Chương 136: Quyển 4 Chương 28

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Xin lỗi vì tự nhiên covert hay bản raw đều thiếu một đoạn! Huuuu

LQĐ

“Những lời dối trá này cô vẫn nên thu lại đi! Tôi không muốn nghe nữa.” Bách Lý Hàn Tôn hơi xoay người, đôi mắt màu mực không ngừng tản ra khí lạnh. “Còn nữa, bây giờ Tuyết Y đã là vợ của tôi, cô ấy cũng là thiếu phu nhân của các người, vừa rồi tôi không nghe các người gọi, tôi nghĩ các người nên tiếp nhận huấn luyện một lần nữa mới được.” Những lời này của anh có ý là muốn đuổi việc bọn họ.

Hai hàng người giúp việc vội vàng lên tiếng, “Xin thiếu chủ tha thứ, chúng tôi…..”

“Hàn Tôn, anh lên xe trước chờ em nhé!” Cố Tuyết Y lạnh nhạt nói chen vào cắt ngang bọn họ.

Ánh mắt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, xoay người lên xe.

Tầm mắt của quản gia Phó đặt trên người anh, không thu hồi.

“Quản gia Phó, ông không muốn dẫn tôi đi gặp phu nhân của các người à? Nếu như vậy thì tôi về trước đây!” Đôi mắt Cố Tuyết Y trong trẻo nhưng lạnh lùng, khóe miệng cười châm chọc.

“Tiểu thư Cố, mời đi bên này!” Giọng của quản gia Phó vang lên ngay khi cô dứt lời.

Cố Tuyết Y thấy ông ta làm tư thế xin mời, cô giẫm bước, ưu nhã bước trên thảm đỏ.

Ánh sáng nhàn nhạt, trang thiết bị vô cùng xa hoa, tranh cổ treo trên tường.

“Phu nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho con!” Mộ Tâm Nghiên thêm mắm dặm muối kể đầu đuôi gốc ngọn chuyện xảy ra trong cửa hàng hôm qua cho Cổ Thục Anh nghe, đôi mắt đáng thương nhìn Cổ Thục Anh, “Cái cô Cố Tuyết Y quá kiêu ngạo, nếu như không phải anh Bách Lý cưới cô ta, cô ta nào dám làn càn như vậy, chỉ chưa tới một ngày cô ta đã len lên đầu phu nhân đấy.”

“Chuyện con nói ta cũng biết, con yên tâm đi!” Khuôn mặt Cổ Thục Anh hơn năm mươi tuổi lộ vẻ cao quý, vòng eo thẳng tắp, trên người tản ra khi chất phu nhân ưu nhã.

“Phu nhân, ngài nhất định đừng……..”

“Chuyện ta đồng ý với con nhất định sẽ làm được, bây giờ lên lầu trước đi! Hòa Húc đang trên lầu đó, chờ lát nữa Cố Tuyết Y sẽ đến đây.” Trong mắt Cổ Thục Anh thoáng tối xuống, lạnh nhạt cắt ngang lời Mộ Tâm Nghiên.

Mộ Tâm Nghiên cười cứng đờ, “Vậy con lên lầu trước ạ.”

“Ừ!” Cổ Thục Anh liếc nhìn nữ giúp việc bên cạnh, người kia lập tức làm tư thế xin mời với Mộ Tâm Nghiên.

Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng Mộ Tâm Nghiên nữa, Cổ Thục Anh lạnh lùng nhìn một nữ giúp việc khác bên cạnh, “Thu cái chén vừa rồi lại đi.”

“Vâng thưa phu nhân!”

Ánh mắt cao ngạo, phảng phất như bà ta là người cao quý nhất thế giới không ai sánh bằng, nhẹ nhàng nâng tách trà lên, ưu nhã nhấp một ngụm.

Mí mắt khẽ rũ xuống, che khuất đôi mắt bà ta.

Chỉ thấy trên người bà ta nhanh chóng tản ra khí lạnh.

Trên lầu, hành lang rộng rãi, người giúp việc dẫn Mộ Tâm Nghiên tới cửa phòng của Mộ Hòa Húc rồi đi xuống.

Mộ Tâm Nghiên vừa nhìn thấy Mộ Hòa Húc, cười nhào tới, hai cánh tay ôm anh ta, “Anh, sao anh tới thành phố D mà không nói một tiếng, để em ra sân bay đón anh.”

“Không sao, dù sao anh cùng đi với phu nhân, có xe chuyên dùng đón.” Mộ Hòa Húc nhìn cô ta, “Ngược lại gần đây không thấy em, không gây rắc rối cho anh đấy chứ!”

“Anh, anh không biết hả? Vì sao còn em hỏi.” Mộ Tâm Nghiên buông tay anh ta ra, mím môi rầu rĩ không vui nói.

Mộ Hòa Húc nhìn cô ta một cái rồi dời tầm mắt sang chỗ khác, thoạt nhìn như đang suy nghĩ lại như không, “Hàn Tôn vốn không hợp với em, bây giờ cậu ấy cũng đã kết hôn với Cố Tuyết Y rồi, em nên hết hi vọng đi, ngoan ngoãn chấp nhận trong nhà sắp xếp kết hôn…..”

“Em không cần.” Mộ Tâm Nghiên tức giận, “Em không cần, dựa vào gì mà anh Bách Lý thuộc về người phụ nữ có thân phận thấp hèn như Cố Tuyết Y? Đứng bên cạnh anh Bách Lý hẳn là người vợ có thân phận cao quý giống như em đây nè, vừa rồi phu nhân đã đồng ý với em, ngài ấy sẽ giúp em, em không tin Cố Tuyết Y có bản lĩnh hơn người gì có thể khiến phu nhân thích cô ta. Anh!” Khóe miệng cô ta cười có chút hả hê, “Anh biết không, phu nhân vừa nghe tới tên Cố Tuyết Y là đã chán ghét tới cực điểm rồi, hôm nay phu nhân gọi Cố Tuyết Y tới chính là để nhục mạ cô ta, để cô ta biết khó mà lui.”

Mộ Hòa Húc đi ra phía ban công, từng ánh mặt trời chiếu xuống đất, khúc xạ tia sáng chói mắt.

“Cố Tuyết Y không phải là người dễ dàng biết khó mà lui đâu, Tâm Nghiên, em vẫn nên buông tay Hàn Tôn đi! Có đôi khi miễn cưỡng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.”

“Anh, rốt cuộc anh đứng về phía bên nào vậy? Vì sao lại giúp người phụ nữ Cố Tuyết Y ấy? Hay là Cố Tuyết Y cho anh uống gì rồi mà anh không giúp em gái mình lại đi giúp người ngoài?” Mộ Tâm Nghiên phẫn nộ đi theo ra ban công.

“Tâm Nghiên, điều này anh cũng vì muốn tốt cho em.”

“Nếu như anh muốn tốt cho em, vậy anh đừng nói giúp Cố Tuyết Y trước mặt em, mặc kệ anh nói thế nào em vẫn muốn ở cùng một chỗ với anh Bách Lý, em yêu anh ấy, trái tim vĩnh viễn không đổi thay, anh đừng ảo tưởng sắp xếp hôn nhân của em.” Hôn nhân của cô ta, cô ta muốn tự mình làm chủ.

“Tâm Nghiên….” Trong giọng nói hàm chứa sự bất đắc dĩ và cưng chiều, anh ta nhìn cô ta.

“Anh!” Mộ Tâm Nghiên nhìn anh ta, trong ánh mắt đầy nghiêm túc, “Em chỉ cần một mình anh Bách Lý, em không cần người khác, anh phải giúp em, nếu như em không thể gả cho anh Bách Lý thì cả đời này em sẽ không kết hôn, anh, nếu như anh muốn em hạnh phúc thì nhất định phải giúp em.”

“……..”

“Hơn nữa, ngày hôm qua Cố Tuyết Y khiến em nhục nhã, cả đời này em không thể quên được, nếu thù này không báo thì em không phải là Mộ Tâm Nghiên.” Với lại Cố Tuyết Y biết quá nhiều, không chết thì cô ta đừng nghĩ tìm tới anh Bách Lý.

Nghĩ tới đây, trong đôi mắt đều là hận thù.

“Mặc kệ thế nào thì mình cũng phải làm Cố Tuyết Y chỉ còn hai bàn tay trắng.”


“Phu nhân, đã đưa tiểu thư Cố tới.” Quản gia Phó cung kính nói nhỏ bên tai Cổ Thục Anh.

Cổ Thục Anh mở mắt, đáy mắt là sự cao ngạo và lạnh lùng, duỗi ngón tay nhẹ nhàng phất phất, quản gia Phó lùi người đứng thẳng bên cạnh Cổ Thục Anh, khuôn mặt già nua lộ vẻ nghiêm túc.

“Biết vì sao hôm nay tôi gọi cô tới đây không?” Bà ta nhìn Cố Tuyết Y, trong mắt đầy khinh thường.

Cố Tuyết Y tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện Cổ Thục Anh, đôi mắt trong suốt như băng, trên người tản ra khí chất không hề kém hơn Cổ Thục Anh, khiến người ta cảm thấy vừa cao ngạo vừa lạnh nhạt, tựa như mình luôn ở dưới cơ.

“Nếu đoán không sai nội dung vở kịch tiểu thuyết máu chó sẽ xuất hiện, nói gì mà phải rời đi thật xa, muốn bao nhiêu tiền cứ mở miệng, đúng không?” Khóe miệng cong lên hình thành đường vòng cung khinh rẻ, cô nhìn Cổ Thục Anh.

Bà khinh tôi, tôi lại càng muốn khinh thường bà hơn cơ, trong lòng cô thầm nghĩ vậy.

“Cô biết là tốt, gia tộc Bách Lý chúng tôi chẳng phải ai cũng có thể với tới, càng không phải là chỗ mà những người không có thân phận, gia đình không có bối cảnh muốn vào.” Thái độ của Cổ Thục Anh cứng rắn đưa mắt nhìn cô, “Tiểu thư Cố tốt nhất nên thức thời cho thỏa đáng.” Đợi đến lúc bà ta dùng chút thủ đoạn thì sẽ không dừng lại ở ngày một ngày hai đâu.

“Thức thời? Tôi thấy không thức thời chính là bà đó!” Tròng mắt như biển rộng lạnh lùng sắc sảo, dừng trên người Cổ Thục Anh, “Bây giờ một phần ba tài sản của gia tộc Bách Lý nằm trong tay tôi, muốn tôi rời khỏi gia tộc Bách Lý, như vậy những thứ thuộc về Hàn Tôn cũng sẽ là của một mình tôi, đến lúc đó bà muốn đứng trong gia tộc Bách  Lý là hoàn toàn không có khả năng, tôi, nhất định sẽ đuổi bà ra khỏi nhà này.”

Sắc mặt Cổ Thục Anh dần dần lạnh đến đáng sợ, khí chất trên người cũng trở nên cứng ngắc, ngực đập dồn dập, ngón tay xiết chặt.

Bà ta cho rằng chỉ cho Cố Tuyết Y một chút cổ phiếu của công ty, không nghĩ tới lại….

Quản gia Phó rũ mắt xuống, ngực trái kích động đập gấp gáp phập phồng.

Cố Tuyết Y làm như không thấy, “Đúng rồi, còn con gái bảo bối của bà nữa, sao giờ cô ta không đến thành phố D?”

“Nói thế nào thì cái nhà này vẫn do tôi quyết định, cho dù cô tiến vào cửa chính nhà Bách Lý chúng tôi, cô nhất định cũng phải nghe lời tôi.” Thái độ cưỡng ép không cho phép Cố Tuyết Y phản bác.

“Nghe lời bà?” Cố Tuyết Y cười châm chọc, “Tuổi bà đã không còn nhỏ, cũng nên giao cái mà bà gọi là quyền lực ra đi, thời đại của bà đã một đi không trở lại, nhà Bách Lý từ nay về sau là do tôi quản, bà muốn ở lại thì yên phận cho tôi, tôi chia cho một ít, nếu không tôi sẽ không khách khí với bà.”

Cổ Thục Anh nhếch môi, trống ngực đập càng lúc càng dữ dội, trừng mắt nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống Cố Tuyết Y, “Cô còn chưa vào cửa nhà Bách Lý đã lộ bộ mặt thật, tôi……”

“Muốn cùng tôi ngọc nát đá tan chứ cũng không cho tôi vào cửa nhà này sao?” Cố Tuyết Y chậm rãi đứng lên, đi tới trước hai bước, đồng tử trong trẻo lạnh lùng, “Bà vẫn nên tiết kiệm một chút! Con gái bảo bối của bà sẽ cùng theo bà chơi đùa.”

Sắc mặt Cổ Thục Anh trầm xuống, đôi mắt rất u ám, tốc độ tỉnh táo lại của bà ta có chút đáng sợ.

“Đừng nghĩ đường lùi cho con gái bảo bối của bà, vô dụng thôi, cô ta mất đi hào quang đại tiểu thư Bách Lý thì gần như xong đời rồi.”

“Cố Tuyết Y!” Ánh mắt bà ta độc ác nhìn Cố Tuyết Y, “Năm đó tôi không nên bỏ qua cho cô.” Nếu không chuyện hôm nay cũng chẳng xảy ra.

“Đã muộn, phu nhân Bách Lý cao quý đã muộn rồi, trên thế giới này không có thuốc hối hận.” Năm đó bà ta làm gì với cô, giờ cô sẽ trả lại cho Cổ Thục Anh, “Dù cho có thì tôi cũng chẳng cho bà có cơ hội để uống đâu.”

Không đợi Cổ Thục Anh lên tiếng, cô lại tự mình nói tiếp, “Nếu để Hàn Tôn biết chuyện bà làm với tôi, bà nói anh ấy sẽ đối xử với bà thế nào? Vốn hôm nay anh ấy cùng đi với tôi, cuối cùng anh ấy cố tình không thèm vào, ngay cả liếc mắt nhìn bà một cái cũng không muốn, điều này chứng tỏ bà làm người thật sự rất thất bại, hơn nữa còn là một người mẹ thất bại.”

“Hôm nay lời tôi muốn nói đã nói xong, từ nay về sau không có việc gì thì đừng tìm tôi, vì tôi không muốn nhìn thấy bà.” Cố Tuyết Y chậm rãi xoay người cất bước….

“Tôi nghe nói bây giờ cô đã ầm ĩ trở mặt với ba cô phải không?”

Cố Tuyết Y dừng bước, khuôn mặt lạnh lùng không nhiều biểu lộ, hơi nghiêng người liếc nhìn Cổ Thục Anh, không lên tiếng, muốn nhìn xem Cổ Thục Anh tính làm gì.

“Một người ngay cả ba ruột cũng không nhận, nếu tôi đưa chuyện cô bất hiếu truyền ra ngoài, các trưởng lão gia tộc Bách Lý cho cô cơ hội vào cửa nhà Bách Lý sao?”

“Xem ra bà chưa tới phút cuối thì chưa chịu thôi, chẳng phải những người kia đều dựa vào Hàn Tôn nuôi sao? Nếu như không có Hàn Tôn thì bọn họ sống sao bây giờ?”

“Gia tộc Bách Lý có quá nhiều người, không chỉ mình Hàn Tôn có năng lực, những người khác đều không tồi.”

“Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, quả nhiên là đúng.” Giọng điệu châm chọc, “Không nghĩ tới bà vì không muốn tôi vào nhà Bách Lý thậm chí ngay cả con của mình cũng muốn bỏ cũ thay mới.”

“Những điều này là do cô ép.” Bà ta có chết cũng không để Cố Tuyết Y vào cửa.

Hết chương 28