Chương 16: Sixteenth Child

Emerson đi ra từ trong bóng tối, ba “người” ở đây sớm đã phát hiện lão. Đệ nhị trước giờ không để tâm đến những chuyện thế này, trong mắt thiếu niên chỉ có hai dạng tồn tại là “có thể ăn” và “có thể ăn nhưng không được phép ăn”.

“Chào buổi tối, ngài Emerson!” Đệ tam tao nhã hành lễ gặp mặt, thể hiện hoàn mỹ những điều giáo sư nghi lễ do lão già tìm tới cho y đã dạy. “Thật vinh hạnh khi thấy ngài tham dự!”

Emerson hừ lạnh một tiếng, liếc cây cột vỡ nát, sau đó chằm chằm nhìn Đệ nhất, gân xanh ở huyệt Thái Dương giật giật.

“Cậu quá hấp tấp!” Lão già châm chọc quở trách, như hận cháu mình không có chí tiến thủ. “Nếu cậu đợi thêm một thời gian nữa, hoặc đợi thêm một đồng loại nữa được sinh ra, cậu sẽ hoàn toàn có thể ung dung nắm giữ viện nghiên cứu trung tâm, khu số một, và cả Norton này trong tay!”

Đệ nhất trầm mặc không lên tiếng, đồng tử đỏ chiếu ra bóng dáng Emerson.

“Cậu có năng lực này, nếu cậu muốn, cậu có thể khiến tất cả sinh vật có tư duy chết đi trong nháy mắt, đúng không?” Lão già cố chấp nhìn Đệ nhất, trong mắt là lý trí cuồng nhiệt. “Đã có vô số nghiên cứu chứng minh, siêu năng lực có liên quan đến Vùng cấm Thượng Đế. Ta ghét cái từ “năng lực siêu nhiên” này, nói trắng ra chính là sự tăng cường độ mẫn cảm của não bộ đối với một loại năng lượng vật chất nào đó, đạt đến mức độ sử dụng nó tạo ra một lĩnh vực nào đó, thậm chí một quy tắc nào đó. Đối với người có tỷ lệ giải tỏa khu vực não cao hơn 75% như các cậu, những năng lực đó chỉ là thêu hoa trên gấm!”

“Đệ tam là “Đặc xá ngoại giao”, tất cả mọi sinh vật đều bất giác sinh ra cảm tình với cậu ta, thậm chí đến mức mất trí, cậu ta chính là làm tất cả sinh vật nhiễm một loại độc anh túc tên là Đệ tam, ta tốn không biết bao nhiêu công sức để ngăn cản đám ong bướm chết tiệt kia cho Đệ tam! Tương ứng với Đệ nhị chính là “Phân giải vật chất”, bất luận là vật thể hay năng lượng, đối với Đệ nhị đều là “đồ ăn” có thể phân giải! Mà Đệ nhất…” Lão già cười khà khà. “Năng lực của cậu là “Khống chế năm giác quan”, tạo ra ảo giác, cũng chính là thôi miên mà người ta thường gọi, viện nghiên cứu trung tâm bây giờ chính là một cái hộp đen, bất luận là đối với người bên trong hay người bên ngoài, họ đều nhìn thấy “thế giới” họ phải thấy. Hê hê hê, lũ ngu xuẩn kia hoàn toàn không biết tính mạng của mình từ nửa năm trước đã nằm trong tay một con “quái vật”… Không không không, phải nói là trong tay “thần”, cậu chỉ cần đơn giản truyền cho bọn họ một chữ “chết”, bộ não đáng yêu của họ sẽ hư thối không chút do dự.”

(PS: từng có một thí nghiệm khoa học, nhà khoa học che mắt người được thí nghiệm, sau đó thôi miên, nói sắp sửa lấy lửa đốt phỏng tay anh ta, nhà khoa học dùng khối băng chạm vào tay người được thí nghiệm, nơi bị khối băng chạm tới tự động đỏ lên hình thành vết bỏng nghiêm trọng. Vì não bộ chính là nhận thức như vậy, cho nên người được thí nghiệm “bị phỏng” XD.)

Emerson càng nói càng hưng phấn, mắt sáng đáng sợ như ma trơi. “Nhưng năng lực này vẫn có chỗ hở. Hahh, nghe phỏng đoán của ta một chút xem nhé? Cậu không thể ra tay với sinh vật chưa từng thấy mặt? Cho nên cậu mới có thể lẳng lặng chờ đợi thời cơ chín muồi. Năm giác quan cũng là năm loại nhận thức, máy móc chỉ có chương trình và câu lệnh chứ không có cảm xúc cùng giác quan khiến cậu cảm thấy đau đầu, cho nên cậu mới có thể tìm tới Tommy, lợi dụng nháy mắt mất điện xâm nhập toàn bộ hệ thống, phá hủy tất cả các thiết bị phòng ngự. Thấy thế nào, về một chút lý giải vụn vặt của ta…”

Đệ nhất chậm rãi nâng tay lên, vỗ tay. Đệ tam huýt gió một tiếng, Đệ nhị không biết chạy tới nơi nào, cậu bé không có hứng thú đối với cuộc đối thoại bên này, có lẽ đã đi tìm y phục vừa người.

“Thế thì nói tiếp về tình hình của ta một chút đi! Cậu ám thị ta, khiến ta phối hợp với hành động của cậu —— thật sự quá kỳ diệu, nếu không phải cậu cố ý để cho ta biết, ta cuối cùng vẫn chỉ là một kẻ bị bịt kín trong cái hộp, đùa giỡn não bộ người khác vui lắm phải không?” Trong mắt Emerson là một loại cuồng nhiệt bệnh hoạn. “Ta phong tỏa tin tức về sự tồn tại của các cậu, ta thông đường ra ngoài cho Đệ tam, ta đóng gói cả viện nghiên cứu trung tâm tặng cho các cậu… Mặc dù có ám thị của cậu, nhưng ta lại làm đến mức hoàn toàn không hối hận!”

Tiếng cười to sắc nhọn của lão già vang vọng giữa những cây cột. “Tiến hóa vốn chính là quá trình cá lớn nuốt cá bé. Nhân loại hiện tại thân thể yếu ớt đầu óc lạc hậu, so với họ, tân nhân loại ở bất cứ phương diện nào cũng có thể hoàn toàn thay thế! Đây mới là tiến hóa đích thực! Tiến hóa hoàn mỹ! Cậu sẽ đi lên ngai vàng, cậu phải đi lên ngai vàng, lịch sử con người sẽ mở ra một chương mới!”

Tiếng cười chói tai vang vọng trong bóng tối một hồi lâu mới dần tiêu tán, Emerson sửa lại trang phục, đối diện Đệ nhất.

“Cảm thấy hài lòng với việc ta làm chứ?” Lão già hỏi, nụ cười trên mặt giả như một chiếc mặt nạ.

“Ừ!” Thanh niên tóc đen mắt đỏ nhấc hàng mi lên. “Ta rất hài lòng!”

Hắn bị một tiếng nổ mạnh làm bừng tỉnh, trông thấy ngọn lửa đỏ tươi ngoài cửa sổ kia, hắn trợn mắt há hốc mồm, ánh lửa lúc đậm lúc nhạt in lên khuôn mặt tức cười của hắn.

“Cháy! Mở cửa mau lên! Cháy rồi…”

Hắn dùng sức đập cửa kim loại rầm rầm, không có thẻ thông hành, hắn căn bản không mở được cửa thông ra ngoài.

“… Tít… Này này này… Chuyện gì?”

Một lát sau, trong góc phòng mới truyền đến âm thanh điện tử, là người phụ trách của hắn.

“Cháy mẹ nó rồi không thấy à! Thả bố ra mau!”

Im lặng một hồi lâu, âm thanh điện tử lại vang lên.

“Cháy? Chỗ nào có cháy?”

“Mẹ kiếp! Không thấy lửa cháy lớn như vậy ở ngoài sao! Sắp cháy tới bên đây rồi này!” Hắn gấp đến độ miệng không lựa từ, liều mạng chỉ ra phía ngoài.

Lại một hồi im lặng, đối phương hình như dùng thiết bị điện tử quan sát, lần này lúc âm thanh vang lên, giọng điệu đã không còn lịch thiệp.

“Không có cháy, anh nằm mơ thấy ảo giác, hiện tại cái anh phải làm chính là quay về nằm lại trên giường, nhắm mắt mình lại!”

“Mẹ nó, trong mắt có phân chó hay sao! Khốn khiếp! Mau thả bố ra!”

“Đừng giở trò bịp bợm nữa!” Giọng nói điện tử bực bội lạnh nhạt. “Anh không thể chạy trốn!”

Dứt lời, bất kể hắn kêu la xé gan xé phổi thế nào, giọng nói kia cũng không vang lên nữa.

“Đệch mợ mày! Thật sự có cháy mà ——!!!”

“Mau thả bố ra —— thả ra ——!!!”

“Ai tới đi —— thả tôi ra…”

Hắn rốt cuộc ý thức được, mình bị vứt bỏ ở đây. Nhìn ánh lửa càng lúc càng gần, hắn bắt đầu run rẩy, sau đó ra sức tông cửa. Toàn bộ cánh cửa làm bằng kim loại, đừng nói một mình hắn, dù một trăm người như hắn cũng không thể cạy mở ra nửa phân. Nhưng hắn không có cách, dù không biết lý do mình bị vứt bỏ —— họ có lẽ muốn biến hắn thành một con heo nướng chẳng hạn, nhưng hắn không muốn chết, dù là lúc tuyệt vọng cực điểm, hắn cũng không muốn chết, cho nên hắn chỉ có thể phí công tông cửa.

“… Thả tôi ra… Ahh…”

Không biết bị văng trở lại bao nhiêu lần, không còn sức bò dậy nữa, hắn quỳ trên đất gào khóc. Hắn tự dưng bị đưa đến đây, lay lắt hơi tàn sống sót qua ngày, sau đó bị vứt bỏ ở đây, hắn sẽ chết, bị biển lửa đốt thành một đống tro, đây là hình phạt cho sự ích kỷ thờ ơ trước kia của hắn hay sao?

“… Cứu… Cứu tôi… Ai đó tới cứu tôi…”

Rầm ——

Hắn mở to mắt sững sờ nhìn cánh cửa trượt khỏi khung, rơi xuống đất phát ra âm thanh cực đại, ánh lửa từ ngoài cửa chiếu vào, mạ lên một quầng sáng đỏ tươi cho người đứng ở cửa, ngược sáng làm cái bóng kéo rộng ra. Bị bóng người kia bao phủ, hắn cứ sững sờ ngước đầu như vậy, ngay cả nước mắt cũng quên lau đi, nhìn người kia đứng ở cửa như một vị thần, nhìn người kia thong thả lại dứt khoát bước vào, nhìn người kia dừng trước mặt hắn, nhìn người kia cúi xuống một đầu gối đặt trên đất, nhìn đồng tử đỏ tươi quen thuộc mà xa lạ dưới tóc đen của người kia, nhìn người kia nói.“Chúng ta tới đón ngài, phụ thân!”