Chương 19: Quyển 1 Chương 19: Uy Hiếp!

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Trong mắt Cố Tuyết Y không hề có sự vui sướng khi Quan Hàn Di khen, ngược lại lộ sự lạnh nhạt, giống như đóa hoa sen thuần khiết nhưng lại được rất nhiều người yêu mến, nhìn rồi muốn nhìn nữa, giọng bình thản nói, “Nếu cậu tham gia gia hôn lễ Nhã Mạn nhất định sẽ náo động toàn hội trường, ngay cả hào quang cô dâu mới của Nhã Mạn cũng đều bị che mờ, những người đàn ông có tiền nhất định sẽ khuynh tâm vì cậu.” LQĐÔN

“Đâu khoa trương như cậu nói chứ hả!” Quan Hàn Di không che giấu được ý cười tràn ra, trong mắt chợt hiện ý xấu hổ nhìn Cố Tuyết Y, “Nhã Mạn là cô dâu mới, sao tớ có thể chém giết hết hào quang của cô ấy chứ.”

Cố Tuyết Y chỉ khẽ cười, ngón tay cầm đũa gắp từng sợi mì nhỏ để ăn, động tác ưu nhã, nhìn cô ăn cũng là một loại hưởng thụ.

Quan Hàn Di ăn hết chỗ mì còn lại, uống hết nước.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

Quan Hàn Di buông bát đũa rồi đi mở cửa.

Mở cửa, Quan Hàn Di nhìn thấy một cô gái xa lạ và một người đàn ông trung niên ăn mặc bảo thủ.

Ba người đối mặt nhìn nhau, Quan Hàn Di liếc nhìn trong mắt người đàn ông không hề có chút cảm xúc nào.

Quan Hàn Di khẽ nhíu mày, “Xin hỏi các người muốn tìm ai?” Cô và Tuyết Y quen biết lâu như vậy, trước tới giờ chưa hề thấy hai người trước mắt, có phải bọn họ nhấn chuông sai phòng rồi không?

“Chúng tôi tới tìm tiểu thư Cố Tuyết Y!” Vẻ mặt Quản gia Phó thản nhiên nói.

Cố Tuyết Y nghe tiếng bọn họ, lập tức buông đũa trong tay đi ra.

Quan Hàn Di rũ mi mắt, vẻ mặt không bình thường, lại ngước mắt nhìn quản gia Phó và Vương Tiểu Vi, nói, “Cậu ấy……”

Con mắt quản gia Phó lướt về phía sau Quan Hàn Di, tầm mắt rơi trên người Cố Tuyết Y, sắc mặt kính cẩn, hơi khom người gật đầu, giọng không lớn không nhỏ cung kính nói, “Tiểu thư Cố! Thiếu chủ phái tôi dẫn Tiểu Vi tới chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ngài từ nay về sau, từ giờ ngài có chuyện gì chỉ cần dặn cô ấy làm là được!”

Nói xong, Quan Hàn Di đột nhiên giật mình, xoay người lại nhìn Cố Tuyết Y.

Quản gia Phó quay lại nhìn Vương Tiểu Vi sau người ông.

“Xin chào tiểu thư Cố! Tôi tên Vương Tiểu Vi!” Khuôn mặt hơi tròn của Vương Tiểu Vi mỉm cười nhìn Cố Tuyết Y, trong mắt lộ ra ánh sáng khiến Cố Tuyết Y cảm thấy không tệ.

Bách Lý Hàn Tôn, cô không phản kháng được, cũng không thể nào tiếp nhận được, nhưng cô cũng không muốn gây khó dễ cho người giúp việc.

Cánh môi hơi cong lên, “Xin chào!”

Đôi mắt quản gia Phó liếc nhìn thần thái lạnh nhạt của Cố Tuyết Y, lại nói tiếp, “Tan tầm thiếu chủ sẽ qua bên này dùng cơm, người của công ty vệ sinh và người công ty đồ gia dụng lập tức tới ngay.”

“Không cần, trong nhà của tôi bây giờ rất tốt, không cần thay đổi nào cả.” Bách Lý Hàn Tôn quả thực là người đàn ông vô cùng bá đạo, nagy cả chỗ ở của cô cũng muốn can thiệp, vậy sau này có phải sẽ can thiệp vào nhất cử nhất động của cô không?

Đôi mi thanh tú nhíu lại, mặt trắng noãn hơi thay đổi, trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngón tay không tự chủ siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, truyền đến cơn đau.

“Nhưng thiếu chủ dặn dò…….”

Vẻ mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt, cằm lộ ra khí lạnh, đôi mắt lạnh lẽo ẩn chứa vài phần sắc bén, nhìn về quản gia Phó, quanh thân vô thức tản ra mùi vui cao quý và lạnh lùng, “Đây là nhà của tôi!”

Quản gia Phó tựa nhìn nhìn thấy Bách Lý Hàn Tôn thứ hai, vẻ tươi cười hơi cứng lại, vội vàng cúi lưng, con mắt nhìn dưới chân mình, nói: “Xin lỗi tiểu thư Cố! Nếu như ngài không muốn thay đổi, ngài có thể nói với thiếu chủ một tiếng, hi vọng ngài đừng làm khó tôi.” Ông cũng chỉ tuân lệnh Bách Lý Hàn Tôn làm việc.

“Đưa số điện thoại cho tôi!”

Cố Tuyết Y lấy điện thoại trong tay bấm dãy số quản gia Phó đọc cho, ấn gọi, không muốn bọn họ nghe thấy cuộc nói chuyện nên Cố Tuyết Y đi ra ngoài ban công.

Tiện tay đóng cửa sổ sát đất của ban công lại.

Ánh mặt trời truyền tới từng cơn nóng nực, nhưng gió lại mang hơi lạnh thổi tới, có vẻ mát mẻ, trong gió xen lẫn cả mùi hoa đào nhàn nhạt.

Ở cửa ra vào.

Ánh mắt Quan Hàn Di cổ quái nhìn quản gia Phó và Vương Tiểu Vi, sắc mặt hơi khác thường lại khó hiểu, đôi môi mềm khẽ động nhưng không nói được lời nào, ngón tay hơi nhúc nhích.

Lúc này trong lòng cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Tuyết Y.

Đối với xưng hô thiếu chủ, Quan Hàn Di cũng không xa lạ gì, tại thành phố D, ngoài người thừa kế của đại gia tộc Bách Lý dám xưng hô như vậy thì không còn người nào khác, nghe nói đại gia tộc Bách Lý phát triển ở nước ngoài từ lâu, bây giờ về nước phát triển đều là những công ty lớn vô cùng nổi tiếng, thiếu chủ Bách Lý từ trước tới nay ít khi xuất hiện trước mặt truyền thông, phóng viên truyền thông cũng không dám xằng bậy thu thập tư liệu về anh.

Nhưng sao Tuyết Y lại biết thiếu chủ Bách Lý? Sao cô chưa từng nghe nói?

Mặc dù đôi mắt quản gia Phó rũ xuống, nhưng động tĩnh của Quan Hàn Di vẫn biết rõ tường tận. Ông thân là quản gia, quản lý tất cả chuyện lớn nhỏ trong gia tộc Bách Lý, ngoài chuyện cá nhân của thiếu chủ, những chuyện khác đều sai người đi xử lý, lâu về sau, có khi liếc qua cũng biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.

Đôi mắt Vương Tiểu Vi cũng rũ xuống, nhưng lại âm thầm quan sát Quan Hàn Di trước mặt, từ ánh mắt và vẻ mặt Quan Hàn Di dường như thấy được chút gì đó.

Ngoài ban công.

Hình như bên kia biết cô sẽ gọi điện thoại tới, vang lên vài tiếng liền nghe máy.

“Anh lập tức nói mấy nhân viên công ty vệ sinh và người của công ty đồ gia dụng về đi.”

Vẻ mặt Bách Lý Hàn Tôn tuấn mỹ kiêu căng lạnh lùng, đôi mắt sâu lạnh lẽo, ngồi trên ghế da thật, tay cầm điện thoại, phong cách vương giả tôn quý mà hờ hững, phảng phất như một người cao cao tại thượng đứng trên đỉnh cao lạnh mắt nhìn người phía dưới.

Trong phòng họp, Trì Đông Quân và quản lý cấp cao cùng thứ ký đều rũ mắt xuống không dám nhìn Bách Lý Hàn Tôn, động tác lật tài liều cũng dừng lại.

Cái cằm căng cứng kiêu ngạo.

Bách Lý Hàn Tôn xoay chiếc ghế tựa đưa lưng về phía cấp dưới, quay mắt nhìn về cửa kính, trên cửa kính anh có thể nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu, dưới ánh mặt trời vẩy xuống khúc xạ ánh sáng hơi chói mắt.

“Trong nhà em trống quá cần một ít đồ dùng gia đình.” Giọng trầm thấp lạnh lẽo nói như chuyện đương nhiên.

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Cố Tuyết Y nhìn cây đào cách chỗ cô không tới 1m, cô chỉ cần khẽ vươn tay là có thể chạm vào cây.

Cánh hoa đào dưới ánh mặt trời nhìn có vẻ lấp lánh.

“Tôi không cần, tôi thích yên tĩnh, đừng để họ tới quấy rầy tôi.” Cô đã không thể nào phản bác được anh trên nhiều khía cạnh, chọn chấp nhận thỏa hiệp, nhưng trong chuyện này cô tuyết đối sẽ không nhượng bộ.

Đây là nhà cô, cô muốn thế nào thì cứ thoải mái sắp xếp thế ấy, là cô ở đó chứ không phải anh ta.

Anh ta muốn can thiệp những chuyện này, có thể quá bá đạo không?

“Trong nhà em không gian thật sự quá rộng!” Lời Bách Lý Hàn Tôn vừa nói ra, đại biểu đối với chuyện này anh phải làm thế, “Để người của công ty đồ gia dụng chuyển qua một ít đồ dùng gia đình là được, trừ khi em muốn tôi gọi điện thoại cho Giang Hiểu Cầm lần nữa, thuận tiện nhờ Giang Hiểu Cầm đến phân xử.”

Chỗ ở của cô chẳng những nhỏ, phòng khách ngoài chiếc ghế sofa người ta có thể ngồi thì chẳng có gì cả, anh qua đó dùng cơm thì… Thật sự có chút khó khăn, hơn nữa chỗ của cô nhất định phải có thứ thuộc về anh.

Hết chương 19