Mập ngã xuống đất, trong con ngươi không có tiêu cự, nước bọt chảy ra từ khóe miệng, nhỏ giọt xuống sàn nhà hợp kim. Da thịt trắng bóng bị ánh kim lạnh lẽo rọi lên, phản xạ ra một màu xám chết cứng.
Ngoài mặt kính cách ly, một tổ nghiên cứu đang điều chỉnh số liệu.
“Kết quả lần khảo nghiệm thứ ba thế nào?” Emerson chắp hai tay sau lưng, nhìn màn hình cấu thành từ ánh sáng trước mặt. Trên màn hình được chia thành sáu bảy ô nhỏ, trong mỗi ô đều có một người bị lột sạch, họ hoặc ngã xuống đất co giật, hoặc vô thần ngồi không chút sinh khí, có một thanh niên đang cười ngây ngốc cầm bộ phận sinh dục của mình, lại đột ngột hung ác nhổ ra phía ngoài, tựa như cái đang bị nhổ không phải một phần thân thể quan trọng của hắn mà là củ cải. Ngay lúc thanh niên dùng sức, hắn liền nhũn người ngã xuống, một xúc tu máy gắn kim thuốc mê ở đầu mút được thu về. Emerson thu hồi ánh mắt, hờ hững hỏi.
“Thưa ngài, sau khảo nghiệm lần này, sống sót 5 người, xác xuất bình quân của phản ứng bài xích là 98,342% mức độ phản ứng bất đồng, trong đó số 4 là cấp A-, số 52 cấp B+, số 69 cấp C+, số 77 cấp A, số 103 cấp B-. Tác dụng phụ như sau: số 4 độ tổn thương hệ thần kinh là 67 jafa, hoạt tính tế bào… Trên đây là báo cáo khảo nghiệm lần này!”
Emerson lẳng lặng nghe, cũng không nói gì cho đến khi báo cáo kết thúc. Lão quét mắt qua màn hình ánh sáng, lãnh đạm nói. “Chuẩn bị khảo nghiệm tiếp theo!”
“Thưa ngài…?” Mọi người sửng sốt, một nghiên cứu viên chạy ra, có chút chần chừ cất tiếng. “Vật thí nghiệm nhiều nhất chỉ có thể tiếp nhận ba lần khảo nghiệm, họ không thể tiếp nhận nhiều hơn. Hơn nữa, di chứng từ lần khảo nghiệm này cần ít nhất năm tinh chuyển mới có thể biến mất!”
Lão già lẳng lặng nhìn nghiên cứu viên kia, dưới ánh mắt lạnh lùng của Emerson, tiếng người nọ càng lúc càng yếu ớt, nhưng vẫn kiên trì nói hết. Emerson nghe xong, cười, khuôn mặt híp mắt rất hiền từ.
“Tiếp tục khảo nghiệm! Chẳng lẽ cậu muốn ta tiêm “Fath” cho bọn họ hay sao?” Nụ cười của lão trong phòng nghiên cứu có vẻ lạnh lẽo khác thường. “Cho những thứ này?”
“Giống như lũ ngu xuẩn kia lúc trước? Sao?” Trong nháy mắt, trên mặt Emerson hiện lên một chút hung tợn. “Lũ ngu xuẩn kia tưởng “Fath” là vô hạn sao? Hay tự bản thân chúng có thể gắn đoạn vào phân tử DNA? Cái này không khó bằng việc nhét bộ phận sinh dục của chúng vào hậu môn chính mình hay sao? Hả? Nếu không phải đám ngu xuẩn kia không biết quý trọng nguyên liệu, kế hoạch của ta sẽ đi đến nông nỗi này hay sao?”
Kế hoạch phụ thể có thể tính là một bước mở rộng của kỹ thuật gien: lấy gien mục tiêu ra, gien mục tiêu kết hợp với vector (), đưa gien mục tiêu vào tế bào nhận. Vì liên quan đến “Vùng cấm Thượng Đế”, đoạn gien cần tái lắp ghép thật sự quá khổng lồ và cũng quá vụn vặt, vector bình thường hoàn toàn không thể sử dụng ở đây, kế hoạch phụ thể cũng vì vậy mà đình trệ một thời gian —— mãi đến khi họ tìm ra “Fath”. Đó là một loại vi khuẩn cực kỳ hiếm thấy, dùng năng lực khoa học kỹ thuật hiện tại cũng chỉ có thể tìm được vẻn vẹn một miligam. Fath, thay vì nói là một loại vector, gọi nó là virus lại càng có thể nói lên đặc tính của nó. Fath sẽ sinh ra phản ứng bài xích rất mạnh đối với con người, khiến người được thí nghiệm nháy mắt tử vong. Cho nên, nhân viên của kế hoạch phụ thể trước hết phải tìm kiếm những người có phản ứng bài xích tương đối nhỏ trong biển người mênh mông làm đối tượng thí nghiệm, rồi lại liên tiếp thực hiện khảo nghiệm, khảo nghiệm liên tục cho đến khi chọn ra vật dẫn thí nghiệm có thể thích ứng với Fath —— cũng chính là vật dẫn cuối cùng của kế hoạch phụ thể.
Trước đó, hoặc ít hoặc nhiều đều có người chống chịu qua được ba khảo nghiệm —— không chịu được chỉ có nước chết do phản ứng bài xích, sau đó thành nguyên liệu hữu cơ bị đưa đi. Nhưng, người chấp hành kế hoạch phụ thể tiền nhiệm bất đắc dĩ phát hiện, những vật thí nghiệm sống sót chung quy không thể chịu được Fath nồng độ 100% vô hạn. Kẻ thất bại không có quyền ở lại, cho nên một trong những người khởi xướng kế hoạch phụ thể – Emerson trở thành người phụ trách kế hoạch. Mà lúc này, Fath – thứ liên quan xuyên suốt kế hoạch cũng chỉ còn lại phân lượng không đến bốn người.
“Vật thí nghiệm hư thì đi tìm cái mới!” Emerson xoay người sang chỗ khác, không ai trông thấy vẻ mặt bình tĩnh cực điểm mà điên cuồng cực độ kia! “Sau năm lần khảo nghiệm thì hãy đến tìm ta!”
Nói xong, lão biến mất ngoài cửa lực từ, bỏ lại các nghiên cứu viên quay mặt nhìn nhau.
[Alice’s Land]
Mập có vô số lần suy nghĩ, nếu ngày đó hắn không đến khu số năm, không đến trêu chọc cô gái kia, không bị cảnh sát bắt lấy, không gặp phải lão già điên kia, đó sẽ là một tương lai thế nào? Hoặc đổi một góc độ khác suy nghĩ, nếu hắn không chống chịu qua được khảo nghiệm đầu tiên, không chống chịu qua được khảo nghiệm thứ hai, không chống chịu qua được… khảo nghiệm thứ năm, không chống chịu qua được… thực nghiệm cuối cùng, đó sẽ là viễn cảnh thế nào?
Không, cái này rất dễ nghĩ ra, thi thể hắn bị phân giải thành nguyên liệu hữu cơ, để lại giá trị cuối cùng của hắn như vậy. Kết cục đó rất đơn giản!
Nhưng cũng tốt hơn kết cục thứ nhất, bị làm thành thực phẩm đen? Càng tốt hơn tình cảnh hiện tại của hắn…? Thời điểm ở tương lai, mập thường hay suy nghĩ như vậy.
Lúc thí nghiệm, bất luận mập sống không bằng chết ra sao, khát vọng cái chết giải thoát tất cả thế nào, nhưng cuối cùng hắn lại chống chịu qua được thực nghiệm. Mập trở thành vật thí nghiệm duy nhất sống sót của kế hoạch phụ thể, được đối đãi cực kỳ cao quý và xa hoa, thứ mà hắn ngày trước ở khu ổ chuột làm sao cũng không vọng tưởng ra được. Nơi ở của mập không còn là nhà tù trắng phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng hắn, mà là nơi cùng loại với phòng tổng thống, bốn bên lúc nào cũng có hầu gái hầu hạ, ngay cả đi WC cũng có gái giúp cho hắn. Mà chỉ có một việc mập cần phải làm, chính là . Giao phối, *, , mỗi ngày đều * cùng những cô gái khác nhau. Để mau chóng sinh ra thành quả đầu tiên của kế hoạch phụ thể.
Ở trong tổ vàng, ngày ngày * lạc. Đây chắc là cuộc sống mà chỉ có Hoàng đế trong truyền thuyết ở trái đất cổ mới có thể hưởng thụ?
Lúc đầu, mập vứt bỏ bực bội do bị trở thành vật thí nghiệm cùng ký ức đau đớn lúc khảo nghiệm kia, thoải mái hưởng thụ cuộc sống ngày ngày rên rỉ —— thứ như lòng tự trọng, đối với người ở khu số bảy, còn vô dụng hơn cả phân chó.
Bố đây ăn của tụi bây, ở chỗ tụi bây, còn làm đám đàn bà của tụi bây, hừ hừ, lời bố nói lúc trước toàn bộ đều thành sự thật! Mập rất đắc ý.
—— Có gì bất mãn nữa chứ? Không bị người ta coi như rác rưởi, mỗi ngày mở mắt ra là được một đám hầu gái nhan sắc thượng đẳng trước gọi sau thưa cung phụng, không cần trải qua những ngày bữa no bữa đói trong khu ổ chuột, chỉ cần hắn vươn tay, liền có vô số đồ ăn cao cấp ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua chất đống trước mặt hắn, không cần lo lắng vì chuyện chơi gái, nơi này có vô số thiếu nữ xinh đẹp mong chờ chui vào ngực hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Chỉ cần yên lòng làm ngựa đực, hắn sẽ có thể vô tư suốt kiếp.
Như vậy rất tốt, không phải… Sao?
Nhưng trên thực tế, cuộc sống thế này còn chưa qua hết một tinh chuyển, hắn liền chán. Nói đúng ra, hắn là sợ hãi.
Từ mỗi ngày đưa cho hắn một cô gái, đến mỗi ngày hai cô, cho tới ba cô hiện tại. Lại nói mỗi ngày một cô gái là một loại mơ ước và hạnh phúc của đàn ông, nhưng mỗi ngày, liên tiếp không ngừng làm như vậy, dù đối tượng là thiếu nữ xinh đẹp đến đâu đi chăng nữa, cũng sẽ dần dần mất đi hứng thú *, mà biến thành một dạng tra tấn…Mập tốt xấu gì cũng còn thuốc bổ chống đỡ, 95% đồ ăn của hắn đều là tráng dương bổ tinh. Nhưng từ một ngày một người biến thành một ngày hai người, mập vốn nghĩ đây dù sao cũng coi như công tác của mình, có lẽ chỉ làm trong một khoảng thời gian đặc biệt, cứ dùng phương pháp đánh nhanh thắng nhanh, cắn răng cũng qua được. Nhưng đến lúc tăng lên ba người, mập đổ vỡ.
Mập thậm chí cố lấy cam đảm kháng nghị với Emerson tiến đến, mập có chút ấm ức biện chứng: trên thế giới này không có thửa ruộng cày mãi sẽ hư, chỉ có cái cày cày hoài sẽ hỏng. Hắn tuyên bố “anh em” của hắn đã không chịu đựng được loại vận động mạnh kiểu này, ngay cả da cũng bắt đầu tróc ra. Hơn nữa, cũng không nhất thiết phải thay mấy cô gái một ngày, mấy cô ngực bự gặp lúc trước, hắn vẫn còn rất có cảm giác… Câu cuối cùng là đề nghị nhỏ tiếng của mập.
Mập quen thói sau mỗi lần XXOO đều ngủ như heo chết, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, không thấy cô gái ân ái với hắn đâu nữa, sau đó lại là một gương mặt mới vùi vào ngực hắn.
Cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ không “đứng lên” được nữa. Mập hoàn toàn vô tư nói ra lời mất mặt như thế, bắt hắn thừa nhận mình liệt dương cũng còn hơn bị một đám đàn bà hút sạch tinh khí mà chết.
Emerson lạnh lùng nhìn mập —— mập đã một thời gian không nhìn thấy nụ cười hiền lành giả tạo kia trên mặt lão, nhưng điên loạn trong mắt lão lại càng ngày càng đậm đặc hơn, còn mang một loại cuồng loạn và thất vọng khó nói bằng lời. Emerson như vậy gây cho kẻ khác một cảm giác điên cuồng: cho dù chết cũng phải kéo tất cả mọi người chôn cùng.
Lão già cười lạnh. “Được, ta đáp ứng cậu, ngày mai cậu sẽ * với một cô gái, ta sẽ xin cho cậu mấy ngày nghỉ ngơi.”
() Vector (sinh học): Khi nghiên cứu một gen mục tiêu nào đó của sinh vật nhân thật, chúng ta thường gặp phải một số khó khăn như bộ gen của sinh vật nhân thật thường rất lớn, gen mục tiêu chỉ là một đoạn rất nhỏ trong toàn bộ hệ gen rất lớn đó. Do vậy rất khó tách được nó ra. Sau khi tách, muốn tinh sạch và nhân nó lên để có một lượng lớn thì chúng ta buộc phải tạo nhân dòng cho gen đó. Công việc tạo dòng về cơ bản là việc gắn trình tự gen (DNA) cần nhân vào một vector.Vector là một phân tử DNA thường có dạng vòng, mang nhiều đặc tính trong đó phải có khả năng xâm nhập vào tế bào vi khuẩn kí chủ và sử dụng bộ máy tổng hợp của tế bào kí chủ vi khuẩn để tạo ra nhiều bản sao khác giống hệt với vector ban đầu.