Chương 15: Trả giá

Lưu Ly ngồi thu lu trong cái chòi nhỏ. Mưa vẫn chưa ngừng nhưng đã dịu đi, chỉ còn vài hạt nhỏ lác đác rơi xuống, gió lạnh vẫn ùa qua rét buốt. Lưu Ly thấy hơi buồn ngủ. Cơ thể cô mệt mỏi rã rời, cơn đói cồn cào trong bụng. Nếu bây giờ ngủ được một giấc thì tốt quá. Cô sẽ quên đi cơn đói đang cào xé, quên đi cái lạnh lẽo cắt da cắt thịt, quên đi cả nỗi đau đang nhức nhối trong lồng ngực mình.

Đôi mắt Lưu Ly chậm chạp khép lại, bên ngoài gió vẫn luồn qua mái tranh tạo ra những tiếng rít khe khẽ. Con rùa nhỏ trong lòng cô bé cố cựa quậy, cái đầu nhỏ dụi mạnh vào ngực Lưu Ly khiến cô bé tỉnh dậy. Gió từ bên ngoài thốc mạnh vào, bộ váy ướt sũng của Lưu Ly dính sát vào cơ thể khiến cô bé run lên bần bật, cơn buồn ngủ lại ập đến. Lưu Ly cố mở mắt ra. Trời lạnh như thế này mà ngủ gục cô sẽ bị cái giá rét giết chết.

Rồi Lưu Ly chợt cười buồn. Cô mới nghĩ gì thế này? Cô sợ chết ư? Cô vẫn chưa muốn chết à? Nhưng liệu cô có thể sống tiếp hay không? Với những tội lỗi mà cô gây ra liệu cô có được phép sống tiếp hay không?

Mưa vẫn rơi tí tách, những giọt nước nhỏ lăn nhanh từ trên mái xuống những cọng tranh trước cửa chòi. Gió rít qua khe khẽ tựa như tiếng thở dài của một ai đó. Cô bé cứ thế, dán ánh mắt vô hồn vào trời mưa đen tối để mặc cho thời gian trôi qua. Từ sau khi ba cô chết, Lưu Ly cảm thấy dường như thời gian đã dừng lại với cô rồi.

Xế chiều, mưa đã ngừng rơi. Lưu Ly bò ra khỏi cái chòi, chiếc váy ướt sũng nhỏ nước tong tong xuống đất theo từng bước chân của cô. Lưu Ly lại bước đi, nhắm hướng ngọn đồi trước mặt mà bước đi.

Những đám hoa lưu ly sau cơn mưa trở nên nhạt màu, không ít bông bị mưa làm cho giập nát. Lưu Ly đi qua nó, bước chân trần nhẹ nhàng hư không. Cây ngô đồng đã đứng sừng sững trước mặt cô. Trải qua bao năm tháng nó vẫn đứng sững ở đây, vẫn trông đợi cô hằng ngày đến ngồi dưới gốc của nó. Lưu Ly nhìn nó mỉm cười. Nơi xa xa có hai ngôi mộ nằm liền kề nhau. Ngôi mộ nhỏ mới đắp sau cơn mưa trở nên thật thảm hại. Dưới lòng đất lạnh lẽo đó là ba cô, ông đang ngủ một giấc ngủ thật sâu và không bao giờ tỉnh lại nữa. Lưu Ly hái thật nhiều hoa lưu ly xanh biếc phủ lên nó.

- Pappy! Cô bé ngồi xuống trước mộ của ba mình. Bàn tay nhỏ chạm nhẹ vào bia đá, khuôn mặt nhợt nhạt khẽ cười đau khổ.-Đây có phải hậu quả mà con phải gánh lấy khi đã hại chết người không, Pappy?

Đôi mắt trong veo trống rỗng nhìn chăm chăm vào tấm bia đá nhỏ. Pappy hói đầu của cô, pappy phiền phức của cô, ông đã chết rồi. Người yêu thương cô nhất đã chết rồi, bị chính con gái mình hại chết. Lưu Ly cắn chặt môi cố ngăn cho nước mắt không trào ra. Cô không được khóc, vì cô không có tư cách để khóc. Lỗi lầm này do cô gây nên.

Khi Dương Vỹ đòi làm lão đại ba cô đã ra sức ngăn cản vì lo cho cô, thế mà cô không chịu hiểu, còn lớn tiếng trách ông là kẻ ích kỉ, còn dám nói cô không muốn có một người cha như ông. Ba cô đã thương cô như vậy, khi nghe những lời này hẳn ông phải đau lòng lắm. Thế mà ông không mở miệng trách cô lấy một lời, chỉ cố gắng dỗ dành cô. Cô cười, đến bây giờ mới biết mình là kẻ vô tâm. Tất cả những gì cô cố gắng chỉ là để Dương Vỹ được hạnh phúc. Rút cuộc ba cô đã nhượng bộ và bị dồn vào chổ chết thế này đây.

Gió vẫn ùa qua những cánh hoa lưu ly mỏng manh. Vài giọt nước mưa lạnh ngắt rơi xuống đất. Lưu Ly ngồi thẫn thờ trước mộ ba cô như một kẻ mất hồn. Chợt có tiếng huyên náo phía sau. Dường như có người đang lên đây, rất nhiều người. Lưu Ly quay lại, nhìn thấy họ thì mặt cô tái nhợt, trái tim lại đập loạn lên sợ hãi.

Thành Phong và Dương Vỹ đã tới đây, sau lưng họ là đám thuộc hạ đang nhốn nháo. Dương Vỹ nhìn thấy Lưu Ly, cũng không tỏ ra bất ngờ gì, chỉ lãnh đạm nhếch một nụ cười nửa miệng.

- Cậu chưa giết con bé sao, Dương Vỹ? Thành Phong liếc nhìn cô lạnh lẽo. Nghe ông ta hỏi, Dương Vỹ chỉ nhếch môi cười.

- Tôi đã giết lão đại, con bé để cho ông xử lí.

Thành Phong chầm chậm đi lại gần ngôi mộ của Ngọc Bích, cô bé lặng im quan sát, trong lòng thấp thỏm không yên. Thành Phong nhìn ngôi nhỏ của mẹ cô rất lâu, ánh mắt xám tro trùng xuống có vẻ đau xót. Lưu Ly không thể hiểu được mối quan hệ phức tạp của Thành Phong và ba cô, nhưng có một điều cô chắc chắn là cả hai người đều rất yêu mẹ cô. Yêu bà đến nỗi trở mặt với nhau, bất chấp tất cả để hủy diệt nhau. Rốt cuộc thì trong ba người không ai là không bị tổn thương. Mẹ cô đã mất rồi, Thành Phong vẫn cố lấy mạng ba cô, thực ra thì ông ta có được gì khi hại ba cô? Mẹ cô cũng đâu thể sống lại được. Lưu Ly không hiểu, có lẽ vì cô còn quá ngây ngô để hiểu thế giới phức tạp đầy cay nghiệt này.

Thành Phong vẫn đứng im nhìn chăm chăm vào ngôi mộ nhỏ của Ngọc Bích, đôi mắt phong trần lúc này thật buồn. Lưu Ly ngước nhìn ông ta vài giây, nhận thấy đôi mắt đó có gì rất phức tạp, tròng mắt xám lạnh lẽo có gì đó vừa đau thương tiếc nuối xen lẫn sự giận dữ cuồng nộ. Vẻ đau đớn này không có chút gì là giả tạo cả. Người này. Lưu Ly nghĩ thầm, có lẽ không phải kẻ máu lạnh như người ta vẫn nói.

Nhưng như vậy vẫn khiến cô không thể không lo lắng. Thành Phong lên đây chỉ để thăm mộ mẹ cô thôi sao? Lưu Ly mong ông ta chỉ dừng lại ở đây thôi. Nhưng không. Đặt bó hoa hồng trắng lên mộ Ngọc Bích, Thành Phong nhìn sang ngôi mộ phủ đầy hoa lưu ly của ông Hạ lạnh lẽo.

- Phá đi!

Đám thuộc hạ của Thành Phong lập tức lao đến ngôi mộ của ông Hạ ra sức đập phá. Lưu Ly giật mình, cô vội bật dậy xô một gã đang đập bia mộ của ba cô ra.

- Dừng lại!

Một cánh tay thô bạo giáng thẳng vào mặt Lưu Ly khiến cô ngã lăn ra đất. Cô cố nén đau gượng dậy, ngước đôi mắt đầy căm phẫn lên Thành Phong và Dương Vỹ gào lên.

- Dừng lại mau!!!

- Đây là nơi an nghỉ của Ngọc Bích. Tên khốn đó không được phép nằm ở đây. Tao sẽ lôi xác nó lên ném xuống sông làm mồi cho cá. Thành Phong nhìn cô bé cười nhạt.

- Thành Phong! Ba tôi đã mất rồi, ông có cần phải làm đến mức này không? Ông có phải là con người hay không? Lưu Ly hét lên giận dữ. Nhưng Thành Phong vẫn nhìn cô một cách bình thản.

- Dù nó có chết hàng trăm lần thì đối với ta vẫn là chưa đủ. Ta sẽ không để bất cứ thứ gì liên quan đến nó tồn tại trên đời này.

Những tên thuộc hạ của Thành Phong không ngừng đập phá và xới tung ngôi mộ của ông Hạ. Một góc quan tài lộ dần ra. Đám côn đồ lại dùng những con dao sắc lẻm chặt phá, cậy nắp quan tài ra. Lưu Ly căm phẫn lao vào Thành Phong.

- Dừng lại ngay, đồ khốn!!!

Một cái tát giáng thẳng vào mặt cô bé. Lưu Ly ngã nhào ra sau, đầu đập vào bia mộ của mẹ cô, máu trên trán túa ra khắp mặt. Thành Phong nhìn cô với vẻ hài lòng. Bàn tay thô bạo của ông ta hằn đỏ trên khuôn mặt bé nhỏ của Lưu Ly. Cô bé gượng dậy, một tay đưa lên che vết thương trên trán.

- Mày là đứa con gái mà thằng khốn đó thương yêu nhất. Tao cũng không để mày sống mà rời khỏi thị trấn này đâu, con nhãi.

Lưu Ly vẫn một tay che vết thương, mắt mờ đi không nhìn rõ người trước mặt, cô cảm thấy hơi buồn nôn, có lẽ vết thương trên trán đã mất máu hơi nhiều. Rồi cô cười nhạt thành tiếng:

- Ông rốt cuộc chỉ là một kẻ bại trận.

Thành Phong đi lại trước mặt cô bé, lặng im. Lưu Ly không sợ hãi nói tiếp.

- Ông yêu mẹ tôi, nhưng ông không có được bà ấy. Ông hận ba tôi, nhưng không tự tay giết được ông ấy. Dù mẹ tôi có sống hay chết ông cũng không có được. Còn ba tôi, ông ấy đã đến bên mẹ tôi rồi, bây giờ hai người họ có lẽ đã rất hạnh phúc ở thế giới bên kia rồi. Muốn phá mộ ba tôi trả thù? Điều điều đó chỉ càng chứng tỏ ông là kẻ thua cuộc thôi. Cả đời này ông chỉ là kẻ thua cuộc. Thua hoàn toàn, thua thảm hại. Hahaha!!!

Một cú đạp giáng thẳng vào bụng Lưu Ly, cô bé gục xuống đất, máu trong miệng nhòe ra, hòa lẫn vào nước mưa rét buốt. Thành Phong đã bị cô chọc cho nổi điên, liên tiếp giáng những cú đá thô bạo vào người cô không thương tiếc. Lưu Ly không còn đủ sức để phản kháng nữa. Cơ thể cô sốc lên mỗi lần chân Thành Phong giáng xuống, máu nhòe ra, cơ thể run lên bần bật, một lúc sau thì cô mềm nhũn như bột, máu mũi, máu miệng chảy ướt đẫm ngực áo. Đám tay chân của Thành Phong xung quanh nhìn cảnh tượng này thì cất lên những tiếng cười man rợ.

Lưu Ly mơ hồ nhìn về phía trước, mọi thứ thật nhạt nhòa, cơ thể cô không ngừng đau nhói và sốc lên khi những cú đá thô bạo giáng vào người mình. Cô cười thầm, cô đang trả giá, trả giá cho tội lỗi của mình, trả giá bằng chính mạng sống của mình. Miệng cô đầy máu, máu không ngừng tuôn ra ướt đẫm cơ thể, tanh nồng.

Ở bên cạnh, Dương Vỹ đứng nhìn với vẻ cực kì hài lòng, khóe môi bất giác nhếch một nụ cười khi nhìn thấy khuôn mặt đau đớn bê bết máu của Lưu Ly. Được một lúc thì Thành Phong cũng dừng lại. Khi cảm thấy chân mình đã mỏi nhừ và nhuộm đỏ máu của cô bé. Lúc này Lưu Ly chỉ giống như một xác chết, cả người bê bết máu, đang nằm gục dưới đất thoi thóp.

Cô không hối hận vì đã chọc ông ta nổi giận, cô không sợ bị ông ta giết. Ngay từ khi ba cô nằm xuống cô đã đoán được kết cục của mình như thế này rồi. Mà cô cũng đã muốn như thế này rồi.

- Nói tiếp đi! Thành Phong giẫm một chân lên mặt Lưu Ly day day.

Lưu Ly vẫn nằm bất động run rẩy, máu miệng nhòe ra nhuộm đỏ mặt đất bên dưới. Thành Phong cười nhạt đưa tay nắm tóc cô kéo lên trước mặt mình. Tay kia rút ra khẩu súng nhắm vào đầu cô.

- Không mở miệng ra được nữa sao?

Lưu Ly thở dốc. Mắt mờ đi rồi. Cô thấy cơ thể mình cũng trở nên nhẹ bẫng, vết thương trên người không ngừng đau nhói lên. Khẩu súng đen ngòm đang ở trước mặt cô. Sẽ kết thúc, nhanh thôi.

- Đừng lo, mày sẽ gặp lại ba mày sớm thôi. Đến lúc đó hãy nói cho nó biết ai là kẻ đã giết mày nhé. Người phụ nữ mà nó yêu nhất không hề yêu nó, đứa con gái mà nó yêu thương nhất nó cũng không bảo vệ được, hỏi nó xem ai chiến thắng nhé.

Ngón tay Thành Phong siết chặt cò súng, khóe môi Lưu Ly bất giác mở ra thành một nụ cười, thật mơ hồ, đôi mắt trong veo nhìn vào hư vô. Xa thẳm.

- Khoan!

Cây súng trên tay Thành Phong bị gạt sang một bên. Dương Vỹ giữ chặt lấy nó. Thành Phong cau mày không hài lòng.

- Không nỡ nhìn thấy nó chết sao? Dù sao cậu cũng từng sống với cha con nó từ khi còn nhỏ nhỉ?

Thành Phong giành lại khẩu súng để bắn Lưu Ly, nhưng Dương Vỹ vẫn không buông tay. Anh nhìn khuôn mặt đẫm máu của Lưu Ly khẽ cười.

- Ông không thấy giết con bé bây giờ là quá dễ dàng cho nó sao?

Thành Phong nhìn cậu khó hiểu. Dương Vỹ vẫn nói bằng giọng lạnh lẽo, khô khốc.

- Lão đại đã từng ôm chân cầu xin tôi tha mạng cho Lưu Ly. Điều đó cho thấy nó đối với ông ta quan trọng đến mức nào. Ông không thấy để nó chết như vậy thì uổng phí quá hay sao?

- Cậu muốn nói gì?

- Sao không để cho đám thuộc hạ của ông chơi đùa với nó một chút. Dường như bọn này rất có hứng thú với con bé. Cứ nhìn vào đôi mắt bẩn thỉu của bọn chúng là biết.

Lưu Ly khẽ cử động đôi môi, không thể cất lên lời, ánh mắt trong veo nhìn Dương Vỹ đau đớn. Là Dương Vỹ đây sao? Người anh trai mà cô thương yêu tin tưởng nhất. Sao anh ấy lại có thể nói ra những lời như vậy? Sao anh ấy lại có thể đối xử với cô như vậy? Thành Phong cười khẩy và ném Lưu Ly xuống đất.

- Cậu khiến tôi bất ngờ đó Dương Vỹ. Cậu tàn nhẫn hơn tôi tưởng tượng.

Lưu Ly nằm dưới đất thoi thóp. Ánh mắt trong veo vẫn không rời khỏi Dương Vỹ. Hoàng hôn phủ bóng xuống khiến mọi thứ trở nên thật mờ ảo, hình bóng của Dương Vỹ trước mặt cô cũng thật mờ ảo.

Mấy tên thuộc hạ của Thành Phong đã vây lấy Lưu Ly, nhao nhao lên như lũ ruồi nhặng. Thành Phong và Dương Vỹ cũng quay bước đi.

Lưu Ly run rẩy. Cô không muốn bị đối xử như thế này. Muốn giết cô thì cứ việc, nhưng không được làm vậy với cô. Lưu Ly cố gượng dậy, bàn tay bé nhỏ đưa ra phía trước.

- Dương…Vỹ…

Tiếng nói trong trẻo cất lên thật nhỏ, nhưng cũng nhanh chóng chìm nghỉm trong những tiếng cười cợt, tranh cãi của lũ người bẩn thỉu. Lưu Ly bị đám người kia đè chặt dưới đất, cô bé vẫn cố ngước nhìn anh bằng đôi mắt trong veo tội nghiệp, cô thở dốc, đôi môi nhỏ khẽ mấp máy.

- Dương Vỹ…cứu em với…

Dương Vỹ dừng lại. Ánh mắt lạnh lẽo như băng. Anh không quay ra sau. Lưu Ly vẫn cố cất tiếng yếu ớt.

- Dương Vỹ…anh đừng đi, cứu em với.

Giọt nước mắt trong veo nhòe ra trên khóe mắt Lưu Ly. Cô vẫn nhìn anh chờ đợi, cơ thể nhỏ bé vẫn dốc từng hơi thở thoi thóp một cách nặng nhọc.

Thế nhưng Dương Vỹ vẫn bỏ đi, thậm chí không quay lại nhìn cô một lần cuối, anh nhìn lên bầu trời đỏ rực ánh hoàng hôn khẽ nói chỉ cho mình nghe thấy.

- Vĩnh biệt, công chúa nhỏ.

Ánh hoàng hôn đang dần làm tan lớp sương mù bao phủ trên ngọn đồi, Lưu Ly trút những hơi thở nặng nhọc cố gắng nhìn theo bóng Dương Vỹ đang xa dần. Cô nhớ lại giấc mơ của mình ngày nào, cô đã từng nhìn thấy điều này trước kia, trong những giấc mơ trước kia. Người con trai đó sẽ rời bỏ cô. Còn Lưu Ly sẽ ở lại, đón nhận một cái chết lạnh lẽo và đau đớn. Vậy là giấc mơ đã thành hiện thực. Vậy ra người con trai kì lạ đó là Dương Vỹ sao?

- Không ngờ có lúc được thưởng thức con gái cưng của lão hói đó.

- Con nhỏ này chết sớm uổng quá. Vài năm nữa thôi nó sẽ xinh đẹp lắm.

- Tụi mày tội nghiệp cho nó sao? Thế thì đừng để nó chết trước khi được hưởng vui thú.

Một gã đàn ông nắm cổ áo Lưu Ly xé toạc. Bàn tay thô ráp của những kẻ khác cũng bắt đầu vuốt ve khắp cơ thể cô. Những mảnh vải nhuốm đỏ máu trên người cô bị lột xuống. Những tiếng cười man rợ văng vẳng bên tai Lưu Ly. Cô không còn đủ sức kháng cự nữa. Lưu Ly cảm thấy cơ thể lạnh toát. Những kẻ này sẽ đưa cô xuống địa ngục. Cô sẽ chết vì những tội lỗi mà mình gây ra. Nhưng sao trong sâu thẳm trái tim mình cô vẫn thấy hối tiếc. Dường như có một ai đó trên thế gian này khiến cô vương vấn, một ai đó khiến cô còn chưa muốn tan biến đi. Đôi mắt cô dần dần khép chặt lại.

Hết rồi. Đây là số phận của cô.

Trong giây phút mơ hồ cuối cùng dường như có ai đó gọi cô. Lưu Ly không chắc là nghe thấy, có thể đây là ảo giác trước khi chết. Rồi cô cũng không cảm thấy được gì nữa. Mọi thứ bị bóng tối nuốt chửng, kể cả ý thức của cô.

- Lưu Ly!!!

Hổ phách lao đến đạp văng gã đàn ông đang xé áo Lưu Ly ra, đám bạn cậu cũng lao đến đánh gục những kẻ còn lại.

Hổ Phách dường như đã nổi điên, cậu nắm chặt cổ áo gã đàn ông định cưỡng bức Lưu Ly và điên cuồng giáng những cú đấm vào mặt gã. Nắm tay của Hổ Phách nhuộm đỏ máu. Vài cái răng của tên kia gãy văng ra ngoài, khuôn mặt gã bị cậu đánh đến biến dạng. Hổ Phách vẫn không có ý định dừng lại, đôi mắt cậu đỏ ngầu, hai nắm đấm vẫn thi nhau giáng xuống bụp bụp. Đến khi gã kia cả mặt nhuộm đỏ máu, không động đậy gì được nữa Gia Huy mới lao đến ôm chặt lấy cậu kéo ra.

- Đủ rồi Hổ Phách! Cậu còn đánh nữa sẽ giết chết nó đó. Mau dừng lại đi!

Hổ Phách vẫn không muốn tha cho gã, cho đến khi Kiến Văn lên tiếng.

- Lưu Ly bị thương nặng quá. Hổ Phách! Mau lại xem cô bé thế nào đi.

Hổ Phách lúc này mới chịu thôi, lao đến bên cạnh Lưu Ly. Bộ váy đồng phục nhuộm đỏ máu của cô bé đã bị xé rách toạc gần hết, cơ thể cô bé cũng nhuốm đầy máu. Cậu vội cởi chiếc áo khoác của mình ra khoác lên người cho cô bé. Lưu Ly đã ngất lịm rồi, có lẽ vì vết thương quá nặng. Hoa Thiên tháo chiếc khăn choàng trên cổ của mình cột chặt vết thương trên trán cho cô.

Đúng lúc này ở dưới đất, một tên gượng dậy rút súng ra nhắm vào Hổ Phách bóp cò.

Tiếng súng chát chúa vang lên, gã cầm súng gục xuống. Mọi người giật mình ngước lên, rồi họ thấy một người thanh niên từ đằng xa đi lại, trên tay anh là một khẩu súng bạc tuyệt đẹp, mấy tên đang nằm lăn dưới đất nhìn thấy kẻ mới bắn, mặt biến sắc vội tìm đường tháo chạy. Nhưng đã trễ.

Người thanh niên có vẻ đẹp như một thiên sứ lạnh lùng bắn hạ tất cả những kẻ trước mặt. Sau đó anh mới bước đến gần nhóm Hổ Phách. Đôi mày thanh tú khẽ nheo lại khi nhìn thấy Lưu Ly đang nằm thoi thóp. Dường như anh cũng đang bị thương. Một bên tay áo của anh có một vệt máu nhòe ra, khuôn mặt trắng nhợt cũng có vẻ mệt mỏi.

- Anh Thiên Dã! Hổ Phách nhìn anh mừng rỡ.

- Cậu biết anh ta sao?

Vì không biết người thanh niên lạ mặt này là ai nên ba người còn lại tỏ ra đề phòng. Thiên Dã mỉm cười trấn an, anh cất cây súng vào túi áo khoác rồi cúi xuống xem xét tình hình của Lưu Ly, cô bé vẫn còn sống, nhưng vết thương trên người quá nặng, nếu không nhanh cầm máu cô bé sẽ chết mất. Thiên Dã hơi nhíu mày. Sau đó đứng dậy ra lệnh.

- Đưa con bé đi mau.