Q3 – CHƯƠNG 12
Harry ngồi bên mép giường Sirius, tầm mắt lại không ở trên người cha đỡ đầu. Lúc phu nhân Pomfrey kiểm tra cho Sirius, Harry vẫn luôn ở bên cạnh, cậu nghe rất rõ ràng tiếng rít gào quen thuộc của bà hoàng bệnh thất. Say rượu thì không có gì nghiêm trọng, thật đó. Đời luôn có vài chuyện cần phải dùng đến cồn để giải khuây, bởi vì lúc tỉnh táo không có cách nào nói ra những lời này. Nhưng mà túng dục quá độ, hơn nữa còn vì vậy mà bị thương, không rửa sạch kịp thời dẫn tới bị sốt cao, còn có cả ngày chưa ăn gì. Đến khi phu nhân Pomfrey nghiêm khắc cảnh cáo Harry tuyệt đối không được học theo Sirius, Harry dở khóc dở cười.
Lúc này, tin tức từ miệng Basilisk tiết lộ lúc tiệc tối diễn ra xuất hiện lần nữa trong đầu Harry, kết hợp với kết quả kiểm tra của phu nhân Pomfrey, đầu Harry phát đau trong rối loạn. Lý trí nói với cậu rằng, không thể trách giáo sư, tại cả hai người họ đều uống say, đó thuần túy chỉ là một buổi say rượu loạn tính. Với mối quan hệ của hai người họ, tỷ lệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này thấp tới nỗi gần như bằng không, nhưng nó đúng thật đã xảy ra. Ngẫm lại tính cách của giáo sư, sau khi thức dậy phát hiện Sirius nằm ngay cạnh, trên người còn có một đống dấu vết do ông gây ra, có thể nhớ phải chăm sóc Sirius mới là lạ. Mà sau khi cha đỡ đầu tỉnh lại, chắc cũng không thể nhớ rõ phải chăm sóc bản thân, e là chỉ muốn làm rõ vì sao ông lại ở trong phòng ngủ của giáo sư, hơn nữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai vấn đề này đã đủ làm cha đỡ đầu phiền não rồi. Nhớ tới đêm qua, trong lúc bữa tiệc đang diễn ra, giáo sư đột nhiên biến mất biệt tăm biệt tích, giả sử lúc giáo sư chạy về hầm cũng là lúc Sirius tỉnh lại, hai người chắc chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, rồi Sirius nhất định sẽ chạy trối chết về nhà cũ Black.
Sirius chắc đã định xóa dấu vết trên người, nhưng thực tế chỉ mới che dấu mà thôi. Đến khi ông sốt cao hôn mê, phép thuật che dấu liền mất tác dụng, mấy dấu vết kia lại hiện ra. Harry tin rằng Sirius đã thi triển phép thuật trong lúc hỗn loạn cực độ, cho nên mới nhớ lộn phép xóa và phép che dấu với nhau. Dưới tình trạng như thế mà còn có thể về được nhà Black đã là không tồi rồi, ít nhất cậu không cần phải chạy đi tìm ông khắp thế giới. Nghiêng đầu nhìn Sirius vẫn nhíu chặt mày trong cơn hôn mê, Harry không đau lòng là giả, nhưng thân vừa là con đỡ đầu, vừa là học sinh, cậu có thể làm gì được đây?
Sau trận quyết chiến với Voldemort ở Hogwarts, ngoại trừ thảo luận với Hiệu Trưởng giải quyết tốt các chuyện sau chiến, Harry còn phải tránh né fan và người tỏ tình chặn đường đuổi theo. Cho dù cậu cũng rất muốn bồi Sirius, nhưng Sirius cũng có rất nhiều việc cần hoàn thành. Kiếp trước, thời gian ở chung với Sirius quá ngắn, chưa đủ để Harry thật sự quen thuộc cha đỡ đầu của mình. Tuy nhiên, sau chiến tranh, cuộc sống quá cô độc, Harry gần như hồi tưởng lại từng người đã từng xuất hiện trong đời cậu, sau đó còn sưu tầm những dấu vết sót lại của cha đỡ đầu trong nhà cũ Black. Cộng thêm kiếp này ở chung, có thể nói ngoại trừ Remus, Harry là người hiểu Sirius nhất.
Giờ đây Harry không còn là thằng nhóc ngây thơ nữa, chỉ cần dựa vào đủ loại dấu vết, cậu có thể đoán được Sirius đang chấp nhất cái gì. Sự điên cuồng của gia tộc Black đều dồn hết vào mục tiêu mà họ chấp nhất. Sirius chấp nhất lựa chọn rời khỏi gia tộc, bảo vệ vững chắc tình bạn với Nhóm Đạo Tặc Gryffindor. Thế mà đề nghị của ông lại trở thành nguyên nhân gây ra cái chết của cha mẹ cậu, đương nhiên đó là sự đả kích lớn nhất đời ông. Cho nên ông mới lựa chọn đuổi giết Peter, cho nên ông mới không thèm giải thích để bản thân bị bắt vào Azkaban. Khi phát hiện Peter còn sống, ông lại không màng tất cả cố vượt ngục, tiếp tục đuổi giết tên đó.
Sirius yêu thương cậu, đến mức thương cậu và bảo vệ cậu như con ruột của mình. Có lẽ trong thâm tâm, cha đỡ đầu vẫn luôn cho rằng tại ông mà cậu mất cha mẹ và gia đình, bị bắt sống như một kẻ dư thừa trong nhà dì. Cho nên Sirius mới dốc hết sức lực yêu thương, muốn đuổi hết nguy hiểm ra xa cậu. Harry luôn biết, mỗi lần đối mặt với cậu, trong lòng Sirius luôn chịu dày vò. Mái tóc và đôi mắt của cậu cứ như nhắc nhở Sirius nguyên nhân cha mẹ cậu chết, làm ông luôn áy náy. Có đôi khi Harry thấy được Sirius hoảng hốt nhìn cậu, ánh mắt và sắc mặt như đang hoài niệm cha và mẹ. Đôi mắt và vẻ mặt tràn ngập đau khổ, hoài niệm, tự trách, giãy giụa như thế làm Harry mỗi lần bắt gặp đều không dám lên tiếng.
Harry vẫn luôn hy vọng Sirius và Remus có thể sống hạnh phúc vui vẻ, chứ không phải coi chuyện bảo vệ cậu là mục tiêu sống duy nhất trong đời. Lúc bà Walburga khuyến khích Sirius đi xem mắt, thật lòng Harry vô cùng chờ mong, có lẽ tình yêu có thể giúp Sirius sống cuộc sống thuộc về riêng ông, chứ không cần lúc nào cũng vây quanh cậu. Nhưng Sirius trước sau vẫn không gặp được tình yêu đời mình, vẫn sống giãy giụa đau khổ rồi lại không thể không kiên cường. Harry không phải không nhìn ra, nhưng cậu chỉ có thể trầm mặc dõi theo, không thể nói được cái gì cả.
Giờ Voldemort và Bellatrix đều đã chết, Peter cũng đã bị bắt. Harry biết Sirius sẽ cảm thấy mịt mờ không biết làm sao, sau chiến tranh, cậu cũng từng phải trải qua đoạn thời gian thống khổ rối rắm như vậy. Vốn đã định chờ đến lễ Giáng Sinh nói chuyện nghiêm túc với Sirius, ở bên cạnh ông, giúp ông tìm được mục tiêu sống mới. Nhưng hiện tại, tất cả kế hoạch đều bị ngâm nước nóng, cậu không thể không suy xét lần nữa. Bây giờ, chuyện quan trọng nhất là, Harry cần phải làm rõ giữa Sirius và giáo sư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu nghỉ hè, giữa hai người đã có bí mật không muốn cho người khác biết. Không phải Basilisk đã kể rồi sao, hồi hè Sirius thường xuyên đến Đường Bàn Xoay. Tuy Basilisk hơi nhiều chuyện, nhưng sự tình liên quan đến người quan trọng của Harry, Basilisk sẽ không nói dối. Harry đau đầu xoa trán, bất đắc dĩ phát hiện có lẽ chính hai người họ cũng chả biết không khí giữa họ đã thay đổi, hoặc Sirius xuất phát từ bản năng chủ động thay đổi, còn giáo sư tập mãi thành quen, trạng thái cũng bị động thay đổi theo. Với quan hệ của họ và tính cách của giáo sư, nhất định giáo sư sẽ cho rằng Sirius chỉ đơn thuần muốn nối tiếp thời học sinh, bắt đầu đối địch, chơi khăm, khiêu khích hay châm chọc mỉa mai gì cũng giống nhau. Còn Sirius, e là căn bản không hề nghĩ tới lý do sâu xa đằng sau hành vi của mình.
Thật ra hai người đó rất giống nhau, không phải sao. Đều coi việc bảo vệ cậu và trả thù Voldemort làm mục tiêu, đều có thể vì cái mục tiêu này mà hy sinh tất cả dù là mạng sống, họ đều chưa từng nghĩ tới sau khi đạt được mục tiêu này, tương lai của họ nên thế nào đây. Khi những người cùng thời đại với họ, từng người từng người một có cuộc sống của riêng mình, chỉ có hai người vẫn dậm chân tại chỗ, dựa vào ký ức chống đỡ, nỗ lực vì mục tiêu. Có lẽ nguyên nhân uống say với nhau chẳng qua xuất phát từ hai phía đều thấy trống rỗng và mờ mịt, cho dù đối phương có là kẻ thù không đội trời chung từ xưa tới nay. Còn say rượu loạn tính, ôi Merlin, Harry thật sự không hiểu nổi sao chuyện lại phát triển đến mức đó.
Cho dù Merlin có tự mình xuất hiện, nói Sirius và giáo sư uống rượu uống ra cảm tình, Harry cũng sẽ không tin. Cậu nhớ Draco đã từng kể, tửu lượng của giáo sư rất không tệ. Còn Sirius, hiển nhiên ông không giỏi uống rượu. Cho dù ông cũng từng được bồi dưỡng như người thừa kế, nhưng cuộc sống Azkaban và sau này bị Remus quản lý, Sirius căn bản không có cơ hội rèn luyện tửu lượng. Như vậy, nói cách khác, Sirius say trước giáo sư, nói thẳng ra là ông mất khả năng chống cự. Về phần giáo sư, có lẽ vì say rượu, bản năng lại muốn phát tiết lỗ trống và đau khổ trong lòng, có lẽ tại cồn làm giáo sư thấy được mẹ.
Mặc kệ xuất phát từ lý do nào, Harry đều không thể trách giáo sư được. Từ lúc tiếp nhận ký ức của giáo sư, cậu đã sớm không còn lập trường đi oán trách. Cho dù tình huống có là giáo sư tỉnh táo dùng cách này trả thù Sirius thì đó vẫn là chuyện giữa hai người bọn họ, cậu căn bản không có quyền xen vào. Huống chi, giáo sư cũng uống say, có lẽ không say hoàn toàn như Sirius, nhưng say vẫn là say. Tai nghe câu được câu không, ngón tay gõ gõ đầu gối, Harry phát hiện nghĩ nhiều vậy nhưng thực tế cậu chẳng thể làm gì được. Mặc kệ nói thế nào thì đây vẫn là chuyện riêng giữa Sirius và giáo sư, ngoài họ ra, không một ai có tư cách xen vào hay khuyên bảo.
Nhưng mà hai người họ sẽ giải quyết thế nào đây? Thật ra kết quả đã ở ngay trước mắt rồi. Đối diện với sự thật, Sirius không biết làm sao, theo bản năng muốn trốn tránh, cho dù có nghĩ đi nghĩ lại thì còn lâu mới thẳng thắn thành khẩn nói chuyện với đối phương. Có lẽ chỉ có tình huống này, Sirius mới biểu hiện ra một mặt Slytherin, miệng một đằng tâm một nẻo. Còn người trong cuộc còn lại vẫn luôn trong nóng ngoài lạnh. Ôi Merlin, Harry ước gì đây chỉ là mơ, sau khi tỉnh lại, chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Nhìn Sirius cau mày ngủ mơ, tia sáng trên mặt kỳ dị lộ ra, Harry thật sự hoàn toàn bất lực. Có lẽ trước khi hôn mê, Sirius cũng mong ước y như cậu, coi như đó là một giấc mơ, tỉnh lại là xong.
---
Severus đi tới đi lui trong văn phòng, bực bội đến mức ngay cả chính ông cũng thấy khó tin. Sau khi trở về, Poppy mập mờ ám chỉ ông quá mức thô bạo, dù hai người có say thì cũng không nên làm Chó Ngốc bị thương đến mức độ đó. Ôi Merlin, sao Poppy nhanh như vậy đã biết là ông làm? Mà nghe Poppy kể tình huống của Chó Ngốc xong, ông lại tự dưng khủng hoảng. Ông không muốn thừa nhận mình đang lo lắng, cũng không muốn thừa nhận mình dù ít dù nhiều có chút áy náy. Nhưng khi ông tự mình rút ký ức ra bỏ vào Chậu Tưởng Ký, xem xong mới biết bản thân điên cuồng đến mức nào. Mà tên Chó Ngốc đáng chết kia, chẳng lẽ say khước đến vậy sao? Một chút phản kháng cũng không có, tùy ý cho ông muốn làm gì thì làm.
Sau này tuyệt đối không uống rượu nữa, Severus oán hận thề. Nhưng mà mấy hình ảnh trong Chậu Tưởng Ký kia lại làm ông mặt đỏ tim đập, thậm chí rất muốn tự cho mình một cái Bùa Quên Lãng. Suy sụp ngã xuống ghế dựa, Severus chưa từng thấy quẫn bách như hôm nay. Còn đương sự còn lại kia, e là giờ này còn đang hôn mê. Poppy kể, tên Chó Ngốc kia thậm chí còn lẫn lộn phép thuật che dấu thành phép thuật xóa sạch, mấy dấu vết toàn thân làm bà hoàng bệnh thất nhịn không được trợn mắt trắng. Đáng chết, e là Harry cũng đã thấy được. Liệu quỷ con kia có cho rằng ông dùng cách này trả thù Chó Ngốc không? Hay lại tưởng ông say đến mức nhìn lầm Chó Ngốc thành Lily?
Tên Chó Ngốc kia ngay cả một cọng tóc của Lily cũng không bằng! Vậy thì rốt cuộc vì sao ông lại làm ra chuyện đó? Ký ức chỉ có thể chứng minh ông không nhận nhầm Chó Ngốc thành người khác, nhưng lại không có cách nào nhìn ra rốt cuộc là nguyên nhân gì tạo nên lần phiền toái này. Hoảng hốt nhớ lại Chó Ngốc lảo đảo chạy vào lò sưởi, Severus kinh ngạc mình thế mà lại không ngăn cản đối phương, nhét cho tên đó mấy bình thuốc. Khi đó ông đang nghĩ gì? Hình như vẫn còn khiếp sợ với câu hãy quên hết đi của Chó Ngốc?
Không thể phủ nhận, biểu hiện của Chó Ngốc sau khi tỉnh lại làm Severus tưởng như đang mơ. Không có cãi cọ ầm ĩ, không có ác chú hay lời chửi rủa hung ác gì. Đối phương chỉ hoảng loạn mượn phòng tắm của ông, sau đó mất tự nhiên mượn quần áo, rồi chạy trối chết. Ông vẫn luôn cảm thấy giọng của Chó Ngốc rất lớn, nhưng từ lúc đối phương tỉnh lại, chỉ nói với ông có vài câu ngắn ngủi và câu nào cũng dùng giọng rất thấp. Có lẽ Chó Ngốc lúc ấy đã hết sức lực la to rồi chăng? Bị ông lăn lộn suốt một đêm, cả ngày chưa ăn gì, còn sức chạy về quảng trường Grimmauld đã không tồi rồi.
Có lẽ ông nên chịu trách nhiệm? Suy nghĩ vớ vẩn này vừa mới nảy ra, đã bị Severus cuồng nộ ép xuống. Cả hai đều là đàn ông, chịu trách nhiệm thế nào? Huống chi còn là hai thằng đàn ông luôn coi nhau là kẻ thù. Nhưng chẳng lẽ làm theo lời Chó Ngốc, chỉ coi đó là một lần ngoài ý muốn do say rượu mà ra, quên đi là được sao? Vì sao, cách nói này lại làm ông tức giận và không cam lòng đến thế?
“Cha đỡ đầu.”
Tiếng gọi của Draco cắt ngang dòng suy nghĩ càng lúc càng rối rắm của Severus, ông cực lực làm bộ giống như ngày thường, đáng tiếc ngay cả chính ông cũng cảm thấy quá quỷ dị. Ông mở cửa ra, thấy Draco run rẩy thái dương đứng ở đó, hiển nhiên nó cũng giống ông, không có cách nào duy trì sắc mặt bình thường.
“Có chuyện gì?” Severus khô cằn dò hỏi, lời vừa mới ra khỏi miệng, ông đã hận không cắn đứt lưỡi đi. E là Draco đã biết toàn bộ từ Harry, ông còn ngây ngốc hỏi nó có chuyện gì.
Cực lực bảo trì sắc mặt, Draco oán niệm vì sao nhất định phải là hắn tới lấy Độc Dược. “Harry cần một ít thuốc, đúng lúc nhà cũ hết rồi, mà giờ thì không kịp điều chế.”
Xoay người lại đi đến trước tủ thuốc, lần nữa lấy mấy bình thuốc lúc trước mới cất ra, đang định đưa cho Draco thì Severus mới đột nhiên nhớ ra ông còn chưa có hỏi cần loại Độc Dược gì đâu. Xấu hổ đứng sững lại, Severus bắt đầu hoài nghi có phải IQ của ông bị cồn ăn mòn luôn rồi hay không.
“Thuốc Chữa Thương Ngoài Da, Thuốc Khôi Phục Thể Lực, Thuốc Hạ Sốt. Ngoài ra, con đoán còn cần cả Ngủ Không Mộng Mị nữa.” Chú ý tới cha đỡ đầu chưa hỏi đã tìm mấy lọ Độc Dược, sắc mặt nháy mắt trở nên cực kỳ xuất sắc, Draco cố nén xúc động xông lên hỏi đối phương rốt cuộc bị sao thế, khô cằn báo mấy tên thuốc hắn cần.
Tiện tay lấy thêm một lọ Ngủ Không Mộng Mị, tính cả đống thuốc vừa rồi nhét hết vào lòng Draco, Severus vội vàng muốn đóng cửa lại, không cho con đỡ đầu phát hiện ông đang hỗn loạn. Nhưng nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của con đỡ đầu, Severus thật sự rất muốn xoay người bỏ chạy.
“Cha đỡ đầu, Harry và con đều cho rằng đây là chuyện riêng của cha và Sirius, là trẻ con, tụi con không có quyền dò hỏi, hơn nữa Harry còn đặc biệt dặn con chỉ lấy thuốc thôi, đừng hỏi gì cả. Nhưng con vẫn muốn nói câu này, cha đỡ đầu, con với Harry vẫn luôn hy vọng hai người sống vui vẻ hạnh phúc, có cuộc sống của riêng mình chứ không phải coi việc bảo vệ ai khác trở thành mục tiêu sống sót duy nhất. Thật ra cha với cậu Sirius đều ôm suy nghĩ như vậy, không phải sao, coi bảo vệ Harry là mục tiêu sống duy nhất. Nhưng giờ Voldemort đã chết rồi, hai người cũng nên có cuộc sống của riêng mình đi thôi. Mặt khác, con cho rằng cha nên nói chuyện rõ ràng với cậu Sirius, chuẩn bị tâm lý thật tốt, vì lúc diễn ra tiệc tối, ông hoàng nhiều chuyện Basilisk kia đã mắc mưu rất nhiều học sinh, kể ra chuyện cậu Sirius qua đêm ở chỗ cha rồi. Nhưng mặc kệ cha với cậu quyết định thế nào thì con với Harry vẫn luôn ủng hộ hai người.”
Nói xong, Draco nhanh chân rời đi. Merlin làm chứng, Draco phải mất bao nhiêu sức lực mới nói lưu loát hết đoạn này. Hắn không muốn chờ cha đỡ đầu hồi hồn rồi phải nhận lửa giận của Vua Rắn đâu, vẫn là nên chạy nhanh về nhà cũ giao thuốc cho Harry là tốt nhất.
Severus ngơ ngẩn tại chỗ, mất một lúc lâu mới máy móc đóng cửa lại, ngồi xuống cái ghế sau bàn làm việc. Lời của con đỡ đầu như sấm sét nổ tung trong lòng ông, dễ như trở bàn tay đánh nát toàn bộ ngụy trang mà suốt thời gian này ông rất vất vả mới dựng lên. Đúng vậy, trống rỗng, mất đi mục tiêu và mờ mịt về tương lai như một lỗ trống cực lớn, làm ông không biết nên lấy cái gì để lấp vào. Mà theo như lời của Draco, Chó Ngốc cũng giống ông, đây là vấn đề ông chưa từng nghĩ tới. Trong suy nghĩ của ông, Chó Ngốc nên là một con Sư Tử ngốc, tiếp tục tiêu xài sự nhiệt tình rẻ mạc của Gryffindor, vĩnh viễn la lối, vĩnh viễn dư thừa sức lực và tinh thần, vĩnh viễn tràn đầy sức sống. Nhưng hiện tại lại có người nói với ông, thật ra Chó Ngốc cũng giống ông, cũng không biết phải làm sao với nội tâm hư không mờ mịt.
Chẳng lẽ Chó Ngốc vì chuyện này nên mới tìm ông uống rượu? Đều là người sống vì bảo vệ Harry, đều vì Voldemort chết mà mất đi mục tiêu sống, cho nên Chó Ngốc cho rằng uống rượu cùng ông là chủ ý không tồi? Chuyện này tính là cái gì? Chỉ vì cùng hoang mang nên uống rượu với nhau là có thể giải quyết? Hay là Chó Ngốc tưởng anh ta với ông đều cần một bữa tiệc cồn, cùng nhau phát tiết đau khổ mờ mịt bao quanh này, hơn nữa là vì uống cùng nhau nên sẽ cảm thấy dễ chịu đôi chút?
Đáng chết, rốt cuộc là ai nói với Chó Ngốc rằng ông cần có người bồi ông say một trận?! Ai cho phép anh ta cuồng vọng tự nghiền ngẫm tâm tư của ông?! Ai cho phép anh ta tự mình đa tình làm bạn với ông như thế?!
Vùi mặt vào lòng bàn tay, Severus không có cách nào mà cũng chẳng có sức lực ngăn chặn bản thân run rẩy. Ông luôn cho rằng Sirius giống lão Ong Mật và Harry, đều là Gryffindor biến dị (Sư Tổ dở hơi đã bị giáo sư Độc Dược lựa chọn quên mất), nhưng biến dị đến đâu thì vẫn là Sư Tử ngốc, dây thần kinh thô, hành động vĩnh viễn nhanh hơn tư duy, mãi mãi không bao giờ hiểu được suy nghĩ của Slytherin. Nhưng mà cái tên Chó Ngốc Sirius Black kia đúng thật đã đoán đúng.
Ông đúng thật muốn say một trận, nhờ nó quên đi lỗ hổng mất mục tiêu, quên đi khủng hoảng về tương lai mờ mịt phía trước. Chỉ là ông còn chưa kịp hành động, Chó Ngốc đã mang rượu xuất hiện trước mặt ông. Không ngay lập tức đuổi đối phương đi, có lẽ là vì bản thân đã muốn uống rượu sẵn rồi. Về phần làm bạn, ha hả, ông đã sớm quên mất cảm giác có bạn ở bên là gì rồi. Ông không có nhiều bạn bồi ông, chỉ có mẹ với Lily mà thôi. Sau khi hai người đó rời khỏi cuộc đời của ông, ông đã quên mất cảm giác có người ở bên khi đau khổ là như thế nào. Huống chi, muốn tìm một người hiểu được ông cùng nhau say một trận căn bản nằm mơ mới có. Slytherin sẽ không bại lộ đau khổ và mặt yếu đuối của bản thân trước mặt người khác, dù là Lucius cũng sẽ không hủy hoại quy tắc ngầm này của Slytherin.
Làm bạn? Chó Ngốc với ông? Ha ha, đây có tính là chuyện cười đáng sợ nhất của Hogwarts hay không? Hai kẻ từ năm nhất đã bắt đầu đối địch, dùng đủ cách phá phách đối phương, sau khi tốt nghiệp thì theo hai phe khác nhau, sau này ngoại trừ Harry ra thì không có gì giao thoa, sao có thể làm bạn với nhau được? Nhưng không thể phủ nhận, cái từ làm bạn này làm ông thấy ấm áp, thậm chí có chút chờ mong.