Chương 39: Quyển 1 Chương 39: Tìm Lăng Hi Dạ

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Hai người yên lặng dùng cơm, không thể nghi ngờ đó là hình ảnh rất mỹ lệ. LQĐÔN

Trương Dịch Dương ngồi đối diện họ cười nghiền ngẫm khiến người ta cảm giác như bị nhìn thấu tâm can.

Vẻ mặt diễm lệ của Quan Hàn Di không biểu lộ gì, lặng lẽ ăn, thỉnh thoảng ánh mắt liếc nhìn Cố Tuyết Y.

Nửa giờ sau.

Cố Tuyết Y thả đũa xuống, Vương Tiểu Vi đưa cho cô một chiếc khăn lụa sạch sẽ, cô lau miệng, đôi mắt lạnh nhạt bắt đầu tìm kiếm hình bóng Tiêu Nhã Mạn, cô nhìn thấy Lăng Hi Dạ cười nói cùng khách khứa, một hồi sau thì rời đi, còn lại Tiêu Nhã Mạn và phù rể cùng phù dâu Diêu Tâm Doanh đang đối phó với tân khách.

Dọc theo bóng lưng kia, Cố Tuyết Y hoảng hốt, đáy mắt tối sầm, thả khăn lụa trong tay ra nhẹ nhàng đẩy ghế đứng dậy, đang lúc muốn đi bị Bách Lý Hàn Tôn cầm tay lại.

“Em muốn đi đâu?” Đồng tử hờ hững nhìn Cố Tuyết Y, giọng trầm thấp hỏi.

Cố Tuyết Y dừng bên người anh, không trả lời, nhưng đôi mắt tĩnh mịch nhìn hướng Lăng Hi Dạ rời đi, nhàn nhạt nói cô muốn đi toilet.

Đồng tử màu mực của Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, giọng điệu tuyệt đối không cho phép từ chối, “Bảo Tiểu Vi đi cùng em! Người trong bữa tiệc uống rượu rồi đi một mình em không an toàn.”

Cô khựng lại một giây, sau đó gật đầu.

Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn lạnh nhạt nhìn qua Vương Tiểu Vi.

Vương Tiểu Vi lập tức cung kính cúi đầu, tỏ vẻ hiểu ý.

Chờ sau khi Cố Tuyết Y đi khỏi, quản gia Phó gắp thức ăn cho Bách Lý Hàn Tôn, trên khuôn mặt già nua không tỏ ý gì, nhưng trong lòng lại hoang mang không thôi.

Thiếu chủ biết rất rõ tiểu thư Cố đi tìm Lăng Hi Dạ, không thực sự là đi toilet, vì sao tiểu thư Cố nói dối mà thiếu chủ không tức giận? Còn phái Tiểu Vi đi theo, lý do vì sao?

Vẻ mặt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng, ưu nhã ăn đồ ăn quản gia Phó gắp cho, dưới ánh sáng nhàn nhạt anh như hoàng đế chí cao vô thượng, thần sắc khó dò, trên người tỏa ra khí chất quý tộc châu Âu lạnh lẽo cao quý.

Quan Hàn Di liếc nhìn Bách Lý Hàn Tôn, rồi lại nhìn Trương Dịch Dương bên cạnh cô ta, cô ta thật sự đứng ngồi không yên, vội ăn hai miếng đồ ăn cuối cùng trong chén, lau miệng rồi kiếm cớ rời đi.

Gương mặt trắng trẻo baby của Trương Dịch Dương vui vẻ, thần sắc giống như đứa trẻ bị chiều hư, đôi mắt sáng chói, nhìn Bách Lý Hàn Tôn đối diện, giọng trêu chọc, nói “Rõ ràng cậu lo cô ấy sẽ bị Hi Dạ bắt nạt nên mới cố ý phái người giúp việc đi theo, cậu lại nói lo lắng sự an toàn của cô ấy, cậu nói như vậy rất dễ làm cô ấy hiểu lầm.”

Sau đó anh ta nhìn theo bóng lưng Quan Hàn Di, một màn vừa rồi của hai người Bách Lý Hàn Tôn và Cố Tuyết Y anh ta có chứng kiến.

Ngón tay Bách Lý Hàn Tôn cầm đũa ngẩn ngơ, ngũ quan kiêu căng, đồng tử lạnh lùng lóe sáng nhìn Trương Dịch Dương, song vẫn ăn đồ của mình, phảng phất như Trương Dịch Dương không hề tồn tại trước mặt anh.

Quản gia Phó đứng bên cạnh vừa gắp đồ ăn cho Bách Lý Hàn Tôn vừa ngước mắt nhìn Trương Dịch Dương.

Trương Dịch Dương cười nói tiếp, “Thật ra cậu phái người giúp việc đi theo cô ấy còn có ý khác, đáng tiếc cô ấy không biết nhưng mình lại hiểu.”

Bách Lý Hàn Tôn ưu nhã thả đũa xuống, quàn gia Phó cung kính đưa khăn lụa sạch cho anh, anh hờ hững lấy lau khóe miệng, ngước nhìn Trương Dịch Dương, đồng tử màu mực lạnh băng, giống như băng giá tê buốt.

Trương Dịch Dương rùng mình, mím đôi môi, sâu trong lòng hò hét, xong rồi xong rồi, anh ta vừa chọc giận người nào đó rồi! Vội vàng cười nịnh nọt, “Tôi cũng chỉ là thấy các cậu tiến triển chậm quá nên muốn giúp cậu mà thôi, tôi không có ý khác.”

Bách Lý Hàn Tôn tựa như ở trên cao lạnh lùng nhìn Trương Dịch Dương, mày nhíu lại, “Tôi nhớ công ty con của công ty Trương thị hình như hơi phiền toái, cần tôi ra tay biến thành của tôi không?” Giọng trầm thấp như núi băng đổ từ trên đầu Trương Dịch Dương xuống.

Trương Dịch Dương cười vài tiếng, phất tay nói không cần! Trong lòng lo Bách Lý Hàn Tôn sẽ ra tay thật.

Trong những năm gần đây công ty con này là trụ cột của Trương thị, nếu mất đi chỉ sợ Trương thị phải tuyên bố phá sản.

“Vậy hẳn cậu nhớ có mấy lời không nên nói, nếu nói sẽ khiến cậu gặp tai ương.” Ngũ quan tuấn mỹ của Bách Lý Hàn Tôn lạnh nhạt nhìn Trương Dịch Dương, giọng nhẹ nhàng ngang ngược uy hiếp.

Anh ta cho rằng nhiều năm rồi không thấy nét mặt Bách Lý Hàn Tôn thay đổi, không nghĩ tới vẫn như cũ, nhưng ngược lại trước mặt Cố Tuyết Y khẽ biến hóa, có điều đáng tiếc, Cố Tuyết Y không biết. “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói, kể từ bây giờ tôi sẽ kéo khóa miệng mình, đúng rồi, tôi nhớ còn chuyện phải làm, cậu từ từ dùng bữa, tôi đi trước!” Trương Dịch Dương nói xong, gương mặt baby trắng trẻo lộ vẻ bối rối, vội vàng đứng dậy rời đi.

Đôi mắt đen hoắm của Bách Lý Hàn Tôn nhìn bóng lưng Trương Dịch Dương “Chạy trối chết,” hoảng hốt mất hồn.

Chuyện của Lăng Hi Dạ lúc nãy, cô cho rằng anh bênh Lăng Hi Dạ nên mới lên tiếng, bây giờ anh muốn để cô biết thật ra anh luôn đứng về phía cô.

Phái Vương Tiểu Vi theo cô đi gặp Lăng Hi Dạ, thân phận của Tiểu Vi chẳng khác nào đại biểu cho thân phận anh, cho dù thế nào Lăng Hi Dạ cũng phải biết.


Cố Tuyết Y đứng ngoài cửa toilet, dưới ánh đèn da thịt trắng nõn như thủy tinh trong suốt, rực rỡ chói mắt mà lại lạnh lùng, đồng tử màu hổ phách trong suốt, trên người cô có khí chất cao quý không nắm bắt được mà bình thường cô nỗ lực che giấu nhưng trong lúc vô tình sẽ lộ ra.

Vương Tiểu Vi hơi cúi mặt, cung kính đứng sau lưng cô, cùng cô chờ Lăng Hi Dạ đi ra.

Cửa toilet màu nâu mở ra, Cố Tuyết Y nhìn thấy Lăng Hi Dạ vừa lúc bỏ di động vào trong túi áo.

Đôi mắt thâm thúy của Lăng Hi Dạ lóe lên dịu dàng, giương mắt, đập vào mắt anh ta là Cố Tuyết Y, anh ta khẽ giật mình nhìn Cố Tuyết Y và Vương Tiểu Vi đứng sau cô. Anh ta biết Cố Tuyết Y đặc biệt đứng chờ anh ta, chắc là có chuyện muốn nói với anh ta.

Khóe môi anh ta lập tức cười ấm áp nhìn Cố Tuyết Y, không lên tiếng nói gì.