Chương 47: Quyển 1 Chương 47: Ra Sân Bay

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Nhà họ Lăng

Trong phòng trang trí theo phong cách châu Âu cổ điển, xa hoa, đèn treo thủy tinh khổng lồ, thảm trải sàn cao cấp, hoa cẩm chướng cắm trong bình cổ, thỉnh thoảng tàn mùi hương thơm ngát khiến người ta sảng khoái, cửa sổ sát đất, rèm cửa tung bay, bàn gỗ hình bầu dục, ánh mặt trời rải khắp nơi, trong phòng sáng rực. LQĐ

Tiêu Nhã Mạn mặc một chiếc váy xanh nhạt, ngũ quan ngọt ngào không che dấu niềm vui sướng, khóe miệng hồng hào vô thức vểnh lên, phảng phất như đóa hướng dương vàng rực nở rộ và mãi miết đuổi theo ánh mặt trời.

Cô gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai, Lý Xuân Nhu đối diện cô thỉnh thoảng nhìn cô, khóe miệng không tự chủ bị lây nụ cười của Tiêu Nhã Mạn, “Con dọn dẹp hành lý xong chưa?”

Tiêu Nhã Mạn buông đũa trong tay, cười nhìn qua Lý Xuân Nhu đã trung niên nhưng vẫn như ở tuổi 40, giọng ngọt ngào cười nói, “Còn một ít ạ, chờ lát nữa con lên dọn là được.”

Vẻ mặt Lý Xuân Nhu tươi cười gật đầu, “Đây là lần đầu tiên trong đời con hưởng tuần trăng mật, phải vui vẻ lên.”

“Dạ!” Tiêu Nhã Mạn cười gật đầu, trong lòng có cảm giác vui sướng bành trướng, đột nhiên rất muốn chia sẻ với Tuyết Y.

“Mấy năm nay Hi Dạ lúc nào cũng bận rộn vì chuyện công ty nên không đi du lịch được, bây giờ chọn tới Pháp lãng mạn, mẹ hi vọng hai người các con tranh thủ bầu không khí ở đó mau chóng sinh cho mẹ một đứa cháu mập mạp.” Lý Xuân Nhu nhìn Tiêu Nhã Mạn, đáy mắt sáng bừng, lông mày nhướng lên.

“Mẹ -“

Tiêu Nhã Mạn thẹn thùng nhìn Lý Xuân Nhu, khóe miệng giờ này cong như trăng lưỡi liềm.

“Được rồi, mẹ không nói con nữa, con tranh thủ thời gian ăn sáng rồi lên nhà dọn đồ đạc đi! Đợi lát nữa Hi Dạ sẽ về.”

Tiêu Nhã Mạn đồng ý với bà gật đầu, sáng nay Lăng Hi Dạ đang ngủ thì nhận được điện thoại vội vàng tới công ty, nói trưa sẽ về đón cô ra sân bay.

Lên lầu, Tiêu Nhã Mạn bỏ món đồ cuối cùng vào vali hành lý rồi đóng vali lại.

Cô không khỏi cảm thán ngồi xuống mép giường, lấy điện thoại ra mở màn hình, không có cuộc gọi từ Lăng Hi Dạ, ngay cả tin nhắn cũng không.

Lúc này trong phòng nhuộm một màu đỏ, cô nhìn mình trong gương ở bàn trang điểm, đôi mắt thâm thúy ảm đạm trống rỗng, như búp bê không có linh hồn, ngũ quan ngọt ngào giống như phủ một tầng xám u ám.

Tối hôm qua từ khách sạn trở về, cô từ phòng tắm đi ra thì anh ta không có trong phòng, cô đi tìm, kết quả tìm thấy anh ta trong thư phòng.

Không biết là vì màn hình máy tính phản quang khiến anh ta thoạt nhìn lạnh lùng hay là anh ta vốn lạnh lùng với cô, giọng bình thản bảo đêm nay anh ta ngủ ở thư phòng, cô về đi đừng quấy rầy đến anh ta.

Cô chỉ có thể im lặng rời khỏi thư phòng.

Trong đầu cô lập tức hiện lên lời Lý Xuân Nhu vừa nói với cô, mặt càng thêm u ám, cũng không cùng phòng với cô, sao cô có thể mang thai con anh ta? Chuyện này chỉ sợ phải phụ sự kỳ vọng của Lý Xuân Nhu rồi.

Thời gian từng phút trôi qua! Tiêu Nhã Mạn vẫn không đợi được Lăng Hi Dạ gọi điện về.

Cô nhíu mày, nhìn thời gian trên màn hình di động, cách giờ đăng ký bay chỉ còn hai tiếng, sao anh vẫn chưa về?

Lúc này chuông điện thoại vang lên, cô lập tức ấn nút nhận.

“Công ty tạm thời xuất hiện chút việc, tôi không thể đón em tới sân bay, em hãy tới đó trước chờ tôi, tôi xử lý xong chuyện sẽ tới đó gặp em.” Nói xong, Tiêu Nhã Mạn còn chưa kịp nói tiếng nào thì bên kia đã cúp máy.

Cô kinh ngạc nhìn điện thoại trong tay, suy nghĩ một lúc.

Lát sau, khóe miệng cô nhếch lên chua xót.

Ngón tay cô dần cuộn chặt lại, vẻ ảm đạm trên mặt bị quét sạch, đổi thành khuôn mặt rạng ngời như trước, xách túi xách, kéo vali ra khỏi phòng.


“Tiểu thư, cái này có thể bị phỏng không?” Tay Vương Tiểu Vi cầm trứng gà nóng hổi, nhẹ nhàng lăn lên mu bàn tay đỏ ửng của Cố Tuyết Y.

Tầm mắt Cố Tuyết Y từ trên TV nhìn qua Vương Tiểu Vi, khẽ nói, “Không đâu!” Sau đó lại quay về xem TV.

“Vừa rồi thiếu chủ gọi điện tới nói đợi lát nữa tiểu thư tới công ty dùng cơm với ngài ấy, tiểu thư, chúng ta lăn xong trứng sẽ đi.” Vương Tiểu Vi vừa lăn trứng gà, vừa ngước mắt nhìn Cố Tuyết Y.

“Ừ!” Cố Tuyết Y cũng không quay đầu lại.