Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
“Chuyện hôn sự của con không cần làm gì hả? Mấy bữa nữa là đến ngày con kết hôn, bây giờ thật sự lo xong rồi chứ.” Giang Hiểu Cầm liếc xéo vẻ mặt quỷ dị lại ngây thơ của Nhã Man, khẽ nói. LQĐ
“Đúng ạ! Nhưng mẹ đã nói thời gian để Tuyết Y tới tham dự hôn lễ của con chưa?” Vẻ mặt ngọt ngào xáng lạn của Tiêu Nhã Mạn hơi lo lắng, con mắt nhìn chằm chằm Giang Hiểu Cầm, hỏi.
“Chuyện của con sao mẹ có thể quên nói được, Tuyết Y nói sẽ đến đúng giờ.”
“Vậy con yên tâm rồi!”
Từ sau khi Giang Hiểu Cầm về, Cố Tuyết Y vẫn bận rộn đánh bản thảo, tâm tư không đặt trên người Bách Lý Hàn Tôn.
Ra khỏi nhà đã là ba ngày sau chuyện hôm đó.
Trong siêu thị.
Hai tay Cố Tuyết Y đẩy xe trong siêu thị, khuôn mặt trắng noãn thanh tú như trong suốt dưới ánh mặt trời, đường cong đôi môi lộ ra vẻ cao quý, con mắt dưới vành mắt kính màu đen trong trẻo lạnh lùng, giống như mặt hồ đóng băng, trong suốt, tựa như chỉ cần ai khẽ dựa gần liền đóng băng.
Hờ hững nhìn hàng trên kệ hàng, từng bước tự nhiên đi tới, ngọn đèn trên đỉnh đầu cô chiếu xuống, trên người cô như phủ thêm một tầng ánh sáng dịu nhẹ, thi thoảng có người gặp cô không nhịn được ngoái đầu lại nhìn cô thêm một lần nữa.
Ngón tay trắng nõn cầm mì ăn liền giá rẻ, trong đầu tính toán, cảm thấy giá tiền rất hợp lý, vì vậy lấy thêm hai túi đặt trong xe, sau đó lại tiếp tục đẩy xe đi dạo.
Trong thành phố lớn, nhịp điệu cuộc sống rất tất bật, ít có người chầm chậm dạo bước, hành động của cô trong mắt người xung quanh là một loại hưởng thụ, không khỏi làm người khác chú ý.
Đi đến khu vực rau xanh, Cố Tuyết Y dừng bước, chọn hai món khác nhau rồi đẩy xe ra quầy thu ngân tính tiền.
Bước chậm trên đường về nhà, ven đường có một người ăn mày cụt tay nằm đó, khuôn mặt tinh xảo lạnh nhạt của Cố Tuyết Y không thay đổi, móc một đồng tiền từ trong túi xách ra đặt trên đĩa của người ăn xin.
Mặc dù tiền này không có tác dụng gì, nhưng năng lực của cô có hạn, gần đây cô xem mắt nhiều lần, tiền nhuận bút viết tiểu thuyết còn lại không mấy đồng! Chỉ hi vọng sắp tới ngày 25, được nhận tiền nhuận bút và cũng là ngày Nhã Mạn kết hôn, đến lúc đó lại phải tiêu một ít.
Tháng nào cũng như vậy, cô chính là họ Moonlight trong truyền thuyết.
(Moonlight là một nhóm người kiếm tiền ở tháng trước và được sử dụng hết vào chi tiêu vào đầu tháng sau. Đồng thời, nó cũng được sử dụng để mô tả một loại người có thu nhập hàng tháng chỉ đủ để duy trì chi phí cơ bản hàng tháng – Theo baike.baidu.com)
Dưới ánh nắng rực rỡ bầu trời xanh thẳm, gạch lát màu đỏ phản chiếu ảnh nghiêng của cô.
Đi khoảng 5 phút, hương hoa cỏ cây cối nhàn nhạt và tươi mát theo gió bay tới, hai bên dường rộng là hàng cây bạch dương, ánh mặt trời chiếu qua kẽ lá, đi vào cửa nhỏ bên cạnh cánh cổng lớn của tiểu khu, móc thẻ cảm ứng ra dán lên máy cảm ứng ở cửa, tích một tiếng, cánh cửa sắt nhỏ tự động mở ra.
Cất thẻ cảm ứng xong, mang rau và mì ăn liền đi vào tiểu khu.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, lướt qua hồ nhỏ, suối phun vào trong tiểu khu, mái tóc mềm mại sáng bóng bay lả tả, đôi mắt màu hổ phách trong veo mỹ lệ như ngọc lưu ly, da thịt bừng sáng.
Tấm bảng viết ba chữ Bích Quế Viên bằng pha lê dưới ánh mặt trời chiếu rọi phản xạ ánh sáng lấp lánh.
Phảng phất như cánh hoa đào mềm mại bay múa theo làn gió, cô là công chúa cao quý thanh nhã.
Một chiếc xe Bentley RV màu đen dừng bên đường, kính thủy tinh nhìn như trong suốt nhưng trên thực tế không nhìn rõ ai ngồi bên trong.
Cô đi qua, bước chân bình thản.
Phía sau Bách Lý Hàn Tôn xuyên qua cửa kính nhìn bóng lưng cô.
Quản gia Phó ngồi ghế phó lái nhìn chằm chằm phía sau qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt tuấn mỹ của Bách Lý Hàn Tôn hiện lên thần thái lạnh lùng.
Ngón tay với những khớp xương rõ rệt động đậy, quản gia Phó nhìn thoáng qua lái xe mặc đồng phục trắng cúc áo màu vàng ở vị trí ghế lái.
Lái xe lập tức mở cửa xuống xe, tay đeo găng màu trắng đặt trên nắm cửa xe, cung kính mở cửa cho Bách Lý Hàn Tôn.
Dáng người anh tuấn thon dài có sự tôn quý không giận mà uy nghiêm, hôm nay là chủ nhật, anh mặc một bộ quần áo thoải mái, người tinh mắt sẽ phát hiện, bộ quần áo trên người này của anh là thiết kế chủ đạo thịnh hành nhất của thời trang Milan năm nay, giá cả vô cùng đắt đỏ.
Ánh mặt trời giữa hè chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, giống như độ lên một vầng sáng nhàn nhạt, như thần tiên dưới bầu trời.
Hai chân thon dài không hoảng hốt không vội vã bước về phía Cố Tuyết Y.
Trên con đường bằng phẳng, một trước một sau, hình bóng nghiêng vẹo chiếu xuống mặt đất.
Đi đến lối rẽ, đường nhỏ tầm hai mét, mặt đường rải đã cuội, hai bên là hàng cúc dại nhìn vừa bình thường nhưng không tầm thường, tràn ngập hương hoa cỏ nhàn nhạt.
Cố Tuyết Y bước đi trên đường, không quay đầu lại nhìn sau lưng, mặc dù nghe tiếng bước chân nhưng cô cho rằng đó chỉ là người qua đường.
Đi khoảng 3 phút, cửa ra vào có một cây đào nhỏ.
Gió thổi qua cây đào, cành cây đung đưa, trên mặt đất loang lổ nhiều ánh mặt trời rực rỡ, cánh hoa đào mềm mại theo gió bay trong không trung, cộng thêm mùi thơm mát, tạo thành cảnh tượng tuyệt mỹ như chốn đào nguyên tiên cảnh.
Trong cảnh tượng ấy, mái tóc mềm mại đen nhánh của cô bay theo làn gió, một thân váy màu xám tung bay, Bách Lý Hàn Tôn như thấy được tiên nữ khuynh quốc khuynh thành.
Ngón tay ấn mật khẩu mở của, tích một tiếng, đôi tay Cố Tuyết Y đẩy của kính, tự mình sải bước vào bên trong.
Bách Lý Hàn Tôn phát hiện mình ngây người, vội lấy lại tinh thần, bước đuổi theo, bàn tay đẩy cửa thủy tinh sắp đóng lại.
Cố Tuyết Y nghe tiếng động, không tự chủ quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt tĩnh lặng lạnh nhạt thâm thúy như mặt nước biển đối diện với đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn.
Anh liền giật mình một giây, vẻ mặt anh tuấn lạnh lùng cao quý, ánh mắt thâm sâu như mực tàu, mũi phả ra hơi thở kiêu căng, đường cong chiếc cằm cao ngạo như quý tộc châu Âu, anh cho rằng Cố Tuyết Y mở cửa phòng mới phát hiện ra mình.
“Là anh! Sao anh ở đây?” Đôi mi thanh tú của Cố Tuyết Y nhíu chặt, con mắt màu hổ phách trong trẻo lạnh lùng, thần thái hờ hững trên mặt có chút thay đổi, nhưng một giây sau liền khôi phục lại.
“Đừng nói là anh cũng ở chỗ này, cũng đừng nói anh tới tìm người trong này!” Thế giới hoàn toàn không xảy ra nhiều chuyện trùng hợp như vậy, ngoại trừ thế giới trong tiểu thuyết thì sẽ xảy ra.
Tầm mắt anh lạnh lùng ngắm cô, môi hơi mím chặt, hồi lâu sau mới thả lỏng, giọng trầm thấp nói, “Tôi tới tìm người, nhưng là tới tìm em!”
Khuôn mặt tinh xảo của cô tựa như ánh sao sáng, con mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn anh, giọng lạnh băng nói, “Quan hệ của tôi và anh còn chưa đến mức thiếu chủ Bách Lý tự mình tìm tới! Nếu như anh muốn tìm tôi thì có thể trực tiếp phái một tên thuộc hạ tới là được rồi!”
Mấy ngày trước, anh ta kêu người gọi điện thoại cho Giang Hiểu Cầm, để Giang Hiểu Cầm hiểu lầm anh ta có cảm tình với cô, muốn nhân cơ hội này trêu chọc cô, đáng tiếc cô không bị bộ dạng này của anh ta lừa gạt.
May là vì chuyện hôn lễ của Nhã Mạn nên Giang Hiểu Cầm không có thời gian để ý tới cô, nếu không thời gian yên tĩnh của cô đúng là không có!
Hết chương 14