Chương 68: Chương 61-2: Đau, Đau Tới Mức Nàng Muốn Khóc Cũng Không Khóc Nổi 2

Sau một lúc lâu, Tạ Kiều bày ra biểu cảm gặp quỷ nhìn Hồ Ngọc Nhu. Lương Nguyệt Mai thì kiềm nén không nổi nữa. cô gập mình xuống nhuyễn giáp cười ha hả. Ôi trời, cô thực sự không ngờ nghĩ tới, sinh thời ở cổ đại này còn có thể gặp được một người phóng khoáng như vậy. Điều này không khỏi khiến cô hoài niệm thời còn đi học ở hiện đại, khi ấy bọn chị em phòng cô rảnh rỗi cũng hay so cái này.

Tiếng cười trong cỗ xe đằng sau lan tới xe đằng trước. Chu lão phu nhân nhìn sắc mặt không tốt của Tô thị, khuyên: "Đại tẩu con mới vào cửa không lâu, các nàng chưa gặp bao giờ, chắc muốn làm quen đây mà."

Khi đó Tô thị vừa mới gả tới, Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều cũng nhiệt tình với nàng không kém.

Tô thị gật đầu, đè nỗi không vui xuống đáy lòng và mỉm cười: "Con biết rồi nương, con không nghĩ nhiều." Nàng sờ bụng mình, nghĩ tới bảo bảo trong bụng. Nụ cười trênkhuôn mặt dần chân thành, “Huống hồ con đang mang thai, đại đường tẩu và đại đường ca đã thành thân hơn mười năm vẫn chưa có con, hiện dưới gối trống rỗng, con cũng không muốn lảng vảng trước mặt đại đường tẩu, tránh phải lát nữa khiến tẩu ấy buồn lòng.”

Chu lão phu nhân gật đầu, song không nói nữa. Lương Nguyệt Mai là công chúa được sắc phong, thái độ làm người của đại điệt nhi bà cũng rõ ràng, dẫu cả đời này Lương Nguyệt Mai vô sinh, nó cũng không nạp thiếp.

Mà trước cỗ xe của bà, ba anh em Chu gia đang trò chuyện, nghe thấy tiếng cười vui vẻ sau lưng. Chu Thừa Vũ hơi cau mày, hơi đứng ngồi không yên nhìn vào rèm xe ngựa.

Chu Thừa Hồng vỗ vai chàng ta và mỉm cười: "Đừng lo, có đại tẩu ở đâu, có tẩu ấy bảo vệ, nhị tẩu đệ không khi dễ được vợ đệ đâu!"

Nhìn hai vị ca ca, Chu Thừa Duệ nở nụ cười không phúc hậu. hắn nói: "Chuyện này thìkhó nói lắm. Nhị tẩu nhìn thấy tam tẩu, nói không chừng lại tức, muốn ra sức bắt chẹt chăng."

Người từ Kinh tới, thứ tự gọi theo gia tộc.Chu Thừa Duệ chỉ có thể gọi Chu Thừa Duệ là tam ca, Hồ Ngọc Nhu là tam tẩu.

Lời này vừa dứt, Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Hồng bắn ánh mắt nguy hiểm về phía hắncùng một lúc.

Khoảnh khắc tiếp theo, Chu Thừa Hồng không chút lưu tình gõ đầu hắn. "Bậy bạ! Cho đệ nói bậy này! Nhị tẩu đệ đã sanh cho ta hai đứa, hiện tại trong mắt hay trong tim đều chỉ có mỗi ta! Còn nói bậy nữa ta đập chết đệ!"

Chu Thừa Duệ không dám động thủ cùng ca ca, chỉ có thể ôm đầu mà chịu.

Chu Thừa Vũ nãy giờ ở ngoài, thực sự co chút lo ngại. không phải thấy Tạ Kiều còn nhớ thương chàng mà chàng lo cho Hồ Ngọc Nhu không biết làm sao để chung đụng hòa hợp với Tạ Kiều và Lương Nguyệt Mai.

Hai người có thân phận cao quý như vậy, sợ rằng Hồ Ngọc Nhu bị hai người dọa sợ.

May mắn thay, rất nhanh chàng đã có cơ hội. Cỗ xe mới chạy vào không lâu đã bị dòng người chặn lại. âm thanh tiếng thổi kèn và người người bàn tán xôn xao, dường như đang có việc vui gì.

Chu Thừa Vũ nghĩ ngay tới Triệu Tịch Ngôn. Chàng cũng không biết nhà họ Triệu ngụ ở đâu, nhưng hôm nay là ngày lành của hắn và Hồ Ngọc Uyển, đây chắc không sai được.

Chẳng lẽ mọi người cảm thấy hứng thú với hôn lễ của vị giải nguyên lang này, thế nên vây hết tới xem?

Y còn đang ngẫm có nên đổi đường khác đi hay không, thì chàng bỗng nghe thấy tiếng hít vào của đám đông, hết thảy tưng bừng nhộn nhịp đều im bặc, sự yên tĩnh quá lạ lùng.

Chu Thừa Hồng bị thu hút. "Chuyện gì xảy ra? đang xảy ra chuyện gì thế?"

Chu Thừa Duệ nói: "không biết, đệ qua đó xem thử."

hắn bên này xuống xe, liền phát hiện có nhiều người chen chúc trước mặt hắn, đừng nói chi là xe ngựa qua, một người đi đã khó lắm rồi.

Chu Thừa Hồng cũng xuống xe ngựa theo.

"Chuyện gì thế, diễn đại hí kịch à?", hắn nói xong, song hơi bận tâm nhìn Chu Thừa Vũ đang định xuống, "Thừa Vũ, không phải bạo loạn chứ?"

Nếu thật, thì chức Huyện thái gia đệ ấy làm không khỏi vô dụng quá.

Tiếp đó, Tạ Kiều cũng xuống xe, xe đột nhiên ngừng chạy. Nàng lại là người thích náo nhiệt, đương nhiên phải chạy ra xem rồi. Nàng đi xuống, Lương Nguyệt Mai và Hồ Ngọc Nhu chỉ có thể đi theo.

Chu Thừa Vũ thấy thế, biết tính của nàng không làm chuyện không cần thiết, nên dặn dò Chu Thừa Duệ, "Gọi vợ đệ bên đó quay lại, trước hết chuyển sang đường khác, nàng, nương và ba đứa nhỏ về nhỏ. Bên này có ta và nhị ca đệ ở lại là được, đệ đưa họ về xong rồi đến."

Chu Thừa Hồng bảo vệ Tạ Kiều, mặt khác Lương Nguyệt Mai cũng dẫn theo mấy tên thị vệ. Bên người cô còn có hai nha hoàn biết võ. Chu Thừa Vũ bảo vệ Hồ Ngọc Nhu đi đầu, cả nhóm cứ thế chen lên.

Dân trong huyện Trường Châu đều biết Chu Thừa Vũ, tất nhiên dồn dập nhường đường. Tuy nhiên, càng đến gần, Hồ Ngọc Nhu càng cảm thấy quen thuộc. Đợi nhìn thấy cây cổ thụ già nghiêng ngã, cuối cùng cô cũng nhớ ra. Đây là nhà của Triệu Tịch Ngôn!

Vậy là lúc này, Triệu tịch Ngôn đón dâu, mấy người này nhốn nhao bủa vây ở đây làm gì? Gương mặt cô nghiêm túc suy nghĩ không tự nhiên, bất chợt có một giọng nữ chát chúa nức nở vang lên từ đằng trươc: "Tịch Ngôn, con có biết con đang nói gì tại đây không?"

Hình như là Hồ thị.

Ngày trọng đại mà họ làm gì vậy?

Đẩy đám đông hóng chuyện ra, Hồ Ngọc Nhu và Triệu Tịch Ngôn đứng lên hàng đầu. Kiệu hoa đỏ thẫm dừng trước cửa Triệu gia, nhưng tân lang quan lại không mặc hỉ phục, hỉ phục bị y ném lăng lóc trên mặt đất, mà y mặc bộ áo cà sa xanh nhạt, đứng thẳng trước cửa.

Gương mặt đầy vẻ lạnh lùng.

"Con tự nhiên biết, con đã nói, con sẽ không cưới Hồ Ngọc Uyển." Y cất lời, không có chút cảm xúc trong giọng nói. "Nàng trước đó không cần thanh danh của bản thân, nữ tử không biết liêm sỉ nói với người ngoài thích Chu đại nhân. Sau đó lại dùng lý do ái mộ ta mà hãm hại đại tỷ phải gả cho Chu đại nhân. Chu đại nhân đại nhân đại nghĩa không tính toán với nàng ta, nhưng sao ta có thể cưới một ả vô liểm sỉ đê tiện như thế, phẩm hạnh xấu xa như vậy?"

không biết liêm sỉ, đê tiện vô liêm sỉ.

Hồ thị cảm thấy mình sắp phát điên. "Tịch Ngôn! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa, chúng ta nhanh chóng đón vào nhà, người cũng đã ở trước cửa rồi!"

Triệu Tịch Ngôn là giải nguyên gia, nói lại có lý, thậm chí còn mang Chu Thừa Vũ ra. Họ hàng Hồ gia đưa dâu cũng không dám hé răng, em trai của Hồ Ngọc Uyển, Hồ Phỉ, sợ sắp phát khóc.

Triệu Tịch Ngôn không hề lay chuyển, ra tay ngăn cản Hồ thị. “Nương, con đã bảo, con không cưới. Nếu nương cứ khăng khăng cho nàng ta vào nhà, nàng cũng khôngphải thê của ta.”

Vậy là của ai?

Của cha y?

Nghe ra hàm ý của Triệu Tịch Ngôn, Hồ thị tát y một cái vang dội. Đồ súc sinh, giờ mới nói không cưới, mặt mũi Triệu gia bị nó vứt hết! Còn bà... sao bà có mặt mũi gặp đại ca, có mặt mũi nào về nhà mẹ đẻ? Tất cả người thân và bạn bè Hồ gia sợ là không muốn nhìn thấy bà nữa?

một vụ bê bối như vậy, cha Triệu sớm trốn mất bóng..

Hồ thị cũng muốn trốn, nhưng cháu gái bà vẫn ở cửa.

Hồ Ngọc Uyển không nhịn được nữa từ trong kiệu đi ra, vứt khăn voan xuống đất, nước mắt giàn giụa nhìn Triệu Tịch Ngôn, "Biểu ca, sao huynh có thể đối xử với ta như vậy!"

Cõi lòng cô tràn ngập hạnh phúc lên kiệu hoa.

Nhưng bây giờ, lại giống như giữa tháng mười hai bị người ta tạt một chậu nước lạnh.

Đám đông vây coi trò hay lớn vậy, bắt đầu nhỏ giọng xôn xao. một số người biết chuyện cũ, thấy Hồ Ngọc Uyển ác giả ác báo. một số người khác lại không tin Hồ Ngọc Nhu vô tội, giờ thì nhận thấy Hồ Ngọc Nhu vô tội thật. Còn số còn lại thấy Triệu tịch Ngôn quá đáng, đây là hủy cả đời Hồ Ngọc Uyển còn gì, một tiểu cô nương can trường một chút, biết đâu đi tìm chết.

Triệu Tịch Ngôn làm như không nghe thấy.

Thời điểm y quyết tâm làm như vậy, y đã biết hành động này sẽ gây ảnh hưởng tới bàn thân. Nếu y đã không còn quay về được với A nhu, thì dù cho tương lai có tiến xa tới đâu cũng đâu có cơ hội đoạt nàng về. Danh tiếng thì có là gì?

Y không sợ chút nào.

"Vậy ngươi cảm thấy ta nên đối với ngươi thế nào?" Y lạnh lùng nói.

Nước mắt của Hồ Ngọc Uyển ào ạt rớt xuống, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, biểu ca ôn tồn lễ độ lại có ngày trở nên đáng sợ như vậy. Nàng khóc lóc: "Muội thích huynh biết bao, từ bé đã thích, còn trong mắt huynh chỉ có mỗi đại tỷ. Nhưng nhiều năm trôi qua, trong mắt muội chỉ có mình huynh. Muội... muội đúng là có lỗi với đại tỷ, nhưng với huynh thì không! Muội đối với huynh không tốt sao, nhiều năm qua, muội còn đối với huynh chưa đủ tốt sao? Đại tỷ hận muội có lý do, còn huynh, sao huynh có thể đối với muội như vậy? Huynh đối với muội như vậy, huynh không thấy với muội quá ác sao? Muội chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với huynh mà! Chính huynh và dượng điphủ thành tham gia thi cử, cũng chính muội đây khuyên nương đưa bạc cho hai người làm lộ phí!"

Tạ Kiều ở một bên xem náo nhiệt, thấy Hồ Ngọc uyển khóc thương tâm như vậy, nàng không tự chủ nhớ lại năm tháng đơn phương Chu Thừa Vũ. Đôi mắt dần dà ửng đỏ, vì không biết bọn họ có can hệ với Hồ Ngọc Nhu, không suy nghĩ đã mở miệng với Lương Nguyệt Mai bên cạnh: "Đúng vậy, tên nam nhân này hơi quá. Tiểu cô nương này thích y nhiều vậy, lại chưa từng làm chuyện sai trái với y. Y không thương người ta thì nói thẳng, tội gì đồng ý thành thân với người ta, người người tới trước cửa, vậy mà đi đổi ý, còn làm nhục người ta trước mặt mọi người."

Lương Nguyệt Mai cau mày, song cô cảm thấy vấn đề này không đúng lắm. Mới chỉ nghe hai ba câu, đâu hiểu hết sự tình, thế nên không bàn luận.

Chỉ thấy Triệu Tịch Ngôn nghe xong lời Hồ Ngọc Uyển, thế mà cười ha hả, “thậtkhông? Ngươi thích ta, chưa từng làm chuyện có lỗi với ta. Ngươi hại người ta yêu, ngươi bức người ta yêu gả cho người khác, vậy mà còn không có lỗi với ta? Ngươi thích là thích, còn ta yêu thì không phải yêu sao? Coi như không phải, thì nhân phẩm ngươi cũng xấu xa, lòng dạ ác độc, người như ngươi, có xứng đàm luận về tình yêuư?" Sau một hồi, y đúng là không biết chuyện Hồ gia cho lộ phí, nên y nói: "Ngươi có thể yên tâm, nợ nhà ngươi bao nhiêu tiền, ta sẽ trả lại không thiếu một đồng."

Hồ Ngọc Uyển luôn cảm thấy rằng nàng không có lỗi với Triệu Tịch Ngôn. cô vẫn luôn cố gắng, gả tới đây cứ cố giả dịu dàng, một lòng tin rằng sớm muộn gì cũng sưởi ấm trái tim Triệu Tịch Ngôn. Nhưng giờ phút này, sự lạnh lùng của Triệu Tịch Ngôn, sự vô tình của Triệu Tịch Ngôn, nhưng mỗi thứ đều giống như một thanh rồi một thanh kiếm sắc bén, lột ra trái tim nàng, đâm mạnh vào.

Đau, đau tới mức nàng muốn khóc cũng không khóc nổi, khuôn mặt tái nhợt, chân mềm nhũn té xuống mặt đất.