Bầu trời hoàng hôn đông cứng trong làn sương dày đặc, nông trại bắp xanh mượt trở nên mờ ảo. Lưu Ly đã đứng hàng giờ trên ngọn đồi vắng, mọi thứ xung quanh im lìm, chỉ có những tiếng dế ric ric kêu chiều đón ánh hoàng hôn. Đã ba ngày trôi qua, mọi thứ rối tung lên khiến cô bế tắc.
Hổ Phách và Dương Vỹ là anh em ruột. Bây giờ thì Lưu Ly đã hiểu tại sao ngay lần đầu gặp mặt cô đã thấy Hổ Phách đem lại cho mình cảm giác thân quen như vậy, đó là vì anh là em trai Dương Vỹ, anh giống anh trai mình. Cô cũng thật ngốc vì trong thời gian qua không nhận ra giữa họ có quá nhiều điểm tương đồng.
Cô chậm chậm bước đi, những cơn gió chiều ùa qua lạnh giá, ánh hoàng hôn đỏ rực phủ lên mặt đất khiến mọi thứ trở nên mờ ảo. Cô ngước lên thở dài. Nắng chiều thật đẹp, nhưng nó không ấm áp như nắng sớm, nó mang đến cho người ta một nổi buồn thê lương. Cô dừng lại trước cây ngô đồng quen thuộc, một chú quạ đậu trên đó thấy bóng người vội bay vụt đi. Lưu Ly nhìn theo nó, vài giây thôi là bóng đen khuất hẳn trong sương mờ.
Quạ là loài vật tượng trưng cho cái chết, nó là con vật gắn liền với những hồn ma trong những câu chuyện truyền miệng của mọi người. Lưu Ly đã nghe người ta kể rất nhiều, nếu như là trước đây có lẽ cô sẽ sợ hãi và bỏ chạy về nhà ngay. Nhưng không hiểu sao bây giờ cô cảm thấy nó thật bình thường, dường như cảm xúc của cô đã chai lì, hay vì quá nhiều thứ đáng sợ cô đã trải qua nên cô không còn sợ hãi trước những thứ quá tầm thường này nữa. Lưu Ly không biết, cô cũng không bận tâm muốn biết. Cô ngồi xuống bên gốc cây ngô đồng quen thuộc, mấy cánh hoa xanh biếc khẽ lay động.
_ Anh thích cái tên Lưu Ly của em… _
_
_
_ Anh yêu em… _
_
_
_ Forget me not…. _
_
_
Lưu Ly nắm chặt cánh hoa mỏng, bông hoa dập nát. Cô không hiểu rốt cuộc thì cô làm sai điều gì? Tại sao ông trời lại đối xử với cô cay nghiệt như vậy? Khi cô mất tất cả Hổ Phách đã đến bên cô, bảo vệ cô, chăm sóc cô, cho cô tình yêu, cho cô một lí do để sống. Rồi khi cô tưởng chừng mình đã có tất cả thì anh lại quay lưng bỏ đi. Rốt cuộc là tại sao?
Dường như ai đó đã nói với cô, khi hi vọng cuối cùng bị dập tắt thì nỗi tuyệt vọng sẽ nhân lên gấp đôi, lúc đầu nghe điều này cô còn tỏ ra hờ hững nhưng sao bây giờ cô thấy nó đúng đến kì lạ. Lưu Ly khóc, những giọt nước mắt nhanh chóng trở nên lạnh ngắt. Cô không biết mình phải làm gì bây giờ? Cô đã từng mong mình có thể quên đi tất cả, cô đã từng nghĩ mình sẽ bỏ đi đến một nơi thật xa, vất bỏ tất cả yêu thương và đau khổ nơi đây. Nhưng rồi cô không thể làm được, cô biết mình sẽ không bao giờ làm được, cô không thể quên đi Hổ Phách, cả đời này cô cũng không thể quên được Hổ Phách. Không thể…
Cô đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên phía trước. Cảm giác khi bàn tay anh lạnh lùng lướt qua tay cô khiến cô đau nhói. Lần đầu ở bên cạnh anh mà cô thấy hụt hẫng như vậy. Ngay từ giây phút đó cô hiểu Hổ Phách đã quyết định rời bỏ cô rồi. Lưu Ly ôm chặt ngực, ấn những chiếc móng nhỏ bé vào da thịt cố làm dịu trái tim đang cào xé của mình.
Rồi cô khóc.
Tại sao Hổ Phách rời xa cô? Có phải là lỗi tại cô hay không? Không đúng. Cô chưa từng làm gì khiến anh phải căm hận như vậy cả. Có chăng chỉ vì cô đã được sinh ra trong một gia đình mà anh căm hận. Nhưng như vậy là lỗi của cô hay sao? Cô có quyền lựa chọn thân thế của mình sao? Cô được phép lựa chọn cha mẹ cho mình sao? Sao Hổ Phách lại hận cô vì những điều mà cô không hề làm?
Phải làm sao để Hổ Phách quay lại với cô?
Những cơn gió chiều rét buốt ùa qua khiến Lưu Ly run lên cầm cập. Cô vội khép hai bàn tay nhỏ bé đưa lên miệng. Hơi ấm nhỏ nhoi không đủ ngăn cho nó khỏi tê cứng. Nếu là trước đây Hổ Phách sẽ nắm chặt hai tay cô áp lên má anh, anh sẽ không để cô lạnh, không để cô cô đơn. Lưu Ly khẽ nhắm chặt mắt. Phải làm sao lấy lại hạnh phúc đã vụt qua tầm tay?
Cô biết sự thực là hai anh em Hổ Phách cũng rất đáng thương. Dù nói gì đi nữa thì cô cũng không thể phủ nhận chính hai người cha của mình đã giết hại gia đình họ. Ba ruột cô còn suýt lấy mạng Dương Vỹ, khiến hai anh em họ nhà tan cửa nát thất lạc nhau hơn 10 năm trời. Hẳn trong thời gian đó họ đau khổ lắm. Chính vì đau khổ nên nỗi căm hận của họ mới lớn như vậy.
Dương Vỹ lớn lên bên cạnh cô, con người anh không hề xấu. Cô không hề cảm thấy có chút giả tạo nào khi anh yêu thương chăm sóc cô. Có thể anh đã từng làm cô đau, đã từng đẩy cô vào chổ chết. Nhưng cô cũng chưa hề quên đi những gì mà anh đã làm cho cô từ trước đến giờ. Ba của cô có quá nhiều kẻ thù, những kẻ đó để đối phó với ông đều nhắm vào cô, và những lần cô gặp nguy hiểm Dương Vỹ luôn là người đứng ra bảo vệ cô. Anh không ngại để tay mình nhuốm máu vì cô, bất chấp nguy hiểm của bản thân vì tính mạng của cô. Nếu không có anh có lẽ cô đã bị giết từ rất lâu rồi. Vậy những tổn thương anh đem lại cho cô đâu thể sánh được với những gì mà anh đã hi sinh cho cô.
Còn Hổ Phách. Anh yêu cô, có lẽ còn nhiều hơn cả tình yêu cô giành cho anh. Dù biết rõ thị trấn này rất nguy hiểm nhưng anh vẫn không do dự đến với cô. Thậm chí ngay cả khi ba ruột cô và thuộc hạ của ông ta đã kề súng sát đầu anh, anh cũng không bỏ mặc cô một mình chạy trốn. Khi biết người con gái mình yêu thương nhất là con của kẻ thù có lẽ Hổ Phách cũng đau đớn lắm. Cô nhớ lại ánh mắt trống rỗng vô hồn của anh hôm nào. Có lẽ anh đã rất hụt hẫng và bối rối. Anh không biết phải đối mặt với cô như thế nào. Không biết phải chấp nhận sự thật phũ phàng đó như thế nào.
Lưu Ly nhíu mày. Trong những ngày qua cô chỉ biết giam mình trong đau khổ mà không chịu đứng ở vị trí của anh để suy nghĩ. Có phải cô ích kỉ quá hay không? Cô nợ Dương Vỹ, cô nợ Hổ Phách, nợ hai anh em họ rất nhiều. Cô chưa làm gì được cho họ cả. Có lẽ chỉ cái mạng nhỏ của cô cũng không đủ để đáp trả lại những gì mà họ đã cho cô đâu.
- Lưu Ly! Thì ra em ở đây.
Một giọng nói ấm áp vang lên, cô bé quay lại. Thiên Dã đi đến bên cô, bóng dáng chập chờn trong ánh nắng chiều.
- Thiên Dã! Cô bé cất tiếng, đôi mắt trong veo mở to nhìn anh.-Thiên Dã, có phải anh đã biết trước chuyện này không? Chuyện Hổ Phách là em trai Dương Vỹ và người đã giết hại gia đình họ?
Thiên Dã nhìn cô bé đăm chiêu, rồi anh thở dài.
- Lúc Hổ Phách cho anh xem sợi dây chuyền của nó anh đã biết nó và Dương Vỹ là anh em, nhưng anh không biết chính lão đại và Thành Phong là người đã giết hại gia đình họ. Anh cố ý để em ở gần Hổ Phách để Dương Vỹ không thể giết em, nhưng anh không ngờ bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Lưu Ly thở dài. Cô im lặng không hỏi nữa.
- Lưu Ly! Hãy đi cùng anh, chúng ta sẽ rời khỏi thị trấn này ngay bây giờ, anh sẽ đưa em đến một nơi thật xa. Em sẽ được an toàn. Hãy quên hết tất cả và bắt đầu một cuộc sống mới đi.
- Không! Lưu Ly lắc đầu.-Em không muốn trốn chạy, em muốn kết thúc chuyện này, em muốn dừng Hổ Phách và Dương Vỹ lại.
- Lưu Ly! Thiên Dã nhìn cô bé nhíu mày.-Em không thể làm gì được đâu, anh không muốn Dương Vỹ và Hổ Phách làm tổn thương em nữa, em đã chịu đựng như vậy là đủ rồi. Ân oán của những người ở thế hệ trước không liên quan đến em, em không có lỗi gì cả. Em cũng không cần ở lại bảo vệ Thành Phong, ông ta không xứng đáng để được em bảo vệ. Hãy nghe lời anh, đi với anh đi.
- Không. Cô bé mỉm cười.-Em không bảo vệ ông ta, người mà em muốn bảo vệ là Hổ Phách và Dương Vỹ. Em biết hai người họ không phải kẻ xấu, đó là hai người mà em yêu thương quý trọng nhất, em sẽ không để họ lún sâu vào thù hận, họ phải chịu đau khổ trong bao nhiêu năm qua như vậy đã đủ rồi.
- Lưu Ly! Thiên Dã nhìn cô bé thở dài.-Em đừng lấy đôi mắt màu hồng mà nhìn vào thế giới này nữa. Em nghĩ cho họ, nhưng họ sẽ không nghĩ cho em đâu. Họ sẽ giết em.
- Không đâu. Lưu Ly mỉm cười.-Họ sẽ không giết em. Dù Dương Vỹ có muốn giết em thì Hổ Phách cũng không để em bị tổn thương đâu, vì em biết yêu anh ấy yêu em rất nhiều.
- Lưu Ly…
Thiên Dã nhìn cô bé nhăn nhó, Lưu Ly thật cứng đầu.
- Thiên Dã! Lưu Ly nhìn anh buồn bã.- Đi khỏi đây có thể em sẽ được an toàn, nhưng em sẽ không hạnh phúc. Mạng sống của em là do Hổ Phách cứu về, anh ấy chính là lí do mà em còn sống được đến bây giờ, em sẽ không hèn nhát bỏ trốn để anh ấy phải ở lại một mình đâu. Em muốn hóa giải mọi ân oán với anh ấy, em sẽ kết thúc chuyện này.
Thiên Dã nhìn cô nhíu mày không hài lòng. Không biết nên nói rằng Lưu Ly quá mạnh mẽ hay cô bé quá ngây thơ. Sao Lưu Ly có thể tin rằng chỉ cần mình đối xử tốt với người khác người ta cũng sẽ đối xử tốt với cô? Nhưng bây giờ phải làm sao? Lưu Ly nếu không muốn đi cùng anh cũng không thể ép buộc cô bé được. Mà nếu rời khỏi đây lại khiến cô bé đau khổ thì điều anh muốn làm cũng là vô ích. Chi bằng cứ để cô bé tự quyết định. Dù sao đó cũng là cuộc sống của Lưu Ly. Anh không thể quyết định thay cô bé mọi thứ theo ý anh được.
Thiên Dã thở dài, anh đi đến xoa đầu cô bé.
- Lưu Ly! Em mạnh mẽ hơn anh nghĩ, có lẽ em đã trưởng thành rồi. Anh thấy vui vì điều này. Nhưng những gì em nghĩ và những gì em phải làm không hề giống nhau đâu, có thể đến một lúc em sẽ hối hận đó.
- Dù anh có nói gì em cũng sẽ không bỏ cuộc đâu.
Lưu Ly nói bằng giọng chắc chắn. Thiên Dã biết mình sẽ không thuyết phục được cô bé nên chỉ có thể thở dài.
- Được! Vậy anh sẽ để em tự quyết định. Anh sẽ rời khỏi đây. Nhưng anh nói trước, Lưu Ly. Một khi Hổ Phách và Dương Vỹ khiến em bị tổn thương, anh sẽ quay trở lại đưa em rời khỏi đây ngay lập tức.
- Cám ơn anh, Thiên Dã!
Lưu Ly ôm chặt lấy anh, Thiên Dã vuốt nhẹ mái tóc của cô bé. Lưu Ly thật ấm áp, cô bé như mặt trời nhỏ sưởi ấm cái nơi lạnh lẽo u ám này.
Anh nhìn khóm hoa xanh đang đong đưa theo làn gió nhẹ. Hoa lưu ly xanh biếc, rất mỏng manh nhưng cũng giàu sức sống, dù có bị vùi dập bao nhiêu lần cũng sẽ cố vươn mình lên khoe sắc dưới ánh mặt trời ấm áp. Lưu Ly của anh thật giống như loài hoa xanh mỏng manh này.
Ngày hôm sau.
Lưu Ly đứng trước tòa lâu đài cổ kính quen thuộc. Nơi này đã từng là nhà của cô, từng thuộc sở hữu của ba cô, bây giờ cô lại tới đây làm khách, thật buồn cười. Cô nhìn sâu vào bên trong qua cánh cổng cao ngất ngưỡng, mọi thứ thật yên ắng. Lưu Ly đưa tay nhấn chuông, sau đó đứng dựa lưng vào bức tường chờ đợi. Một lúc lâu sau mới có một người thanh niên chạy ra.
- Đến đây làm gì? Muốn gì?
Gã hất hàm hỏi bằng giọng hách dịch, mắt vẫn ngó nghiêng xung quanh, có lẽ sợ thuộc hạ của Thành Phong cũng theo cô tới đây.
Lưu Ly nhìn nó bình thản.- Mở cửa ra.
- Ra lệnh cho ai đó con nhãi? Nên nhớ bây giờ mày không còn là chủ ở đây đâu. Gã cười nhạt, nhìn cô với vẻ khinh thường.
Lưu Ly không nói gì. Cô đưa tay vào túi áo khoác rút ra một khẩu súng nhỏ nhắm vào ổ khóa, ngón tay siết nhẹ cò súng. Ổ khóa bị bắn tung ra, Tên bên trong há hốc miệng kinh hãi, Lưu Ly bình thản đẩy cửa bước vào. Đám thuộc hạ của Dương Vỹ trong nhà nghe tiếng súng nổ cũng vội vàng chạy ra.
- Con nhãi này…mày muốn gì?
Lưu Ly lạnh lùng chỉa khẩu súng về phía bọn chúng.
- Muốn tặng cho tụi mày vài viên kẹo đồng!
Thấy bộ dạng nguy hiểm của cô bé cộng thêm khẩu súng đen ngòm trên tay. Cả bọn giật mình vội lùi dần ra sau, mặt mày tái nhợt run run nhìn cô. Lưu Ly bình thản bước đi. Trong nhà vắng hoe, cô đẩy cửa chầm chậm vào trong. Ánh nắng vàng nhạt buổi sáng rọi qua khung cửa kính khiến mọi thứ sáng rực ấm áp, mấy hạt bụi trong không trung bay loạn nhảy múa trong đôi mắt trong veo của cô. Mọi thứ trong nhà dường như không có gì thay đổi kể từ khi cô đi.
-Hổ Phách!!! Dương Vỹ!!!
Lưu Ly cất tiếng gọi. Không có ai trả lời. Cô chậm chậm đi vào, đám thuộc hạ của Dương Vỹ vẫn đứng lấp ló bên ngoài, không dám liều mạng bước lại chọc giận cô.
- Hổ Phách!!! Dương Vỹ!!!
Không có tiếng trả lời, chỉ có những tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường trên cao, Lưu Ly bắt đầu đi lên cầu thang dẫn đến lầu hai, cô mở cửa phòng Dương Vỹ bước vào, Dương Vỹ không ở trong phòng.
Cô nhìn quanh. Lưu Ly ít khi vào phòng Dương Vỹ, phòng anh được trang trí đơn giản, lúc nào cũng ngăn nắp và sạch sẽ. Trên chiếc tủ kính có những khẩu súng ngắn đủ mọi kích cỡ được anh sưu tập từ lâu, Lưu Ly biết rất rõ về chúng, từ khi còn nhỏ Dương Vỹ đã dạy cho cô, vì có năng khiếu nên cô tiếp thu rất nhanh.
Cô lướt qua chiếc kệ sách bên cửa sổ. Trên bàn có một cuốn sách dày cộm đang đọc dở, Lưu Ly định chạm tay xuống giở ra xem. Chợt một âm thanh nhỏ vang lên. Ánh mắt trong veo của Lưu Ly hơi động, qua tấm kiếng mờ trước mặt, có một khẩu súng đang nhắm vào cô. Lưu Ly nhếch miệng cười, cô không quay ra sau mà chỉ nhấc tay lên nhắm ra sau siết chặt cò.
Khẩu súng trên tay kẻ đang nhắm vào cô rơi xuống đất. Thanh Tùng nhìn cô sững sờ, không ngờ chỉ nhìn qua tấm kính mà Lưu Ly cũng bắn chuẩn như vậy, ngay cả Dương Vỹ và Thiên Dã là hai người giỏi nhất trong thị trấn cũng không làm được điều này.
- Định đấu súng với tôi sao? Anh chưa đủ trình độ. Lưu Ly quay lại nhìn gã, đôi mắt trong veo bình thản.
- Cô chủ…
Lưu Ly đi lại gần gã. - Dương Vỹ và Hổ Phách đâu?
- Sáng nay Anh Vỹ đã đưa Hổ Phách lên thành phố. Không còn ai ở nhà nữa.
Hổ Phách đã quay lại thành phố rồi sao? Lưu Ly có vẻ đăm chiêu, vậy là cô đến trễ rồi.
Cô quay đi, chậm rãi bước ra ngoài. Thanh Tùng bây giờ mới hoàn hồn, gã đưa tay lên trán vuốt nhẹ vài giọt mồ hôi mới đổ ra. Đám người xôn xao bên ngoài thấy cô đi ra thì túm tụm lại một chổ, không ai có gan chọc giận cô nữa, bộ dạng của cô bây giờ thật đáng sợ, vừa có gì đó tàn khốc giống Dương Vỹ nhưng cũng có vẻ bất cần giống Thiên Dã. Lưu Ly đi ra khỏi nhà thì cười nhạt. Cô chỉ mới hù một chút đã run lên cầm cập rồi, đúng là lũ chết nhát.
Vết thương của Đức Duy đã hoàn toàn bình phục, có lẽ vì thể lực của cậu nhóc này khá tốt, điều này khiến Lưu Ly thấy yên tâm hơn. Cô sẽ cùng Đức Duy rời khỏi đây. Thiên Dã cũng đã đi từ hôm qua rồi, mọi người không còn bên cạnh cô nữa, đây là lúc mà cô nên bước đi trên chính đôi chân của mình.
Đức Duy nhìn cô thu xếp đồ đạc, ánh mắt nâu đen hơi buồn, cậu đã được bà chị Noong quái vật kể lại mọi chuyện lúc cậu bị ngất. Tình địch đã tự động rút lui nhưng cậu vẫn không thấy vui gì cả, vì rõ ràng Lưu Ly không hề yêu cậu, cô bé lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Hổ Phách mà thôi. Cậu thở dài, tự thấy số phận của mình thật hẩm hiu, yêu đơn phương người khác để rồi kết quả nhận được là không gì cả.
Nhưng cậu không muốn làm khó Lưu Ly, hơn ai hết cậu mong cô bé được hạnh phúc, những ngày qua không có Hổ Phách bên cạnh cậu nhận ra cô bé chỉ như một cái xác không hồn, cậu không muốn vậy. Chẳng thà Lưu Ly cứ ở bên cạnh Hổ Phách mà cô bé có thể tươi cười hạnh phúc còn tốt hơn. Yêu một người là mong cho người đó được hạnh phúc. Đức Duy cười, cậu thấy hơi nhói trong lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác.
- Đức Duy! Chúng ta đi thôi. Lưu Ly khoác ba lô lên vai quay sang cậu. Đức Duy cũng mỉm cười đứng dậy.
- Ừ…Đi thôi!
Hai người bước ra ngoài. Bây giờ là xế trưa, lên thành phố Lưu Ly sẽ ở tạm nhà Đức Duy. Rồi cô sẽ đi tìm Hổ Phách.
Nhưng mới đi ra đến phòng khách đã có một toán người chặn đường Lưu Ly và Đức Duy. Thành Phong rời khỏi sôfa bước lại.
- Lưu Ly! Con định đi đâu?
Lưu Ly quay lại nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lẽo căm ghét.
- Rời khỏi đây.
- Con không được đi đâu cả, ba sẽ không để con đi khỏi đây một bước. Thành Phong nhìn cô cương quyết.
- Ba? Con? Lưu Ly nhìn ông cười mỉa mai.-Suýt nữa thì tôi được gọi ông là chồng rồi đó, ba à.
Thành Phong tái mặt, tim ông hơi nhói lên. Lưu Ly có lẽ đang rất hận ông, mà dù sao cũng là lỗi tại ông, không thể trách cô bé được. Thành Phong nhìn cô bé, cố lấy giọng dịu dàng dỗ dành cô:
- Quên chuyện cũ đi Lưu Ly! Con là con gái ruột của ba, con phải nghe lời ba, nhanh quay về phòng đi!
- Ông không có tư cách làm ba tôi. Lưu Ly nhìn ông ta căm ghét.- Pappy là người ba duy nhất của tôi.
- Lưu Ly!!! Thành Phong gằn giọng.- Đừng nhắc đến tên khốn đó trước mặt ba. Nó chính là kẻ đã giết mẹ con và hại ba con mình ra nông nỗi này.
- Ông không được xúc phạm ông ấy!!! Lưu Ly gào lên.- Pappy đúng là người đã giết mẹ, nhưng người khiến ông ấy làm vậy chính là ông. Tại sao ông có gia đình rồi mà còn đi lừa dối mẹ tôi? Tại sao ba mẹ tôi đã kết hôn mà ông còn cố tình chia rẽ họ? Nếu không có ông thì mẹ tôi bây giờ chắc chắn vẫn còn sống, nếu không vì ông thì pappy đã không phải sống trong dằn vặt suốt bao nhiêu năm qua. Tất cả đều là tại ông. Ông mới chính là tên khốn kiếp!
- Lưu Ly…
Linh Lan nhìn em gái lo lắng. Thành Phong đang tức giận, mặt ông đỏ bừng lên, hai tay run run nắm chặt cố kìm chế, ông xưa nay nổi tiếng là kẻ nóng nảy và độc ác, từ trước đến giờ chưa có kẻ nào xúc phạm ông mà còn sống cả, nhưng vì Lưu Ly đang kích động nên ông cũng không dám nổi giận với cô bé.
- Lưu Ly…em thôi đi, mau trở về phòng đi.
Linh Lan đi đến cố dỗ dành cô bé, cô sợ để Lưu Ly nói chuyện với Thành Phong trong tình trạng kích động như vậy, ông ấy sẽ không kìm chế được mà đánh cô bé. Nhưng Lưu Ly không biết sợ là gì, gạt tay cô ra bước ra ngoài.
- Đức Duy, chúng ta đi thôi!
- Đứng lại đó, Lưu Ly! Thành Phong cau mày.- Đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi nhà nửa bước, ba không cần biết con tức giận hay căm ghét ba đến chừng nào. Nhưng con là con gái của ba, ba không thể để con gặp nguy hiểm được.
Lưu Ly dừng bước.
- Ngoan ngoãn ở lại đây với ba, ba sẽ cho con một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc.
Lưu Ly lặng im, ánh mắt trong veo vô cảm nhìn chăm chăm xuống nền nhà, rồi cô nhếch môi cười chua chát.
- Lẽ ra tôi đang rất hạnh phúc, nhưng ông đã hại chết pappy đẩy tôi vào đường cùng. Khi tôi thấy tuyệt vọng và tìm đến cái chết, Hổ Phách đã giữ tôi lại cho tôi một lí do để sống. Nhưng rồi cũng vì ông mà anh ấy rời bỏ tôi. Chính ông đã cướp đi hạnh phúc của tôi, bây giờ ông định đem lại hạnh phúc cho tôi? Tôi không cần!
Thành Phong im lặng, chân mày khẽ nhíu lại. Lưu Ly lúc này thật lạnh lùng, không ngờ cô bé lại căm hận ông đến vậy.
- Lưu Ly, chúng ta đi thôi!
Đức Duy lên tiếng và nắm tay cô dắt đi, đám vệ sĩ trong nhà lập tức vây lấy hai người.
- Ta nhắc lại: Không được rời khỏi đây!
Thành Phong nhìn hai đứa trẻ trước mặt dứt khoát. Lưu Ly đứng im, nhưng không có ý định quay về phòng, còn Đức Duy đã sẵn sàng tư thế đánh nhau với đám vệ sĩ.
- Lưu Ly! Thành Phong nhìn cô đe dọa.-Con muốn tự về phòng hay chờ ba sai người nhốt con vào phòng?
Thành Phong không phải pappy của cô, ông ta không bao giờ biết nhẹ nhàng hay thỏa hiệp với cô. Nếu cô cứng đầu ông ta chắc chắn sẽ dùng vũ lực. Lưu Ly không trả lời, cô lặng im vài giây, rồi đưa tay vào túi áo khoác rút ra khẩu súng ngắn, khẩu súng duy nhất mà Thiên Dã để lại cho cô phòng thân. Mọi người thấy hành động này thì giật mình, còn chưa biết cô bé định làm gì thì Lưu Ly lên đạn một cách thành thục, rồi quay lại Thành Phong, lạnh lùng ném khẩu súng xuống chân ông ta.
- Để tôi đi. Hoặc…giết tôi đi.
Thành Phong sững người. Ông nhìn khẩu súng. Rồi nhìn Lưu Ly. Đôi mắt trong veo lạnh lẽo kia khiến ông thấy tim mình đau thắt lại. Lưu Ly đã từng nhìn ông như thế này. Khi bị ông dồn vào đường cùng cô bé sẽ tìm đến cái chết. Lưu Ly có vẻ rất mỏng manh yếu đuối nhưng thực chất cô bé không hề mỏng manh yếu đuối. Ngược lại rất liều mạng. Thành Phong cảm thấy tức giận. Không biết trong bao nhiêu năm qua lão hói kia đã dạy cho con gái ông những gì, ông không thể điều khiển cô bé theo ý mình được.
Lưu Ly và Đức Duy bước đi, Thành Phong không dám lên tiếng cản lại nữa. Lưu Ly là một kẻ liều mạng, nếu cứ dồn cô vào chân tường ông sợ rằng sẽ mất cô vĩnh viễn. Ông chỉ biết đứng nhìn theo bóng dáng bé nhỏ đang khuất dần, đôi mắt xám trở nên u tối và nhói lại.