Chương 15: Triệu Tịch Nghiêm:

"Lão gia!"

"Cha!"

Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển đều sợ hãi hét lên cùng lúc, vội vàng chạy đến trước mặt Hồ Lĩnh.

Bàn tay Hồ Lĩnh run dữ dội, đối với vợ con chạy đến cũng không quan tâm, chỉ nhìn Chu Thừa Vũ, "Chu......Chu đại nhân, ruốt cuộc ngài muốn thế nào?"

Muốn thế nào?

Y là quan phụ mẫu huyện Thường Châu, cho dù y bị mẹ con Hồ gia này tính kế, y có thể làm gì?

Đây đâu phải tội chết.

Chỉ là tức giận trong lòng không xả không được. Ban đầu chỉ mình y thấy giận, tới Hồ gia y mới phát giác ra từ trên xuống dưới Hồ gia vậy mà ngoại trừ tiểu cô nương kia che chở Hồ Ngọc Nhu ra, những người khác dường như đều muốn bức chết nàng. Chính y bị chọc giận thì còn có thể không phát tác, nhưng giờ đây Hồ Ngọc Nhu đã gả cho y, công bằng này y nhất định phải đòi lại thay nàng!

Chu Thừa Vũ cong tay gõ nhẹ một cái lên bàn, nói nhẹ nhàng: "Nghe lời nhạc phụ nói kìa, mặc dù chuyện này khiến ta vô cùng mất hứng, nhưng đến cùng lại cưới được thê tử hợp ý mình. Cho nên ta đây không có gì để nói, huống hồ gì đây là chuyện nhà Hồ gia, nhạc phụ là chủ một nhà, ngài xem liệu đó mà giải quyết. ”

trên mặt Hồ Lĩnh tràn đầy vui mừng, nhưng ý cười không lan đến đấy mắt, sắc mặt trắng nhợt.

Để ông liệu đó mà giải quyết, ông giải quyết ra sao, giải quyết thế nào thì mới làm Chu đại nhân ngài hài lòng?

Đây vốn dĩ đâu phải tha cho vợ con ông, mà đơn giản là đang làm khó dễ ông đây!

Chu Thừa Vũ thì không muốn ở lại Hồ gia thêm chút nào nữa, người Hồ gia này từ trên xuống dưới đều khiến y chán ghét. Đương nhiên trừ ra người giờ phút này đang được y nắm tay, "Phu nhân, có vẻ như hôm nay chúng ta phải đi ra ngoài ăn cơm rồi, tới Đức Hưng lâu thế nào?"

Đức Hưng lâu là đại tửu lâu có chi nhánh rộng khắp cả nước, cũng là tửu lâu tốt nhất ở huyện Trường Châu này.

Mặc dù Hồ Ngọc Nhu mới đầu chưa hiểu ẩn ý của Chu Thừa Vũ, nhưng nhìn mặt Hồ Lĩnh trong nháy mắt trắng bệch, có thể đoán chắc gần xong rồi. Cho nên lúc này đương nhiên gật đầu, không cần nói gì cả.

Hai người tay trong tay đi ra, Hồ Lĩnh ngập ngừng gọi Hồ Ngọc Nhu, "A Nhu, A Nhu..."

Hồ Ngọc Nhu giả bộ không nghe thấy, nhưng đến cửa đột nhiên dừng lại, cô quay đầu nhìn Hồ Ngọc Tiên còn ngơ ngác đứng đó, nhìn Chu Thừa Vũ hỏi ý, "Đại nhân, thiếp xưa kia ở nhà chỉ có Tứ muội là thân nhất, ngày sau có thể mời nàng sang để trò chuyện với thiếp không? "

Hôm nay Hồ Ngọc Tiên đứng về phía cô, cô sợ là mình mới ra cửa thì Hồ Ngọc Tiên liền bị Hồ Lĩnh hay Tiết thị thu thập.

Chu Thừa Vũ gật đầu, tiếp lời nói với Hồ Ngọc Tiên: "Tứ muội, đại tỷ muội cả ngày đều rảnh rỗi, nếu muội có thời gian rảnh, tới nhà bồi đại tỷ muội"

Hồ Ngọc Tiên phản ứng lại, gật đầu lia lịa, "... vâng, vâng, đại tỷ phu."

Đại tỷ phu?

Danh xưng này nghe khá hay đấy.

Miệng Chu Thừa Vũ khẽ nhếch, nhẹ nhàng gật đầu, coi như đáp ứng.

Hồ Ngọc Nhu nhìn Hồ Lĩnh, cô không muốn gọi ông tiếng cha tí nào, nhưng đây là cổ đại, trăm hay lấy hiếu làm đầu. cô không gọi, thì ảnh hưởng đến danh tiếng của cô, nhưng ảnh hưởng lớn hơn lại là Chu Thừa Vũ.

"Cha, Quản ma ma là ma ma bên người nương để lại cho ta, giờ con đã xuất giá rồi, phu nhân cũng không nên tiếp tục giữ Quản ma ma lại. Ta cho người theo sau phu nhân, nâng Quản ma ma về được chứ?” cô thương lượng.

Nâng?

Hồ Lĩnh nhìn người cúi đầu không dám nhìn ông, song Tiết thị bị nhìn theo bản năng run lên, chỉ thấy khoảnh khắc này bà giận tới mức không thể thở được.

“Ta cho người đưa bà ta tới” Hầu như những lời này được rít từ kẽ răng ra. nói xong, Hồ Lĩnh dời tầm mắt khỏi người Tiết thị, nhìn về phía Hồ Ngọc Nhu.

Trong ánh mắt tràn đầy vẻ trách cứ, sợ là con nít ba tuổi cũng nhìn ra ấy chứ.

Hồ Ngọc Nhu không trả lời nữa.

Chu Thừa Vũ nắm tay Hồ Ngọc Nhu băng từ tiểu viện chính rồi đi hết hành lang xa dài, rẽ vào một góc cho đến khi thân ảnh biến mất. Hồ Lĩnh mới rốt cuộc nâng tay, bàn tay cứng rắn hướng tới mặt Tiết thị định đánh.

Lúc này Tiết thị ngẩng mặt lên, khuôn mặt bà đầy nước mắt, vẻ mặt sợ hãi trắng bệch, răng nghiến chặt môi dưới, đôi môi có vài vết máu.

Bàn tay Hồ Lĩnh cứ thế dừng lại.

"Nguyệt Thu, bà, bà làm ta thất vọng quá!", Ông thất vọng nói.

Tiết thị mở to miệng, nhưng không nói một lời, bà lôi Hồ Ngọc Uyển, cả hai quỳ xuống trước mặt Hồ Lĩnh. Hồ Ngọc Uyển lại nghĩ tới cậu mình thần thông quản đại, nhưng thấy phản ứng của cha mẹ vậy cũng biết điều không nói gì. Nàng thành thành thật thật quỳ xuống, chỉ lặng lẽ nhìn xem Tiết thị.

Bờ môi Tiết thị động đậy, cuối cùng lên tiếng: "Ngàn sai vạn sai, đều là người làm mẹ ta đây sai, lão gia cứ phạt. Cho dù là đánh hay giết, ta cam đoan không nói một lời nào ra ngoài, chỉ có...... A Uyển tuổi nhỏ không hiểu huyện, A Phỉ căn bản không biết gì cả, cầu xin lão gia tha cho hai tỷ đệ bọn chúng."

"Nương..." Hồ Ngọc Uyển sợ hãi, ôm chặt lấy cánh tay Tiết thị.

Hồ Lĩnh biết ý Tiết thị, đây là ám chỉ là chỉ cần không liên quan gì đến hai đứa trẻ, thì bất kể ông trừng phạt bà ra sao cho Chu Thừa Vũ nhìn, bà đều mặc kệ không cáo trạng với nhà mẹ đẻ.

Nhưng ông cũng hiểu, chuyện sai này nhất định là do A Uyển

A Uyển từ nhỏ được chiều chuộng, Tiết thị thương nàng còn hơn cả A Phỉ, lần này nếu không phải do A Uyển ầm ĩ quá trớn, Tiết thị sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vầy.

Ông lạnh nhạt nhìn Hồ Ngọc Uyển, nói rõ: "A Uyển, từ nay trở đi con ngoan ngoãn bị nhốt vào am ở, sao chép một ngàn lần “Nữ giới”, khi nào chép xong, mới được đi ra!". Rồi nhìn Tiết thị, “A Phỉ khôngsai, ta tất nhiên sẽ không phạt nó. Bà… Từ hôm nay, việc quản gia được giao cho Văn di nương và Đào di nương, nửa năm nay không cho phép bước ra khỏi phòng nửa bước!”

Tâm Tiết thị buông xuống, bịt miệng Hồ Ngọc Uyển đang có ý làm loạn, gật đầu nói: "Được. Có thể...... Lão gia có thể đi nói với A Nhu một chút, chuyện tỷ muội các nàng đổi người, còn chưa biết nên nói với người ngoài ra sao. Nếu nói A Uyển tính kế nàng, thanh danh A Uyển sẽ hoàn toàn hư mất, dưới nàng còn có Tứ nha đầu, A Phỉ với A Nam, không thể nào không để ý được. Còn có, còn có Tịch Nghiêm, trước mắt sắp thi Hương đến nơi rồi. Nếu lúc này nghe được tin, liệu có ảnh hưởng đến thành tích thi hương không? "

Mấy đạo lý này sao Hồ Lĩnh không hiểu chứ, nhưng bộ dáng máu lạnh vô tình của trưởng nữ ban nãy đãkhắc sâu vào lòng ông. Ông hiểu ngay cả khi ông quỳ xuống trước mặt nó, chỉ sợ vẻ mặt nó đổi cũng không đổi.

Ngay cả thanh mai trúc mã hơn mười năm Triệu Tịch Nghiêm của nó mà cũng không hề quan tâm, thìnhững người trong nhà này trong mắt nó chỉ sợ là tội đồ của nó, nó có thể để ý mới là lạ.

"Ngọc Tiên còn nhỏ, A Phỉ với A Nam giờ quan trọng nhất là đọc sách, đến lúc có thể cưới gả thì tiếng gió cũng qua lâu rồi." Hồ Lĩnh nói, nhìn chằm chằm vào Hồ Ngọc Uyển, "Còn như A Uyển, trước nhốt nó nửa năm, kế tiếp mấy người các người qua nói với cữu huynh một chút, không gả ở huyện Trường Châu, mà gả ở bên huyện kia thì tốt hơn."

Hồ Ngọc Uyển nghe thấy, tức khắc giãy giụa bình bịch, nàng mới không muốn!

Tiết thị cảm thấy đây cũng là một ý kiến hay, gật đầu với Hồ Lĩnh một cái, liền gắt gao che kín miệng Hồ Ngọc Uyển.

Hồ Lĩnh không lòng dạ nào nhìn mấy người trong phòng, buồn bực đi ra.

Chu Thừa Vũ nắm tay Hồ Ngọc Nhu, thẳng tới cửa lớn Hồ gia còn chưa buông tay. Tuy nhiên, khi bước quan bậc cửa ra ngoài, Hồ Ngọc Nhu nhìn lên, lại thoáng thấy không xa có bóng người phụ nữ mảnh mai đang chuẩn bị xuống xe ngựa.

Đây là mẹ của Triệu Tịch Nghiêm, cô ruột của tiểu nguyên chủ - Hồ thị!

Sao giờ này bà ta lại đến?

Đúng rồi, hôm nay theo lý là ngày lại mặt của Hồ Ngọc Uyển, thân làm cô ruột, bà nên đi cùng với cả nhà tới mới là bình thường. Nhưng lúc này bà chỉ có một mình, chắc là Triệu Tịch Nghiêm với cha anh ta đang đọc sách ở nhà, không thể đi.

Nhưng nhìn thấy bà ta... nhất thời Hồ Ngọc Nhu chỉ muốn trốn thôi, cô căn bản không biết dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Hồ thị. Đặc biệt nếu Hồ thị biết chuyện thì đồng nghĩa Triệu Tịch Nghiêm cũng biết chuyện!

cô bé nguyên chủ yêu thích biểu ca đến thế, biểu ca cũng yêu nàng sâu đậm. Hồ Ngọc Nhu không dám tưởng tượng nếu Triệu Tịch Ngôn biết được vị hôn thê của anh ta đã gả cho người khác thì sẽ ra sao. Dù biết rõ bị hãm hại, Triệu Tịch Ngôn chắc cũng không tài nào chấp nhận được?

không, cô không thể đối mặt Hồ thị được.

Dù sao, khi Hồ thị vào Hồ gia, cũng có người nói với bà ta toàn bộ chân tướng, lúc này người Hồ gia ai còn gan nói dối chứ. Vậy thì để Hồ gia giải thích cho bà ta hiểu, cô vẫn không nên gặp mặt Hồ thị.

Nghĩ như vậy, Hồ Ngọc Nhu bước qua bậc cửa, kéo Chu Thừa Vũ lên xe ngựa. cô bước một bước lớn, Chu Thừa Vũ cũng tăng tốc theo sau. Chỉ có điều tranh thủ quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ kịp nhìn thấy bộ dạng mất hứng xa xa của Hồ thị đi về Hồ gia.

Chu Thừa Vũ không biết Hồ thị là ai, nhưng hiện tại thấy vẻ mặt bà ấy không vui vẻ đi tới, đoán chừng cũng biết chắc là người đó. E là Hồ gia không dám mời bà ta tới, bà ta lại ước tính canh giờ Hồ gia ăn xong bữa trưa mới qua.

Ngược lại Hồ thị này là người tâm cao hiểu lễ nghĩa, Triệu Tịch Nghiêm là con trai bà, chắc hẳn là người không tệ.

Nghĩ thế, Chu Thừa Vũ liếc xuống Hồ Ngọc Nhu đang có tật giật mình, đoán chắc là nàng nghĩ mình không có mặt mũi gặp ai nên mới gấp gáp kéo y đi.

Trong lòng y hơi khó chịu.

Song y nhớ tới tính toán trước đó của mình, y vốn cho mời Triệu Tịch Nghiêm tới từ sớm. Giờ này khôngthấy Triệu Tịch Nghiêm tới Hồ gia, e là hắn ta trên đường đi tới huyện nha rồi, lúc này trong lòng y càng thêm khó chịu. Ban đầu y muốn giúp Hồ Ngọc Nhu giải thích rõ ràng với Triệu Tịch nghiêm, nhưng bây giờ y lại quyết định chung sống cùng người vợ Hồ Ngọc Nhu này, một lát nữa bắt y nói cái gì với Triệu Tịch Nghiêm đây?

Cả hai người đều có tâm tư riêng, mà chả ai còn lòng dạ đề cập tới chuyện đến Đức Hưng lâu ăn cơm, xe ngựa chạy thẳng về Chu gia.

"Ta trước mắt có việc, nàng về trước đi. Muốn ăn cái gì thì dặn hạ nhân làm." Chu Thừa Vũ xuống xe, thuận miệng dặn dò.

Hồ Ngọc Nhu gật đầu, cô lúc này còn lòng dạ nào ăn cơm.

cô bây giờ chỉ tâm tâm niệm niệm có lỗi với tiểu nguyên chủ.

Tiểu nguyên chủ bị bức chết rồi, nhưng chính nàng tự treo cổ, mà bây giờ nàng xuyên qua. Tiết thị với Hồ Ngọc Uyển coi như đã bị trừng phạt, nhưng đó chỉ là hình phạt nhỏ, căn bản không hề đả động đến gân cốt của bọn họ.

Thù này cô cố hết sức để trả nhưng chỉ trả được có nhiêu đó thôi. Thế nhưng còn Triệu Tịch Nghiêm bên đó, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta buồn khổ thôi. Nếu không có cách nào khác, không bằng thử tích góp chút đĩnh bạc, bù đắp chút ít?

Đúng là hao tổn trí óc quá mà.

Nhưng cô không hề biết người chân chính hao tổn trí óc giờ phút này là Chu Thừa Vũ. Y vừa xuống xe ngựa đã có người đến báo Triệu Tịch Nghiêm đã tới, lúc này đang đợi bên ngoài thư phòng. Mà chờ đợi y thong thả như rùa bò tới là bộ mặt vạn phần kích động của Triệu Tịch Nghiêm, cúi người chắp tay thi lễ với y.

Miệng nói: "Học trò bái kiến Chu đại nhân."