Chương 27: Đại Nhân, Chàng Thật Tốt!

Đổingười đi theo học hỏi?

Trong lúc nhất thời, Chu Thừa Vũ đúng là không nghĩ ra ai khác thích hợp hơn Tô thị.

Cha của Tô thị là chính tứ phẩm Lại Bộ Thị Lang, từ khi còn nhỏ, cô ta đã được nhận sự bồi dưỡng của đại tiểu thư chính thống. Kỳ thực nếu ban đầu không phải Tô thị coi trọng nhị đệ, bất luận về gia thế hay năng lực thì nhị đệ đều không cưới nổi tiểu thư con dòng chính quan chính tứ phẩm như Tô thị.

Tô thị vào cửa hơn sáu năm, chuyện gì cũng tốt cả. Bất kể là khách tới thăm, hay hoa hồng nhập cổ phần chia chác, hay bố trí người làm ở diền trang, còn những quy củ dành cho hạ nhân trong nhà......mỗi một việc cô ấy đều quản rất tốt.

Những năm đó chàngchẳngmàng tới, còn mẹ thì mù mờ luống cuống tay chân quản lung tung. Sau này Tô thị vào cửa, có thể nói chàng là người đầu tiên thở phào nhẹ nhõm hơn cả mẹ. Nếu lúc đó khôngphải nhị đệ cưới Tô thị nhanh thì e là chàng nhịn không được cưới vợ gấp quá.

May mà có Tô thị vào cửa, chàng mới có thể chờ mãi tới bây giờ.

Thế nhưng thái độ thê tử mình...

Chu Thừa Vũ vô thức vỗ nhẹ lưng Hồ Ngọc Nhu, cân nhắc chốc lát, hỏi: "Nàng thật không thích nhị đệ muội?"

Rất không thích nhé.

Chỉ là Hồ Ngọc Nhu không nói thẳng thừng ra, thấy Chu Thừa Vũ như người anh em tốt giải đáp băn khoăn với cô, cô thử mạo hiểm không thèm che giấu, nhếch miệng nói. "Chỉ là tính tình không hợp thôi".

Trong lòng Chu Thừa Vũ hơi nghi ngờ, mặc dù, chàng chỉ tiếp xúc với Hồ Ngọc Nhu vài ngày, nhưng cũng xem như hiểu Hồ Ngọc Nhu, huống hồ trước đó còn sai người đi nghe ngóng tin tức về nàng. Nàng không phải dạng yếu đuối, cũng không tùy hứng, không chủ động gây chuyện, thậm chí gặp chuyện đều im lặng chịu đựng cả, lúc ở nhà mẹ đẻ ăn không ít thiệt thòi của Hồ tam tiểu thư cho.

Thế mà giờ đây...... có thể khiến nàng chủ động mở miệng nói câu không muốn học vơi Tô thị, chuyện này đủ để cho thấy, nàng không thể chịu nổi nữa.

Nhưng nhị đệ muội làm người xưa này luôn luôn khiêm tốn, mọi thứ đều chu đáo, mặt nào cũng hài lòng, thế thì sao lại cứ có chuyện không hòa hợp với vợ mình?

Chắc là, có chuyện gì đó hiểu lầm.

Chàng nhanh chóng nhớ lại cuộc trò chuyện vừa nãy với Hồ Ngọc Nhu qua một lượt, nhớ tới chuyện nạp thiếp Hồ Ngọc Nhu mới đề cập, đoán là rất có khả năng lời này của Tô thị chọc thê tử mới cưới của chàng mất hứng rồi. Có điều nếu chỉ là chuyện này, Hồ Ngọc Nhu không nên để bụng quá, còn Tô thị cũng không nên vì thế mà sắp xếp Khổng ma ma đi tìm chàng...... Bây giờ nghĩ lại, cảm giác thế nào cũng giống như Khổng ma ma có ý cáo trạng vậy?

Có lẽ chàng suy nghĩ nhiều rồi.

Song nhị đệ muội quả thật làm hơi quá, chàng và Hồ Ngọc Nhu còn đang tân hôn, vậy mà canh ngay lúc này nói chuyện nạp thiếp, mà còn do chính đệ muội nhắc tới, có phần không hợp lẽ.

Đây có lẽ là do mẹ tâm sự vớ vẩn cùng nhị đệ muội rồi.

Có vẻ như chàng cần nói chuyện với mẹ mới được.

"Nếu vậy, chờ qua đoạn thời gian này, ta cho mời Huyện thừa phu nhân Phương thị đến trò chuyện với nàng." Chàng là một đại nam nhân, can thiệp vào chuyện hậu trạch không được, tìm Phương thị đến dạy cho Hồ Ngọc Nhu, mình ở bên chỉ điểm cho nàng một hai chỗ là đủ rồi.

Mặc dù Hồ Ngọc Nhu không biết Phương thị là ai, có điều chỉ cần không phải là Tô thị là mừng rồi.

cô ngay lập tức mỉm cười, gật đầu, "Được!" Lại nhớ tới còn có Quản ma ma dưỡng thương ở nhà sau, "Tôi còn có Quản ma ma nữa, là người mới vừa vào phủ hôm qua ý, bà là người mẹ để lại cho tôi. Năm xưa bà là đại nha hoàn bên cạnh mẹ, lúc mẹ tôi còn quản gia, bà là người bên cạnh giúp đỡ. Tuy rằng...... tuy rằng nhà tôi là thương gia, nhưng cũng phải quản mấy chuyện trong nhà thôi, có lẽ tương tự mà, phải không? Còn có phu nhân Huyện thừa ở đó, có hai người chỉ bảo, tôi nghĩ hẳn là tôi học không tệ đâu."

Chu Thừa Vũ bật cười, chàng thật không ngờ, vợ mình đối với Tô thị như lâm phải đại địch vậy.

Chàng không muốn nàng gặp nhiều áp lực, "Nàng đừng lo lắng, mặc dù đại phòng và nhị phòng sớm muộn gì cũng tách ra, nhưng không phải bây giờ. Nhị đệ bên kia dù xuôi buồm thuận gió, e là cũng phải mất hai ba năm mới có thể mang nhị đệ muội về kinh thành được. nói cách khác, nàng còn có hai ba năm để học, huống hồ còn có ta bên cạnh giúp nàng kia mà. "

Ngữ khí Chu Thừa Vũ dịu dàng, lời nói ra càng khiến lòng người ta ấm hơn.

Hồ Ngọc Nhu vốn bị chàng ôm ấp vào trong ngực, lần này nàng cảm động trong lòng, kìm lòng khôngđậu ngồi yên ắng lại, ôm chầm lấy hông Chu Thừa Vũ. Vùi mặt lòng ngực chàng, nỉ non: "Đại nhân, chàng thật tốt!"

Khi cô đọcngôn tình, cô thích điểm gì ở Chu Thừa Vũ?

cô thích tác giả miêu tả chàng đẹp, thích chàng thiện lương, thích chàng quân tử, thích cách chàng đối xử lễ độ với phái nữ, thích chàng xuất thân không tốt nhưng không ngừng phấn đấu, thích chàng rồi thương tiếc chàng, sau đó phát hiện ra cha mình là dạng người đó, đại nghĩa diệt thân.

Có điều cô không hài lòng sách này ở chỗ kết thúc chút nào, gần như ai cũng HE cả, vậy mà không có chỗ nào nhắc tới chàng cả.

Bây giờ xem lại, xuyên qua phen này, được gả cho chàng, không xấu tí nào.

Chàng dường như... còn tốt hơn trong ngôn tình nữa. không, là tốt hơn trong ngôn tình, rất rất rất nhiều!

Đêm nay Chu Thừa Vũ không đi.

Hồ Ngọc Nhu tắm trước rồi về phòng, lau khô tóc chải kỹ, lại kiểm tra áo lót chắc chắn không có vấn đề, lúc này mới thành thành thật thật nằm bên ngoài. Chờ bên tai truyền đến tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ, cô mới vội nhắm chặt mắt giả vờ ngủ, nghĩ đến chuyện tí nữa có thể phát sinh, cô không thể không căng thẳng.

Chu Thừa Vũcũng gội đầu, lau khô tóc bằng khăn sạch ở tịnh phòng xong mới ra.

Mới bước vào cửa, chàng đã thấy Hồ Ngọc Nhu ngủ thiếp đi.

Chàng hơi ngập ngừng, củng cố tư tưởng trước đó của mình.

đã là vợ chàng rồi, thế thì chàng nghĩ nhiều là không cần thiết. Còn không bằng nghĩ cách để tim nàng chỉ ở trên người chàng, cả đời này nhìn một mình chàng là được.

Sải bước tới cạnh giường, đầu tiên là đưa tay sờ vào tóc Hồ Ngọc Nhu, thấy thực sự khô rồi, chàng mớikhom lưng bế Hồ Ngọc Nhu lên.

Đột nhiên bị bế lên, Hồ Ngọc Nhu hết hồn nắm lấy ống tay áo Chu Thừa Vũ.

anh ta định làm gì vậy hả?

Chẳng lẽ không muốn ở trên giường à?

Nghe bảo lần đầu rất đau đớn, không ở trên giường mà ở chỗ khác, cơ thể này có thể chịu nỗi sao?

Chu Thừa Vũ nhìn mí mắt nàng run run rẩy rây mấy cái, buồn cười lắc đầu

Vẫn còn là tiểu cô nương cơ.

Đặt nàng vào phía trong giường, chàng nào còn tâm tư đọc sách, thổi tắt nến rồilên giường. Ngày lành tháng tốt cảnh đẹp thế này, đọc sách làm chi ôm vợ ngủ ngon tốt hơn không.

Hồ Ngọc Nhu mừng là nến đã tắt rồi, cô bị Chu Thừa Vũ ôm vào lòng, dính vào lòng ngực nóng bỏng vô cùng. Nếu không, hình ảnh cô đỏ mặt do suy nghĩ đen tối bị Chu Thừa Vũ nhìn sạch sành sanh rồi. Mà giờ đây dường như chả có chỗ nào tốt hơn, lồng ngực này khiến mặt cô như bị phỏng, màbờ eo nhỏnhắn của cô còn có bàn tay lớn khẽ khàng sờ mó, vậy mà - cô cảm giác như có dòng điện chạy qua người.

Đối với chuyện chưa biết này Hồ Ngọc Nhu vừa tò mò vừa sợ hãi, cô nắm chặt cổ áo Chu Thừa Vũ, thỉnh thoảng người thoáng run rẩy qua.

cô không biết người khác thế nào, còn mình thì cực kì để ý lần đầu tiên của con gái. Nhất định phải là người mình thích và thích mình, sẵn sàng cùng cô đi đến cuối đời mới được. cô biết bản thân mình rất thích Chu Thừa Vũ, nhưng tình cảm này còn chưa tới ngưỡng tình yêu. Nhưng dẫu sao cô đã là vợ của chàng, cô cũng nguyện ý giao bản thân mình cho chàng.

Thực ra sâu trong lòng cô hiểu được, Chu Thừa Vũ sợ rằng cònchưa thích cô.

Dù chàng đối xử với cô tốt, dù chàng vừa mở tâm tư tâm sự với cô, dịu dàng là thế, kiên nhẫn là thế, nhiều lắm chỉ là chút hảo cảm nhỏ nhoi, bởi vì mình là thê tử của chàng ta mới thế thôi.

Nghĩ thế, phần cam tâm tình nguyện của Hồ Ngọc Nhu pha lẫn chút xíu khó chịu.

Ngay cả một chút xíu thì Chu Thừa Vũ vẫn cảm nhận được, người trong vòng tay chàng chắc chắn biết được đêm nay chàng muốn gì, cho nên người nàng đều cứng ngắc, đôi lúc còn run rẩy sợ hãi. Dù cho chàng vỗ về lưng an ủi, vẫn chẳng có tác dụng gì cả.

Có vẻ như lòng nàng còn chưa hoàn toàn mở cửa cho chàng vào.

Lòng còn nhớ thương biểu ca của nàng sao?

Có lẽ không, nhưng chính nàng không thả lỏng, không chuẩn bị sẵn sàng.

Là trượng phu, Chu Thừa Vũ tự nhiên xấu hổ hỏi Hồ Ngọc Nhu có phải nàng chưa quên biểu ca phải không, hay chưa đủ thích chàng, hay vẫn chưa sẵn sàng. Chàng chỉ có thể tin theo cảm nhận của mình, nếu Hồ Ngọc Nhu đã thế thì chàng chờ nàng vậy.

Dù sao thì,quan hệ giữa chàng và nàng trong đêm nay đã coi là một bước tiến lớn, nếu thêm bước nữa dường như là nhanh quá.

Chu Thừa Vũ nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên eo Hồ Ngọc Nhu ngừng vỗ, nhưng thủy chungkhông rời đi. Nhận thấy tiếng hít thở chàng ta đều đặn dần, Hồ Ngọc Nhu hơi ngạc nhiên, song nhanh chóng mừng rơn, cơ thể mền xuống, với tay ôm eo Chu Thừa Vũ.

cô và Chu Thừa Vũ chỉ mới mở mang tâm tình, bây giờ là thời gian tốt để tâm sự có tiếng nói chung, vẫn là nói chuyện yêu đương trước đi, sau đó làm...... thì làm!

Hồ Ngọc Nhu vào giấc rất nhanh.

Lần đầu tiên trong đời bị một người phụ nữ ôm, Chu Thừa Vũ sao có thể ngủ được?

Chàng chỉ giả vờ thôi, không ngờ Hồ Ngọc Nhu ôm chàng ngủ nhanh tới vậy. Chu dù nửa đêm chịu hết nổi muốn đi tắm nước lạnh, cũng bị nàng ta ôm chặt không có cơ hội đi. Thế là đêm nay, chàng đành niệm thanh tâm chú tới khuya.

Sáng thức giấc, Chu Thừa Vũ không còn ở đây nữa.

Tú Hươngxin nghỉ cho Tú Vân, cùng với A Quỳnh hầu hạ Hồ Ngọc Nhu rửa mặt buổi sáng.

A Quỳnh giúp Hồ Ngọc Nhu chải tóc, liếc Tú Hương, nói : "Tiểu thư, hôm nay, lúc đại nhân đi còn dặn dò bọn nô tỳ, nói tiểu thư còn đang ngủ, bọn nô tỳ không được làm phiền người nha."

Hồ Ngọc Nhu cười cười, trong lòng toát ra ba phần ngọt ngào.

"Chải lẹ đi, chúng ta còn phải qua bên nương nữa." Sáng sớm người kia đã đi, Hồ Ngọc Nhu muốn nhanh chóng gặp chàng.

A Quỳnh dứt khoát lẹ làng, lại quay sang lườm Tú Hương.

Lòng Tú Hương lửa giận hừng hực, nhưng không dám phát tác. Thực ra, thấy bộ dáng tiểu nhân đắc chí của của A Quỳnh, nàng hận không thể gào lên với Hồ Ngọc Nhu: Đắc ý gì chứ, coi như lão gia không nổi giận thì sao, coi như lão gia ở lại phòng thì sao, lão gia cũng đâu thèm chạm vào ngươi!

Thực sự không hiểu đắc ý gì cái gì!

Hôm nay người bị chọc điên không chỉ có Tú Hương, lúc ăn sáng ở chỗ Chu lão phu nhân, Tô thị ngồi đối diện Hồ Ngọc Nhu, thấy Chu Thừa Vũ gắp mấy món cho Hồ Ngọc Nhu, giận tới nỗi mặt mày xanh mét.

Sao có thể như vậy, chẳng phải Khổng ma ma đã nói chuyện với đại bá rồi sao?

Sao đại bá không những không nổi giận mà còn tốt với Hồ Ngọc Nhu như vậy?!