Chương 72: Đó Là Đêm, Gió Mát Thổi Lên, Triệu Tịch Ngôn Lặng Lẽ Thu Dọn Hành Lý

[1]

Buổi sáng mùa thu mát mẻ và dễ chịu, vốn nên là thời gian thoải mái nhất, nhưng lại có người phiền não trong lòng, đứng ngồi không yên.

Đối mặt với một bữa sáng tinh tế trên bàn, Tiết Sĩ Văn nhíu mày sít sao. Ông ta khẳng định rằng hôm qua mình đã nói rất rõ rồi, chỉ cần Chu Thừa Vũ không ngu như heo thì chắc chắn sẽ hiểu ý của ông.

Nhưng tại sao, đến giờ hắn ta vẫn chưa qua nài nỉ?

Lẽ ra hắn ta nên đến vào đêm hôm qua. Chẳng lẽ nào hắn ta không sợ? Hay... là hắn ta không đặt Tiết Sĩ Văn ông vào trong mắt?

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Tiết Sĩ Văn ngày càng trở nên xấu xí hơn. Chỉ bằng với thân thế của Chu Thừa Vũ, mà lại dám xem thường ông ta à? Vốn chỉ muốn uy hiếp hắn ta một lần, dạy dỗ hắn ta một bài học, để hắn ta biết người nào nên động người nào không nên động là được. Nhưng bây giờ có vẻ như ông không nên mềm lòng, tên này rõ ràng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!

Hồ Ngọc Uyển cầm lấy một cái bánh nhỏ tinh xảo, một lúc lâu mà nàng ta vẫn chưa cho vào miệng. Đôi mắt nàng ta cẩn thận đảo quanh Tiết thị và Tiết Sĩ Văn, cuối cùng kìm lòng không được cất tiếng hỏi: "Cậu, Chu đại nhân có đến xin lỗi thật không ạ?"

Nếu Chu đại nhân sợ cậu, nếu hắn ta cúi đầu xin cậu tha thứ, thì tức nghĩa Hồ Ngọc Nhu cũng đến và xin lỗi nàng ta?

Tưởng tượng đến lúc Hồ Ngọc Nhu không thể không cúi đầu trước nàng, thậm chí phải khóc lóc van xin nàng ta nói giúp vài lời hay với cậu, để tha cho Chu Thừa Vũ, thì trên gương mặt sầu thảm nhiều ngày của Hồ Ngọc Uyển không khỏi hiện lên tia đắc ý. Đến khi ấy, nàng sẽ bàn điều kiện với Hồ Ngọc Nhu, để ả ta thuyết phục biểu ca, phải để huynh ấy đến cầu xin được cưới nàng trong quang cảnh kiệu tám người khiêng nở mày nở mặt.

Đến khi đấy, chính là biểu ca cầu xin nàng!

Nếu huynh ấy không dám tốt với nàng thì nàng tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho huynh ấy.

Tiết thị không biết con gái đang nghĩ gì, chỉ có vẻ căng thẳng nhìn em mình.

không biết tại sao, bà không hề tin chuyện này.

Tiết Sĩ Văn nhíu mày, im lặng một lúc, song ông cảm thấy chắc không có gì thay đổi. "Chắc chắn. Bây giờ chưa đến, nhưng sợ là đang trên đường đến thôi. Hoặc là hắn ta đang chuẩn bị quà gì đó, đến cầu người đâu chỉ nói miệng là được. Ngày trước hắn ta bắt nạt hai mẹ con tỷ thế nào, trong lòng hắn hiểu rõ.”

Hồ Ngọc Uyển luôn tin cậu mình không có gì không làm được, gật đầu, cắn một phát nửa cái bánh bao, bánh nhỏ hấp da mỏng thịt nhiều, ăn đến nỗi khóe miệng chảy dầu xuống. Nhưng nó ngon thật, nhịn đói cả ba ngày nên nàng ta ăn như thể hổ đói.

Nhưng đám người này đến khi ăn xong bữa trưa vẫn không chờ được người đến cửa.

Tiết thị không có chắc như nịch như em trai, lén lút sai người đi hỏi tin. Chờ đến lúc Tiết thị nhận được tin sáng sớm Chu Thừa Vũ đã rời khỏi huyện Trường Châu, đi đến Phủ Thành, bà vội vã chạy vào phòng báo cho Tiết Sĩ Văn.

Tiết Sĩ Văn rất tức giận, song bỗng chốc, trong lòng ông hiện lên nỗi hoảng loạn.

Đây là Chu Thừa Vũ thực sự không sợ?

Nếu hắn ta thực sự đến Phủ Thành, hắn ta lấy tự tin đâu ra?

Hay... hay hắn ta biết gì rồi?

Bản thân ông ta làm gì, tất nhiên ông ta biết rõ. Tiết Sĩ Văn nghĩ đến nếu chuyện ông làm bị bại lộ, sau đó có kết cục gì, thì gương mặt cũng mang mấy phần hoảng sợ.

"Sĩ Văn, đệ sao vậy?"Tiết thị vì không biết chuyện nên bấy giờ trên mặt bà chỉ có vẻ hoang mang.

Tiết Sĩ Văn không có lòng dạ nào giải thích cho bà biết, ông ta hiện phải về Phủ Thành gấp. Bất kể Chu Thừa Vũ có biết gì hay không, lần này ông ta nhất định phải hoàn toàn đánh gục hắn ta, vừa được hả dạ, mà còn trừ khử được hậu hoạn về sau.

"không có gì." Tiết Sĩ Văn không muốn làm Tiết thị lo lắng, chỉ lắc đầu: "Chẳng qua đệ phải quay lại Phủ thành ngay lập tức, đừng lo lắng, vấn đề này không lớn. Tỷ đừng quản bên Triệu gia kia nữa, trông chừng A Uyển đi, đệ giúp tỷ giải quyết bên đó." không có đồ gì mà dọn dẹp nên ông ta vội vã rời khỏi Hồ gia. Song, trước khi lên xe ngựa, ông quay lại nhìn Tiết thị đang lo lắng và Hồ Ngọc Uyển, mỉm cười thoải mái với họ. "Yên tâm đi, không có chuyện gì. "

Tiết thị không nhịn được dặn dò: “Bất kể ra sao, đệ phải lo cho bản thân trước.”

Tiết Sĩ Văn gật đầu, nhưng sau khi lên xe ngựa, ông dặn dò tên tùy tùng: "Tiết Đạt, ta có việc giao cho ngươi làm, làm xong sáng mai trở về sớm."

Tiết Đạt cung kính đáp lại, "Lão gia, ngài nói ạ."

Tiết Sĩ Văn vẫy tay, gọi hắn ta đến trước mặt, ghé vào tai thì thà thì thầm mấy câu. Tiết Đạt hơi ngạc nhiên, nhưng rồi hắn ta bình tĩnh lại. Có vẻ như việc này không phải mới làm một, hai lần, gật đầu không ngừng và đảm bảo.

·

Rốt cuộc cả trưa hôm nay Hồ Ngọc Nhu vẫn ngồi không yên, sai người mời Vũ huyện thừa đến.

Vũ huyện thừa đến thì đến, nhưng hắn ta hơi ngạc nhiên: "Phu nhân, ngài có việc phân phó ạ?"

Hồ Ngọc Nhu nói: "Ngươi có thể kể lại tình hình ngày hôm đó không? Đại nhân đi rồi, không hiểu sao lòng ta hơi hoảng loạn."

Vũ huyện thừa cũng đang hoảng đây, cũng không ghét vì người nọ là phận nữ, nhưng suy cho cùng phận nữ người ta vẫn là phu nhân của đại nhân. Hơn nữa, hiện nay, hậu viện của đại nhân còn tiếp khách từ Kinh Thành đến, người ta có thể không biết nhưng hắn ta biết rõ đó đều là khách quý cả. Nếu họ có thể ra tay giúp đỡ đại nhân thì chắc chắn ngài ấy không sao nữa.

Vũ huyện thừa lập tức kể lại từ đầu chí cuối, nói năng cặn kẽ.

Bởi vì lúc đó hắn ta có mặt tại hiện trường, nên hiển nhiên khung cảnh khác với lời kể khô khan của Phương thị. Theo những gì hắn ta nói, trước mắt Hồ Ngọc Nhu dường như hiện lên tình cảnh Tiết Sĩ Văn đến hôm qua. Người này là em trai của Tiết thị, chức quan cao hơn Chu Thừa Vũ một cấp, vì ra mặt cho Tiết thị nên tất nhiên thái độ ông ta không tốt đẹp gì.

Thậm chí thông qua lời kể của Vũ huyện thừa, cô có thể cảm nhận được sự khinh thường của Tiết Sĩ Văn, cảm nhận được sự cao cao tại thượng của ông ta. Thậm chí... sự khinh miệt của ông ta đối với Chu Thừa Vũ, Hồ Ngọc Uyển chỉ là một tiểu thư khuê các thông thường, nếu không có ai nhắc tới bên tai nàng ta, thì sao nàng ta có thể nói ra mấy lời Trung Thu đêm ấy.

Đó là lý do vì sao Chu Thừa Vũ sai sai trong đêm qua sao?