mở miệng nói chuyện mấy tòa soạn báo kia mới ngừng rít gào với cô.
Một thân váy màu mật ong, tóc dài như tảo biển rũ xuống, đôi giày đế bằng.
Bách Lý Hàn Tôn thì mặc một bộ tây trang hàng hiệu may thủ công màu trắng, trong lúc vô tình thân hình cao ngất lộ vẻ lạnh lùng và kiêu căng bẩm sinh.
Tay anh nắm tay cô ra khỏi thang máy, ánh mặt trời sáng chói vẩy xuống, sáng chói cả mắt, nhân viên bảo vệ trước cửa cung kính hành lễ mở cửa ra.
Cửa ra vào, cửa xe Bentley RV màu đen được tài xế mặc đồng phục màu trắng cúc màu vàng mở sẵn.
Bách Lý Hàn Tôn ngồi vào xe, sau đó tới Cố Tuyết Y.
Vương Tiểu Vi và quản gia Phó lên một chiếc xe khác.
Dưới ánh mặt trời, mui xe sáng lấp lánh, ổn định chạy.
Tiểu khu ban ngày lá vàng rơi xuống, xe chạy qua cuốn theo lá bay lên, lại chậm rãi rơi xuống như lông hồng khẽ bay xuống, im lặng không một tiếng động.
Phía sau chiếc xe Bentley RV màu đen có hai chiếc xe sang trọng đi theo.
Quảng trường Bách Âu.
Bong bóng màu sắc sặc sỡ tung bay trên không trung, đám người đi qua đi lại, vài nhân viên chủ quản đứng trên thảm đỏ, một người trong đó là Trì Đông Quân, vẻ mặt thanh nhã sáng như ánh mặt trời, phảng phất như được độ lên một tầng sáng.
Có mấy người đi đường không kiềm chế được dừng lại nhìn anh ta, dáng dấp thực sự rất anh tuấn, có mấy người qua đường còn lấy di động ra chụp, cho rằng anh là một ngôi sao nào đó.
Dần dần, cổng chính quảng trường xảy ra hỗn loạn, nhưng bảo vệ quảng trường khách khí mời người qua đường lùi ra phía sau nhường đường ở cổng chính.
Xe chậm rãi dừng lại.
Cửa xe mở ra.
Hai chân thon dài, ngũ quan tuấn mỹ kiêu căng lộ ra dưới ánh mặt trời, tròng mắt đen nhánh thâm sâu như đáy hồ của anh, không ngừng tản ra khí lạnh.
Ánh mặt trời sáng rực, một đôi tay trong suốt long lanh kéo cánh tay anh, anh hơi ghé mắt nhìn cô, đáy mắt lạnh lẽo đổi thành dịu dàng.
Dưới ánh nắng, kính mắt vô cùng sáng ngời, đôi mắt màu hổ phách lạnh nhạt nhìn lại anh.
Hai người lập tức trở thành cảnh đẹp nhất trong quảng trường Bách Âu.
Hết chương 15