Chương 7: FNAF:SILVER EYES (DỊCH Full)

Chương 7 :

“ Không sao. Trước sau gì thì cũng phải đề cập đến chuyện đó thôi . Chỉ là – nghe có vẻ ngu ngu, nhưng tao ép bản thân mình không nhớ đến nó. Chả ai biết chuyện gì đã xảy ra, ngoại trừ dì , mà tao với bả có bao giờ bàn đến chuyện đó đâu. Rồi tự nhiên lúc tao đến đây, nó ở khắp nơi. Tao chỉ hơi choáng , thế thôi. ”

“ À, ơ kìa,” John chỉ cho Charlie thấy Jessica và Carlton đang lưỡng lự trước cửa nhà hàng. Cô vẫy họ lại.

“ Nhớ cái lần ở quán Freddy’s thằng nhóc láo toét Billy và Marla bị kẹt trên cái vòng quay ngựa rồi phải nhờ cha mẹ tụi nó cứu không ? ” Charlie nhắc.

John cười, khiến Charlie cũng cười theo.

“ Tụi nó khóc đến mức mặt đỏ ngấy .” Cô nghiêm chỉnh lại khuôn mặt mình, cảm thấy tội lỗi vì thấy vui khi nhắc đến chuyện đó.

Đám bạn lặng thinh một hồi rồi Carlton bỗng phá lên cười.

“ Xong con Marla ói hết lên người thằng đó!”

“ Mãn nguyện vô cùng ! ” Charlie nói.

Jessica nhăn mặt. “ Gớm vãi. Sau vụ đó tao không bao giờ đặt chân lên cái vòng quay đó nữa.”

“ Thôi nào, Jessica, người ta dọn dẹp chỗ đó rồi mà,” Carlton nói. “ Tao cá rằng tụi nhóc ói tràn lan chỗ đó; biển báo sàn ướt đặt kế bên là vì vậy mà. Tao nói đúng không, Charlie ?”

“ Ê bậy nha bạn, tui có bao giờ ói đâu.” Charlie khẳng khái.

“ Hồi nhỏ chúng ta chơi ở đó miết. Biết sao được, đặt quyền của người quen con gái ông chủ. ” Jessica nói, đá mắt nhìn Charlie.

“ Đẻ ra ổng đã là cha tao, sao tao biết được ! ” Charlie phì cười.

Jessica trầm ngâm một hồi rồi nói :

“ Tuổi thơ của mày là đỉnh nhất rồi, có gì hay hơn việc dành cả ngày ở quán Freddy Fazbear’s Pizza ? ” Cô bảo.

“ Hổng biết nữa, ” Carlton nói, “ Có mấy bài nghe hoài tao thuộc luôn ” Cậu xướng vài lời của bài hát quen thuộc khiến Charlie gật gù theo nhạc .

Bỗng nhiên, Jessica nói : “ Nhớ mấy con vật đó vãi ” . “Tao từng đeo theo nói chuyện với con thỏ, tên nó là gì ấy nhỉ ? ”

“ Bonnie, ” Charlie trả lời.

“ Ừ,” Jessica đáp. “ Hồi đó tao hay phàn nàn về cha mẹ với nó. Nó nhìn nhân hậu lắm !”

Carlton phá lên cười. “ Tư vấn tâm lí với mấy con robot ! 6 trong 7 người điên khuyến nghị phương pháp này. ”

“ Im đi,” Jessica phản ứng lại. “ Tao thừa biết nó không có thật, chỉ là tao thích nói chuyện với nó thôi.”

Charlie cười mỉm. “ Tao cũng nhớ vụ đó,” cô nói. Jessica mặc chiếc váy điệu đà của nó, tóc nâu thắt bím y chang mấy đứa trẻ trong truyện cổ tích, đi lên sân khấu sau khi hạ màn rồi thì thầm vào tai con thỏ bằng sắt to gấp 3,4 lần nó. Nếu có ai ở gần thì nó đứng im không nói gì, đợi khi họ đi thì nó lại kể lể cho con thỏ.

Charlie chưa từng nói chuyện với mấy con vật ở nhà hàng của cha cô, cũng không thân thiết với bọn chúng như những đứa trẻ khác; dù cô thích chúng, mấy con vật đó là của chung. Vả lại, cô đã có riêng cho mình những người bạn máy móc ở nhà chờ đợi cô về.

“ Tao thích Freddy nhất, ” John kêu. “Tao thấy nó giống giống tao ”

“ Biết gì hông, trí nhớ về tuổi thơ của tao chả có gì , trống phọc !” Carlton nói, “ Nhưng mà tao dám cá rằng tao nhớ mọi chi tiết về nơi đó nếu tao nhắm mắt lại và tưởng tượng. Kể cả những miếng bã kẹo si gum dính dưới gầm bàn. ”

“ Si gum ? Đống đó là cứt mũi đó. ” Jessica bước một bước khỏi Carlton.

Nó nhếch mép. “ Lúc đó tao mới 7 tuổi, mày mong đợi gì chứ ? Hồi đó tụi bây đứa nào cũng ăn hiếp tao, nhớ vụ con Marla viết lên tường câu ‘ Carlton có mùi như chân thối ’ không ? ”

“ Mày có mùi giống chân thối thiệt mà, ” Jessica bỗng phá lên cười.

Carlton lại nhún vai, chả để ý gì. “ Hồi đó tao hay trốn ở lại, tao muốn qua đêm ở đó để làm gì tùy thích.”

“ Ờ, mày bắt mọi người đợi,” John nói, “ Mày lại còn luôn trốn đúng một chỗ ”

Charlie chậm rãi nói, cô vừa định thì mọi người quay lại nhìn cô, như thể họ đang chờ.

“ Thỉnh thoảng tao có cảm giác như tao nhớ từng ngõ ngách của nơi đó, giống Carlton,” Cô nói. “ Vậy mà đôi khi tao chả nhớ gì. Giống như kí ức của tao đã vỡ vụn thành từng mảnh. Kiểu, tao nhớ cái vòng đu ngựa rồi cái lần tao bị kẹt .Cái lần tao vẽ bậy lên tấm lót bàn . Tao nhớ mấy cái việc nhỏ nhặt, như vị béo ngậy của Pizza , cái ôm khi hè của Freddy , rồi nhớ khi bộ lông vàng của nó dính đầy quần áo tao . Nhưng trong các kí ức đó tao như người thứ ba vậy, như tao chỉ đứng ngoài nhìn vô.

Họ nhìn cô một cách thật ngộ nghĩnh.

“ Freddy màu nâu mà, phải hông ? ” Jessica nói.

“ Vậy ra mày nhớ sai bét ! ” Carlton chọc Charlie khiến cô hé miệng cười.

“ À ờ, màu nâu, ”. Nâu, Freddy màu nâu. Nó màu nâu mà, nó đang hiện diện trong trí tưởng tượng của cô ngay lúc này đây. Nhưng ở đâu đó sâu trong tiềm thức cô, thoắt ẩn thoắt hiện một cái gì đó khác.

Carlton nói chuyện khác và Charlie cố chú ý đến những gì cậu đang nói, nhưng có cái gì đó kinh tởm, đáng lo ngại về sự nhầm lẫn ấy. Đã 10 năm rồi kể từ khi đó, làm gì có chuyện mày bị mất chí nhớ ở tuổi 17 cơ chứ , cô tự nhủ, nhưng chi tiết đó đơn giản đến mức không lý nào có thể nhớ nhầm được. Ở khóe mắt mình cô có thể thấy John đang nhìn mình, một ánh nhìn trầm tư như thể cô mới nói điều gì rất quan trọng.

“ Mày thiệt tình không biết giờ chỗ đó ra sao à ? ” Cô hỏi Carlton với giọng điệu khẩn khái hơn cô mong muốn, rồi cậu dừng nói, tỏ vẻ ngạc nhiên.

“ Xin lỗi ” cô nói. “ Xin lỗi, tao không có ý chặn họng mày. ”

“ Không sao,” cậu nói “ Đúng vậy, tao thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra với nơi đó. ”

“ Sao mày không biết được ? Mày sống ở đây mà.”

“ Thôi mà, Charlie, ” John nói.

“ Tao đâu có ở quanh quẩn khu đó. Mọi thứ giờ đây khác đi, thị trấn này đã phát triển lên nhiều. ” Carlton bình tĩnh nói, không bị kích động bởi sự bực tức của Charlie. “ Hơn nữa tao cũng không rảnh kiếm cớ để đến đó. Tao đâu có muốn làm vậy. Chả còn lý do nào để đến đó nữa. ”

“ Bọn mình có thể đến đó, ” John đột nhiên nói khiến tim Charlie nhảy một nhịp.

Carlton hồi hợp nhìn Charlie. “ Hả ? Thiệt tình, xung quanh chỗ đó giờ như mớ bòn bon. Tao không chắc rằng có cách để vào trong đâu. ”

Bất giác, Charlie gật đầu đồng ý. Cô có cảm giác như cả ngày kí ức đã đè ép cô, nhìn thị trấn như có ý so sánh nó với khi xưa, rồi giờ tự nhiên đầu óc cô thật tỉnh táo. Cô muốn đi.

“ Dô, đi luôn sợ gì ! ” cô nói “ Kể cả khi chỗ đó giờ là đất vụn, tao vẫn muốn đi ” Họ im lặng một hồi, rồi John bất cẩn cười đầy tự tin.

“ Ừ, đi thôi. ”