Chương 50: Quyển 1 Chương 50: Sa Vào Hồi Ức

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Vương Tiểu Vi liền giật mình, từ trong thang máy bóng loáng như kính có thể nhìn rõ Cố Tuyết Y, cằm căng cứng, ngón tay đặt trên bụng bắt đầu xoắn lại như bánh quai chèo, đôi môi giật giật, im lặng một lúc rồi nói, “Lý Tinh Tinh và em không đụng chạm nhưng ngài thì có, trước kia cô ta luôn bắt nạt ngài, lúc này đây em không cho cô ta một bài học thì cô ta sẽ nghĩ ngài dễ bắt nạt.” Cô vừa nghĩ tới lúc nãy Lý Tinh Tinh dùng ngón tay chỉ vào Cố Tuyết Y, đôi mắt đột nhiên trở nên tĩnh mịch, ẩn chứa sự hung ác.

Đồng thời sâu trong lòng cô cảm thấy may mắn, nếu hình ảnh này để thiếu chủ chứng kiến, không riêng gì cô sẽ phải chịu khiển trách, ngay cả Lý Tinh Tinh chỉ sợ cũng không biết phải lăn đến góc nào trên thế giới tự sinh tự diệt.

Cố Tuyết Y nhấp nháy đôi mi dài, khuôn mặt trắng noãn ngẩn ngơ, sau đó cô chậm rãi xoay người nhìn Vương Tiểu Vi, đôi mắt giống như bầu trời trong xanh giờ phút này ý cười càng thêm sâu, cằm nhỏ bé căng cứng. Cô như vậy khiến Vương Tiểu Vi nhìn không thấu tâm tư suy nghĩ của cô, đương lúc Vương Tiểu Vi cho rằng cô đang tức giận thì cô cười nhạt một tiếng, đôi mắt tĩnh mịch nhìn Vương Tiểu Vi bất an, nói “Bách Lý Hàn Tôn đã điều tra tôi bao nhiêu chuyện? Thậm chí ngay cả chuyện nhỏ nhặt này mà anh ta cũng biết, còn em cũng biết không ít chuyện của tôi chứ!” Giọng nhẹ như nước, bình tĩnh nói.

Phảng phất như cô đã nhìn thấu từng chuyện một trong lòng Vương Tiểu Vi.

Thoáng chốc Vương Tiểu Vi giật mí mắt, chăm chú nhìn Cố Tuyết Y, cô ấy như vậy, giống như công chúa trong bức tranh cao quý, gió thổi xuyên qua rừng rậm, xuyên qua tòa nhà cao tầng, xuyên qua đám người, xuyên qua thảm cỏ xanh mơn mởn kéo tới trước mặt cô ấy, khẽ thổi tung bay làn váy trắng noãn của cô ấy, sợi tóc không cam lòng yếu thế cũng bay trong gió, cánh hoa đủ màu sắc theo gió tới, giống như bông tuyết sạch sẽ lấp lánh vây kín quanh thân cô ấy, trong thoáng chốc cô giật mình muốn gió cứ thổi tới.

Đột nhiên, sâu trong lòng Vương Tiểu Vi tràn ra phức cảm tự ti, rũ mắt xuống, con mắt nhìn dưới mặt đất, “Em…. Em….”

Tiểu thư cao quý như vậy, cô chỉ là một người hầu nhỏ bé, đi theo bên cạnh tiểu thư chỉ khiến tiểu thư thêm phiền toái, cô thực sự không dùng được, cơn giận của tiểu thư hôm qua còn chưa tan, bây giờ cô lại gây chuyện phá hỏng thêm!

Cố Tuyết Y yên lặng nhìn cô, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp, trong lòng thầm thở dài, khẽ nói, “Em yên tâm, lúc này đây tôi không trách em, tôi còn muốn cảm ơn em, thái độ Lý Tinh Tinh đối với tôi không tốt, có khi còn cố ý đùa bỡn tôi, trách nhiệm công việc đều đẩy lên người tôi, tôi không muốn cãi cọ với cô ta, không muốn đấu không muốn tranh giành, nhưng người bình thường sự kiên nhẫn cũng có giới hạn.” Khi cô không muốn nhìn thấy một người cô sẽ chọn rời đi, bây giờ gặp lại Lý Tinh Tinh ở đây cũng là chuyện cô không nghĩ tới.

“Bây giờ em giúp tôi ra mặt báo thù, sao tôi lại không biết cảm ơn mà còn giận ngược lại em chứ.” Hơn nữa chuyện của cô và Bách Lý Hàn Tôn, hà cớ gì lại liên lụy đến trên người khác.

Với tính cách của Bách Lý Hàn Tôn điều tra cô là chuyện sớm hay muộn, cô cần gì phải để ý! Nhưng nếu Bách Lý Hàn Tôn điều tra chuyện mười năm trước thì sao.

Chuyện mười năm trước là nỗi đau cả đời cô, bây giờ nhớ tới, trái tim như đang rỉ máu.

Cô vĩnh viễn không quên ngày đó, trước mắt là một vũng máu đỏ tươi, dường như màu đỏ trở thành ác mộng cả đời này của cô, như miếng sắt nung nóng rực cứng rắn để lại dấu ấn trên người cô, trong máu cô, trong óc cô…….

Bất tri bất giác trên người cô bao phủ khí chất lạnh như băng, rét lạnh như nước đóng băng trong trời đông giá rét, lạnh thấu xương làm người ta hoảng sợ.

Tay cô xiết chặt, lòng bàn tay hôm qua bị xước thoáng bị móng tay đâm vào, dường như cô không biết, vẫn dùng lực y như cũ cuộn chặt tay, trên mu bàn tay trắng noãn có mạch máu nhỏ, trong thoáng chốc gân xanh nổi đầy lên.

Cô lạ lẫm như vậy khiến Vương Tiểu Vi kinh hãi, ngón tay bên hông khẽ run lên, sắc mặt cứng đờ lại tái nhợt, có phải tiểu thư vẫn đang trách cô? Cho nên mới tức giận như vậy?

Nhưng sao ánh mắt tiểu thư lại toát lên vẻ căm hận? Loại này thường chỉ xuất hiện khi đối mặt với kẻ thù sâu hận lớn, chuyện cô làm không đến mức khiêu khích tiểu thư thù oán sâu nặng đến thế.

Vậy rốt cuộc là ai lại khiến tiểu thư căm hận hận như vậy?

Đột nhiên đôi mắt Vương Tiểu Vi lóe lên, kinh ngạc hét toáng, “Tiểu thư, lòng bàn tay ngài chảy máu kìa!” Hai tay cô nhẹ nhàng nâng tay Cố Tuyết Y, lòng bàn tay không ngừng chảy máu, mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập cả trong thang máy.

Vương Tiểu Vi đau lòng nhìn tay cô, ngước mắt nhìn Cố Tuyết Y còn chưa phát hiện ra mình chảy máu, khẽ nói, “Tiểu thư, ngài làm sao vậy? Ngài mau thả tay ra! Móng tay đã đâm vào thịt, tiểu thư ngài…….”

Giờ phút này Cố Tuyết Y hoàn toàn khóa mình vào trong thế giới của riêng của mình, cô không nghe Vương Tiểu Vi gọi.

Khuôn mặt trắng noãn bây giờ tái nhợt như tờ giấy trắng, môi hồng căng thẳng run nhè nhẹ, thân thể cô dần run rẩy nhưng cô như đang liều mạng chịu đựng, thoáng cái thân thể cô nhìn như bị rút gân, vừa đau đớn lại kiên cường mà không thể nhận sự giúp đỡ, khiến người ta thoạt nhìn sẽ thấy đau lòng.

Lực độ ngón tay không ngừng tăng mạnh, lòng bàn tay này giống như đối tượng cô căm hận, móng tay lại đâm vào lòng bàn tay ba phần, máu không ngừng tuôn ra.

Hết chương 50