Chương 114: Quyển 4 Chương 6

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Dùng cơm xong, Cố Tuyết Y và Bách Lý Hàn Tôn ngồi trên sofa xem TV và ăn trái cây như ngày thường, hoàn toàn không thèm chú ý đến Cố Lệ Tình bên cạnh. LQĐ

Cố Tuyết Y há miệng cắn trái cây trên tay Bách Lý Hàn Tôn, “Ngọt lắm! Anh cũng ăn một miếng đi.” Tay cô cầm một quả đưa tới bên miệng anh.

Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, con ngươi lấp lánh, tựa như sáng lên, “Thích thì sau này bảo họ chuyển về nhiều hơn chút.”

Thấy họ anh anh em em, ánh mắt Cố Lệ Tình lại lần nữa đỏ lên, ánh mắt ả ghen ghét nhìn Cố Tuyết Y, rất hận không thể nhảy vào thay thế.

Đột nhiên vẻ mặt Cố Tuyết Y giật mình nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Em nghĩ tới nghĩ lui chuyện anh đưa em một nửa tài sản, vậy sao anh kinh doanh? Nếu để cổ đông biết chuyện này có thể ầm ĩ lên không?”

Bách Lý Hàn Tôn dừng một lát, môi đỏ thẫm cười cười, “Em không phải lo, đây là tài sản của anh, anh muốn cho người nào thì cho người đó, bọn họ không có quyền can thiệp anh.” Đối với mấy lão hồ ly chỉ coi trọng quyền lợi kia, chỉ để ý mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền còn mấy chuyện khác thì mặc kệ. “Em bây giờ là cổ đông của công ty danh nghĩa gia tộc Bách Lý, cổ phiếu nhiều hơn bọn họ, em lớn tiếng với bọn họ, bọn họ cũng không dám tức giận.”

“Đúng vậy không?” Đôi mắt Cố Tuyết Y như gió xuân trêu chọc lòng người, khóe miệng liếc qua Cố Lệ Tình đang kinh ngạc đến ngây người, khóe miệng cô hơi cong lên, càng như vậy càng tốt! Điều này chứng tỏ người kia sắp đến đây.

“Đó là đương nhiên.” Sau đó Bách Lý Hàn Tôn và cô trò chuyện vụn vặn trong cuộc sống.

Hai người anh một câu em một câu nói chuyện, Cố Lệ Tình không nghe được họ nói gì, chỉ nghĩ tới Cố Tuyết Y nhờ có Bách Lý Hàn Tôn mà có nhiều tài sản như vậy, nếu chia cho ả ta một phần ba thì tốt quá, số tài sản này còn nhiều hơn gấp bội tài sản nhà họ Cố. Vậy từ nay về sau ả ta muốn gì cũng được, cuối cùng không cần ngửa tay xin tiền ba rồi, hơn nữa ba ả ta còn phải nhìn sắc mặt ả.

Cảm giác có tiền thật sự tốt ghê!

Một ngày mới nhanh tới, nghe tiếng chim hót vài tiếng và tỉnh dậy là một chuyện vô cùng hạnh phúc, nhưng đối với Liễu Mỹ Yến thì không phải.

Tối qua trước khi đi ngủ bà nghe nhân viên bảo vệ nói có người tới tìm Tuyết Y, còn nói là em gái cô, đêm qua quá muộn rồi nên bà không đi tìm Cố Lệ Tình, chờ tới trời vừa sáng bà dậy thay quần áo rửa mặt, bữa sáng cũng không thèm ăn đã chạy tới chỗ Cố Lệ Tình ở.

Bà dùng sức gõ cửa cốc cốc.

“Cố Lệ Tình, cô lập tức mở cửa cho tôi, nếu không tôi tìm thợ khóa tới cạy cửa, Cố Lệ Tình, cô nghe thấy không? Lập tức mở cửa cho tôi.” Liễu Mỹ Yến giận dữ nhíu mày đập cửa hét lên.

Tóc tai Cố Lệ Tình hơi rối, hai mắt mơ màng, kéo thân thể vẻ mặt buồn ngủ ra mở cửa, vừa thấy là Liễu Mỹ Yến, sắc mặt ả ta tối xuống, cũng không quản Liễu Mỹ Yến là trưởng bối ả ta, kéo giọng ra mắng, “Bà, cái bà già kia, bà vội đi tìm chết à? Sáng sớm đã gõ ầm lên.” Đôi mắt không chút che dấu nhìn Liễu Mỹ Yến, ngoài chán ghét vẫn là chán ghét.

Liễu Mỹ Yến vừa nghe xong, lửa giận trong lòng không giữ được bốc cháy lên, ngón tay chỉ vào mũi Cố Lệ Tình mắng to, “Cô cái đồ tiểu hồ ly tinh mới vội vàng tìm chết thì có, mẹ cô cướp chồng người khác, sao mụ ta không chết đi hả? Loại người như mụ ta nên chết cả ngàn lần cả vạn lần rồi ấy, sống trên đời lại còn kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ không sợ nửa đêm có người tìm các người à?”

“Bà cô già! Gì mà mẹ tôi cướp chồng người khác! Mẹ tôi theo ba tôi là thật lòng yêu nhau, là mẹ Cố Tuyết Y kiên quyết thích ba tôi, ba tôi vốn không yêu bà ta, đều là mình bà ta tự mình đa tình, bị thương cũng đáng lắm, dứt khoát chết cho rồi, nếu không ở lại trên thế giới này thì thành người bị bẽ mặt.”

Liễu Mỹ Yến hung ác trừng mắt nhìn Cố Lệ Tình, “Cô… Tôi liều mạng với cô!”

Nói xong, Cố Lệ Tình còn chưa kịp phản ứng, Liễu Mỹ Yến đã bổ nhào về phía ả ta, hai tay dùng sức nắm tóc Cố Lệ Tình, ra sức kéo, “Đều do cô và mẹ cô cái đồ hồ ly tinh này, nếu không sao có thể hại chết chị tôi, đều là lỗi của cô và mẹ cô.” Ngọn lửa trong ngực càng bùng nổ, Liễu Mỹ Yến không để ý hình tượng dịu dàng ngày trước, chân không ngừng đá vào đùi Cố Lệ Tình, “Cho các người dụ dỗ người khác, hại chết chị tôi mà vẫn còn trâng tráo không biết ngượng.” Lực độ chân và tay Liễu Mỹ Yến càng lúc càng mạnh, lửa giận trong ngực không phát tiết ra được, cơn tức này nhẫn nhịn mười mấy năm tới giờ, trong thoáng chốc bỗng nhiên bùng nổ, “Đừng tưởng rằng tôi không biết mục đích bây giờ cô tới đây là gì, hừ, muốn dụ dỗ chồng Tuyết Y à, cô vốn là đang mơ mộng hão huyền, thiếu chủ Bách Lý mà vừa ý cô gái độc ác như cô hả? Điều đó chẳng khác nào toàn bộ phụ nữ trên thế giới chết hết cả rồi, để cô cướp hết những gì thuộc về Tuyết Y, để cô cướp hết những gì thuộc về chị tôi.” Một cái tát vung lên mặt Cố Lệ Tình, vang lên bốp bốp, tiếng vang lanh lảnh như chim hoàng oanh hót.

Cố Lệ Tình bị đánh trúng hơi choáng váng, sớm đã vô lực phản kháng, hai tay ả nắm chặt tay Liễu Mỹ Yến đang túm tóc, ả cảm giác da đầu gần rời khỏi đầu mình.

Nhưng hình ảnh như vậy như thể đang gẩy củ cải.

Cố Lệ Tình mệt mỏi giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi tay Liễu Mỹ Yến, đau nhức như dao găm cắt lên da thịt trên mặt ả. Trong nhà ả muốn gì Cố Hải Minh đều nghĩ cách cho ả, tất cả người làm đều phải nghe lời ả nói, ả ta chưa từng chịu uất ức, cuối cùng không nhịn được khóc rống lên, “Tôi phải nói cho ba tôi biết bà bắt nạt tôi, tôi phải nói ba tôi thu mua công ty bà, cho các người lang thang đầu đường xó chợ, hu hu……”

“Để bọn tôi lang thang đầu đường xó chợ? Tôi đây liền cho cô thành đầu bóng lưỡng không tóc.” Liễu Mỹ Yến dùng sức túm tóc Cố Lệ Tình kéo vào trong phòng.

Mở ngăn tủ ra.

Cố Lệ Tình liếc thấy Liễu Mỹ Yến như đang tìm kéo, tính tình kiêu căng điêu ngoa vẫn không bỏ, uy hiếp Liễu Mỹ Yến, “Nếu như bà ra tay với tôi, ba tôi thật sự sẽ không bỏ qua cho bà, bây giờ thiếu chủ Bách Lý đã đưa một nửa gia sản của anh ấy cho Cố Tuyết Y, từ trước tới giờ Cố Tuyết Y đều rất để ý suy nghĩ của ba tôi, đến lúc đó ba tôi mở miệng muốn Cố Tuyết Y đối phó với cả nhà bà, tôi xem các người…”

Liễu Mỹ Yến trừng mắt nhìn ả, một tay cầm tóc Cố Lệ Tình, một tay tìm kéo trong ngăn tủ, “Cô cho rằng Tuyết Y còn quan tâm tới người cha vong ân phụ nghĩa lòng lang dạ sói đó à? Tôi cho cô biết, nó hoàn toàn không quan tâm, nó quan tâm tới chính là ai hại chết mẹ nó, nó sẽ báo thù cho mẹ nó, với Cố Minh Hải không ra gì kia Tuyết Y nhất định sẽ chỉnh đốn hắn, đến lúc đó ngay cả cô cũng sẽ bị trừng phạt.”

Cuối cùng tay cũng chạm được vào thân kéo, vẻ mặt Liễu Mỹ Yến lộ vẻ tà ác cười cười, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Lệ Tình, tay từ từ duỗi ra, dưới ánh sáng kéo trên tay bà thoạt nhìn vô cùng sắc bén.

Nhìn cây kéo phát ra ánh sáng, sắc mặt Cố Lệ Tình vừa sợ vừa khóc thét ầm lên, càng ra sức giãy dụa.

Khóe miệng Liễu Mỹ Yến cười khát máu, thoáng chốc như ma quỷ từ địa ngục tới, bà chậm rãi cúi người xuống sát Cố Lệ Tình, “Nếu như cô lộn xộn nữa tôi không biết cây kéo này có xẹt qua mặt cô không, hoặc là không biết có cắm vào đầu cô không, đến lúc đó máu cô sẽ phun ra như suối, chỗ này sẽ bị máu cô vấy bẩn, sau đó cô sẽ từ từ cảm nhận bản thân cô chết dần chết mòn.” Giọng nhẹ nhàng như gió mát khiến người nghe nổi da gà rùng mình.

“Nếu như cô ngoan ngoãn đừng động đậy thì tôi sẽ chỉ cắt cho cô một cái đầu bóng lưỡng xinh đẹp.” Kéo trên tay lúc mở lúc đóng, “Cô chọn cái nào, quyền quyết định nằm trong tay cô, nhớ, cô chết cũng chẳng ai biết, cho dù người ba không ra gì kia đến đây thì hắn cũng không phát hiện được.”

“Hu hu…” Mắt Cố Lệ Tình ngập nước, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ và khủng hoảng nhìn Liễu Mỹ Yến, quần áo mặc trên người lộn xộn, kéo không có mắt, ngộ nhỡ quẹt qua mặt bị thương thì ả ta phải làm sao bây giờ? Mặt bị tàn phá thì tương lai sao ả ta lập gia đình chứ? Cắt tóc nhiều nhất cũng chỉ khó nhìn một thời gian, qua vài tháng sẽ dài ra, nhưng ả ta vẫn,…… “Hôm nay bà cắt tóc tôi, sau này tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bà, ngay cả con gái bà tôi cũng không bỏ qua.”

“Có một câu dùng để hình dung cô rất thích hợp, chết đến nơi còn không biết hối cãi.” Ngón tay Liễu Mỹ Yến lại dùng lực, Cố Lệ Tình không thể không ngước cổ lên, sau đó tay vừa động một cái, Cố Lệ Tình cũng không khỏi lắc lư theo, “Nhớ ngày trước cô có biết các người đối xử với Tuyết Y nhà tôi thế nào không?”

Mới đầu mất mẹ, Tuyết Y bị chứng tự bế, cả ngày không thích nói chuyện cũng không để ý người khác, cô khóa chặt mình trong thế giới của cô, lúc đó bà đã muốn đón Tuyết Y đi, kết quả vì một câu không thích chị tới ở nhà người khác của Cố Lệ Tình nên Cố Minh Hải không cho bà đón Tuyết Y đi, vì chuyện này bà ầm ĩ một trận với Cố Minh Hải, Cô Minh Hải lại dùng thân phận làm cha của Cố Tuyết Y dọa bà.

Vài ngày sau bà tới thăm Tuyết Y, bà phát hiện cả người Cố Tuyết Y xanh tím có đủ, đôi mắt đau xót dại ra đến bây giờ bà vẫn nhớ rõ. Khi đó Bùi Khê Minh làm gì cũng đều bị Cố Lệ Tình tìm đủ loại lý do, sai khiến người giúp việc dây dưa với Bùi Khê Minh, không cho Bùi Khê minh và Tuyết Y ở cùng nhau, Cố Lệ Tình lấy chuyện bắt nạt Tuyết Y làm thú vui.

Về sau, khi Cố Minh Hải chính thức lấy Lê Tuệ Quyến, Tuyết Y mới bước từ trong thế giới của mình ra ngoài, ánh mắt tức giận nhìn hôn trường của Cố Minh Hải và Lê Tuệ Quyên, khi đó bà nhìn ra Tuyết Y hận Cố Minh Hải, qua mấy ngày mà Tuyết Y càng ngày càng gầy gò, cho dù ăn gì cũng đều nôn ra hết, cuối cùng dùng ánh mắt đau xót tới tận cùng nhìn bọn họ, Bùi Khê Minh để Tuyết Y rời đi là vì không nhìn nổi ánh mắt đó, không nghĩ tới thời gian xa cách lại là mười năm.

Còn sau khi Cố Tuyết Y rời đi, Cố Minh Hải liên tục tấn công chuyện làm ăn của công ty họ, có nhiều lần sắp không chống đỡ được, may là có Lam Lam giúp vượt qua thời kỳ nguy nan.

Cố Minh Hải gây khó dễ cho họ, cả đời này Liễu Mỹ Yến không thể quên được.

Bây giờ rốt cuộc cơ hội báo thù cũng đã tới!

Sắc mặt Cố Lệ Tình kinh hoảng, ả ta nhớ lại chuyện xảy ra trước kia.

“Con người của tôi là có thù tất báo, chuyện cô làm với chúng tôi, bây giờ tôi sẽ trả lại từng chuyện cho cô.” Giọng trầm thấp như gió độc thổi tới.

Sắc mặt Cố Lệ Tình tái nhợt, lớp trang điểm trên mặt bị nước mắt hòa tan nhìn bẩn vô cùng, giống một kẻ ăn mày trên đường phố.

Hết chương 6