Chương 10: Tenth Child

Trong bóng tối, hắn chạy thoăn thoắt, nước mắt chảy đầy cả mặt, tầm mắt mơ hồ, bốn phía ngoại trừ màu đen nuốt chửng mọi thứ, chính là màu trắng bạc lạnh lẽo đến vô cơ.

Hắn không biết mình có thể chạy đến nơi nào, hắn chỉ liên tục chảy nước mắt, sau đó điên cuồng chạy tới, dường như làm vậy có thể khiến cho tư duy tê liệt, não bộ đóng băng —— cho đến khi hắn úp mặt ngã mạnh xuống, sau đó bắt đầu nôn mửa.

Xương —— con —— máu thịt —— con —— mổ xẻ —— con —— vật thí nghiệm ——

Hắn liên tục nôn mửa, cho đến khi nôn ra mật, cảm giác mắc ói vừa ngấy vừa ngây kia vẫn lượn lờ trong dạ dày, trên thân thể, rót vào sâu trong cốt tủy.

Thật mắc ói… Thật mắc ói… Thật đáng sợ… Thật đáng sợ…

Hắn mở to đôi mắt vô thần, trở thân dựa vào tường bên cạnh thở gấp, xung quanh là ánh xanh óng ánh, đến bây giờ, hắn mới thấy rõ chỗ mình chạy tới là một nơi như thế nào.

Bốn phía đều là cột, trên cột dưới cột là bệ kim loại, chính giữa là thủy tinh bán trong suốt, trong cây cột rót đầy chất lỏng xanh lục —— có lẽ là dịch dinh dưỡng hoặc chất bảo quản… Ở giữa chất lỏng đều là một vật thể đang lơ lửng, mà trong cây cột đối diện hắn, có nổi một robot hình người, thân thể ghép thành từ một đống kim loại và dây điện đủ kiểu đủ dạng, trên cái đầu kim loại kia, một nửa là trong suốt, bên trong lại có một bộ não sống. Trên bộ não cắm vô số ống dẫn, gần như ngập cả não bộ, nhưng vẫn có thể thấy rõ, khe rãnh màu xám của bộ não kia đang mấp máy rất nhẹ.

Hắn hoảng sợ mở to hai mắt, cảm giác mắc ói lại xông lên, nhưng lúc này, ngay cả mật hắn cũng không nôn ra được. Muốn thét lên, muốn chạy trốn, muốn nhắm mắt lại, nhưng lúc này hắn phảng phất như ngay cả sức nhắm mắt lại cũng không có, chỉ có thể ngu ngốc trợn mắt há mồm chằm chằm nhìn bộ phận màu xám kia.

“Hazzz… Cậu thấy rồi sao?”

Tiếng Emerson vang lên bên cạnh, lão già nhắm mắt làm ngơ với kẻ đang ngồi phịch dưới đất cùng đống nôn mửa bên cạnh, mạnh mẽ bước về phía bộ não kia.

“Muốn biết ai không?”

Lão già yêu thương vuốt ve bộ não trong thân thể máy móc kia thông qua kính thủy tinh, bộ dạng có vẻ đặc biệt quỷ dị, lão hơi nghiêng người, mặt hướng về hắn, nụ cười trên mặt làm hắn vô cùng sợ hãi.

Không ——! Tôi không muốn biết ——!!!

Trong lòng kêu khóc, nhưng hắn chỉ có thể phát ra mấy tiếng thở ngắn ngủi.

“Lại nói, ta đã từng nhắc tới nó với cậu, khi đó cậu rất hứng thú!” Nụ cười của lão già bị ánh xanh lục nhuộm thành màu xanh thảm khốc, lão gõ gõ thủy tinh. “Đến nào, Tommy, chào hỏi phụ thể một cái đi!”

«… Thành tựu cao nhất của bọn ta là một đứa trẻ tên Tommy, khu vực não được khai phá của nó lên đến 55%, ở thời điểm 13 phút 17 giây 23 khắc 65… »

“Đó là vẻ mặt gì vậy?” Tiếng Emerson vui vẻ vô cùng, dường như bị vẻ mặt của hắn chọc cười. “Bọn ta chính là đang bảo vệ nó. Thân thể nó căn bản không thể tiếp nhận 55% giải tỏa vùng cấm, tim hoàn toàn không thể cấp dưỡng, thế là bọn ta tạo ra một hệ thống thân thể hoàn toàn mới cho nó. Nó vẫn sống!”

Sống…? Dùng thân thể như quái vật kia lay lắt hơi tàn tồn tại trên thế giới này, còn phải luôn luôn chuẩn bị tinh thần làm tài nguyên thực tế cho nghiên cứu, cái này gọi là… Sống?

Robot dường như nghe được lời Emerson nói, chỗ vốn là mắt lại là hai cái đèn chỉ thị màu xanh lam, ánh lam chớp tắt, như đang rơi lệ.

Giết tôi đi… Hắn thậm chí có thể nghe được tiếng gào thét bi thương như thế.

“Không đành lòng? Ta sẽ không nói với cậu những lời hoa mỹ mà vô dụng như đó là vì toàn bộ nhân loại, ta chỉ có thể nói…” Emerson điềm nhiên như không quan sát sắc mặt hắn, giọng điệu dường như có chút tiếc nuối. “… Xem ra, giá trị quan () của chúng ta là khác biệt.”

“Cậu có thể không cần bận tâm về nó, vì gần đây ta không có hứng thú gì với nó.”

Nếu, nếu nói như vậy ——

“Nguyên nhân hẳn cậu cũng biết…”

Không, đừng ——

“Để ta thay cậu đến yêu thương những đứa con đáng yêu của cậu ——”

Không ——!!!

Hắn đột nhiên bừng tỉnh, bốn phía là phòng ngủ quen thuộc, an lành đến mức phảng phất như chuyện ngày đó hoàn toàn chưa hề xảy ra: hắn không nhìn thấy con mình, cũng không biết tương lai con hắn phải đối mặt ——

Hắn lấy nắm tay bịt kín miệng mình, bắt đầu bất lực mà khóc.

“Hắn không đụng tới?” Giọng Emerson rất bình thản, nghe không ra cảm xúc gì.

“Dạ, dạ phải ạ, từ sau ngày đó, phụ thể không chịu * cùng những người được đưa đến nữa!” Người báo cáo hạ tầm mắt xuống, hoàn toàn không dám đối diện ánh mắt lão già.

Trong dự kiến —— cũng là ngoài dự kiến, ai nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng sẽ không thể thờ ơ, nhưng lão già có chút bất ngờ, kẻ vô tâm kia lại có thể vì “con” mà phản kháng, lão vẫn nghĩ rằng hắn sẽ luôn mù quáng và ích kỷ như đám dân đen giữ bản thân tránh khỏi thị phi, như con đà điểu rút trong thế giới của mình không màng thế sự.

Không muốn chạm vào phụ nữ, vì không muốn có thêm những nạn nhân được gọi là “con” sao? Đây xem như phản kháng lớn nhất hắn có thể làm ra. Trên thực tế, nếu muốn có được tân nhân loại, cần phụ thể và khác phái kết hợp sinh ra thế hệ tiếp theo, hơn nữa phải là kết hợp tự nhiên, thụ tinh nhân tạo hoàn toàn không thể thực hiện trước mặt Fath giả. Vật nhỏ mang đặc tính virus này có vẻ cực kỳ tàn nhẫn và dã man trong cơ thể con người, nhưng khi vừa ra tới bên ngoài lại trở nên vô cùng yếu ớt, bởi vậy dù Emerson đã dốc hết toàn bộ tâm sức, nhưng chỉ tìm được vẻn vẹn không đến mười tỷ Fath. Cho nên, một khi phụ thể từ bỏ công tác ngựa đực của hắn, cả kế hoạch phụ thể đều sẽ đình trệ.

Người báo cáo bắt đầu đổ mồ hôi, vốn biết rõ tính cách lão già, cho nên càng cảm thấy sợ hãi.

Bất ngờ chính là, Emerson cũng không phát hỏa, chỉ hỏi một vấn đề khác. “Xác xuất thai nghén thành công đã nghiên cứu ra kết quả chưa?”

“Dạ, dạ rồi!” Người báo cáo thở phào một hơi, giọng điệu trở nên nhẹ nhõm. “Quan sát sự kết hợp giữa phụ thể và bán mẫu thể lần trước, chúng ta phân tích ra được một loại hoóc-môn, chỉ cần như vậy… Hiện tại đang ở vào giai đoạn kiểm tra, rất nhanh sẽ có thể ứng dụng, như vậy xác xuất thai nghén thành công sẽ lên rất cao!”

Emerson gật đầu. “Tốt lắm, bảo họ tuần tới cho ra thành phẩm, còn phụ thể bên kia, ta sẽ giải quyết!”

“Dạ, thưa ngài!”

Sau khi nhân viên rời khỏi, Emerson nhìn báo cáo có liên quan đến Đệ nhất, dường như nghĩ đến gì đó, lão cười vui vẻ.

“Đây là cậu tự chuốc lấy…”

Đây không phải một cơ hội rất tốt hay sao? Đường đường chính chính, thẳng tay dạy dỗ tên kia một bài học, để hắn không dám có ý nghĩ phản kháng nữa, bóp chặt lấy hắn.

Đây cũng không quá đáng, phải không?

() Giá trị quan (quan điểm về giá trị): là việc phán đoán xem sự vật sự việc nào là quan trọng, sự vật sự việc nào là không quan trọng, bằng cách đưa vào những thứ tự ưu tiên, trọng số khi đánh giá nó.