Chương 2: Second Child

“Ahhh ——!”

Một tiếng hét thảm thiết, lanh lảnh lạ thường trên con đường bài trừ sạch sẽ tạp âm.

Trong lòng mập vướng một cục nghẹn, nội tâm bắt đầu chửi má nó, hôm nay ra đường chắc chắn là không xem lịch.

Cô gái trước mặt thất kinh thét chói tai, đập đập phủi phủi thân thể như phát điên, giống như trên người dính phải loại vũ khí sinh hóa khủng bố nào đó, y phục làm thành từ sợi quang chất lượng thượng đẳng bị nàng phủi phủi đập đập đến biến dạng. Nhìn bộ dạng cô gái kia, nếu không phải đang ở trên đường phố, có lẽ nàng còn muốn xé đi phần vải ban nãy bị mập chạm tới.

Mập nhanh chóng biến ra một nụ cười nịnh nọt, muốn biện bạch. “Quý cô này…”

“Không… Đừng qua đây… Ahhh …!”

Vừa thấy mập bước một bước nhỏ qua hướng bên này, cô gái liền lui về sau mấy bước. Nếu không có người vây xem ngáng đường, e rằng nàng còn muốn lùi lại nhiều hơn nữa, ánh mắt nhìn mập chen lẫn ghê tởm cùng sợ hãi vô tận.

“Cảnh sát đến!”

Không biết ai hô lên, mập ngẩng đầu, mấy chiếc Pieris đã lẳng lặng đậu trên không, không biết tới hồi nào. (Pieris: xe bay chuyên dụng của cảnh sát, tương đương với xe cảnh sát hiện tại)

Xung quanh kéo ra một khoảng trống, mập biết đây là do cảnh sát dùng lực đẩy vật cản trên đường, không chỉ có thể cách ly quần chúng, còn biến kẻ bên trong thành cá nằm trong rọ, hắn đã không còn đường trốn.

Trên Pieris có người nhảy xuống, càng gần mặt đất lại càng rơi chậm, giống như trên mặt đất có một lò xo vô hình, cuối cùng vững vàng hạ xuống đất. Mặt đất khu số năm cũng trộn lẫn bột phấn lực đẩy, để phòng ngừa tình huống rớt lầu, dạo này muốn nhảy lầu cũng là việc khó.

Mập vừa thấy, ấy, còn là gương mặt quen thuộc, tim hắn chìm xuống đáy vực.

Hiện tại khoa học kỹ thuật càng ngày càng tiến bộ, trên cơ bản máy móc cũng làm được những việc con người có thể làm, bình thường đều là robot tuần tra giữ trị an, mập hôm nay triệt để bị sao quả tạ chiếu xuống đầu, đúng lúc đụng phải các cảnh sát ra đường qua qua lại lại. Đám cảnh sát rảnh đến mức đau bi kia, thích nhất chính là tra tấn dân khu số bảy. Bình thường người khu số bảy gặp phải chúng, dù không có làm gì cũng sẽ bị chụp mũ một hai cái lý do quái đản, sau đó bị đám nhàn rỗi kia, hoa mỹ gọi là “giáo dục tư tưởng” cho một trận. Vì thế, số người biến mất cũng không chỉ là một là hai.

Đám cảnh sát tiến lên như chó ngửi được mùi xương, đối với chúng —— hoặc nói, đối với mọi người mà nói, dân ở khu ổ chuột chính là rệp, còn không bằng phân chó, phân chó biến mất mới là tốt nhất, mà dù đã làm thành phân hóa học, phân chó vẫn bị người ta lôi ra để chửi.

Reid trước mắt là đại diện điển hình nhất trong đó, không có người thứ hai, nghe nói nhà gã thuộc khu số hai, mà gã “vì thể nghiệm cuộc sống” mới đi tới bộ cảnh sát khu số năm. Mập có vài lần rơi vào tay gã, trải nghiệm mấy lần đó làm mập không kiềm được nuốt nuốt nước bọt.

“Ồ! Lại là con heo mập mày à?” Nụ cười của Reid đập vào mắt mập, nhìn kiểu gì cũng thấy không có ý tốt. “Lần này lại là gì? Cướp giật? Trộm cắp? Quấy rối?”

Mập run run thịt mỡ, sau đó phịch một tiếng quỳ xuống, run lập cập khóc lóc. “Lỗi của con, con không nên động đến quý cô kia, con không nên thấy tiền sáng mắt, con…”

Thay vì bị các cảnh sát tùy tiện chụp vào tội danh khủng bố, để bọn chúng sử dụng hình cụ, không bằng tự mình chọn tội nhẹ nhất, nhiều lắm bị đánh cho một trận. Dù sao mình vừa rồi cũng tính đi ăn trộm, chẳng qua vì đám người kia bỗng nhiên chen lấn mà đụng phải cô gái đó.

Cô gái kia nghe thấy lời mập nói, lập tức tái mặt kinh hãi, lấy túi mình ra, sau đó, bàn tay hoa lan dường như sợ đụng phải thứ gì đó không tốt, lấy đồ trong túi ra, rồi nhanh chóng ném túi pha lê qua một bên, giống như đó là lựu đạn.

Kẻ bàng quan thì thầm nhỏ giọng, một người trẻ tuổi trong đó đặc biệt lớn tiếng, phảng phất như cố ý nói cho cảnh sát nghe. “Rác rưởi khu số bảy thật khiến người ta ghê tởm, Norton sao vẫn còn mơ tưởng thu dùng lũ rác rưởi đó?”

Reid không màng tới, gã có chút khó chịu nhìn tên mập đang nằm dưới đất. Người đã nhận tội, gã nhiều lắm là mang mập về cục cảnh sát đánh cho một trận, cũng không thể tra tấn mập nhiều hơn. Hơn nữa, sắp tới gã phải về lại khu số hai, không còn có thể đến “yêu thương” dân khu số bảy. Thiếu rất nhiều chuyện vui, Reid gần đây cũng mang chút bực bội.

Gã nắm tóc mập, xách mập lên, gã đã uống thuốc cải tạo gien, đây không phải một việc quá khó. “Coi như mày gặp may, heo mập chết tiệt!”

Mập đau đến mức há miệng khò khè, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả, đương nhiên là bị hành hung một trận, hình cụ cũng qua loa dùng vài cái, nhưng tốt xấu gì mập cũng còn sống ra khỏi cục cảnh sát, dù bộ dạng có chút thê thảm.

“Chó má mày!” Mập lẩm bẩm, hắn dựa vào vách tường trong hẻm, dần dần trượt xuống. “Thật sự là chó má mày!”

Không biết mấy trăm năm trước, có người đã nói một câu danh ngôn: cuộc sống tựa như một trận cưỡng hiếp, nếu không thể tránh được, vậy cứ hưởng thụ đi cho khỏe.

Lúc này hoàng hôn sắp tàn, ánh sáng ảm đạm chiếu vào làm mắt mập chói đến phát đau, nhưng không lâu sau lại dần rút đi như phai sắc, sắc lạnh trở thành màu chính. Mập bỗng dưng rất muốn khóc, dù trước đây có thời điểm càng thảm hại hơn. Hắn nghĩ về đời mình, nghĩ về tương lai mình. Hắn cả đời đều phải như một con chuột qua đường, bị người người hô đánh. Khinh thường trong mắt cô gái quần sang áo mắc cùng hưng phấn đắc ý lúc Reid nện nắm đấm lên người hắn hôm nay liên tục lay động trước mắt mập. Mập thật ra là kẻ vô tâm, cho nên hắn chưa từng nghĩ tới những thứ đó, cũng không quá để ý, nhưng không nghĩ cũng không phải là không để ý, không để ý cũng không có nghĩa là sẽ không đau.

“Thật sự là chó má mày…”

Máy móc lặp lại, mập ấn bụng thất thểu bò dậy, đi ra phía ngoài.

“Bình!!!!”

Hôm nay đã định là ngày xui xẻo của mập, ngay lúc ra đến đầu hẻm, hắn lại đụng trúng người ta, sau đó lộp độp một trận, đống đồ người bị đụng mang theo rớt xuống. Lực là tác dụng lẫn nhau, mập bị thương càng không dễ chịu, đặt mông ngồi phịch xuống đất, chấn động làm toàn thân hắn phát đau.

“Ahhhh ——” Người kia hét thảm một tiếng, thấy dụng cụ rơi xuống đất đã không còn nguyên vẹn. Mình vất vả lấy lòng thầy mới được cho đi theo, vì thể hiện bản thân mà xung phong ôm một đống dụng cụ, còn giả vờ không thấy vệ sĩ ngỏ ý giúp đỡ. Nhưng bây giờ, xong hết rồi!

Không đợi người kia nổi giận, mập đụng người cũng thảm thiết kêu lên, lại còn kêu thê lương hơn nữa. Mập mở bàn tay ra giơ trước mặt, ngón cái tay trái bị một cây kim mảnh đâm vào. Tay đứt ruột xót, mập kêu thảm rút kim ra, dùng sức vung vung tay trái, dường như làm vậy có thể giảm bớt đau đớn. Cây kim bị ném lăn ra ngoài, cuối cùng dừng trước một đôi giầy lực yếu.

Chủ nhân giầy lực yếu ra hiệu, vệ sĩ bên cạnh khom người dùng vải sạch nhặt kim lên, cung kính dâng trước mặt người nọ. Trên vải trắng, cây kim vốn trắng bạc lúc này lại xanh lam như nước, đang dần chuyển thành xanh đậm, hoặc càng thâm đen. Trong mắt người nọ hiện lên một tia sáng, đó là tia sáng điên cuồng, không lý trí —— phải nói là quá lý trí, lý trí đến mức biết rõ hành vi của mình là vi phạm luân lý, nhưng không hề ngăn lại.

Lão nhẹ nhàng đi tới đám hỗn loạn bên kia, thanh niên ngã dưới đất luống cuống vội liếc đống hỗn độn trên mặt đường, rồi lại nhìn lão.

“Th… Thầy, không phải lỗi… Lỗi của em… Là kẻ này… Là kẻ này đột nhiên lao ra…”

Lão giơ một bàn tay lên, cắt ngang lời lải nhải của thanh niên, ánh mắt lẩn quẩn nửa ngày trên người mập.

Mập ngậm ngón tay cái trong miệng mút mút, đột ngột rùng mình một cái, hắn ngẩng đầu lên, một lão già tràn đầy sinh lực đang cười híp mắt nhìn hắn, lão mặc một thân quần áo trắng, hơi giống người trong bệnh viện. Dù đối phương cười rất hiền lành, nhưng không hiểu sao mập lại cảm thấy rất lạnh, giống như ếch bị rắn nhìn chăm chăm, đối phương muốn nắm giữ hắn.

Nhìn bộ dạng có chút hoảng sợ của mập, lão già cười hài lòng, mềm giọng nói.

“Mang hắn đi!”