Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý Đôn
Cố Tuyết Y không nói gì, lông mi dài rũ xuống, đôi mắt nhìn bàn chân. LQĐ
“Anh biết hôm nay em quên là ngày gì, nhưng em phải đền bù tổn thất tặng quà cho anh chứ!” Đôi mắt thâm sâu của Bách Lý Hàn Tôn không che dấu được sự mất mát, biểu lộ này tựa như đứa trẻ đòi đồ chơi mà không được, ánh mắt vô tội lại tội nghiệp.
“Em….” Cô thật sự không nghĩ ra phải đền bù cho anh cái gì, dường như cái gì anh cũng có hết rồi.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Bách Lý Hàn Tôn lạnh lẽo, xoay người lướt qua cô đi về phía bên kia, tiện tay mở TV lên, lạnh lùng xem phim, làm như cô không tồn tại.
Cố Tuyết Y nhìn anh, trong mắt xẹt qua sự hối lỗi, khuôn mặt trắng noãn hơi buồn rầu lại có phần ủ rũ, “Hàn Tôn, ngày mai em tặng quà cho anh được không?” Bây giờ nhất thời cô không nghĩ ra quà gì để làm anh hài lòng.
“Ngày mai?” Bách Lý Hàn Tôn nhướng mày nhìn cô, “Không phải hôm nay còn mấy tiếng đồng hồ mới hết ngày sao?”
Cố Tuyết Y nghe anh nói thì biết hôm nay cô nhất định phải tìm được quà khiến anh hài lòng, nếu anh không sẽ tiếp tục giận dỗi.
“Thời gian ngắn như vậy sao em có thể biết anh cần thứ gì chứ, anh cho em một ngày, em nhất định sẽ tặng anh món quà khiến anh hài lòng.” Cố Tuyết Y chỉ thiếu điều vỗ ngực đảm bảo.
“Em thật sự xác định có thể tìm được quà làm anh hài lòng?” Anh đây là chẳng muốn hài lòng thứ gì cả, xem cô làm thế nào để thỏa mãn anh.
Hiện tại khó có được tất cả sự chú ý của cô đều đặt lên người anh, anh cảm thấy lồng ngực được lấp đầy, tựa như nhìn thấy gì cũng có thể khiến tâm tình anh vui sướng, nhưng anh biết những điều này là vì do cô ở bên cạnh anh.
“Thật mà.” Bây giờ cô chỉ muộn dụ dỗ anh.
Bách Lý Hàn Tôn đặt điều khiển trên tay xuống, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh anh, “Tới đây ngồi.” Giọng điệu không cho phép cô có nửa phần từ chối.
Khóe miệng Cố Tuyết Y cong cớn mềm mại, đáy mắt xẹt qua vẻ bất đắc dĩ, đi tới bên cạnh anh rồi ngồi xuống.
Khóe miệng Bách Lý Hàn Tôn cười cưng chiều, đưa tay ôm cô vào ngực anh, tay còn lại ôm eo cô, “Anh không thích em chú ý người khác ngoại trừ anh, anh chỉ muốn lúc nào em cũng đặt ánh mắt trên người anh thôi.”
Đáy mắt Cố Tuyết Y tuôn trào cảm giác đau lòng, cánh tay trắng noãn ôm cổ anh, nhìn anh, “Hôm nay vì chuyện của Nhã Mạn nên em mới vậy, thật xin lỗi! Sau này em sẽ không như thế nữa, em biết đây là ngày kỷ niệm kết hôn đầu tiên của chúng ta, nhưng với em mà nói mỗi một ngày ở cùng anh đều là ngày kỷ niệm, ánh mắt em cả đời này luôn đặt trên người anh.”
“Tuyết Y, chúng ta đã kết hôn lâu thế rồi, có phải chúng ta nên động phòng không?” Đôi mắt đen như mực thâm trầm, có thể nhìn thấy ngọn lửa nhiệt tình, “Bây giờ anh đang tiến hành hôn lễ của chúng ta, hôm nay anh hỏi rồi, công ty tổ chức tiệc cưới nói tháng sau có mấy ngày tốt cho chúng ta, đến lúc đó sẽ cử hành hôn lễ của chúng ta ở thành phố D, sau lại tới Pháp tổ chức lần nữa.”
“Anh đều đã sắp xếp xong, em đây chỉ có thể phối hợp với anh…” Khóe miệng cười hơi cứng nhắc, đôi mắt màu hổ phách ảm đạm, tựa như nhớ ra điều gì đó, đáy mắt hơi bận lòng nhìn anh, “Có phải mẹ anh không thích em không?”
Trong ấn tượng của cô, lúc nhỏ mỗi lần nhìn thấy Cổ Thục Anh thì bà ta đều lạnh mặt với cô, có khi cô nói mấy lời ngon ngọt cũng không thèm liếc cô một cái, bây giờ thời gian trôi qua lâu như vậy, không biết lần nữa gặp lại cô thì sẽ biểu hiện như thế nào.
Đôi mắt anh lặng lẽ tối xuống, rất nhanh khôi phục sự dịu dàng nhìn cô, vuốt ve da thịt trơn mềm của cô, “Người em muốn gả là anh chứ không phải mẹ anh, mặc kệ có thích em hay không, anh vĩnh viễn đứng về phía em, em yên tâm, anh sẽ không để em chịu bất cứ uất ức nào.” Cô đã bị khổ mười năm, bây giờ do anh bảo vệ cô.
“Cảm ơn anh!” Có anh đứng bên cạnh cô, cho dù Cổ Thục Anh có làm khó cô đi nữa thì cô cũng không thấy khổ sở, vì anh mà làm tất cả đều đáng giá.
Bách Lý Hàn Tôn cuối cùng cũng cười, cưng chiều nhéo mũi cô, “Giữa vợ chồng cần nói hai chứ cám ơn à? Sau này anh còn nghe em nói hai chữ kia thì anh sẽ trừng phạt em.”
Cố Tuyết Y nhìn anh nở nụ cười, cười rất quyến rũ trong trẻo, qua một lúc cô thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt trắng noãn vui sướng đến rối tinh rối mù, “Mai này em sẽ không nói vậy nữa.”
Vẻ mặt Bách Lý Hàn Tôn chán nản nhìn cô, “Vì sao em thông minh vậy nhỉ, nếu em không thông minh thì anh có thể trừng phạt em rồi.” Ngón tay thon dài như có như không sờ cúc áo trước ngực cô.
“Nếu như em không thông minh thì lúc nhỏ anh đã chẳng thích em!”
Bách Lý Hàn Tôn nhớ lại, trong đầu hiện lên cảnh lần đầu tiên họ gặp nhau, “Cũng đúng, nếu như em không phải là một cô bé thông minh thì khi đó anh cũng không vừa nhìn thấy đã thích em.” Khi đó cô ngây thơ cao ngạo như công chúa, da thịt mềm mại như nước, lông mi dài, quả thực đúng là một con búp bê xinh đẹp.
“Vậy có phải em đây nên cảm ơn anh đã yêu em?” Cô đùa hỏi anh.
“Thế thì không cần, em chỉ cần yêu anh nhiều một chút là được.” Anh cười đưa mắt nhìn cô rất sâu.
Lông mi dài nhấp nháy, đôi mắt như mặt biển gió em sóng lặng, trong veo lại như biết nói, “Vì sao anh không tò mò chuyện em khôi phục trí nhớ?”
Bách Lý Hàn Tôn khẽ hít sâu một hơi, “Khi em tỉnh lại, tính cách em thay đổi, anh biết em đã khôi phục trí nhớ.” Chỉ là anh cứ trốn tránh sự thật, vì có một số việc anh không muốn đối mặt.
“Nếu anh biết em đã khôi phục trí nhớ, vì sao anh không hỏi em chuyện trước kia? Không hỏi vì sao em mất trí nhớ?”
Tay anh lập tức ôm cô chặt hơn, “Anh không hỏi vì anh sợ lại mất em lần nữa, anh không muốn lại mất em, nếu như em nói thì anh sẽ nghe, nếu như em không muốn nói thì anh cũng không hỏi em.” Anh không muốn miễn cưỡng cô bất cứ chuyện gì.
Cố Tuyết Y ngẩng đầu, tầm mắt nhìn thẳng vào anh, ngực cô hơi phập phồng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cao ngạo tôn quý như quý tộc châu Âu của anh, “Thật ra em đang đợi anh điều tra ra nguyên nhân, nhưng hình như anh không điều tra ra được.” Nên cô mới nói chuyện này, còn nếu anh điều tra ra thì anh nhất định sẽ vô cùng tức giận, tin rằng người kia sẽ không sống dễ chịu gì, nhưng cô sẽ khiến người đó không trôi qua dễ dàng.
“Anh có điều tra ra, anh không biết nên tin chuyện nào là thật chuyện nào là giả.” Anh vẫn đang đợi cô nguyện ý nói.
“Bây giờ em chưa nói, qua một thời gian nữa nhé! Qua thời gian nữa em sẽ nói cho anh.” Vì lúc đó cô phải bắt người kia trả giá lớn.
“Ừ!” Khóe miệng cười duyên dáng, anh gật đầu.
Cô cũng không vì chuyện trước kia mà rời khỏi anh, lòng anh như bị đóng đinh chặt đột nhiên được thả lỏng, vô cùng thoải mái.
Lúc này điện thoại của Cố Tuyết Y lại vang lên, cô nhận máy, Bách Lý Hàn Tôn ở bên cạnh nhìn thấy mặt cô càng lúc càng lạnh.
Đợi cô cúp máy, anh quan tâm nhìn cô, hỏi đã xảy ra chuyện gì!
Khuôn mặt lạnh lùng cứng lại, “Tài khoản của Cố Minh Hải vừa nhận một số tiền lớn, nhưng lại không điều tra ra rốt cuộc là ai làm?”
“Vậy bây giờ em tính làm thế nào?” Anh biết, cô thu mua tập đoàn Cố thị chỉ sợ không mấy thuận lợi, “Cần anh giúp cứ nói.”
“Không cần, chuyện này cứ để em, mặc kệ sau lưng Cố Minh Hải là ai em cũng muốn bắt được.” Đôi mắt màu hổ phách giống như mặt hồ đóng băng ngày đông, trong suốt sáng bóng, lạnh thấu xương.
Nhà họ Tiêu, bầu không khí yên tĩnh, tất cả mọi người chỉ trao đổi bằng ánh mắt.
Giang Hiểu Cầm thỉnh thoảng liếc nhìn Lăng Hi Dạ, tựa như Lăng Hi Dạ là tội phạm.
Đôi lúc Lăng Hi Dạ vươn đũa muốn gắp thức ăn đều bị Giang Hiểu Cầm cướp mất, lâu dần Lăng Hi Dạ chỉ gắp món ăn trước mặt anh ta.
Tiêu Như Thiên yêu vợ dĩ nhiên đều nhìn thấy những chuyện này, cũng không nói lời nào, chỉ cười dịu dàng dặn Giang Hiểu Cầm ăn nhiều một chút.
Tinh thần của Tiêu Nhã Mạn hơi không yên ăn cơm, trong đầu cô đều là lời Tuyết Y nói, giống như một thước phim quay chậm hiện lên trong đầu cô một lần lại một lần, bất kể cô đẩy thế nào cũng không tản đi, tựa như keo dính vạn năng.
Một giờ sau, cuối cùng cả nhà cũng ăn cơm xong, người giúp việc mang trái cây ra.
Lăng Hi Dạ thấy Nhã Mạn không có nửa điểm ý muốn về, anh ta mặt dày mày dạn tiếp tục ngồi xuống sofa, vừa xem TV như Giang Hiểu Cầm vừa không yên lòng ăn trái cây, khóe mắt thỉnh thoảng liếc sang bà.
Tiêu Như Thiên cẩn thận bóc vỏ quýt cho Giang Hiểu Cầm, còn săn sóc đưa tới bên miệng bà, yên lặng như một chiếc bóng.
Giang Hiểu Cầm vừa ăn quýt vừa xem bộ phim có nội dung máu chó, nhưng tất cả lực chú ý của bà đều đặt trên người Nhã Mạn, từ khi Tuyết Y đi bộ dạng nó cứ như vậy.
“Nhã Mạn, đêm nay con ở lại đây nhé”! Giang Hiểu Cầm đột nhiên mở miệng.
Vẻ mặt Tiêu Nhã Mạn hơi hốt hoảng nhìn bà, một lát sau trên mặt hơi do dư, nếu như không phải Tuyết Y nói hết suy nghĩ trong lòng cô ra thì đêm nay cô nhất định sẽ ở lại, nhưng bây giờ cô lại muốn về nhà họ Lăng ở.
Ở đây ba mẹ sẽ lo lắng cho cô, ở nhà họ Lăng thì có thể một mình yên lặng ngây ngốc trong phòng không ai nhìn thấy.
Bây giờ cô thật sự cần có thời gian suy nghĩ cẩn thận, tiếp theo cô phải làm thế nào mới tốt.
Giang Hiểu Cầm làm như không thấy cô do dự, nói tiếp, “Lâu rồi con không về nhà mẹ thật sự rất nhớ con, cũng có rất nhiều điều muốn nói với con, dù sao mẹ chồng con cũng không ở nhà, bây giờ con là người rảnh rỗi, ở lại với mẹ không được à?” Bà đổi chiêu ai oán.
Bà lặng lẽ đá Tiêu Như Thiên mà không để ai thấy, bảo ông giúp bà nói chuyện.
Hết chương 16